Nữ học viên đang kinh ngạc kia càng run rẩy dữ dội hơn khi tôi tới gần. Ban đầu chỉ là những cú giật mình khe khẽ, nhưng giờ thì cả người cô bé đã run lên bần bật.
‘Mình làm hơi quá rồi thì phải.’
Tôi thừa nhận, vì cái chức danh mình đang mang mà ấn tượng đầu tiên về tôi có phần đáng sợ. Nhưng dù vậy, người ta cũng chỉ tránh né ánh mắt hay dò xét tôi thôi, chứ không đến mức run rẩy tội nghiệp thế này.
Nếu không phải là người từng điêu đứng vì Phòng Thanh tra như Irina, thì chẳng có lý do gì phải hoảng sợ đến mức này. Bởi lẽ, Phòng Thanh tra dù có “ra tay” thì cũng hiếm khi hành động mà không có lý do.
‘Là thường dân sao.’
Quý tộc sẽ không run rẩy thái quá như vậy, nên khả năng cao cô bé là thường dân. Thường dân mà không biết gì thì sẽ chẳng sợ hãi, có lẽ cô bé này đã nghe loáng thoáng về thế giới quý tộc nên mới mang một nỗi sợ mơ hồ đến thế.
“Tên?”
“A, là Amelia ạ!”
Tôi hỏi tên vì vẫn có khả năng cô bé là một tiểu thư quý tộc nhút nhát, và quả đúng như tôi đoán, cô bé là thường dân. Quý tộc sẽ xưng cả họ lẫn tên. Nhờ vậy mà tôi đã tránh được việc thất lễ khi nhầm một quý tộc thành thường dân.
Tôi lướt nhìn dáng vẻ của Amelia, người đã đứng dậy từ lúc nào. Mái tóc dài và đôi mắt màu tím. Thân hình có phần nhỏ bé, không rõ có phải do ăn uống thiếu thốn hay không. Đồng tử và cơ thể vẫn không ngừng run rẩy.
Tôi liếc mắt sang đứa em gái đang ngồi cạnh, mọi thứ đều trái ngược hoàn toàn, trừ màu tóc và màu mắt. Thân hình tráng kiện cùng vẻ mặt thản nhiên, không biết có phải nó đã ăn luôn phần của chị gái không. Mái tóc cũng ngắn hơn chị mình.
“Olivia. Em mau chào người ấy đi chứ.”
“A, vâng.”
Amelia dùng bàn tay run rẩy lay vai cô em gái, Olivia, khiến cô bé vội vàng đứng dậy.
“Em là Olivia ạ! Rất mong được giúp đỡ ạ!”
Dù lời chào đầy hoạt bát, tôi vẫn chẳng thể mở miệng. Ánh mắt tôi đã dán chặt vào vật thể mà Olivia đang cầm. Có lẽ là thứ mà cô bé đã nhai cho đến tận lúc nãy.
‘Cái gì kia.’
Đó chẳng phải là củ cải sao?
Một thứ không ngờ tới đã xuất hiện vào một thời điểm không thể ngờ hơn. Rõ ràng tôi đã nghe cuộc đối thoại về chuyện ăn uống gì đó, vậy chắc chắn là họ đã ăn thứ kia sao?
Dù cuộc trò chuyện có thảm thương đến đâu, tôi vẫn ngỡ rằng ít nhất họ cũng đang ăn bánh mì. Ai ngờ lại là củ cải? Không, một học viên của Học viện, dù là thường dân, lại có thể sống qua ngày thế này ư?
‘Điên thật rồi.’
Nếu đó là khoai tây thì tôi đã không có cảm giác này. Sống qua ngày bằng khoai tây không phải là chuyện hiếm gặp trong tầng lớp thường dân hay binh lính.
Nhưng đây lại là củ cải. Họ không dùng nó như một nguyên liệu nấu ăn, mà đang nhai sống. Thậm chí một củ cải cũng không đủ cho cả hai ăn no, nên Amelia đã nhường lại cho em mình.
