Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3876

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

128 1

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 1

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 0

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 2

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 1

Web Novel - Chương 153 - Lớp học cuối cùng (9)

Biết cách nhanh chóng từ bỏ một cuộc đấu vô vọng là điều cốt yếu. Phân biệt được giữa thử thách và điều bất khả thi chính là kỹ năng quan trọng nhất trong đời.

Vì thế, ngay khi cái tên Cố vấn được xướng lên qua loa thông báo, tôi đã quyết định bỏ cuộc ngay tắp lự. Nếu đối thủ là Rutis, cơ hội thắng bại còn là năm mươi năm mươi, chứ đằng này là Cố vấn thì chỉ có con số không tròn trĩnh. Chẳng phải là xấp xỉ không, mà là tuyệt đối bằng không.

‘Với đội hình này thì không có cửa thắng đâu.’

Kể cả đội của tôi và Rutis, tổng cộng tám người cùng xông lên một lúc cũng chẳng làm nên trò trống gì. Một đội tám người được lập vội ở Học viện thì làm sao địch nổi kẻ đã một mình hạ sát Kagan chứ?

Trước đây, vương quốc của tôi đã thu thập thông tin về Kagan, và kết luận đưa ra là phải cần đến toàn bộ Pháp sư đoàn Hoàng gia mới mong cầm cự nổi. Đó còn là kết quả sau khi đã mô phỏng trận chiến với những kịch bản lạc quan nhất.

Chẳng hạn như: Kagan chỉ hành động một mình chứ không đem theo quân đội, loại bỏ những thông tin thu thập được bị cho là quá hoang đường, và giả định sức phòng thủ của Kagan cũng chỉ ở mức siêu phàm thông thường. Phải kèm theo hàng tá điều kiện như thế thì mới mong cầm cự nổi.

Vậy mà có vẻ như Rutis lại định đương đầu với một vị Cố vấn tầm cỡ đó.

‘Đúng là mất trí.’

Tôi đành tặc lưỡi trước hành động khó hiểu này. Chắc cậu ta cũng chẳng ảo tưởng là mình sẽ thắng đâu. Có lẽ chỉ đơn thuần là phấn khích khi có dịp đối đầu với một kẻ mạnh mà thôi.

Bởi vậy tôi mới không tài nào hiểu nổi lũ chỉ biết vung kiếm. Kẻ mạnh cũng phải ở mức độ vừa phải thôi chứ, chênh lệch một trời một vực thế này thì còn ý nghĩa gì nữa.

Cứ đợi Rutis gục là mình đầu hàng ngay. Thể diện có mất mát đôi chút, nhưng tôi vốn là kẻ chạy trốn khỏi ngai vàng cơ mà. Trái lại, thế lại hay.

RẦM!

Đó là một phán đoán sáng suốt.

‘Điên thật.’

Rõ ràng khoảng cách giữa Cố vấn và Rutis không hề gần chút nào. Đó là một quãng đường mà ngay cả một kỵ sĩ dày dạn kinh nghiệm cũng phải mất vài giây để vượt qua.

Vậy mà Cố vấn đã xuất hiện trước mặt Rutis chỉ trong chớp mắt, rồi cứ thế ấn thẳng cậu ta xuống đất. Sàn đấu trường vỡ tan tành trong một tiếng nổ lớn.

‘Đâu phải đá thường.’

Tôi bất giác liếc nhìn sàn đấu. Đây là cơ sở giáo dục hàng đầu của Đế Quốc cơ mà. Ngay cả những chi tiết nhỏ nhất cũng không thể nào được xây dựng một cách sơ sài.

Thậm chí, bản thân Học viện này còn là di sản của Apels, triều đại được cho là giàu có nhất lịch sử châu lục. Tôi nghe nói sàn đấu trường được làm từ một loại vật chất đặc biệt, đến mức kiếm khí hay ma thuật thông thường khó lòng để lại dù chỉ một vết xước.

Tôi ngẩng đầu nhìn về phía Rutis. Xung quanh nơi cậu ta bị ấn xuống, sàn đấu đã vỡ nát, chỉ còn trơ lại những mảnh đá vụn.

‘...Còn sống không vậy?’

