Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3876

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

128 1

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 1

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 0

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 2

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 1

Web Novel - Chương 142 - Chim ưng tung cánh (2)

Không gian đang náo nhiệt bỗng chìm vào tĩnh lặng thường khiến người ta bất giác rùng mình, hệt như thể đột nhiên bị ném vào một nơi hoàn toàn xa lạ. Dẫu bản thân không phải là nguyên nhân gây ra sự im lặng đó, cảm giác ấy vẫn không hề thay đổi.

Khi không phải tại mình mà đã vậy, huống hồ giờ đây chính tôi lại là nguyên nhân? Tôi thật tình chẳng muốn biết cảm giác đó ra sao, nhưng xem chừng hôm nay sẽ được nếm trải tường tận.

“Tiểu thư Louise.”

“À, tiền bối?”

Công nương vừa xuất hiện, cả lớp học đã lập tức chìm vào im lặng. Chà, thì ra lớp học cũng có lúc yên tĩnh đến thế này. Thật kỳ diệu.

Sự hiện diện của chỉ một người đã trấn áp cả phòng học, tựa như chim ưng sà xuống giữa bầy sẻ. Mà thực ra, với địa vị của Công nương, ví von người như chim ưng e là vẫn còn xem nhẹ.

‘Có chuyện gì vậy nhỉ?’

Và tôi không hiểu tại sao một người còn hơn cả chim ưng kia lại phải cất công đến tận đây tìm mình. Dù tôi và Công nương đã thân thiết hơn trong kỳ nghỉ, nhưng đây đâu phải giờ sinh hoạt câu lạc bộ, cớ gì người lại đến vào lúc này?

Với tư cách là Phó Hội trưởng Hội học viên, người sẽ không dễ dàng rời vị trí của mình trừ khi có việc thực sự quan trọng, vậy rốt cuộc là chuyện quái─

‘A.’

Mồ hôi lạnh túa ra khi tôi chợt nghĩ đến một khả năng duy nhất đủ để Công nương phải đích thân ra mặt. Có. Có một lý do khiến người sẵn sàng gác lại mọi chuyện khác và đến tận lớp học của khối năm nhất.

Nếu là chuyện liên quan đến anh, thì dù là công việc của Hội học viên hay khoảng cách khối lớp cũng chẳng thể nào cản được bước chân Công nương. Huống hồ chi, lại là khi có kẻ đang nhăm nhe vị trí bên cạnh anh.

‘Bị phát hiện rồi sao...?’

Tôi nghiến chặt răng. Tôi đã cố gắng hết sức để không để lộ tình cảm của mình cho đến khi Công nương chính thức trở thành hôn thê của anh. Nếu hấp tấp hành động để bị nghi ngờ là kẻ nhắm đến vị trí đầu tiên, tôi sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ và sự căm ghét từ Công nương.

Nhưng có vẻ như tình cảm tôi dành cho anh đã bị bại lộ. Dù không biết bằng cách nào, nhưng nếu không phải vì chuyện của anh thì chẳng thể nào giải thích được sự xuất hiện của Công nương ở đây.

Không, biết đâu được. Có thể có một lý do khác mà mình chưa nhận ra thì sao.

“Tôi có vài điều muốn hỏi, em có thể dành cho tôi chút thời gian được không?”

“Vâng, vâng ạ... Dĩ nhiên rồi.”

“Cảm ơn em.”

Ánh mắt của Công nương khiến tôi bất giác nói lắp.

Lý do khác cái nỗi gì, xem ra đúng là chuyện tôi nghĩ rồi. Rõ ràng Công nương đang mỉm cười dịu dàng, nhưng ánh mắt người lại sắc như dao găm.

Thật lòng mà nói, tôi rất sợ. Sợ đến mức nhớ lại lần đầu tiên gặp Công nương. Không, đúng hơn là áp lực lúc này còn đáng sợ hơn khi đó bội phần.

“Đây không phải là chuyện để người khác nghe, chúng ta ra ngoài một lát được chứ.”

Tôi cẩn trọng bước theo sau lưng Công nương vừa xoay người.

‘May quá.’

