Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3876

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

128 1

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 1

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 0

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 2

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 1

Web Novel - Chương 138 - Câu lạc bộ phản trực giác (1)

Sau sự kiện điên rồ mang tên “Tiệc trà kỷ niệm thất tình”, bầu không khí của câu lạc bộ đã khác hẳn trước đây.

Có lẽ vì muốn giữ lại chút phẩm giá cuối cùng của thân phận cao quý, nên đám ngốc đồng loạt bị từ chối kia chẳng hề tỏ ra cay cú hay hằn học chút nào với Louise.

Thật ra tôi đã nghĩ bọn chúng sẽ luyến tiếc níu kéo đôi chút, ai dè lại cư xử như những người bạn bình thường. Cứ như thể giữa họ chưa từng nảy sinh chút tình cảm nam nữ nào.

‘Chẳng khác gì cả.’

Nghĩ lại thì cũng chẳng khác mấy so với trước khi bị từ chối. Lũ ngốc này, không biết trước giờ đã sống thế nào mà thái độ trước và sau khi thất tình lại y hệt nhau. Dùng từ ‘thất tình’ có khi còn là nói quá ấy chứ.

Dù vậy, vẫn có một điều chắc chắn đã thay đổi.

“Giờ mới nói nhé, thật lòng thì bánh dở tệ.”

“Macaron còn tàm tạm, chứ bánh quy thì đúng là tệ thật.”

Tuy không thù dai, nhưng vì chẳng cần phải giữ kẽ nữa, các thành viên bắt đầu tuôn ra những điều bấy lâu nay giấu trong lòng. Rằng những món bánh Louise làm thật ra chẳng ngon chút nào.

Bấy lâu nay, vì chút tình cảm dành cho người con gái mình thương, họ đành im lặng. Nhưng giờ mối quan hệ đã chuyển từ người đơn phương thành bạn bè, chẳng phải sao? Mà đã là bạn bè thì ngược lại, càng phải thẳng thắn không vòng vo mới đúng.

Những lời dồn nén suốt một học kỳ đồng loạt bùng nổ, tạo nên một màn công kích đáng gờm. Nhìn kỹ thì chẳng khác nào một phiên điều trần chất vấn Hội trưởng, cứ như thể đang tra hỏi ‘Với trình độ đó, sao cậu lại là Hội trưởng?’.

‘Hận vì bị từ chối à?’

Mấy đứa không cay cú thật đấy chứ? Anh cứ ngỡ là không, nhưng nhìn bộ dạng này thì hoang mang thật.

“N-nếu làm tử tế thì sẽ ngon thôi!”

“Vậy sao. Nếu tôi mà làm tử tế thì cũng thành pháp sư vượt qua cả Ma Tông Công tước rồi đấy.”

Lời phản bác yếu ớt của Louise đã bị Rater bẻ gãy ngay tắp lự.

Quả nhiên, nếu chỉ nói suông mà không có thành quả thì khó mà khiến người khác tin được. Vì lời nói thì ai mà chẳng nói được.

“Chẳng phải cậu bảo macaron ngon sao! Đó là lúc tớ làm tử tế đấy!”

“Biết đâu là do cậu chỉ luyện tập mỗi món macaron thì sao?”

‘Chà.’

Mấy đứa cũng nhịn dữ lắm rồi nhỉ. Sao câu nào câu nấy cũng đáp trả ngay tắp lự, không chịu thua một lời thế này.

Mà vốn dĩ những món Louise làm đều do một mình tôi xử lý hết cả.

‘Đúng là thùng rỗng kêu to.’

Chắc tại bụng rỗng nên giọng chúng nó mới to thế. Mấy đứa mới ăn có một miếng rồi ngoảnh mặt làm ngơ suốt từ đầu học kỳ mà dám lên mặt à. Lỡ Louise tổn thương rồi từ bỏ giấc mơ làm bánh thì nguồn cung lương thực của tôi cũng tiêu đời đấy.

“Được thôi. Tớ sẽ làm cho ra tấm ra món, cứ đợi đấy.”

May thay, lòng tự tôn của Louise với việc làm bánh lớn hơn tôi tưởng. Thấy cô ấy không hề nản lòng, ngược lại còn tức đến run người lôi bột mì ra, xem chừng lòng tự ái đã bị chọc trúng chỗ.

Dáng vẻ thì phẫn nộ đấy, nhưng nhìn khách quan thì chẳng khác nào một con mèo xù lông, hoàn toàn không có chút uy hiếp nào. Hóa ra chuột lang nước dù có nổi giận thì cũng chỉ dừng lại ở mức một con mèo thôi à...

“Cách này hiệu quả thật.”

