Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3876

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

128 1

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 1

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 0

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 2

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 1

Web Novel - Chương 162 - Cây sơn tra không gục ngã (3)

Vừa vào lớp, tôi liền gục mặt xuống bàn. Dạo này tôi chẳng còn chút sức lực hay động lực nào cả.

‘Tại sao mình lại không thể gặp anh ấy dù chỉ một lần cơ chứ?’

Kể từ khi học kỳ hai bắt đầu, tôi đã không thể gặp được anh Carl. Tôi thậm chí còn nghĩ, có khi nào khoảng thời gian hạnh phúc trong kỳ nghỉ đã bị đánh đổi bằng cả học kỳ này không. Thần Enen thật quá đáng, hễ điều gì bất lợi cho tạo vật là Ngài lại thực thi răm rắp.

Hơn nữa, chúng tôi không thể gặp nhau chẳng phải do ngẫu nhiên. Chính vì những lý do hoàn toàn chính đáng mà tôi không thể đến gặp anh ấy, nên mới càng thấy phiền lòng. Ngay cả một nơi để than thở cũng chẳng có.

‘Giá mà mình và anh ấy ở chung một câu lạc bộ thì tốt biết mấy.’

Từ đầu học kỳ hai đến giờ, ngày nào tôi cũng nghĩ như vậy. Lẽ ra lúc Louise rủ lập câu lạc bộ làm bánh, tôi nên tham gia ngay mới phải. Khi đó nào có ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.

Học kỳ trước, dù thuộc câu lạc bộ làm vườn nhưng tôi vẫn thường xuyên ghé qua câu lạc bộ làm bánh để gặp anh. Nhưng đó là vì câu lạc bộ làm vườn nhàn rỗi nên tiền bối mới châm chước cho.

“Em cũng biết là đầu học kỳ bận rộn mà. Ráng chịu một chút đi.”

“Vâng.”

Đương nhiên, nếu câu lạc bộ bận rộn thì đừng hòng mong chờ sự khoan dung đó. Như lời tiền bối nói, đầu học kỳ là lúc công việc của câu lạc bộ chất đống, học kỳ trước cũng bận rộn y như vậy. Chỉ là khi đó tôi đang cố tránh mặt anh nên cũng chẳng ảnh hưởng gì.

Chung quy cũng là tại câu lạc bộ. Bi kịch này xảy ra là do tôi ở câu lạc bộ làm vườn chứ không phải làm bánh.

‘Bây giờ mà rút lui thì cũng không được.’

Càng nghĩ càng thấy bế tắc, tôi chỉ chực thở dài thườn thượt.

Câu lạc bộ của Học viện không đơn thuần là nơi chia sẻ sở thích, mà còn là một xã hội thu nhỏ thực thụ. Lịch sử của các câu lạc bộ có thể kéo dài từ hàng chục đến hàng trăm năm, và số lượng tiền bối của câu lạc bộ trải khắp Đế Quốc cũng nhiều tương ứng.

Tự nguyện bước chân vào một tổ chức xã giao như vậy rồi đơn phương rời đi ư? Chắc chắn sẽ bị vô số tiền bối ghi thù. Thà rằng không gia nhập vào đâu cả thì sẽ chẳng có bạn cũng chẳng có thù, nhưng một khi đã tham gia rồi rút lui thì chỉ có rước thêm kẻ địch.

‘Ráng chịu đựng một chút thôi.’

Phải rồi, chỉ cần nhẫn nại là được. Dù công việc có nhiều đến đâu thì rồi cũng sẽ kết thúc. Chỉ cần xong xuôi là tôi lại có thể gặp anh.

‘...Chắc sang năm cũng sẽ thế này thôi.’

Thế nhưng, một ý nghĩ chợt lóe lên khiến tâm trạng tôi tuột dốc không phanh. Vừa mới gắng gượng suy nghĩ tích cực lên mà, hỏng hết cả rồi.

Nỗi buồn bã xâm chiếm toàn thân khiến tôi chỉ muốn buông xuôi tất cả. Sáng sớm đã mang tâm trạng này thì chắc sẽ kéo dài đến tận đêm. Coi như hôm nay bỏ đi rồi. Cứ thế này ngủ một giấc cho xong.