Vừa hay Irina và Erich đều đã đi có việc riêng. Vậy là không cần phải khiến hai cậu ấy lo lắng rồi. Thật may mắn làm sao...

Một tia hy vọng le lói trong tôi. Nếu Công nương thực sự nổi giận, người đã coi tôi như một con mèo hoang ăn vụng ngay trước mặt mọi người rồi. Nhưng thay vì công khai chỉ trích, người lại chọn nói chuyện riêng, chứng tỏ người vẫn chưa đến mức thịnh nộ.

‘Vậy thì không sao.’

Tôi cố gắng tự trấn an. Miễn là Công nương không nổi giận thì mọi chuyện đều ổn. Tôi không hề nhắm đến vị trí của người. Làm sao tôi dám có suy nghĩ đó. Vị trí thứ hai đã là quá đủ với tôi rồi. Nếu vậy, Công nương cũng sẽ chấp nhận thôi.

‘...Liệu người có chấp nhận không?’

Một vấn đề tôi cố tình lảng tránh bỗng hiện lên. Nếu như Công nương không chấp nhận sự tồn tại của bất kỳ phu nhân nào khác thì sao? Nếu thứ người muốn không phải là vị trí đầu tiên, mà là duy nhất?

Nỗi sợ hãi khổng lồ ập đến ngay sau tia hy vọng mong manh. Không được, nếu vậy thì tôi thậm chí còn chưa kịp tỏ tình với anh đã bị Công nương loại bỏ mất.

Tôi cảm thấy khóe môi mình đang run lên nhưng chẳng thể làm gì được. Nếu Công nương muốn là người duy nhất thì tôi có thể làm gì chứ? Tôi có tư cách gì để yêu cầu sự nhượng bộ từ một người yêu anh hơn bất cứ ai, và cũng là người thích anh trước cả tôi?

‘Lạy Thánh Enen.’

Sau này con sẽ siêng năng đi nhà thờ. Mỗi khi Tanian rủ, con nhất định sẽ đi cùng.

Vậy nên xin Ngài hãy khiến Công nương chấp thuận cho những phu nhân khác.

Trong lúc tôi đang thành tâm cầu nguyện cho cả một năm tới, bước chân của Công nương dừng lại. Một nơi vắng vẻ, không một bóng người.

“Ở đây chắc là được rồi.”

Câu nói ấy nghe như thể ‘Đây sẽ là nơi hỏa táng của ngươi’ vậy.

“Tiểu thư Louise.”

“Vâng, thưa tiền bối.”

“Tôi không thích những kẻ nhòm ngó đến thứ thuộc về mình.”

Đầu óc tôi trở nên trống rỗng trước hình ảnh Công nương mỉm cười rạng rỡ.

“Thứ thuộc về mình” mà người nói là gì? Là vị trí đầu tiên? Hay là chính bản thân anh? Nếu là vế trước, tôi còn hy vọng, còn nếu là vế sau thì mọi chuyện xem như chấm dứt. Sau khi nhận một lời cảnh cáo thẳng thừng thế này mà vẫn làm trái ý Công nương, tôi không biết sự trừng phạt nào sẽ giáng xuống đầu mình nữa.

“Lần đầu tiên của tôi luôn là Carl.”

Vẫn giữ nụ cười trên môi, Công nương tiến một bước về phía tôi.

“Người đầu tiên bàn chuyện hôn sự với tôi là Carl.”

Và rồi lại một bước nữa.

“Người đầu tiên tôi yêu cũng là Carl.”

Bước cuối cùng. Khoảng cách giữa tôi và Công nương giờ chỉ còn trong gang tấc.

“Và người đầu tiên tặng tôi một món quà đáng yêu thế này cũng là Carl.”

Công nương nhìn chiếc quạt đỏ mà người luôn mang theo bên mình với ánh mắt trìu mến.

Thì ra chiếc quạt đó là món quà anh tặng. Lần đầu tiên tôi biết chuyện này.

“Carl đã lấy đi rất nhiều lần đầu của tôi. Vậy nên, việc tôi chiếm lấy lần đầu của Carl, tức vị trí đầu tiên của anh ấy, cũng là lẽ đương nhiên.”

