Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3876

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

128 1

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 1

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 0

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 2

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 1

Web Novel - Chương 165 - Cuốn sách biết đi (1)

Cảm giác được rời khỏi nơi ở sau một thời gian dài quả thật ấm áp và diệu kỳ. Đã tròn một tuần rồi. Giờ là lúc quay về với thân phận Thanh tra Carl Krasius.

[ Chúc mừng được thả. ]

‘Tên khốn.’

Cảm giác ấm áp ấy nguội lạnh đi trong phút chốc. Tên khốn Hoàng Thái tử này, rõ ràng đã mong ngóng lắm mới canh đúng giờ gửi tin nhắn. Hắn rảnh rỗi sinh nông nổi hay sao?

Nhưng người ta vẫn nói, phải thử đặt mình vào vị thế của người khác. Thử tưởng tượng Hoàng Thái tử bị Hoàng đế hạ lệnh cấm túc và hôm nay được thả, tôi cũng phần nào hiểu được. Chắc mình cũng sẽ làm vậy thôi. Cơ hội cà khịa người khác sao có thể dễ dàng bỏ qua được.

‘Thả cái đầu nhà ngươi.’

Dù vậy, cũng mong hắn dùng từ cho tử tế một chút. Là cấm túc, không phải giam cầm. Chính hắn là người ra lệnh cấm túc mà lại nói năng cứ như thể tôi vừa mới ra tù vậy.

Thậm chí, nếu phải viết thêm một bản kiểm điểm nữa thì tôi sẽ bị giam thật, nên cũng chẳng thể cười trừ cho qua chuyện. Không biết nhà tù ở kinh đô có ấm áp không nhỉ?

Dù có ấm đến đâu, chắc vẫn lạnh lẽo hơn quả cầu liên lạc của tôi lúc này.

[ Vừa qua anh đã vất vả nhiều rồi. ]

[ Tôi nghe nói anh sẽ quay lại làm việc. Nếu có điều gì cần, xin hãy cho tôi biết. ]

[ Trong suốt một tuần qua không có bất cứ chuyện gì xảy ra cả. Anh có thể yên tâm trở lại công việc. ]

Những tin nhắn dồn dập khiến quả cầu liên lạc tự khắc ấm lên. Song song với đó, cõi lòng tôi cũng dần tìm lại hơi ấm.

Phải thế này chứ, đây mới là những lời hỏi thăm tử tế. Xem ra cuộc sống của mình ở Học viện cũng không đến nỗi vô ích.

‘Những người mới quen chưa đầy một năm còn thế này.’

Hiệu trưởng, Phó Hiệu trưởng và cả Villar đều là những người tôi mới gặp từ tháng ba. Hiệu trưởng thì thỉnh thoảng có gặp trong các sự kiện chính thức của Đế Quốc, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức xã giao.

Hoàng Thái tử thì quen biết cũng ngót hai năm rồi, mà sao tính nết lại kỳ cục đến thế.

[ Chúc mừng anh đã kết thúc lệnh cấm túc lần thứ ba! Khi nào về kinh đô tôi sẽ mang đậu phụ đến cho anh nhé! ]

Đọc tin nhắn của Trưởng khoa 1, tôi lặng lẽ cất quả cầu liên lạc đi.

Tôi lại một lần nữa nhận ra, dưới đáy vẫn còn một tầng đáy sâu hơn.

Tôi đã hứa rằng sau khi hết lệnh cấm túc sẽ đến gặp Marghetta đầu tiên. Dù trong quá trình đó có sự góp công không nhỏ của con quỷ dâm đãng, nhưng lời hứa vẫn là lời hứa.

Dẫu chỉ là một lời hứa nhỏ, nhưng nếu đến cả những điều nhỏ nhặt như vậy cũng không giữ được thì làm sao có thể xây dựng lòng tin.

“Anh đến đúng hẹn thật đấy.”

“Vì anh đã hứa với em rồi mà, đương nhiên là phải đến.”

Thật ra, ngoài phòng sinh hoạt câu lạc bộ thì tôi cũng chẳng còn nơi nào để đi. Có vẻ cô ấy đã đánh giá quá cao phạm vi hoạt động của tôi rồi.

“Phụt, em cảm ơn anh.”

Dù vậy, tôi cũng không nỡ phá vỡ niềm hạnh phúc của Marghetta nên đã không nói thêm lời thừa thãi nào.

“Được gặp anh Carl, em vui lắm, nhưng xin anh đừng để xảy ra chuyện khiến em phải chủ động tìm đến nữa nhé.”

“Anh sẽ cố gắng.”

