Người ta thường bảo, chỉ cần nhìn người khác ăn cũng đủ thấy no. Có lẽ vì dáng vẻ ăn uống của họ trông quá ngon miệng, hoặc bản thân người ăn quá xinh đẹp nên chỉ ngắm nhìn thôi cũng đủ mãn nguyện. Từ trước đến nay, tôi chỉ từng nghe nói về cảnh giới ấy chứ chưa bao giờ thực sự đạt tới.
Và hôm nay, tôi đã đặt chân vào một thế giới hoàn toàn mới.
‘Ăn ngon miệng thật.’
Cả Amelia lẫn Olivia đều đang ăn rất say sưa. Đặc biệt là Amelia, thật khó tin khi cơ thể nhỏ bé ấy lại có thể chứa được nhiều đồ ăn đến vậy.
‘Mấy đứa trẻ này ăn ngon miệng thật đấy.’
Rõ ràng chỉ cần được cho ăn là chúng sẽ ăn ngon lành như vậy, thế mà trước đây lại chỉ có vài mẩu củ cải, thậm chí người chị còn phải nhịn đói để nhường cho em...
Một nỗi xót xa khôn tả dâng lên từ sâu thẳm đáy lòng. Kể từ ngày phát hiện Yuris và Sophia đang chết đói trong con hẻm tăm tối, đây là lần đầu tiên tôi lại có cảm giác này.
Olivia có vóc dáng lớn hơn Amelia nên tốc độ ăn của cô bé càng lúc càng nhanh chứ không hề chậm lại. Ngược lại, đồ ăn trước mặt thì cứ vơi dần.
“Xem ra phải lấy thêm đồ ăn rồi.”
Ngay khi tôi vừa đứng dậy định lấy thêm thức ăn, Amelia đã vội vàng đứng bật dậy theo.
“Kh-không cần đâu ạ! Em ăn nhiều lắm rồi, thật sự đủ lắm rồi!”
“Không phải em gái em sắp tham gia thi đấu sao? Phải ăn cho no chứ.”
Tôi ấn vai Amelia xuống, cô bé khẽ run lên rồi ngồi lại vào ghế.
Trong khi đó, vừa nghe nói sẽ có thêm đồ ăn, Olivia đã ngước lên nhìn tôi với đôi mắt lấp lánh.
“Cảm ơn anh!”
“...Ừ.”
Vì miệng còn đầy ắp thức ăn nên tôi không nghe rõ cô bé nói gì. Chắc là lời cảm ơn. Cô bé này tuy túi tiền có vơi, nhưng lễ nghĩa lại rất đủ đầy.
Tôi gật đầu với Olivia rồi vội quay đi. Nếu không có ai nhìn, có lẽ tôi đã phải nhét cả nắm đấm vào miệng để ngăn mình bật khóc.
‘Đây là lỗi của Đế Quốc.’
Chẳng phải niềm tự hào của Đế Quốc Kphelopen là một xã hội nơi thường dân có thể thành công bằng năng lực, một xã hội cho phép sự dịch chuyển giai cấp diễn ra sôi nổi hay sao? Vậy mà giờ đây, một học viên của Học viện – biểu tượng cho những thường dân tài năng – lại ra nông nỗi này.
Đây là tội lỗi của Đế Quốc, là tội lỗi của Đế Quốc. Và cũng là tội của chính tôi. Nếu tôi thanh tra Bộ Giáo dục và Bộ Cứu trợ một cách nghiêm túc hơn, thì chuyện này đã không xảy ra.
Tôi nén lại những cảm xúc phức tạp trong lòng và gọi thêm rất nhiều món ăn nữa. Lần này còn có cả món tráng miệng.
“Em... em cảm ơn ạ...”
Nhìn Amelia vừa ngậm bánh macaron vừa rưng rưng nước mắt, tôi cũng suýt khóc theo.
‘Mình yếu lòng trước những chuyện thế này lắm.’
Liệu những đứa trẻ này có thực sự biết đến hạnh phúc là gì không?
May mắn là tôi không cần phải tiến hành một cuộc thanh tra đào sâu tận gốc rễ nữa.
Dù tôi cũng không chắc đây có phải là may mắn thật hay không, nhưng ít nhất thì Đế Quốc vẫn chưa mục ruỗng đến mức hết thuốc chữa.
“Em còn các em nữa sao?”
“Vâng. Dưới Olivia còn ba đứa nữa ạ.”