Đôi mắt của Công nương sau câu nói ấy không còn sự ấm áp trìu mến như lúc nãy, thay vào đó là một cảm xúc khó tả đang bùng cháy dữ dội.

Đáng sợ quá. Một thôi thúc muốn bỏ chạy ngay lập tức trỗi dậy trong đầu tôi. Nhưng đồng thời, niềm hy vọng đang dần lụi tàn cũng nhen nhóm trở lại.

‘Người đã nói là lần đầu.’

Điều này đã làm rõ mọi chuyện. Ranh giới mà Công nương tuyệt đối không thể nhượng bộ chính là “lần đầu”, chứ không phải là bản thân anh. Vậy nên, chỉ cần không vượt qua ranh giới đó thì sẽ ổn thôi.

Thế thì, những gì tôi cần nói đã được định sẵn.

“Em cũng nghĩ vậy.”

Tôi nhanh chóng gật đầu, cố gắng nói bằng giọng tươi tắn nhất có thể.

“Việc trao cho nhau những lần đầu thật sự rất đẹp đẽ!”

Đuôi mắt của Công nương hơi hạ xuống.

Được rồi. Sống rồi.

***

“Việc trao cho nhau những lần đầu thật sự rất đẹp đẽ!”

Hừm.

“Nếu anh ấy đã nhận nhiều như vậy thì cũng nên trao đi mới phải!”

Hừmm.

“Vả lại, ngoài một người tầm cỡ như tiền bối ra thì còn ai xứng với anh ấy nữa đâu?”

Hừmmmm.

“Hai người thực sự rất xứng đôi.”

Ừm.

‘Đạt.’

Sao con bé này lại vừa xinh đẹp, vừa biết nói những lời phải lẽ thế nhỉ.

Tôi vô cùng hài lòng. Quả nhiên tiểu thư Louise là một hậu bối tốt. Con bé vừa thông minh lại tốt bụng thế này cơ mà. Có con mắt tinh tường nữa thì lại càng tốt hơn.

Dĩ nhiên, điều thỏa mãn nhất là─

‘Lòng tham không quá lớn.’

Chính là việc tiểu thư Louise biết giữ chừng mực.

Bản thân việc có lòng tham thì tôi có thể bỏ qua. Muốn trở thành phu nhân của anh Carl, xét theo một góc độ nào đó cũng là tham vọng, nhưng ở mức độ đó thì chỉ là một sự tham lam đáng yêu. Ở gần anh Carl mà không có suy nghĩ đó mới là lạ.

Một tham vọng nhỏ bé, dễ thương và không vượt quá giới hạn. Tôi hoàn toàn có thể mỉm cười chấp nhận. Với tư cách là phu nhân đầu tiên của anh Carl, người sẽ phải chăm lo cho các gia nhân của Bá tước Krasius và lãnh dân của Tileglehen, lẽ nào tôi lại không có sự khoan dung đó sao.

Không đời nào. Đối với một hậu bối đáng yêu không nhòm ngó vị trí của mình, tôi luôn có thể khoan dung.

‘Tốt.’

Sau khi đã bình tĩnh lại, tôi thấy tiểu thư Louise cũng khá được.

Con bé thật lòng với Carl đến mức sẵn sàng dọn dẹp xung quanh, dù có phải nhận lấy sự oán hận của các Hoàng tử và Vương tử. Lòng tham không hề quá trớn. Ngay khi nắm bắt được tình hình, đối sách cũng rất dứt khoát.

Ừm, nghĩ lại thì vẫn là đạt. Một người có thể tiếp cận Carl.

“Tiểu thư Louise. Tôi đã nói là tôi không thích những người nhòm ngó đồ của mình, đúng không?”

“A, vâng.”

“Nhưng tôi lại rất thích những người biết tôn trọng.”

Nghe vậy, vẻ mặt của tiểu thư Louise rạng rỡ hẳn lên. Vì con bé thừa hiểu ý nghĩa câu nói của tôi.

“Tôi sẽ ủng hộ em. Hãy cố gắng lên nhé.”

“Tiền, tiền bối...”

Tôi cảm thấy tự hào trước dáng vẻ có vẻ cảm động của tiểu thư Louise.