Một lời nhờ vả nghe như đang hờn dỗi, ý bảo tôi sau này đừng để bị phạt cấm túc ở Học viện một cách kỳ quặc như thế này nữa.

Tôi chỉ đáp là sẽ cố gắng, nhưng thực tình chuyện này đâu phải do tôi quyết định được. Thế giới tinh thần của Hoàng Thái tử nào phải thứ tôi có thể lường hết.

Hơn nữa, nếu tôi bị phạt cấm túc hay giam giữ theo cách thông thường, Marghetta dù muốn cũng chẳng thể đến được.

‘Đúng là sẽ không có chuyện phải tìm đến thật.’

Nhà tù nằm ở kinh đô, nên một học viên như Marghetta thậm chí còn chẳng thể xin vào thăm.

Dù sao thì cô ấy cũng không thể tìm đến được, quả là một tình huống mà điều ước được đáp lại theo cách oái oăm nhất. Dĩ nhiên, những lời này tôi cũng chẳng dại gì mà nói ra.

Cứ thế, chúng tôi tán gẫu thêm vài giờ nữa rồi tôi mới hướng đến phòng sinh hoạt câu lạc bộ. Tôi đã nghĩ không biết liệu cô ấy có nhắc lại chuyện phu nhân như hôm qua không, nhưng chẳng thấy nói năng gì. Vẫn là một ẩn số. Sao đột nhiên cô ấy lại nhắc đến chuyện đó nhỉ?

***

Bước chân đến phòng sinh hoạt câu lạc bộ thật nhẹ nhàng. Cuối cùng cũng đến ngày anh được “phóng thích”.

À không, không phải phóng thích mà chỉ là hết lệnh cấm túc thôi. Tại Rutis cứ nói là phóng thích nên tôi cũng bị quen miệng theo.

‘Tuyệt đối không được nói nhầm.’

Anh vốn đã cảm thấy cay đắng vì chuyện bị cấm túc rồi, nếu mình còn nhắc đến hai chữ “phóng thích” trước mặt anh, chắc chắn anh sẽ càng thêm tổn thương. Tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra.

Sẽ ngượng lắm nếu phạm sai lầm trong lần gặp lại anh sau bao ngày xa cách. Thực ra thì ngày nào tôi cũng đến thăm, nhưng gặp ở phòng sinh hoạt câu lạc bộ lại mang một cảm giác khác hẳn.

Gặp gỡ riêng hai người cũng thích. Nhưng phòng sinh hoạt là nơi chứa đầy kỷ niệm với anh, nên nó lại càng thêm đặc biệt.

“Một tuần trôi qua nhanh thật đấy.”

Trong lúc tôi đang tự nhủ với lòng mình, Erich đứng bên cạnh bâng quơ lên tiếng.

Nghe vậy, tôi không khỏi liếc sang Erich. Dù anh không phải chịu hình phạt nặng nề hay có vấn đề gì về an toàn, nhưng lời nói đó vẫn thật vô tâm làm sao.

“Erich, cậu có đến thăm anh ấy lần nào không?”

Một câu hỏi để xem cậu ấy đã làm tròn bổn phận của một người em hay chưa.

Nghĩ lại thì, mọi chuyện bắt đầu từ việc Erich đề cử anh làm thành viên cho trận đấu bốn người. Lúc Rutis ngất đi, rõ ràng cậu ấy đã tỏ ra rất áy náy.

“Tớ định đi, nhưng lại đổi ý nên không đi nữa.”

Ánh mắt của Erich khi nói câu đó trông có phần cay đắng.

“Cái người trên đó đã mách lẻo đủ thứ chuyện với mẹ tớ rồi.”

“Đủ thứ chuyện?”

“Chuyện đứa con trai thứ bị người ta từ chối.”

Lần này, đến lượt tôi phải lặng lẽ cúi đầu. Vì người từ chối cậu ấy chính là tôi.

Hơn nữa, nếu tôi bị anh Carl từ chối, rồi mẹ biết chuyện và nhìn tôi bằng ánh mắt thương cảm, chắc tim tôi sẽ tan nát mất. Và chắc chắn tôi sẽ không đủ can đảm để đối mặt với người đã nói những điều không cần thiết đó cho mẹ nghe.

‘Anh quá đáng thật.’

Chuyện này đúng là lỗi của anh rồi. Dù là anh đi nữa, đây là một sai lầm mà tôi không tài nào bênh vực được.

Nhưng có gì đó là lạ. Anh đã kể chuyện Erich bị từ chối ư?

‘...Anh đã kể đến mức nào chứ?’