“Giờ thì chúng ta sắp được ăn món ra hồn rồi.”

Tôi cố lờ đi tiếng thì thầm của các thành viên phía sau. Mấy đứa này rũ bỏ vương vấn nhanh thật đấy. Có thật là đã từng thích người ta không vậy?

Dù kinh ngạc trước sự thay đổi thái độ nhanh như chớp, tôi cũng thấy may vì bọn chúng không đeo bám dai dẳng. Louise vừa mới trút bỏ được tổn thương trong lòng, nếu bị ai đó bám riết thì hẳn cô ấy sẽ lại thu mình vào vỏ ốc.

Có lẽ lũ nhóc đó cũng biết điều này nên mới cố tình làm vậy, vì chúng mong Louise sẽ sống thật vui vẻ.

‘Cứ không dính đến yêu đương là bọn nó lại bình thường ngay.’

Vừa chuyển từ địa hạt tình yêu sang tình bạn là sự tinh ý của chúng lập tức quay trở lại. Nếu sự nhạy bén trong chuyện tình cảm của chúng chỉ bằng một nửa bây giờ, có lẽ đã có ai đó thành đôi với Louise rồi.

Dĩ nhiên, đó là chuyện đã qua. Không thể quay lại được, và những người trong cuộc dường như cũng chẳng có ý định quay lại.

“Hôm nay tài nghệ của Hội trưởng sẽ bị lột trần đây.”

“Hội trưởng câu lạc bộ làm bánh mà lại không biết làm bánh thì cũng lạ thật. Nên chọn ai làm Hội trưởng tiếp theo đây nhỉ?”

“Vừa hay có năm người chúng ta, hay là mỗi học kỳ luân phiên đảm nhiệm đi.”

Đó là những lời mà chỉ kẻ chẳng còn chút vương vấn nào mới nói ra được. Kỹ năng cà khịa của mấy đứa cũng ra trò đấy.

Ngay cả Erich cũng hùa theo trong đám đó.

‘Mình vất vả là để chứng kiến cảnh này sao.’

Tôi cảm thấy như sắp khóc đến nơi. Tôi đã dốc hết sức mình, tự tin rằng bản thân đã không tiếc một lời khuyên nào. Nhưng tôi nỗ lực không phải để rồi nhìn thấy em trai mình cười hì hì sau khi bị cô gái mình thích nói ‘chúng ta hãy làm bạn nhé’.

Cố nén tiếng thở dài chực trào, tôi đưa mắt nhìn Louise. Dù đang làm mặt giận dỗi, khóe môi cô ấy vẫn cong lên.

Tôi lại đưa mắt nhìn đám ngốc kia. Trông chúng cũng khá vui vẻ.

‘Chắc cũng không sao.’

Phải rồi, chẳng phải đây là lựa chọn của chính chúng sao? Louise quyết định từ chối tất cả, và những người còn lại tôn trọng quyết định đó. Và rồi, họ chọn làm bạn thay vì trở thành người dưng. Tất cả đều do những đứa trẻ này lựa chọn.

Một người ngoài cuộc như tôi không cần phải thấy chúng đáng thương hay gì cả. Tôi cũng chẳng có tư cách đó. Chúng đã gom đủ dũng khí để đưa ra quyết định, tôi lấy tư cách gì mà xen vào chứ.

‘Trông bây giờ còn có vẻ tốt hơn.’

Hay chỉ là tôi cảm thấy vậy thôi nhỉ? Rằng bây giờ, sau khi tất cả đều bị từ chối, họ lại trông thân thiết hơn cả lúc trước, khi còn tụ tập với mục đích theo đuổi Louise.

Louise không còn gì phải che giấu, các thành viên khác cũng không còn kèn cựa hay dè chừng nhau nữa. Vì tất cả đã bày tỏ lòng mình, nên không khí thật vui vẻ, đúng chất một nhóm học viên cùng trang lứa.

‘Đây mới là một câu lạc bộ đúng nghĩa chứ.’

Một câu lạc bộ được vun đắp bằng tình bạn thế này là tốt nhất. Ít nhất thì chúng sẽ không làm những trò kỳ quặc để lấy lòng Louise nữa.

Phải, cứ như vậy mà cầm cự thêm hai năm rưỡi nữa thôi.

Hai năm rưỡi.

‘Chết tiệt.’

Xem ra phương án tốt nhất vẫn là để lũ này về nước sớm. Trong một khoảnh khắc, tôi đã tự thỏa hiệp với bản thân.

Lại đi thỏa hiệp bẩn thỉu thế này, rốt cuộc từ khi nào mình lại trở thành một người lớn hèn hạ như vậy.

Trái với dự đoán, không khí phế truất Hội trưởng ngày càng trở nên gay gắt.