“Cái, cái đó, nó cũng có chút vị ngọt, nên chúng em ăn một lát thôi.”
Không biết Amelia đã hiểu ánh mắt tôi đang đăm đăm nhìn củ cải như thế nào mà cô bé lại cẩn trọng lên tiếng.
Một sự ứng biến không tồi. Tôi từng nghe nói củ cải quả thực có vị ngọt thanh, nên trẻ em thường dân đôi khi cũng ăn nó như một món ăn vặt.
Nếu không có tiếng bụng reo lên phản đối của Amelia, tôi đã có thể khen đó là một sự ứng biến hoàn hảo chứ không chỉ dừng lại ở mức không tồi.
“Chị, chị ơi! Chị bảo chị ăn rồi mà!”
Có lẽ bị sốc trước tiếng biểu tình của chị gái, Olivia vội vàng bẻ đôi củ cải và đưa cho Amelia.
Tình chị em thắm thiết này khiến tôi choáng váng.
Mấy đứa trẻ này có biết bữa ăn là gì không vậy...?
***
Học viện Đế Quốc chẳng khác nào một thiên đường đối với thường dân. Đối với các vị quý tộc cao quý hay các vị Hoàng tộc mà người ta chẳng dám ngước nhìn, đó là nơi họ mặc nhiên được vào học, nhưng việc có thể đặt chân đến nơi quy tụ những vị cao quý ấy chính là ân điển mà thần Enen ban tặng.
Trừ khi gây ra chuyện tày trời, một thường dân đã nhập học tại Học viện Đế Quốc sẽ có một tương lai tươi sáng được đảm bảo. Bởi việc được vào cơ sở giáo dục của các bậc cao quý đã chứng tỏ họ có năng lực tương xứng.
Khi năng lực đã được chứng minh, việc tìm một công việc sau khi tốt nghiệp là điều dễ dàng. Nếu may mắn lọt vào mắt xanh của một vị cao quý nào đó trong thời gian đi học, tương lai lại càng xán lạn hơn. Vì thế, các học viên thường dân tại Học viện Đế Quốc luôn chú trọng đến hai điều: thành tích và danh tiếng.
Bởi tương lai của tôi được định đoạt bởi chính nỗ lực của bản thân. Tôi có thể trở thành gia thần của một đại quý tộc, một quan chức của chính quyền địa phương, hay thậm chí là một quan chức của chính quyền Đế Quốc, chứ không chỉ là gia thần của một Nam tước hay Tử tước tầm thường.
Thậm chí có trường hợp được ban tước vị, dù chỉ là tước vị một đời. Nghe nói nếu thực sự may mắn, có người còn được ban cả tước vị kế thừa.
“Các em ơi! Chị, chị đã đỗ vào Học viện rồi!”
Vì vậy, khi lần đầu tiên đỗ kỳ thi tuyển sinh của Học viện, tôi cảm thấy như cả thế giới đã thuộc về mình.
Cha mẹ qua đời, tôi phải một mình chăm sóc bốn đứa em. Tôi đã từng oán trách thần Enen rằng cuộc sống cơ cực này sẽ kéo dài đến bao giờ. Nhưng sự oán trách đó đã kết thúc, giờ là lúc hạnh phúc bắt đầu.
Học viên thường dân được miễn toàn bộ học phí, được cấp học bổng và cả trợ cấp sinh hoạt. Dĩ nhiên, tôi không có ý định dùng chúng. Tôi sẽ gửi tất cả cho các em. Tôi có đói một chút cũng không sao.
“Mình là Amelia. Rất mong được giúp đỡ.”
“Ừ, để mình làm cho.”
“Cậu có sao không? Cứ giao cho mình rồi đi đi.”
Vì tương lai của tôi, vì tương lai của các em, tôi đã thực sự cố gắng hết sức. Để lọt vào mắt xanh của các vị cao quý mang danh bạn học, tôi không nề hà bất cứ công việc khó khăn nào. Miễn là tên của tôi có thể lưu lại trong ký ức của các vị quý tộc, tôi có thể làm bất cứ điều gì.