Có lẽ vì bụng đã no nên bớt căng thẳng, hay vì xem tôi là người tốt đã cho mình ăn nên cô bé đã thả lỏng hơn, Amelia không còn run rẩy như lúc nãy.
Vì vậy, khi tôi nhẹ nhàng hỏi về hoàn cảnh khó khăn của mình, cô bé đã cẩn trọng kể lại. Số tiền nhận được từ Học viện không hề ít, nhưng tất cả đều được gửi về cho các em.
“Các em đang tuổi ăn tuổi lớn nên cần nhiều tiền lắm. Hơn nữa, Olivia cũng đã nhập học nên chúng em phải thuê người chăm sóc bọn trẻ.”
Dù câu chuyện không mấy vui vẻ, gương mặt Amelia lại sáng lên, có lẽ vì hạnh phúc khi thấy các em mình khôn lớn từng ngày.
Một người chị cả nghèo khó, sẵn sàng nhịn đói để chăm lo cho các em. Chết tiệt, tôi đã nói là mình rất yếu lòng trước những chuyện thế này mà.
“Em, em xin lỗi!”
Không biết Amelia đã hiểu sai vẻ mặt của tôi thế nào mà mặt cô bé tái đi, rồi cúi gập người như thể sắp đập đầu xuống bàn.
“Em, em xin lỗi vì đã dùng số tiền dành cho việc học vào việc khác! Nhưng các em của em không có ai ở bên, cũng không có thu nhập gì nên...”
Nghe những lời đó, tôi chỉ biết nhắm nghiền mắt lại.
Em nói vậy khác nào bảo tôi đang tra hỏi. Một khi học viên đã nhận được học bổng hay tiền trợ cấp, họ có toàn quyền sử dụng số tiền đó.
“Chị không làm gì sai cả!”
‘A.’
Olivia, người nãy giờ vẫn im lặng, cũng lên tiếng. Chắc cô bé không thể ngồi yên nhìn người chị bé bỏng và quý giá của mình run rẩy như thế.
Olivia ôm chầm lấy Amelia, không, phải nói là ôm trọn vào lòng... Dù sao đi nữa, cô bé vừa bám lấy chị mình vừa rơm rớm nước mắt.
“Là em ép chị ấy gửi tiền đi đấy ạ! Chị ấy đã ngăn cản nhưng em cứ một mực đòi làm vậy!”
Làm ơn đừng đối xử với anh như vậy. Nhìn từ xa, cảnh tượng này chẳng khác nào một quý tộc đang chèn ép hai thường dân. Đây không phải là tình tiết quen thuộc trong những câu chuyện cổ tích về thiện và ác hay sao?
Tôi chẳng biết nói gì, chỉ có thể ngẩn người nhìn hai chị em nghèo khó. Lúc này, Amelia đã quay sang vỗ bôm bốp vào lưng Olivia, mắng em mình đừng nói những lời thừa thãi.
‘Đây là nghiệp chướng của Đế Quốc...’
Ngay từ đầu, nếu có một hệ thống cứu trợ đủ tốt để các em của Amelia có thể sống mà không phải lo lắng gì, thì chuyện này đã chẳng xảy ra.
Dù đó là một hệ thống bất khả thi ngay cả trong một xã hội không tưởng, nhưng cứ đổ hết lên đầu Đế Quốc đi. Hiện tại, tôi quyết định sẽ nghĩ như vậy.
“Chuyện này không phải lỗi của ai cả, hai em trật tự nào.”
Trước hết, tôi phải trấn an hai chị em đang bào mòn tinh thần của mình từng giây từng phút này đã.
Việc hai em nhịn đói để gửi tiền cho các em mình là một câu chuyện đẹp, đáng được tuyên dương. Có tên quý tộc điên nào lại đi nghe một câu chuyện cảm động như vậy rồi phán rằng ‘Sao các ngươi daaaám dùng tiền của Đế Quốc vào việc riêng!’ chứ.
Ngay cả Hoàng đế, người luôn đa nghi với quần thần, cũng hết lòng yêu thương dân chúng. Ngược lại, khi biết có người dân nghèo khó đến mức tạo nên một câu chuyện cảm động như thế, ngài sẽ chỉ thở dài than rằng ‘Là do trẫm bất tài, là do trẫm bất tài’.
Dĩ nhiên, câu ‘do sự bất tài của trẫm’ thực chất có nghĩa là ‘phải bóc lột đám bề tôi nhiều hơn nữa’, nhưng cứ tạm bỏ qua chuyện đó.