‘Muốn xin về sớm quá đi mất.’

Hay là cứ nói mình bị ốm rồi chuồn về nhỉ? Thú thực, lòng đau thì cũng là đau mà.

Và trong lúc tôi đang âm thầm vạch ra kế hoạch đào tẩu nho nhỏ, có ai đó đã chạm vào vai tôi.

“Irina, cậu đang ngủ à?”

Dù chưa ngẩng đầu lên nhưng chỉ cần nghe giọng nói là tôi biết đó là ai. Là Louise.

Tôi đã định giả vờ ngủ, nhưng cậu ấy đã cố tình gọi một người đang gục mặt xuống bàn thì hẳn là có chuyện quan trọng. Hơn nữa, tôi cũng không muốn phớt lờ Louise.

“Không đâu. Tớ chỉ đang gục mặt xuống thôi.”

“Cậu có mệt ở đâu không?”

Tôi khẽ ngẩng đầu lên thì thấy Louise đang lo lắng hỏi han. Tâm trạng u uất của tôi dường như cũng vơi đi đôi chút.

“Tớ không sao. Chỉ là hơi mệt một chút thôi.”

“Vậy à? May quá.”

Nhìn Louise cười rạng rỡ, tôi cũng bất giác mỉm cười theo. Hôm nay nhờ có Louise mà lòng tôi lại bình yên─

“Vậy thì cậu ra ngoài với tớ một lát được không? Tớ có chuyện muốn nói.”

Hửm?

Dù đó là một yêu cầu đột ngột nhưng tôi không từ chối. Cũng chẳng phải đi đâu xa, chỉ là đến một nơi yên tĩnh một lát.

Vả lại, Louise cũng hiếm khi muốn nói chuyện riêng. Tò mò là một phần, nhưng tôi cũng có chút lo lắng. Mong là không có vấn đề gì nghiêm trọng.

‘Ra là cũng có một nơi thế này.’

Trong lúc đó, nơi mà Louise dẫn tôi đến lại là một địa điểm tôi chưa từng đặt chân tới. Học viện vốn rất rộng nên có nhiều nơi mà học viên không biết đến. Một nơi vắng vẻ, yên tĩnh, dường như chẳng ai hay.

Vậy mà cô ấy cũng biết được chỗ này. Hẳn là một nơi hoàn hảo cho những cuộc trò chuyện bí mật.

Và rồi, khi thấy tôi đang ngó nghiêng xung quanh, Louise cất lời.

“Đẹp phải không? Tớ cũng được một tiền bối quen biết chỉ cho nơi này đấy.”

“Ừ, đẹp thật.”

Xung quanh trải đầy những bông hoa không rõ là mọc tự nhiên hay có người chăm sóc, trông còn đẹp hơn cả những luống hoa thông thường.

Tôi thả lỏng đôi chút trong khi ngắm nhìn những đóa hoa. Dù không biết Louise gọi tôi ra đây vì chuyện gì, tôi cũng không thể căng thẳng theo được. Cô ấy hẳn đã tin tưởng tôi mới nói ra, nên tôi phải cho cô ấy thấy sự tin cậy đó.

“Này, Irina. Tớ có chuyện muốn hỏi.”

Nghe Louise nói, tôi trấn tĩnh lại tinh thần. Hẳn là cậu ấy đã rất khó khăn mới có thể mở lời, nên dù có nghe thấy điều gì tôi cũng sẽ không dao động.

“Cây sơn tra mà cậu tặng cho anh. Tại sao cậu lại tặng nó vậy?”

‘À.’

Tôi đã dao động ngay tức khắc.

“Cái, cái đó ư?”

Tôi đã cố gắng đáp lại một cách thản nhiên nhất có thể, nhưng giọng nói lại không kìm được mà run lên.

Đó là món quà từ học kỳ trước chứ đâu phải mới đây. Cũng không phải tôi tặng mà Louise không biết. Vậy mà tại sao bây giờ lại đột ngột hỏi chuyện đó?

