Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3876

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

128 1

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 1

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 0

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 2

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 1

Web Novel - Chương 156 - Tự do trong ngục tù (3)

Một lời mời dùng bữa bất ngờ. Dù cho Trưởng khoa 1 có là người nội tâm khó lường đến đâu, chắc cô ấy cũng không định rủ tôi gặm lương khô tác chiến ngay tại phòng làm việc đâu nhỉ. Hẳn là cô ấy muốn đến nhà ăn trong tòa nhà chính phủ, hoặc một nhà hàng tử tế nào đó ở kinh đô. Như thế thì sẽ tốn kha khá thời gian.

‘Thật là khó xử.’

Vốn dĩ tôi là người không nên có mặt ở kinh đô. Tôi bị triệu tập chẳng qua là vì đã lỡ tay tung ra ‘Cú đấm Vô sản Cay Nồng’ đi vào huyền thoại, nên một khi xong việc là phải tức tốc quay về nhiệm sở ngay. Nếu có chuyện gì xảy ra trong lúc tôi vắng mặt thì chỉ thêm phiền phức. Vì thế, suốt học kỳ một, hễ xong việc là tôi đều cố gắng trở về nhanh nhất có thể.

Nhưng bây giờ đã khác học kỳ một rồi. Kể từ lúc cả đội bị Louise cho một vố nhớ đời, khả năng xảy ra sự cố đã giảm đi đáng kể. Vả lại, bây giờ là giữa trưa, bọn họ đều đang trong giờ học cả.

Vả lại, đằng nào ngày mai tôi cũng bị cấm túc, nên về sớm hay muộn cũng chẳng có nghĩa lý gì. Hoàng Thái tử còn bảo tôi cứ thong thả chuẩn bị trong hôm nay rồi hẵng đi, nên cứ từ từ cũng không sao.

‘Hoàn cảnh đúng là quan trọng thật.’

Chỉ vì một án kỷ luật mà tâm trạng tôi lại thả lỏng đến lạ. Có lẽ vì đã bị dồn đến chân tường nên nảy sinh tâm lý “tới đâu thì tới” chăng?

“Chỉ ăn một bữa rồi tôi về.”

“Vâng!”

Sau một hồi đắn đo, tôi đã đồng ý. Tuy chẳng có lý do gì đặc biệt để dùng bữa cùng Trưởng khoa 1, nhưng cũng không có cớ gì để từ chối. Vả lại, cấp trên chủ động giữ chân cấp dưới thì chắc cũng không sao đâu.

“Tôi biết một chỗ hay lắm, để tôi dẫn anh đi nhé!”

“Được thôi.”

Tôi gật đầu trước nụ cười rạng rỡ của cô. Trông tự tin thế kia, hẳn là cô biết một chỗ nào đó ra trò lắm.

Nhưng mà, biết một chỗ hay ho như vậy, sao không đi cùng bạn bè hay người yêu, lại dắt theo cấp trên của mình làm gì chứ?

‘Là vì không có Trưởng khoa 4 ở đây chăng?’

Trong phòng, người cùng giới với cô ấy chỉ có Trưởng khoa 4. Nghĩ đến cảnh cô ấy phải rủ cấp trên đi ăn cùng vì mất đi người bạn duy nhất, tôi lại thấy hơi tội nghiệp.

Tôi cất bước về phía Trưởng khoa 1 đang vẫy tay ra hiệu. Xin lỗi nhé, vì nơi làm việc này toàn là đàn ông.

Lòng thương cảm của tôi bỗng chốc tan biến.

“Này.”

“Dạ?”

“Cô bảo đi ăn cơ mà.”

Vừa thấy nơi Trưởng khoa 1 dẫn đến, tôi đã phải bật cười khẩy. Đây mà là chỗ ăn uống ư?

“Ở đây nấu ăn ngon tuyệt vời luôn đó anh.”

Vẻ mặt dõng dạc như thể “có vấn đề gì sao?” của cô khiến tôi nhất thời nghẹn lời.

Chẳng lẽ đây là chuyện bình thường sao? Hay là văn hóa ở kinh đô đã thay đổi trong lúc tôi công tác ở Học viện?

Không, không thể nào. Kể cả văn hóa có thay đổi đi chăng nữa, cũng không thể biến đổi theo chiều hướng này được.

“Đây là nhà cô mà.”

Đây là lần đầu tôi trực tiếp đến, nhưng tôi nắm rõ vị trí các dinh thự lớn trong kinh đô. Trưởng khoa 1, người rủ tôi đi ăn, lại dẫn thẳng đến tư dinh của cô ấy.