“Khoảnh khắc tiền được trao cho học viên, nó đã trở thành tài sản của chính học viên đó. Dù em dùng nó cho gia đình hay nướng vào cờ bạc, đó cũng không phải là việc anh có thể can thiệp.”
Amelia dường như đã yên tâm trước lời khẳng định của tôi, cô bé liên tục gật đầu.
“Tuy nhiên, số tiền đó là dành cho học viên, vậy mà chính người nhận lại phải sống khổ sở thế này.”
Nhưng rồi cô bé lại căng cứng người trở lại.
Thật là một bài toán khó. Bộ Giáo dục và Bộ Cứu trợ đã làm tròn vai trò của mình. Họ cấp một khoản hỗ trợ hợp lý cho hai chị em, và Học viện cũng không gặp vấn đề gì trong quá trình chu cấp.
Vấn đề nằm ở chỗ hai chị em, những người tưởng như là điểm đến cuối cùng, lại chỉ đóng vai trò trạm trung chuyển. Cứ đưa bao nhiêu, họ lại gửi đi bấy nhiêu, thì biết làm thế nào đây.
‘Bó tay rồi.’
Tình hình này thì đúng là không có cách nào giúp được. Tôi không thể yêu cầu các bộ phận đã cấp tiền trợ cấp hợp pháp tăng thêm khoản hỗ trợ, mà kể cả có tăng được đi nữa, hai chị em này cũng sẽ gửi nốt cả phần tăng thêm đó cho các em mình mà thôi.
Chẳng lẽ lại quát mắng, cấm họ gửi tiền cho em mình ư? Vậy thì tàn nhẫn quá.
“Em có chút thời gian không?”
Sau một hồi trăn trở, một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu tôi.
Suy đi tính lại, ngoài cách đó ra, dường như chẳng còn phương án nào thích hợp hơn.
***
Khi tôi đang vừa dùng bữa vừa xử lý công việc thì anh Carl ghé thăm. Dù cũng có việc phải làm, nhưng tôi không bận đến nỗi phải mời anh về.
Ngược lại, tôi còn thấy vui nữa là đằng khác. Điều đó có nghĩa là anh Carl đã say mê tôi đến mức dù biết tôi bận rộn vẫn muốn đến gặp.
“A, chào cậu, Marghetta...?”
“Chào chị, tiền bối!”
Nhưng tổ hợp không thể ngờ tới này khiến tôi chỉ biết ngẩn người chớp mắt.
Đây không phải là những gương mặt xa lạ. Amelia là một trong số ít học viên thường dân, lại cùng khối nên chúng tô cũng đã biết mặt nhau. Năng lực của cậu ấy khá tốt và tính tình cũng hòa nhã nên tôi có nhớ.
Còn Olivia là em gái của Amelia, cũng là một học viên thường dân nên tôi biết. Điểm lý thuyết của cô bé thì tệ hại, nhưng chỉ nhờ kỹ năng thực hành mà đã đỗ vào top đầu. Nghe nói Trưởng Ban Kỷ luật đã nhắm đến cô bé, nhưng vì lúc nào cũng dính lấy Amelia nên không chiêu mộ được thì phải?
“Chào cậu, Amelia. Olivia cũng vậy, rất vui được gặp em.”
Dù là một tổ hợp bất ngờ, nhưng phớt lờ lời chào của người khác là bất lịch sự. Huống hồ đây còn là khách do chính anh Carl dẫn đến.
Tôi mỉm cười nhẹ nhàng chào đón hai vị khách rồi chuyển ánh mắt sang anh. Hẳn là phải có lý do gì đó anh mới đưa họ đến đây, nhưng tôi vẫn muốn được trực tiếp nghe từ anh.
“Có vẻ như em đã biết họ.”
“Một chút thôi. Em còn đang ngạc nhiên là tại sao anh lại quen biết hai người này đấy chứ?”
Anh Carl mỉm cười có phần ngượng nghịu trước lời tôi nói, rồi anh đặt tay lên vai Amelia và Olivia.
Tôi thoáng có chút buồn lòng. Anh lại dám đặt tay lên vai cô gái khác ngay trước mặt tôi. Nếu đó là tiểu thư Louise thì tôi còn có thể hiểu được phần nào.
“Anh nghe nói Hội học viên đang thiếu người.”