‘Cậu ấy nhận ra rồi sao?’

Lồng ngực tôi đập thình thịch. Nếu chỉ nghĩ đó là một món quà bình thường thì cô ấy đã chẳng hỏi như vậy. Hẳn là cô ấy đã nhận ra điều gì đó.

Và món quà đó chỉ ẩn chứa duy nhất một ý nghĩa.

‘Tình yêu duy nhất.’

Nghĩ đến ngôn ngữ của hoa sơn tra, tay tôi khẽ run lên. Vốn dĩ tôi tặng món quà đó không phải với ý nghĩa ấy, nhưng cây sơn tra lại nổi tiếng với ý nghĩa ‘tình yêu duy nhất’ hơn là ngôn ngữ loài hoa mà tôi đã định.

Người khác đã biết rồi. Lời tỏ tình ép buộc đáng xấu hổ đó cuối cùng cũng bị phát hiện. Một thôi thúc muốn bỏ chạy ngay lập tức trỗi dậy trong lòng tôi.

‘Không phải.’

Bình tĩnh nào. Nghĩ lại thì, dù có bị phát hiện cũng đâu có vấn đề gì.

Xấu hổ và ngượng ngùng thì đúng là có, vì tôi còn chưa kịp tỏ tình với anh thì đã bị người khác biết được tâm tư của mình. Nhưng mà, người thích người thì có gì sai đâu chứ. Đâu phải chuyện gì sai trái.

“Vì ngôn ngữ của loài hoa đó rất hay nên tớ đã chọn nó. Dù có vẻ như anh ấy không biết.”

Dù cho đến tận bây giờ tôi vẫn chưa thể thành thật với anh và luôn thấp thỏm không yên, nhưng dù chưa chủ động bày tỏ tấm lòng thì tôi cũng không muốn nói dối người khác.

“Ngôn ngữ của hoa sơn tra là tình yêu duy nhất.”

Thế nên tôi đã đường hoàng nói ra.

“Đối với tớ, anh ấy là như vậy đấy.”

Người đầu tiên tôi trút bầu tâm sự lại là Louise chứ không phải anh, kể cũng hơi lạ.

Nhưng vì là Louise nên chắc sẽ ổn thôi. Bạn thân tâm sự chuyện tình cảm với nhau là chuyện thường tình mà.

-Ken két

...Tiếng gì vậy?

***

Nghe những lời của Irina, tôi đã vô thức nghiến răng.

Quả nhiên là đúng. Irina cũng thích anh. Tôi đã hy vọng không phải, đã mong rằng đó chỉ là hiểu lầm của mình.

‘Cậu ấy còn trước cả mình.’

Chậm nhất thì cũng là từ lúc tặng cây sơn tra, cô ấy đã có tình cảm với anh rồi. Nhanh hơn tôi, người mãi đến kỳ nghỉ mới có thể thành thật với bản thân.

Một cảm giác tức tối không rõ nguyên do len lỏi khắp lồng ngực. Không, không phải là không rõ. Tôi tức tối vì ngoài Công nương ra lại còn có thêm một người đi trước mình.

Nếu là Công nương thì tôi có thể hiểu được. Nếu là người ấy thì tôi đành phải chấp nhận.

‘Cậu cũng chỉ im lặng thôi mà.’

Cô ấy cũng đâu có chủ động như Công nương. Cô ấy cũng chỉ im lặng giống tôi. Quà thì tôi cũng đã tặng cho anh rất nhiều rồi.

‘Tớ mới là người gặp anh ấy trước mà.’

Người gặp anh trước, người ở gần anh hơn, là tôi.

Tôi mới là người đầu tiên, là tôi. Người thứ hai của anh phải là tôi chứ không phải ai khác. Tôi không muốn nhường cho bất cứ ai─

“Louise, sao vậy? Cậu không khỏe à?”

Dáng vẻ của Irina khi cất lời hỏi han đầy lo lắng đã cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

Và khi nhìn vào gương mặt Irina, những chuyện đã qua chợt ùa về. Lần đầu gặp Irina, trở thành bạn bè, cùng nhau vui đùa, cùng nhau cười nói, đôi lúc còn cãi vã.