Tôi đã thực sự lo lắng đến mức đó. Bị một đòn đủ mạnh để làm vỡ tan sàn đấu thế này thì chắc chắn không thể bình an vô sự được.

“Tôi xin đầu hàng.”

Tôi cài trượng vào hông rồi giơ hai tay lên trời. Một vị Cố vấn có thể di chuyển với tốc độ mắt thường không thể bắt kịp. Nếu còn chần chừ, có lẽ tôi đã phải nằm cạnh Rutis trước khi kịp nói lời đầu hàng.

Tôi xin kiếu. Khác với Rutis, tôi đâu phải người chuyên rèn luyện thể chất. Cậu ta còn thảm đến thế, nếu là tôi trúng đòn đó thì chắc chắn đã chết ngay tại chỗ rồi.

—Người chiến thắng chung cuộc của trận đấu bốn người là lớp 1-3!

Cùng lúc với lời tuyên bố đầu hàng của tôi, tiếng thông báo vang lên.

***

Đời mà, có gì to tát đâu. Rồi đâu sẽ vào đấy cả thôi.

‘Chết tiệt.’

Có to tát đấy. Chắc là không vào đấy nổi rồi.

Rater đầu hàng trong chớp mắt, tiếng thông báo vang lên như thể đã chờ sẵn, và các trị liệu sư tức tốc ùa vào.

Nhìn cảnh tượng đó, tôi không thể trốn tránh hiện thực được nữa. Nghĩ đi nghĩ lại, phen này đúng là toang thật rồi.

“Ô, Anh? Rutis không sao thật chứ?”

Louise vội vã chạy đến, sắc mặt tái mét.

Một sự cố chưa từng có: người quen đẩy người quen vào tình trạng thập tử nhất sinh. Đứng trên lập trường của Louise, có lẽ cô ấy cũng chẳng biết phải phản ứng ra sao.

“Không sao đâu em. Dù bị thương nhưng chỉ cần có trị liệu sư giỏi là sẽ hồi phục nhanh thôi.”

Đây là sự thật. Nôn ra máu thì đã sao? Trong thế giới mà tứ chi đứt lìa cũng có thể nối lại trong nháy mắt, vết thương cỡ đó chỉ như cảm cúm vặt. Chỉ cần vài phép chữa trị là cậu ta có thể tự mình đứng dậy về nhà rồi.

Vấn đề ở đây là mình đã khiến một thành viên Hoàng tộc đổ máu, chứ không phải một quý tộc quèn nào đó.

‘Chết tiệt.’

Nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ biết buột miệng chửi thề.

Cũng có vài điểm để vin vào. Đây là sự kiện chính thức của Học viện. Trong một trận đấu dùng cả kiếm lẫn ma thuật, có người bị thương là điều khó tránh. Hơn nữa, Rutis cũng không phải kiểu người sẽ nổi giận vì chuyện thế này.

Nhưng dẫu có tính đến cả ba yếu tố đó, hình phạt nhẹ nhất vẫn là cấm túc. Kể cả khi Rutis có lên tiếng bênh vực, tôi vẫn chắc chắn sẽ bị cấm túc.

“Anh trai, anh làm quá rồi đấy.”

‘Thằng nhãi này.’

Câu nói của Erich, kẻ đang lững thững tiến lại gần, khiến tay tôi giật nảy. Nếu không phải em trai ruột, tôi đã cho nó một vé nằm cạnh Rutis rồi.

Nhưng tôi không thể chửi lại được, vì chính tôi cũng nhận thấy mình đã hơi quá tay.

‘Giá như chỉ búng trán thôi.’

Chỉ cần búng trán một cái thôi là cậu ta đã sướng rơn mà lăn lộn rồi.

Tôi thở dài một hơi, rồi vô tình chạm mắt với Villar đang lẫn trong đám đông khán giả.

Ánh mắt Villar ánh lên vẻ kinh ngạc, oán trách, và xen lẫn một chút ghen tị mờ nhạt.

‘Cũng sướng thật.’

Tuy toang thật rồi, nhưng dù chỉ trong phút chốc, tôi đã thấy thật hạnh phúc...

Cuộc thi đối kháng giữa các lớp kết thúc, với chiếc cúp vô địch thuộc về lớp 1-5 của Rater.