Tôi giấu đi tâm tư của mình và gật đầu trước câu nói của anh. Số lượng cán bộ cốt cán chỉ có bảy người nên chưa bao giờ là thiếu, nhưng số thành viên hoạt động dưới quyền thì lại khá ít. Dù sao thì Hội học viên cũng không phải là một nơi được nhiều người ưa thích.
Tôi nhìn lần lượt vào gương mặt của Amelia và Olivia. Đã dẫn những vị khách này đến đây và nhắc đến chuyện Hội học viên thì câu tiếp theo quá rõ ràng rồi.
Cũng không tệ. Olivia vốn là nhân tài mà Trưởng Ban Kỷ luật đã nhắm tới, còn Amelia cũng có thành tích học tập xuất sắc. Dù rằng trong số các học viên thường dân, chẳng có ai là thiếu năng lực cả.
“Đúng là đang thiếu người. Nếu có thêm khoảng hai người nữa thì công việc sẽ đỡ vất vả hơn nhiều.”
“Vậy thì tốt quá. Em thấy hai người này thế nào?”
“Dạ?”
“Hả?”
Ngược lại, chính hai người họ lại tỏ ra ngạc nhiên trước lời của anh Carl.
‘Là tự ý quyết định sao.’
Anh Carl cũng thật là, lẽ ra anh nên giải thích với họ trước khi đến chứ. Tự ý làm vậy mà không cho người trong cuộc biết thì cũng hơi quá rồi.
Dáng vẻ có phần vụng về của anh khiến tôi suýt bật cười, nhưng vì có người khác ở đây nên tôi đã nén lại. Tôi không thể biến anh thành trò cười trước mặt người khác được.
“Hội học viên luôn rộng mở chào đón.”
“Vậy thì chỉ còn chờ ý kiến của hai em ấy thôi.”
Và rồi anh Carl thì thầm điều gì đó với hai người họ─
“Em sẽ làm.”
“Em sẽ làm ạ!”
Vậy là tôi đã có thêm những người đồng đội mới trong Hội học viên.
***
Đôi khi chính tôi cũng quên mất, nhưng danh nghĩa tôi ở lại Học viện là một thanh tra viên. Vì vậy, tôi nắm rõ các khoản ngân sách và vật tư được sử dụng trong nội bộ.
Nhờ đó, tôi cũng biết về một đặc quyền cực kỳ nhỏ bé và vô nghĩa của Hội học viên. Một đặc quyền mà có lẽ ngoài thành viên Hội học viên ra thì chẳng mấy ai biết.
“Thành viên của Hội học viên được sử dụng miễn phí các cơ sở vật chất trong trường.”
“Mi-miễn phí ạ?”
“Phải.”
“V-vậy thì nhà ăn cũng...?”
“Đúng vậy.”
Trước lời thì thầm của tôi, Amelia và Olivia đã nhanh chóng đầu quân cho Hội học viên.
“Được sử dụng miễn phí các cơ sở vật chất trong trường”. Nghe thì có vẻ to tát, nhưng thực chất cũng chẳng có gì ghê gớm. Phí sử dụng cơ sở vật chất trong trường thì đáng bao nhiêu tiền đâu.
Với học viên quý tộc thì không cần phải bàn, ngay cả những học viên thường dân bình thường cũng chẳng đoái hoài đến đặc quyền này vì họ nhận được đủ loại học bổng và trợ cấp. Với một người rủng rỉnh tiền trong ví, có nói ‘cà phê sữa ở máy bán hàng tự động miễn phí!’ thì họ có thèm để tâm không?
‘Không ngờ lại có người cần dùng đến nó.’
Hôm nay tuyến lệ của tôi hoạt động hơi năng suất thì phải. Nhìn hai chị em vui mừng ký tên vào tờ đơn Marghetta đưa, lòng tôi lại đau như cắt.
Nếu cho thêm tiền, hai đứa cũng chỉ gửi hết cho các em ở nhà mà thôi. Làm thế này mới là đúng đắn. Ít nhất cũng phải để chúng được ăn no.
Nói cho cùng, chúng cũng là con người, sao có thể không đói được chứ. Lúc tôi mua đồ ăn cho, chúng đã ăn rất hăng hái, và bây giờ, ngay khi biết có thể dùng nhà ăn miễn phí, trông chúng lại vui mừng đến thế kia.
‘Thật đáng thương.’
Lại có thêm hai người nữa mà tôi nhất định phải viết thư giới thiệu rồi.