Dạo gần đây tâm trạng tôi không được tốt cho lắm. Không, nói đúng hơn thì là cảm giác vừa vui sướng lại vừa tủi hờn.
“Mar, anh phải về rồi.”
Thời gian anh Carl ở lại phòng Phó Hội trưởng ngày một ngắn lại. Đây không phải ảo giác, mà là một sự thật hiển nhiên.
Vậy mà đó lại là khoảnh khắc tôi mong chờ nhất mỗi ngày. Dĩ nhiên, việc anh Carl ngày nào cũng ghé thăm đã là điều rất đáng quý, nhưng tôi vẫn mong anh ấy có thể ở lại lâu hơn một chút.
“Anh định đi rồi sao?”
“Ừm. Anh có việc cần làm, nên chắc phải đi bây giờ.”
Vì vậy, tôi đã dè dặt lên tiếng, nhưng anh Carl chỉ đáp lại bằng một nụ cười.
Lòng dâng lên cảm giác tủi thân, tôi thậm chí đã muốn níu tay anh lại và nằng nặc đòi anh đừng đi. Nhưng tôi không thể làm thế. Anh ấy đã nói mình có việc bận, tôi đâu thể cản trở anh được.
Dù vậy, tôi không thể cứ thế để anh đi được.
“Anh Carl.”
Tôi gọi tên anh, đoạn dang rộng vòng tay. Thấy tôi lặng lẽ nhìn mình, anh Carl bật cười khe khẽ rồi tiến đến ôm tôi vào lòng.
Ừm, thế này thì ổn rồi. Lòng tôi nhẹ nhõm hẳn.
‘Giá như cứ được như thế này mãi.’
Phải chi anh đừng đi đâu cả, cứ mãi ôm tôi thế này.
“Anh xin lỗi. Anh cũng muốn ở lại với em lắm, nhưng thật sự không được.”
Như thể đọc được suy nghĩ của tôi, anh Carl thì thầm bên tai.
Xin anh đừng làm vậy khi đang ôm tôi. Nếu để anh ấy phát hiện cơ thể tôi đang run lên thì xấu hổ chết mất.
“Không sao đâu ạ. Chắc hẳn phải có lý do nên em hiểu mà.”
Tôi cố gắng ghìm lại cơ thể và tâm trí đang run rẩy của mình để cất lời. Nói rằng không tiếc nuối, ấy là nói dối.
Nhưng từ trước đến nay, anh Carl vẫn luôn trân trọng khoảng thời gian ở bên tôi. Tôi tin rằng anh ấy đột ngột rời đi như vậy ắt phải có lý do chính đáng, dù tôi không biết lý do gì có thể khiến anh bận rộn suốt mấy ngày liền.
Dù vậy, tôi đã không gặng hỏi anh rốt cuộc đi đâu, hay có chuyện gì. Phải tỏ ra tin tưởng và rộng lượng như vậy thì anh Carl mới cảm động.
—Quản lý chồng là bổn phận của người vợ, nhưng đừng trói buộc anh ấy quá chặt. Nếu em cứ tỏ ra đeo bám, tình cảm của người ta sẽ phai nhạt đấy.
Đó là lời chị tư đã dặn tôi trong cuộc trò chuyện cách đây không lâu.
‘Chị ấy nói đúng.’
Chị tư là người có cuộc sống hôn nhân viên mãn, con cháu đầy đàn. Lời của chị ấy không thể nào sai được.
Vì thế, tôi đã nén lòng để anh đi. Tương lai bên cạnh anh Carl còn dài, tôi không thể để anh thấy hình ảnh một người vợ hay đeo bám và gò bó ngay từ bây giờ.
“Ở bên em thật ngột ngạt. Em không thể tin tưởng anh được sao?”
Chỉ tưởng tượng cảnh anh Carl nhìn mình bằng ánh mắt lạnh lùng, cơ thể tôi lại không kìm được mà run lên.
Không được. Tuyệt đối không được. Tôi không thể chịu nổi việc bị anh ấy ghét bỏ.
“Hẹn gặp lại anh ngày mai, anh Carl.”
Tôi mỉm cười rạng rỡ hết mức có thể, tiễn anh rời đi.
Tôi không thể để anh ấy ghét mình. Vả lại, vốn dĩ tôi tin tưởng anh Carl mà. Chắc là do tôi không hỏi nên anh không nói, chứ tôi tin anh sẽ chẳng làm việc gì phải lén lút giấu giếm tôi.
...Ừm, chắc chắn là vậy. Tôi tin anh Carl.
“Anh đi nhé. Hôm nay anh cũng rất vui.”
Ngày hôm sau, anh lại sớm rời đi.
Dù vậy, tôi vẫn tin anh hơn bất cứ ai.
“À, anh phải đi rồi.”
Ngày kế tiếp, anh cũng sớm ra về.
Dù có thế nào, trên đời này tôi vẫn yêu và tin tưởng anh Carl hơn bất cứ ai.
“Xin lỗi em. Anh phải đi trước rồi.”
...Tôi tin anh... nhưng mà...
Ngay khi thấy anh Carl bước ra khỏi phòng Phó Hội trưởng, tôi bất giác cắn móng tay.
‘Tại sao...?’