Ừ thì, đồ ăn chắc chắn là ngon rồi. Nơi ở của một tiểu thư Hầu tước thì làm sao có đầu bếp tầm thường được. Nhưng nếu nói vậy thì chẳng phải Hoàng cung mới là quán ăn số một Đế quốc hay sao? Thế này mà cũng được à?

“Trưởng phòng, nếu chúng ta dùng bữa ở nơi khác sẽ thu hút nhiều ánh nhìn lắm, anh thấy có ổn không?”

“Sao những lúc thế này cô lại nói có lý thế nhỉ?”

Mà nếu lo lắng về ánh mắt của người khác thì ngay từ đầu cứ đến nhà ăn trong tòa nhà chính phủ là được rồi chứ...

“Nào, vào thôi anh!”

Phớt lờ lời tôi, Trưởng khoa 1 cứ thế đẩy lưng tôi vào, cuối cùng tôi đành phải bước vào trong dinh thự.

***

Tôi đã thành công đẩy được Trưởng phòng đang làu bàu vào trong dinh thự.

‘Thành công rồi.’

Thật ra tôi không kỳ vọng nhiều lắm. Bởi Trưởng phòng thường đột ngột xuất hiện rồi lại bất ngờ rời đi, nên tôi đã nghĩ lần này cũng sẽ như vậy thôi.

Dù sao cũng phải mời dăm ba lần, bị từ chối vài bận thì mới có cớ mà ăn vạ ‘sao anh cứ tránh mặt tôi hoài thế!’. Thế nên tôi chỉ định mời lấy lệ thôi, ai ngờ.

“Chỉ ăn một bữa rồi tôi về.”

Đúng là trời cũng giúp mình. Chính tôi cũng không ngờ lại thành công ngay trong lần đầu tiên.

‘Bức tường ngăn cách chắc chắn đã mỏng đi rồi.’

Trước đây, tôi cũng đã nhiều lần ngỏ lời mời anh dùng bữa. Dù bóng hình của cô Hecate quá lớn khiến tôi chưa thể thổ lộ với Trưởng phòng, nhưng chúng tôi vẫn có thể trở nên thân thiết hơn một cách đơn thuần mà, phải không? Phải tạo dựng thiện cảm trước thì sau này tỏ tình mới thuận lợi chứ.

Nhưng lần nào tôi cũng bị từ chối với đủ mọi lý do. Nào là có cấp trên ngồi cùng thì ăn mất ngon, hôm nay nhiều việc nên không tiện, hôm nay ít việc nên phải về sớm, rồi thì thực ra tôi mới bắt đầu ăn kiêng.

Càng nghĩ càng thấy ấm ức. Hình như toàn mấy lý do vớ vẩn mà anh ấy cũng dùng để từ chối mình được?

‘Mình đi đâu cũng chưa từng bị chê là kém cỏi cơ mà.’

Tủi thân thật. Quá đáng thật. Nhìn tấm lưng của Trưởng phòng, tôi chỉ muốn đấm cho một phát.

Dù là trước khi vào Học viện, trong những năm tháng đi học, hay sau khi tốt nghiệp, số người theo đuổi tôi chưa bao giờ ít. Gia thế tốt, ngoại hình xinh đẹp, năng lực cũng giỏi. Tôi có thiếu thứ gì đâu chứ.

Ngay cả tiền bối Aria cũng nói người nào cưới được tôi là có phúc ba đời đấy.

‘Đã ít tuổi hơn người ta rồi mà.’

Anh ấy thậm chí còn nhỏ hơn tôi đến bốn tuổi. Đã là em thì phải ra dáng một người em, dựa dẫm và nghe lời người chị xinh đẹp này chứ.

Dĩ nhiên, dáng vẻ cáu kỉnh đó của Trưởng phòng cũng rất quyến rũ, nhưng thỉnh thoảng tôi cũng muốn thấy một khía cạnh khác của anh.

“Đầu tôi sắp thủng một lỗ đến nơi rồi đây này.”

Có lẽ vì tôi nhìn chằm chằm quá nên Trưởng phòng đã buông một câu cộc lốc.

Tôi chỉ nhìn từ phía sau chứ không phải từ phía trước, vậy mà anh vẫn nhận ra ánh mắt của tôi. Điều này có nghĩa là Trưởng phòng cũng rất quan tâm đến tôi, đúng không?

‘A ha.’

Tôi suýt nữa đã bật cười thành tiếng nhưng đã kịp kìm lại.

Nhìn thế này thì đúng là giống một cậu em trai rồi. Không thể thành thật với chị mình mà cứ tỏ ra cộc cằn. Giờ đây, tôi không muốn đấm vào lưng anh nữa, mà chỉ muốn xoa đầu anh thôi.

“Vậy rồi Trưởng phòng cũng sẽ giống Trưởng khoa 3 sao?”