Sống lưng tôi lạnh toát. Nếu chỉ đơn thuần kể chuyện Erich bị từ chối thì còn có thể cho qua được. Nhưng nếu anh còn nói cả người từ chối là ai nữa thì sao?

Với mẹ của anh, tôi sẽ trở thành ‘tiểu thư đã từ chối người con thứ’. Rồi một tiểu thư như vậy lại nói muốn trở thành vợ của trưởng nam.

‘Chà.’

Tôi bất giác buông một tiếng thở dài. Tình cảnh này đúng là dở khóc dở cười. Khả năng cao là tôi sẽ bị mẹ ghét mất.

Mong là không phải vậy. Mong rằng anh đã không kể quá chi tiết.

“Anh đến rồi kìa.”

Nghe Erich nói, tôi vội vàng ngẩng đầu. Ánh đèn le lói qua khung cửa sổ của phòng sinh hoạt.

Lạ thật. Rõ ràng lúc nãy tôi còn mong được gặp anh đến thế, vậy mà giờ đây lại có chút e dè.

Cảm giác căng thẳng lấp đầy lồng ngực đã tan biến ngay khi tôi nhìn thấy anh.

“Anh.”

“À, em đến rồi à?”

Nhìn thấy dáng vẻ vẫy tay chào đón của anh, một nụ cười bất giác nở trên môi tôi.

Phải rồi, bây giờ lo lắng thì có ích gì chứ. Nếu anh đã kể chi tiết cho mẹ nghe, vậy thì sau này mình cứ nỗ lực để xây dựng hình ảnh tốt đẹp là được. Còn nếu anh chưa nói thì đó là điều may mắn.

‘Đừng suy nghĩ nhiều nữa.’

Thành thật mà nói, mối quan hệ với anh còn chưa đâu vào đâu, mình lại đang nhìn xa quá rồi.

Tự đánh giá thì có hơi buồn, nhưng đúng là chưa biết đi đã lo tập chạy.

“Rutis cũng đến mà em lại chẳng thấy mặt mũi đâu cả.”

“Thay vào đó em đã gửi quà rồi còn gì. Anh nhận được từ Rutis rồi mà.”

“Cái đó em cũng chuẩn bị à?”

“Cái hộp là em mua đấy.”

Nhìn lại phía anh, tôi thấy anh và Erich đang có một cuộc cãi vã kỳ lạ. Bình thường anh sẽ không như vậy, chắc hẳn anh đã rất buồn chán trong suốt thời gian bị giam lỏng.

Vài ngày đã trôi qua kể từ khi lệnh cấm túc được gỡ bỏ. Vẫn không có chuyện gì đặc biệt xảy ra.

***

Bình yên đến mức này khiến tôi bắt đầu thấy bất an. Sắp có biến cố lớn đến mức nào mà lại im hơi lặng tiếng đến vậy?

‘Yên tĩnh quá lại càng đáng sợ.’

Trên đời này tồn tại một thứ gọi là định luật bảo toàn sự vất vả. Hoặc là bây giờ nhàn hạ để sau này sấp mặt làm bù, hoặc là lúc nào cũng duy trì cường độ làm việc vừa phải. Chung quy lại, tổng lượng công việc vẫn không đổi.

Vậy nên, sự bình yên này chính là cái tĩnh lặng trước cơn bão. May mà nó chưa đến mức phải phân định xem ai là kẻ kém cỏi.

‘Rồi sẽ có cách giải quyết thôi.’

Một mình tôi xoay xở với công việc thanh tra Học viện cũng đã được vài tháng. Giờ đây, tôi dường như đã học được cách suy nghĩ tích cực hơn.

Phải, rồi đâu sẽ vào đó thôi. Trong Học viện này đâu phải chỉ có mình tôi là công chức.

Vừa nghĩ vậy, tôi vừa cắn một miếng bánh quy, lòng bỗng thấy nhẹ nhõm đến lạ.

‘Cảm ơn nhé, tên khốn của tôi.’

Sau nhiều tháng vật lộn, trải qua một trận cấm túc, tôi đã nhận ra. Điều tôi cần là buông bỏ gánh nặng trong lòng.

Hay lẽ nào Hoàng Thái tử đã cố tình đóng vai ác để giúp tôi giác ngộ ra chân lý này?

“Phức tạp thật.”

“Có lẽ là do cách đặt tên của họ khác với chúng ta chăng?”

Một giọng nói vang lên, phá tan dòng suy tưởng của tôi.

Tôi quay đầu nhìn, các thành viên câu lạc bộ không nhào bột và trứng như mọi khi mà đang mân mê cây bút.