Thật ra, trong lòng tôi muốn dùng kính ngữ thay vì nói chuyện ngang hàng, nhưng đó là vi phạm nội quy của trường.
“Chị ơi! Em cũng đến rồi đây!”
“Olivia?”
Và một năm sau, Olivia nhập học. Con bé vào trường theo con đường võ thuật, khác với tôi là học thuật.
Mới năm ngoái thôi tôi còn không biết Olivia có tài năng như vậy. Nếu tôi làm tròn vai trò của cha mẹ, có lẽ tôi đã phát hiện ra tài năng của con bé sớm hơn.
Nước mắt chực trào ra, nhưng tôi không thể phá hỏng tâm trạng vui vẻ của Olivia nên đã cố gắng mỉm cười. Dù sao đây cũng là chuyện tốt. Tương lai của Olivia cũng được đảm bảo rồi.
Giờ đây, số tiền tôi gửi về không cần phải chia cho bốn người nữa. Olivia cũng sẽ nhận được học bổng và trợ cấp sinh hoạt. Con bé sẽ có thể sống sung túc.
Nhưng kỳ lạ thay, Olivia lại ăn mặc như một kẻ ăn mày.
“Tiền á? Em cũng gửi cho các em rồi mà?”
“...Cái gì?”
Câu nói đó thật sự đã khiến tôi nổi giận. Tôi chịu đựng khổ cực này vì điều gì chứ? Là để các em được ăn no mặc ấm. Tại sao em lại không hiểu tấm lòng này của chị? Em nghĩ chị làm tất cả những điều này để rồi nhìn em trong bộ dạng ăn mày sao?
Tôi đã hét lên yêu cầu con bé dừng lại ngay lập tức, rằng nếu cứ như vậy thì thà thôi học đi, hoặc là cắt đứt quan hệ với tôi, vừa nói tôi vừa đánh vào lưng Olivia mấy cái.
“Nhưng mà em cũng muốn giúp chị mà!”
Olivia, dù to con hơn tôi, vẫn đứng yên chịu đòn rồi hét lên. Tôi định mắng lại rằng em làm gì đúng mà còn lớn tiếng, nhưng lại không thể thốt ra lời.
Nhìn thấy đôi mắt ngấn lệ của con bé, tôi không thể mở miệng được nữa. Trái lại, nước mắt của chính tôi cũng bắt đầu ứa ra, sao có thể như vậy được chứ.
Cuối cùng, tôi không thể lay chuyển được sự bướng bỉnh của Olivia. Dù người gửi tiền đã tăng lên và người nhận đã giảm xuống, tôi nói rằng em chỉ cần gửi một chút thôi là được, nhưng con bé cũng từ chối. Nó bảo rằng các em giờ đã lớn nên ăn rất nhiều.
Nếu vậy thì cũng đành chịu. Chúng ta đã lớn rồi, nên gửi hết cho các em là đúng.
“Trong khu rừng gần đây có nhiều thứ ăn được lắm đó!”
“Em đã tranh thủ đến khu rừng rồi à?”
“Vâng! Em còn làm một mảnh vườn nhỏ nữa!”
“Giỏi quá...”
Tôi cảm thấy chỉ cần có Olivia ở bên, tôi có thể chịu đựng được bất kỳ gian khổ nào.
“Tên?”
Dù vậy, tôi cũng không mong muốn một gian khổ khủng khiếp thế này.
Hôm nay cũng như mọi khi, tôi đang dùng bữa với Olivia ở một nơi vắng vẻ. Các vị quý tộc rất coi trọng thể diện và phẩm giá, nên nếu thấy bộ dạng ăn uống của chúng tôi, khả năng cao họ sẽ không hài lòng. Tôi không thể làm mất lòng cấp trên tương lai của mình được.
Nhưng người xuất hiện lại không phải là cấp trên tương lai, mà là một vị cao quý đang nắm giữ quyền lực của cả Đế Quốc.
‘Tiêu rồi.’