“Cái con nhỏ này.”

Mang tâm tình đó, tôi buông một lời đùa cợt, nhưng Trưởng phòng có vẻ thực sự tức giận, anh nhanh chóng quay phắt lại.

So sánh với Trưởng khoa 3 là hơi quá đáng rồi sao?

“Sao anh lại gọi cấp dưới quý báu của mình là ‘con nhỏ này’ chứ.”

Tôi vừa bĩu môi nói, Trưởng phòng đã nhanh tay véo lấy môi tôi.

Ưm, quả nhiên vẫn đau.

‘Nhưng mà mình thích.’

Lòng tôi ấm hẳn lên. Lúc ở phòng làm việc, mải mời mọc Trưởng phòng nên tôi chưa kịp bị véo. Đúng là không đúng thời điểm, tiếc thật.

Nhưng cuối cùng cũng bị véo rồi, thật may quá. Khác với năm ngoái, dạo này Trưởng phòng toàn ở Học viện nên tôi không thể bị véo mỗi ngày được.

Hành động này, Trưởng phòng chỉ làm với một mình tôi thôi. Anh không làm thế với cô Hecate, cũng không làm với Công nương Marghetta. Một sự tương tác chỉ dành riêng cho tôi.

Nghĩ đến đó, mặt tôi giãn ra đầy mãn nguyện, nhưng không sao cả. Vì Trưởng phòng sẽ nghĩ rằng tôi như vậy là do bị đau thôi.

“Tiểu thư?”

Giọng nói vang lên từ phía sau Trưởng phòng khiến tay anh rời khỏi môi tôi.

‘A.’

Cảm giác tiếc nuối và khó chịu đồng thời ập đến. Dám xen vào khoảng thời gian riêng tư của tôi và Trưởng phòng.

Tôi khẽ liếc mắt về phía phát ra giọng nói, đó là quản gia. Quản gia à, không ngờ ông lại thiếu tinh ý đến vậy. Nếu có thể, tôi đã muốn mắng cho một trận ngay lập tức, nhưng vì có người khác ở đây nên đành nén lại.

“Quản gia, chuẩn bị bữa ăn đi. Có cả khách nữa nên làm phần hai người nhé.”

Thay vào đó, tôi bỏ lại Trưởng phòng phía sau và tiến về phía quản gia.

“Phải thật thịnh soạn, thật hoàn hảo. Ông hiểu chứ?”

Rồi tôi thì thầm vào tai ông ấy. Đây là bữa ăn với Trưởng phòng, nếu có dù chỉ một chút sơ suất thì thể diện của tôi biết để đâu cho hết.

Nghe lời tôi, ánh mắt của người quản gia nhanh chóng lướt qua Trưởng phòng rồi lại quay về phía tôi.

“Có thể sẽ hơi lâu một chút.”

“Tốt.”

Tôi gật đầu trước câu trả lời thỏa đáng.

Trưởng phòng là kiểu người mà nếu thức ăn được dọn ra nhanh thì sẽ ăn cho xong rồi về ngay lập tức. Muốn giữ anh ấy ở lại lâu nhất có thể, thì món ăn phải ra thật muộn.

***

Được rồi, tôi xin rút lại lời nhận xét thiếu tinh ý lúc nãy. Dù hơi tiếc một chút, nhưng cách xử lý vừa rồi cũng ổn, nên tôi sẽ bỏ qua cho lần này.

Tôi ngơ ngác ngồi vào chỗ, đưa mắt nhìn quanh.

‘Lộng lẫy thật.’

Dĩ nhiên rồi, dinh thự của Trưởng khoa 1 vô cùng tráng lệ. Nếu xét đúng về quyền sở hữu thì đây là dinh thự của Hầu tước Masalo chứ không phải của cô ấy, nhưng vì các thành viên khác trong gia tộc đều ở lãnh địa nên thực chất đây cũng là tư dinh của Trưởng khoa 1.

Dù sao đi nữa, kể từ khi Hầu tước Asilon bị giáng xuống hàng Bá tước, gia tộc Masalo đã vươn lên tranh giành vị trí nhất nhì trong số các Hầu tước. Dinh thự mà một gia tộc như vậy xây dựng ở kinh đô lộng lẫy là điều đương nhiên, nhưng...

‘Khổ nỗi chủ nhân lại là...’

Tôi đưa mắt nhìn sang phía đối diện, Trưởng khoa 1 đang cười tủm tỉm.

Đầu tôi đau nhức. Từ trước đến nay, dù biết Trưởng khoa 1 thuộc gia tộc Masalo nhưng tôi cũng chỉ nghĩ “thì ra là vậy”, nhưng giờ tận mắt chứng kiến thế này lại thấy có chút mâu thuẫn nhận thức. Một dinh thự thế này lại có một chủ nhân như kia sao? Cảm giác như đang thất lễ với chính tòa dinh thự vậy.