‘Đúng là đồ ngốc.’

Sự tức giận gặm nhấm lồng ngực đã biến thành cảm giác tự trách. Sao tôi có thể đối xử với Irina như vậy chứ, không phải ai khác mà là Irina. Ghét bỏ một người bạn quý giá thì tôi định làm gì đây. Hơn nữa, chẳng phải nhờ có Irina mà tôi mới có được cơ hội này sao.

Nếu không có Irina, tôi thậm chí còn chẳng biết mình có cơ hội. Người cho phép là Công nương, nhưng người trao cho tôi cơ hội chính là Irina. Nuôi lòng tức giận với một người như vậy quả là vô liêm sỉ.

Ừ, đúng là vô liêm sỉ.

‘Mình còn định trở nên xấu xí đến mức nào nữa đây.’

Tự mình nghĩ lại cũng thấy thật đáng khinh. Vừa ngốc nghếch, vừa hèn nhát, lại còn không biết xấu hổ. Tại sao mình lại ra nông nỗi này.

Dù có tức giận đến đâu, dù có tham lam đến mấy, cũng có những cảm xúc không được phép nuôi dưỡng. Mù quáng vì tình yêu mà định vứt bỏ tình bạn tri kỷ.

Ngay cả những lời vừa rồi cũng thật kỳ quặc. Tại sao lại tặng cây sơn tra ư? Bây giờ đó có phải là lời nên nói với người tặng quà không? Tôi lấy tư cách gì để tra hỏi Irina chứ.

Nước mắt bỗng trào ra.

***

Tôi đang rất bối rối. Dù là ai rơi vào tình huống này chắc cũng sẽ hoang mang thôi.

“Xin lỗi, tớ xin lỗiiiiii...”

Louise, người đã đứng ngây ra một lúc lâu, đột nhiên bật khóc nức nở.

Tôi chẳng hiểu cô ấy đang xin lỗi vì điều gì. Nhưng trước hết phải dỗ cô ấy nín đã, thế là tôi vừa vỗ về rằng không sao, vừa lau mặt cho người bạn thân.

“Tớ, tớ cũng thích anh ấy... Iri, Irina cũng... thích, anh ấy... nên là...”

Khi tôi lấy khăn tay lau mặt cho cô, cô ấy vừa nấc nghẹn vừa cố gắng nói điều gì đó một cách tha thiết.

‘Ra là vậy.’

Sau khi cố gắng chắp vá những mảnh lời nói rời rạc, tôi đã hiểu ra câu chuyện.

Là ghen tuông. Vì người mình thích cũng được tôi thích nên cô ấy đã ghen.

Tôi hiểu mà. Dù chuyện có nhiều vợ không phải là hiếm, nhưng người đàn ông mình yêu thương ở bên cạnh những người phụ nữ khác thì không thể không buồn.

“Không sao đâu. Cậu đã nói ra được như vậy rồi mà.”

Việc bộc bạch nỗi buồn đó một cách thẳng thắn là một cách xử lý rất lành mạnh. Bởi cũng có những trường hợp người ta che giấu cảm xúc của mình thật kỹ để rồi đâm một nhát dao vào thời điểm quyết định, hoặc tỏ ra lạnh lùng phớt lờ hay khinh miệt. Việc khóc nức nở và hờn dỗi thế này chỉ ở mức đáng yêu thôi.

Mà nói đi cũng phải nói lại, thật bất ngờ. Tôi đã nghĩ nếu Louise thích ai đó, thì hẳn sẽ là một trong năm người kia.

“Tớ thật sự xin lỗi, tớ sai rồi...”

“Đã bảo là không sao rồi mà.”

Tôi vô thức nhìn Louise, cô ấy lại bắt đầu sụt sịt.

Nếu định thế này thì sao còn gọi tôi ra ngoài làm gì. Cô bé này rốt cuộc là mạnh mẽ hay yếu đuối, tôi cũng chẳng phân biệt nổi nữa.