Vì tôi đã thắng trận đấu bốn người, nên lớp của Rutis và lớp của Rater có kết quả hòa. Tuy nhiên, do không thể có hai nhà vô địch, một logic oái oăm đã được đưa ra: ‘Vì lớp của Rutis đã bại dưới tay lớp của Rater, nên suy cho cùng, lớp của Rater vẫn thắng.’

Đứng trên lập trường của Rutis, người đã hăng hái xông lên rồi bị hạ đo ván, chắc cậu ta oan ức lắm. Nhưng hạng hai cũng là quá giỏi rồi. Đừng nản lòng nhé.

“Nghe nói cậu ấy đã hồi phục và không có vấn đề gì.”

“Vậy thì may quá.”

“Vâng, may thật.”

Nhưng có lẽ, người thực sự phải nản lòng ở đây là tôi.

Ngay sau lễ trao giải và bài phát biểu bế mạc, Hiệu trưởng đã đưa thẳng tôi về văn phòng của ông. Cảm giác cứ như mình là một học sinh cá biệt bị gọi lên sổ, nhưng giờ tôi đâu chỉ là cá biệt, mà là học sinh bạo hành rồi...

Tôi lặng lẽ cúi đầu, nhìn Hiệu trưởng đặt quả cầu liên lạc xuống rồi day day trán như thể đau đầu lắm. Trong tình huống này, tôi chỉ là một tên tội đồ không có quyền lên tiếng.

“Tôi tin tưởng vào Trưởng phòng Thanh tra.”

Tôi chợt nhớ lại lời Hiệu trưởng nói trước khi mình xuống sân. Lại càng không còn gì để bào chữa.

‘Mình đâu có ngờ là sẽ hạ gục tên đó chỉ bằng một đòn.’

Dù vậy, tôi vẫn thấy có chút oan ức. Rõ ràng là tôi đã nương tay. Dù có bực bội tích tụ đến mấy, làm gì có kẻ điên nào lại đánh một thành viên Hoàng tộc đến nôn ra máu cơ chứ.

Nhưng dù ý định của tôi có ra sao, kết quả vẫn là thế này. Tội không kiểm soát được sức mạnh thật quá lớn.

“...Tôi hiểu Trưởng phòng Thanh tra cũng ở trong tình thế khó xử.”

Sau một hồi im lặng, Hiệu trưởng cất lời.

“Bởi nếu tỏ ra nương tay trong tình huống đó, ngược lại sẽ làm tổn thương lòng tự tôn của cậu ấy.”

Nghe vậy, tôi bất giác gật đầu. Vương quốc Armein là đất nước của những kỵ sĩ, và Hoàng tộc chính là những người đứng đầu họ. Vì lẽ đó, Rutis là một người có tính hiếu chiến và lòng tự tôn cực cao.

Đối đầu tay không đã có thể xem là bề trên chiếu cố kẻ dưới, nhưng nếu công khai nương tay hay cố tình thua thì sao? Chắc chắn cậu ta sẽ trợn mắt hỏi tôi coi cậu ta là cái thá gì. Thế còn phiền phức hơn.

“Cậu ấy nói rằng bị thương trong trận đấu là lẽ thường tình, và bảo anh không cần để tâm.”

Dù không nói rõ chủ ngữ là ai, nhưng tôi thừa biết. Hẳn là Rutis đã xin khoan hồng cho tôi sau khi tỉnh lại.

Nói đến khoan hồng nghe cứ như mình là tội nhân thật vậy. Mà không, đúng là tội nhân thật.

“May mắn là phía Armein cũng không có ý định làm lớn chuyện. Họ nói sẽ chỉ báo cáo đơn giản rằng trị liệu sư đã kiểm tra sau trận đấu.”

Nghe Hiệu trưởng nói may mắn thì có vẻ mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa. Cũng phải, đứng trên lập trường của Armein, việc phải báo cáo rằng Hoàng tử, đối tượng cần hộ vệ, đã nôn ra máu cũng là một báo cáo đáng xấu hổ.

Chắc họ đã thống nhất với hai quốc gia còn lại để báo cáo về nước một cách chung chung và tối giản nhất có thể.

“Thay vào đó, Học viện sẽ báo cáo sự thật lên Bộ Giáo dục. Mong anh thông cảm.”