“...Làm cho tử tế á?”

“S-sao có thể thế này được...?”

Chiếc bánh quy mà Louise tự tin mang ra, đáng tiếc thay, lại cho một kết quả hoàn toàn trái ngược với sự tự tin đó.

Dù vậy, khác với trước đây, lần này mọi người đều ăn bánh một cách bình thường. Một diễn biến tích cực.

“Dở tệ.”

“Nói một cách khách quan thì dở.”

Nhưng vị của nó thật sự không ngon. Một kết quả tiêu cực.

Không, khoan đã, dở một cách bình thường là sao? Vậy từ trước đến giờ nó đã tệ đến mức nào cơ chứ.

Louise, không giấu nổi vẻ bối rối, vội vàng cho một miếng bánh quy vào miệng rồi cứ thế đờ người ra. Xem ra chính miệng cô ấy cũng thấy nó không ngon rồi.

Tôi cũng cẩn thận ăn thử một miếng.

‘Cũng ổn mà.’

Dĩ nhiên là đối với tôi thì ổn. Có vẻ hơi khác so với trước đây, nhưng mức độ này thì nhằm nhò gì.

***

Dù có ngốc nghếch và hèn nhát đến đâu, tôi vẫn có sự tinh ý cần thiết của một quý tộc. Tôi biết rằng dù các thành viên có vẻ ngoài hay trêu chọc, nhưng bên trong họ lại chứa đầy sự quan tâm ấm áp.

Vậy thì phải đáp lại sự quan tâm đó thôi. Dù có hơi xấu hổ khi phải dựa dẫm vào sự lo lắng của những người mình vừa từ chối cách đây không lâu, tôi vẫn phải chấp nhận nó.

Vì thế, tôi đã làm bánh rất chăm chỉ. Không phải những chiếc bánh quy đầy tinh thần thử nghiệm, cũng không phải loại bánh tốt cho sức khỏe mà chỉ mỗi anh ăn được, mà là một chiếc bánh quy đúng nghĩa.

Giờ chỉ cần nếm thử bánh quy này, mọi người sẽ phải trầm trồ. Và vở kịch đầy quan tâm kia cũng sẽ kết thúc.

Phải, đáng lẽ phải là như vậy.

“......”

“Không, cái vị này...”

Phản ứng của mọi người thật kỳ lạ. Họ vẫn ăn, nhưng nét mặt lại không được tốt cho lắm.

Không phải là trò đùa như lúc nãy, mà là vẻ mặt thật sự bối rối và khó hiểu.

“...Làm cho tử tế á?”

“S-sao có thể thế này được...?”

Không thể nào. Tôi rất tự tin vào việc làm bánh. Món macaron tôi làm cho Irina mọi người đều khen ngon, và chiếc bánh quy anh tặng cho Tiểu thư Công tước cũng là do tôi làm rất tử tế.

Chỉ là tôi hay cho những nguyên liệu khác thường vào thôi, chứ nếu muốn làm cho tử tế thì tôi hoàn toàn có thể. Đây không phải là sự tự tin vô căn cứ. Rõ ràng từ trước đến nay tôi vẫn luôn làm rất tốt mà.

Cố gắng trấn tĩnh đôi tay đang run, tôi cẩn thận cho một miếng vào miệng.

‘Dở quá.’

Một vị bánh mà nếu không có ai ở đây, tôi đã nhổ ra ngay lập tức. Cứ ngỡ là mình đã làm tốt nên không nếm thử, ai ngờ lại ra kết quả thế này.

Chẳng lẽ trong kỳ nghỉ tay nghề của mình đã cứng lại rồi sao? Nên mới thất bại với một món bánh đơn giản thế này ư?

Hay là do tôi chưa từng cho họ ăn một chiếc bánh quy tử tế nào nên cơ thể đã từ chối việc làm ra một chiếc bánh đàng hoàng?

‘Vậy thì là lỗi của mình rồi.’

Hỏng bét rồi. Tôi đã đáp lại sự quan tâm của các thành viên không phải bằng lòng biết ơn, mà là bằng sự phản bội.

Đáng lẽ ra vào thời điểm này, tôi phải đưa ra một chiếc bánh quy ngon lành mới phải. Phải kết thúc vở kịch đó như vậy chứ.

“Có ai muốn làm Hội trưởng không?”

Giữa sự im lặng ngột ngạt, Rutis lên tiếng, nhưng ngay cả cậu ấy dường như cũng đang bối rối. Nụ cười trên môi gượng gạo, đồng tử cũng đang run rẩy.

Không một ai đáp lại lời của Rutis. Vì chẳng ai lường trước được tình huống này.