‘Vất vả cho mấy đứa rồi.’

Thỉnh thoảng vẫn có những giảng viên như thế, những người khoái cho học trò làm bài kiểm tra đột xuất. Chắc vì Học viện cũng là nơi con người sinh sống, nên mới tồn tại những vị giảng viên như vậy.

Dù vậy, việc báo trước thay vì tấn công bất ngờ có lẽ là một chút lòng nhân từ còn sót lại. Mặc dù báo trước một ngày thì cũng chẳng nhân từ cho lắm.

Nhờ vậy mà các thành viên câu lạc bộ đang nhồi nhét kiến thức như thể lửa cháy đến chân. Vì thể diện của hoàng tộc và quý tộc, họ tuyệt đối không thể nhận điểm thấp được.

“Sareitu Dobra Gala? Cái này dịch thế nào nhỉ?”

“Nghĩa là Gala của thị tộc Dobra, những người cai trị bộ lạc Sareitu.”

“Sự khác biệt giữa bộ lạc và thị tộc là gì ấy nhỉ.”

Dáng vẻ lẩm bẩm đầy thất thần của Erich trông đến là tội nghiệp. Chẳng khác nào một sinh viên đại học đang chạy deadline sấp mặt.

‘Lại đúng môn lịch sử nữa chứ.’

Và khi nghe thấy cái tên quen thuộc, tôi đoán là đang học về phương Bắc. Không ngờ lại phải nghe thấy tên của tên khốn đó ở Học viện.

Tôi ngây người nhìn một lúc rồi lẳng lặng tiến lại gần các thành viên. Cũng chẳng có việc gì làm, gặp đúng chủ đề mình biết thì cũng nên góp lời một chút.

“Em cứ coi thị tộc như một gia tộc. Người đứng đầu là tộc trưởng.”

Nghe vậy, ánh mắt của các thành viên đều đổ dồn về phía tôi.

“Tập hợp của nhiều thị tộc như vậy sẽ tạo thành một bộ lạc. Thông thường, tộc trưởng của thị tộc lớn nhất sẽ là tù trưởng. Nếu so với chúng ta thì cũng tương tự như lãnh địa và lãnh chúa vậy.”

“Ồ.”

Erich gật gù ra vẻ đã hiểu. Chuyện này chỉ khác mỗi tên gọi chứ không quá phức tạp.

“Với lại, em viết sai rồi. Không phải Sareitu mà là Sarei, không phải Gala mà là Talla.”

Nhân tiện tôi sửa luôn lỗi chính tả cho thằng bé. Sai tên bộ lạc thì còn có thể châm chước, chứ Gala là cái tên quái gì vậy. Gala Show à?

Nhưng dù tôi đã tận tình sửa lỗi, Erich chỉ biết chớp mắt nhìn.

“Thưa anh... là do thầy giáo đã dạy chúng em như vậy...”

“Vậy là thầy giáo dạy sai rồi. Chắc do chữ viết của phương Bắc khác nên đã bị diễn giải sai.”

Tôi lắc đầu trước lời của Louise, người đã nhìn sắc mặt tôi rồi mới lên tiếng.

Không biết giảng viên là ai, nhưng làm sao biết rõ hơn tôi được. Chính tôi đã trao đổi danh tính với cái tên đó rồi.

“Ta là Sarei Dobra Talla! Thanh gươm của Kagan vĩ đại, là cơn thịnh nộ của loài sói!”

Nghĩ lại vẫn thấy hắn ta thật kỳ quặc. Lúc bị dao găm vào cổ mà vẫn chạy nhảy được, tôi đã thực sự tự hỏi hắn là cái thứ gì vậy.

“Nhưng cứ viết theo những gì được dạy là đúng rồi. Đừng bận tâm lời anh nói.”

“À, vâng.”

Dù là lỗi dịch thuật nhưng cũng thật nực cười. Cơn Thịnh Nộ Của Sói, ngài Gala Show.

Dù Louise không bận tâm, nhưng lại có người khác để tâm.

Ngày hôm sau khi tôi sửa Gala Show thành Talla, một giảng viên nào đó bất ngờ đột kích phòng sinh hoạt câu lạc bộ. Ủa, giờ mới là buổi sáng, có chuyện gì vậy? Không có tiết học sao?

“Thưa Thanh tra! Vô cùng, vô cùng xin lỗi anh, nhưng anh có thể cho tôi xin chút thời gian được không!?”

Nhưng trước thái độ quá đỗi nhiệt thành ấy, tôi không tài nào từ chối được.