‘Mình cũng thế cả thôi.’

Thật ra thì tôi cũng chẳng có tư cách nói người khác. Kẻ chiếm lấy dinh thự của gia tộc Hầu tước Asilon (cũ) chính là tôi còn gì.

Cấp trên và cấp dưới, đúng là một cặp trời sinh trong việc không xứng với cơ ngơi của mình. Mấy chuyện thế này thì chẳng cần phải giống nhau đến vậy đâu.

“Trưởng phòng, dạo này anh thế nào?”

“Hả?”

Câu hỏi đột ngột khiến tôi bất giác hỏi lại.

“Thế nào” là sao, từ bao giờ chúng ta trở thành mối quan hệ có thể hỏi thăm nhau như vậy chứ. Cảm giác cứ như đang trong một buổi xem mắt và bị hỏi “sở thích của anh là gì?” vậy.

Và như thể đọc được thắc mắc của tôi, Trưởng khoa 1 vẫn mỉm cười nói tiếp.

“Anh đã khiến cả một vị Vương tộc ngất xỉu cơ mà, nên tôi nghĩ chắc cũng có nhiều chuyện khác xảy ra lắm.”

Ra là cô ấy đang đá xoáy tôi theo cách này.

“Không có gì đặc biệt cả. Tôi cẩn thận lắm đấy.”

Tôi đã thực sự rất cẩn thận và dè dặt rồi. Tuy đây không phải là lời một kẻ vừa hạ đo ván Vương tộc nên nói, nhưng chuyện Rutis ngất đi không phải lỗi của tôi, mà là do cậu ta yếu quá thôi.

...Tôi đã quyết định sẽ nghĩ như vậy.

“Vậy còn với Công nương thì sao?”

Câu hỏi được đưa ra cùng cái nghiêng đầu của cô ấy khiến tôi thoáng giật mình. Sao lại nhắc đến Marghetta ở đây.

“Trong kỳ nghỉ, tôi thấy có vẻ sắp có tin vui rồi đó~”

Trước lời trêu chọc, tôi không thể mở miệng đáp lại. Lẽ nào tôi đã để lộ ra trước mặt cả cô ấy sao? Đến mức dù không ở dinh thự mà ở phòng làm việc cũng bị phát hiện ư?

À không, còn có Trưởng khoa 4 nữa. Chắc hẳn Trưởng khoa 4 đã kể cho Trưởng khoa 1 nghe đủ thứ chuyện rồi.

“Nếu là trong năm nay thì tôi cũng thấy ổn thôi. Tôi sẽ chọn một món quà thật ý nghĩa rồi đến thăm anh!”

“Em ấy còn đang chuyên tâm học hành, trong năm nay cái gì chứ.”

Tôi không muốn chất thêm gánh nặng cho Marghetta, người vốn đã bận rộn với công việc của Hội học viên.

Hơn nữa, nếu tiến hành mọi việc khi cô ấy vẫn còn là học viên thì sẽ phải làm theo hình thức đơn giản, như vậy thì thật thất lễ với Marghetta, người đã chờ đợi bấy lâu nay.

***

Khéo léo... à không, phải nói là hỏi thẳng, lại thu được một thông tin khá hay. Ý anh ấy là dù đính hôn hay kết hôn thì cũng phải đợi Công nương tốt nghiệp đã, đúng không?

‘Vẫn còn hơn một năm nữa cơ à.’

Nói không tiếc nuối là nói dối. Tôi đã đợi hai năm, giờ lại phải đợi thêm gần hai năm nữa.

Nhưng không sao cả. Dù có tiếc nuối đến đâu thì có một cái hẹn rõ ràng vẫn tốt hơn là chờ đợi trong vô vọng.

‘Nên tổ chức hôn lễ ở đâu thì tốt nhỉ.’

Dù còn chưa tỏ tình với Trưởng phòng, tôi đã bắt đầu có những trăn trở ngọt ngào. Tưởng tượng là quyền tự do của mỗi người mà.

Ở kinh đô có tốt không? Hay là ở lãnh địa của chúng tôi? Lãnh địa của Trưởng phòng cũng được đấy chứ. Cả ba nơi đều hấp dẫn, thật khó chọn quá.

Hay là cứ bảo cưới ba lần nhỉ? Chắc chưa có ai kết hôn đến ba lần đâu.

‘Hay đấy chứ.’

Vị trí người vợ đầu tiên đã thuộc về Công nương rồi. Vậy thì, chẳng phải mình nên là người đầu tiên trong lịch sử ghi danh về số lần tổ chức hôn lễ hay sao?