“Người cũ cứ tiếp tục làm là được rồi.”

Sự im lặng lại một lần nữa bị anh ấy phá vỡ.

“Nếu đổi Hội trưởng thì phải nộp lại danh sách mới. Như vậy sẽ làm phiền anh.”

“Ôi trời, chúng em đã không nghĩ đến lập trường của Cố vấn.”

Rutis nhanh chóng hưởng ứng lời của anh, cứ như vừa tìm thấy lối thoát.

“Cũng phải, người đã từng làm thì sẽ làm tốt hơn thôi.”

“So với học kỳ trước thì đã tiến bộ hơn rồi còn gì. Dáng vẻ ngày càng tiến bộ này đúng là tố chất của một Hội trưởng. Chắc chắn rồi.”

Những lời nói nối tiếp sau đó khiến mặt tôi nóng bừng.

Xấu hổ quá, dù thế nào đi nữa tôi cũng không thích kiểu quan tâm này...

“Vì mọi người đều nói vậy nên vị trí Hội trưởng chỉ có thể là của Louise thôi.”

Ngay lúc tôi định cúi gằm mặt, anh đã vỗ nhẹ vào vai tôi.

Đối với anh, đó có thể chỉ là một hành động vô tư, nhưng cử chỉ nhẹ nhàng đó lại khiến trái tim tôi đập loạn nhịp.

Tôi cố gắng kìm nén khóe môi đang chực cong lên. Vẫn chưa được. Vẫn còn quá sớm để thể hiện tình cảm của mình với anh. Tôi đã quyết định sẽ nén lòng cho đến khi anh làm lễ đính hôn với Công nương cơ mà.

‘Nhưng chỉ cười một chút thì chắc không sao.’

Nếu đột nhiên tôi cứ giữ vẻ mặt nghiêm túc trước mặt anh thì chẳng phải sẽ càng kỳ lạ hơn sao?

Ừm, chắc chắn là vậy rồi. Vốn dĩ tôi vẫn hay cười trước mặt anh mà.

Phải, đây không phải là tỏ tình. Chỉ là mỉm cười thôi.

“Em cảm ơn anh.”

Vì vậy, đây không phải là hành động muốn vượt mặt Công nương đâu.

***

Khi buông bỏ được tâm tư và lùi lại một bước, tầm nhìn của tôi mới trở nên rộng mở.

‘Đến bây giờ mới nhận ra.’

Ánh mắt Louise nhìn Cố vấn khác hẳn với ánh mắt cô ấy nhìn chúng tôi. Một sự khác biệt rõ ràng như vậy mà đến tận bây giờ tôi mới nhận ra.

Bổn phận của kỵ sĩ là bảo vệ tiểu thư. Vậy mà tôi lại không thể thấu hiểu trái tim của tiểu thư gần gũi nhất với mình.

“Thật là, Louise đã tha thiết nhờ vả đến mức nào. Tôi e rằng cứ thế này mình sẽ phải cạnh tranh với cả Cố vấn mất.”

“Thẳng thắn đối đầu, đường hoàng chấp nhận. Đó chính là kỵ sĩ của Armein.”

“Vì vậy, nếu tôi thua, tôi sẽ phải thừa nhận. Dù tốt nhất là chuyện đó không xảy ra.”

Tôi chợt nhớ lại cuộc trò chuyện với Cố vấn ở hội chợ. Lẽ nào bản năng của tôi đã dự cảm được thất bại từ lúc đó?

Dĩ nhiên, những lời tôi nói lúc đó là thật lòng. Chấp nhận kết quả và công nhận đối phương, dù đó có là Cố vấn đi chăng nữa.

‘Đành chịu thôi.’

Có lẽ điều đó có nghĩa là Cố vấn đáng tin cậy hơn tôi chăng.

Tôi ngắm nhìn nụ cười rạng rỡ của Louise một lúc rồi khẽ đưa mắt sang hướng khác.

‘Quả nhiên.’

Erich với vẻ mặt phức tạp lọt vào tầm mắt tôi. Ngay cả tôi còn nhận ra thì dĩ nhiên Erich cũng biết.

Trước hết, Erich cũng đã dứt khoát chấp nhận kết quả bị Louise từ chối. Cậu ấy không hề tỏ ra vương vấn. Dù Louise yêu ai, cậu ta hẳn cũng đã sẵn sàng chúc phúc.

Nhưng cảm giác khi người mình thầm thương lại yêu anh trai của mình hẳn là một chuyện khác. Vừa đáng mừng lại vừa kỳ lạ, muốn khó chịu cũng không được vì đó là chuyện vui.

Thôi thì, đó là vấn đề mà Erich phải tự mình vượt qua.