Là do tôi sơ suất. Vì là trận thi đấu giữa các lớp nên nhà ăn không có ai, khiến tôi lơ là cảnh giác. Tôi đã định ăn thật nhanh rồi đi trước khi có người đến, nhưng lại bị phát hiện trong khoảnh khắc đó. Hơn nữa còn là bởi người nguy hiểm nhất.
Dù chỉ là một thường dân, tôi cũng biết vị này là ai. Không, chính vì là thường dân nên tôi càng phải biết một cách cẩn trọng.
Các vị quý tộc mà tôi phải luôn dè chừng. Và vị Trưởng phòng Thanh tra mà ngay cả các quý tộc ấy cũng e ngại và muốn né tránh.
‘Làm, làm sao đây...?’
Hơn nữa, hiện tại Trưởng phòng Thanh tra còn đang kiêm nhiệm chức vụ Thanh tra viên của Học viện. Lỡ ngài ấy nổi giận thì sao? Nếu ngài ấy nói học viên Học viện không giữ được phẩm giá thì phải làm thế nào?
Mình sẽ bị đưa ra hội đồng kỷ luật sao? Nếu vậy thì tin đồn sẽ lan ra khắp nơi và danh tiếng của mình sẽ tụt dốc? Nếu bị đuổi học thì sao?
Những suy nghĩ tiêu cực cứ nối đuôi nhau hiện lên trong đầu. Khi tiếng bụng reo lên trước mặt Trưởng phòng Thanh tra, tôi thực sự cảm thấy như trời đất sụp đổ.
“Theo anh.”
Sau một hồi im lặng, Trưởng phòng Thanh tra nói một câu rồi quay lưng đi. Nếu bỏ trốn... chắc chỉ làm tăng thêm tội bất kính mà thôi?
Bằng bàn tay vẫn còn run rẩy, tôi nắm lấy tay Olivia đang đứng ngây ra đó rồi đi theo Trưởng phòng Thanh tra.
‘Làm ơn, hỡi thần Enen.’
Con không sao cả, xin hãy để Olivia được tốt nghiệp bình an.
***
Tôi chỉ định ăn nhanh rồi về, nào ngờ lại đột nhiên trở thành nhà bảo trợ cho trẻ em thiếu ăn.
“Chị, chị ơi! Chị ăn thử cái này đi!”
“Ừ, ừm...”
Nhưng chứng kiến cảnh tượng đó, có bao nhiêu người có thể cứ thế quay lưng bỏ đi chứ. Đó là một cảnh tượng có thể khiến cả vị Hoàng Thái tử kia cũng phải rơi lệ và muốn đút cho chúng thứ gì đó.
Đặc biệt, việc đó không phải khoai tây mà là củ cải khiến lòng tôi đau nhói. Ở lục địa này, đến cả khoai tây cũng không có mà ăn, nếu ví với thế giới trước khi tôi xuyên không, thì cũng giống như việc không có nổi kim chi để ăn vậy...
‘Tương lai của Đế Quốc sẽ đi về đâu đây.’
Là thường dân mà có thể vào Học viện, điều đó chứng tỏ họ có đủ năng lực. Tùy thuộc vào cách hành xử của bản thân, họ có thể trở thành quan chức cấp cao hoặc gia thần cốt cán.
Vậy mà hai nhân tài như vậy lại đang gặm củ cải? Đây chẳng phải là chuyện mà Bộ trưởng Bộ Giáo dục và Bộ trưởng Bộ Cứu trợ phải chịu trách nhiệm và từ chức hay sao.
Tôi cố nén tiếng thở dài, nhìn hai chị em. Olivia ăn với vẻ mặt hạnh phúc, còn Amelia vừa dè chừng quan sát vừa nhanh tay gắp thức ăn.
“...Ăn cả cái này đi.”
Tôi nhẹ nhàng đẩy đĩa thức ăn trước mặt mình về phía họ.
“Em cảm ơn ạ!”
“Ô, Olivia!”
“Không sao đâu. Cứ để con bé ăn, là anh cho mà.”
Tôi mà lơ là một chút chắc sẽ khóc mất, nên cơm cũng chẳng nuốt trôi.