Chẳng phải cũng có lúc tôi chỉ biết dậm chân tại chỗ, mong sao tình cảm của mình có thể chạm đến anh Carl hay sao. Nhìn thấy một hậu bối đang đi trên con đường giống mình, tôi không thể làm ngơ được.

Dĩ nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là tấm lòng của anh Carl. Nếu anh Carl không thích tiểu thư Louise thì cũng đành chịu.

***

Công nương rời đi với một vẻ mặt hiền hòa. Khác với lúc xuất hiện trong lớp học như một con chim ưng, bóng lưng người rời đi lại thanh tao tựa thiên nga trắng.

Tôi không biết mình đã cúi đầu bao nhiêu lần trước bóng lưng tựa thiên nga đang khuất dần của Công nương.

‘Người nói sẽ ủng hộ mình.’

Tôi đã từng mường tượng đến tình huống tồi tệ nhất. Rằng Công nương sẽ hiểu lầm tôi nhắm đến vị trí đầu tiên và nổi giận, hoặc có lẽ người sẽ không chấp nhận sự tồn tại của bất kỳ phu nhân nào khác.

Nhưng thay vì điều tồi tệ nhất, viễn cảnh tốt đẹp nhất đã đến. Vượt qua cả sự ngầm chấp thuận hay bao dung, người còn nói lời ủng hộ.

Và, và─

“Hãy cố gắng lên nhé.”

Người bảo tôi hãy cố gắng. Người đã cho phép tôi làm điều gì đó.

‘Bây giờ mình có thể hành động rồi sao?’

Tim tôi đập rộn ràng. Tôi phải khó khăn lắm mới ngăn được khóe môi đang chực nhếch lên.

Vốn dĩ, tôi định sẽ nín thở chờ đợi cho đến khi anh và Công nương đính hôn. Vì tôi không thể để Công nương hiểu lầm.

Nhưng sau chuyện hôm nay, khả năng bị Công nương hiểu lầm đã không còn, mà tôi còn nhận được lời cổ vũ hãy cố gắng. Điều đó có nghĩa là tôi không cần phải im lặng nữa.

‘Vậy thì mình cũng...’

Mình cũng có thể thể hiện tình cảm với anh, cũng có thể đến gần anh hơn, phải không?

Chính Công nương đã cho phép mà. Người đã nói chỉ cần không nhắm đến vị trí đầu tiên là được mà.

“A hắt.”

Tiếng cười vô thức bật ra khiến chính tôi cũng phải giật mình.

Tôi khẽ đưa tay che miệng. Dù không thấy ai gần đây nhưng đây là học viện. Không thể để phát ra tiếng cười đáng xấu hổ như vậy được.

“Ha hư hưt...”

Lạ thật. Rõ ràng đã che miệng rồi mà tiếng cười vẫn không ngừng lại.

Không, không phải. Chẳng có gì lạ cả. Làm sao có thể không cười cho được chứ.

‘Cảm ơn người, Công nương.’

Cảm ơn người đã cho tôi cơ hội.

‘Cảm ơn cậu, Irina.’

Cảm ơn cậu đã cho tớ biết rằng cơ hội vẫn còn.

‘Đợi em nhé, anh.’

Đây là lần đầu tiên tôi mong chờ đến giờ sinh hoạt câu lạc bộ như hôm nay.

Tôi đã quên mất mình là một đứa ngốc và hèn nhát trong chốc lát.

“Louise, có chuyện gì à?”

“À, không ạ. Không có chuyện gì đâu.”

Tôi cười gượng cho qua lời của anh.

Gì thế này. Khó khăn lắm mới nhận được sự cho phép của Công nương, vậy mà rốt cuộc là sao đây. Mình chẳng thể nói được lời nào cả.

‘Phải nói thế nào đây...?’

Ngại quá. Muốn nói nhưng lại thấy ngượng.

Sao lại thế này, cơ hội đến rồi mà sao không nói được chứ.

Cứ ngỡ lúc còn phải kìm nén thì có thể nói ra bất cứ lúc nào. Cứ tưởng mình có đủ tự tin để tỏ tình ngay lập tức.

‘Đồ ngốc này.’

Miếng ngon dâng tận miệng còn không biết đường ăn.