“Đương nhiên rồi. Tôi xin lỗi vì đã gây ra sự náo loạn này.”

Tôi cúi đầu trước lời của Hiệu trưởng. Dù ông nói là mong tôi thông cảm, nhưng thực chất ông đã chiếu cố cho tôi hết mức rồi.

Chỉ riêng việc xử lý vụ này như một vấn đề nội bộ của Học viện, không để nó leo thang thành vấn đề ngoại giao, đã là nỗ lực hết mình của Hiệu trưởng. Yêu cầu ông không báo cáo lên cấp trên nữa thì đúng là quá vô liêm sỉ.

Sau đó, tôi phải lặp đi lặp lại lời cảm ơn và xin lỗi vài lần nữa mới được rời khỏi phòng Hiệu trưởng.

‘Chết tiệt.’

Phía Armein cũng đã ngăn chặn vấn đề trở nên nghiêm trọng hơn để tránh bị gán cho cái danh ‘Kẻ không bảo vệ được đối tượng hộ tống’. Villar chắc cũng có thể thoát nạn mà không bị tổn thất gì.

Nhưng bù lại, tôi không thể trốn tránh trách nhiệm. Việc Rutis bị thương là sự thật, và phải có người gánh vác hậu quả.

Có lẽ quả cầu liên lạc sẽ sớm phát sáng lung linh thôi...

Một ngày dài đằng đẵng, tưởng như rút cạn cả máu trong người, cuối cùng cũng trôi qua.

Có vẻ Bộ Giáo dục đã bị sốc nặng khi đột ngột nhận tin về vụ bạo hành Hoàng tộc. Chứ chuyện này đáng lẽ không cần đến cả một ngày để xử lý.

‘Đúng là đời.’

Hôm qua, tôi đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị triệu tập ngay lập tức và hành động nhanh chóng. Lần này mà bay về kinh đô thì chắc chắn sẽ bị cấm túc. Có thể sẽ không được đến Học viện một thời gian, nên phải giải quyết những việc cần làm trước khi đi.

Đầu tiên, tôi đến thăm và xin lỗi Rutis.

“Là em đã nhờ anh chỉ dạy, nên việc bị thương là đương nhiên mà phải không? Lần sau lại nhờ anh nhé!”

Cậu ta thản nhiên nói những lời khủng khiếp. Vì mình đang mang tội nên tôi cũng chẳng thể mắng cậu ta đừng nói nhảm được.

Tiếp theo, tôi đến gặp các thành viên trong câu lạc bộ.

“Anh, Rutis cũng nói không sao rồi nên anh đừng bận tâm quá nhé.”

“Đó là việc mà Rutis tự chuốc lấy mà. Nếu cậu ta đầu hàng như em thì đã không có chuyện gì xảy ra rồi.”

Bọn họ lại quay sang an ủi tôi. Xem ra thời gian qua cũng tạo dựng được chút tình cảm. Tôi thấy hơi cảm động.

Cuối cùng là gặp Marghetta, nhưng vì cô ấy cứ nhìn tôi đầy tiếc nuối nên tôi không tài nào mở lời được.

Vẻ mặt cô ấy hệt như một người mẹ phát hiện đứa con trai mình hằng tin tưởng lại đi trộm ví. Một biểu cảm như không thể tin nổi tôi lại có thể gây ra một vụ việc chấn động như thế.

“Anh Carl, dù có chuyện gì xảy ra, em vẫn sẽ luôn ở bên cạnh anh.”

Dù vậy, nhìn cô ấy mỉm cười dịu dàng mà nói, lòng tôi lại đau như cắt. Tôi là tội nhân, chính tôi là tội nhân.

Tôi thở dài, đưa mắt nhìn quả cầu liên lạc. Giờ thì tên tội nhân này phải lên đường đến một nơi xa xôi rồi.

[ Lập tức trở về kinh đô. ]

Chỉ một ngày sau vụ bạo hành Hoàng tộc - sự kiện chắc chắn sẽ đi vào huyền thoại của Học viện - một tin nhắn trực tiếp từ Hoàng Thái tử đã được gửi đến.

Liệu có phải là ảo giác không, khi tôi có thể cảm nhận rõ sự phẫn nộ của Hoàng Thái tử qua cái tin nhắn ngắn gọn đến mức này?