Vài ngày đầu tôi còn có thể thông cảm. Tôi đã nghĩ rằng anh Carl chắc hẳn có việc bận, có chuyện riêng tư.
Nhưng khi chuyện đó kéo dài hơn một tuần, rồi kéo dài sang tuần thứ hai, tôi không thể không lo lắng. Rốt cuộc là có chuyện gì? Nếu có thể khiến anh Carl bận rộn đến mức này, thì chắc chắn không phải chuyện tầm thường.
Hơn nữa, chúng tôi đã hứa sẽ không giấu giếm nhau bất cứ điều gì. Với một việc quan trọng đến mức này, đáng lẽ anh ấy phải nói cho tôi biết chứ.
‘Là chuyện không thể nói cho mình biết sao?’
Trong khoảnh khắc, đầu óc tôi trống rỗng. Một chuyện phải giấu giếm tôi, một chuyện không thể nói cho tôi biết.
“Sự tận tâm là quan trọng. Nhưng nếu cứ cho đi tình cảm một cách vô điều kiện, đối phương sẽ thấy chán đấy.”
Lời khuyên của chị tư lại vang lên trong đầu tôi. Thể hiện tình cảm là quan trọng, nhưng nếu cứ yêu một cách mù quáng, đối phương có thể sẽ coi đó là điều hiển nhiên và trở nên vô tâm.
‘Thật sao?’
Tôi có cảm giác như máu trong người đang khô cạn dần. Anh ấy thực sự chán tôi rồi sao? Hay là trái tim anh đã hướng về một người khác?
Không phải. Mối quan hệ của chúng tôi không phải là đơn phương. Chắc chắn anh Carl cũng yêu tôi. Tình cảm này đến từ hai phía, không phải chỉ từ một phía.
‘...Thật sao?’
Một khi đã suy nghĩ theo hướng tiêu cực, những ý nghĩ u ám cứ thế nối đuôi nhau kéo đến, không sao kiềm lại được.
Anh Carl đã nói sẽ thành thật với tôi. Anh ấy nói sẽ không còn giấu giếm điều gì nữa. Và từ đó đến nay, chúng tôi vẫn luôn vui vẻ bên nhau.
Nhưng nếu xét một cách nghiêm túc, anh chưa từng chính thức ngỏ lời muốn ở bên tôi. Chúng tôi chưa từng định ngày đính hôn, cũng chưa hứa hẹn chuyện cưới xin.
Ý nghĩ rằng chỉ là tôi đơn phương vui mừng, rằng anh Carl ở bên tôi chỉ vì cảm giác tội lỗi, rằng trong lòng anh đã có hình bóng người khác. Những tưởng tượng khủng khiếp cứ thế nối tiếp nhau.
‘Không được.’
Tôi bất giác siết chặt nắm tay.
Dù đây là một hành động không xứng với phẩm giá của một Công nương, tôi vẫn quyết định đi theo anh Carl. Để xua tan nỗi bất an này, tôi cảm thấy mình phải tận mắt chứng kiến mọi chuyện.
Tuy nhiên, tôi không dám đi theo quá sát. Anh Carl rất nhạy bén, nếu bám đuôi lộ liễu chắc chắn sẽ bị phát hiện ngay.
‘Phụ thân cũng từng như vậy mà.’
Hồi nhỏ, mỗi khi tôi lén lút đến gần sau lưng phụ thân, ngài lại đột ngột quay lại làm tôi giật nảy mình. Chẳng lẽ võ nhân nào cũng có giác quan nhạy bén như vậy sao?
Dù sao đi nữa, sau khi hỏi thăm vài học viên, tôi đã tìm ra nơi anh Carl đến. Đó là khu nghiên cứu, nơi tập trung phòng làm việc của các giáo sư.
‘Chuyện gì vậy?’
Đó là một nơi quá bất ngờ khiến tôi chỉ biết chớp mắt. Thực ra thì anh Carl ở đâu cũng đều bất ngờ cả, nhưng khu nghiên cứu của giáo sư lại là nơi khó tin nhất.
Tôi thận trọng di chuyển, quan sát từng phòng nghiên cứu một. Qua cửa sổ, tôi có thể thấy các giáo sư đang trong giờ dạy nên chỉ còn lại trợ giảng, hoặc đang trò chuyện gì đó với trợ giảng của mình.
Sau một hồi lâu quan sát, cuối cùng tôi cũng tìm thấy một bóng lưng quen thuộc.
‘Là anh Carl.’
Ngay khi xác nhận là anh, tôi liền ngồi thụp xuống. Nếu anh Carl nhìn ra cửa sổ thì sẽ bị phát hiện ngay.
Tôi khẽ ngẩng đầu lên và thấy tấm biển ghi ‘Giáo sư Sử học Gerhard’. Sử học... Tôi vẫn không hiểu nó có liên quan gì đến anh Carl.
‘Nếu là câu lạc bộ kiếm thuật thì còn hiểu được.’
Nếu là nơi đó thì tôi đã có thể hiểu, vì câu lạc bộ kiếm thuật cũng là nơi mà thiếu gia Erich đang tham gia.
“─ni, ───viết──?”
“── cảm─!”
Trong lúc tôi đang suy nghĩ về mối liên hệ giữa anh Carl và sử học, tiếng trò chuyện vọng ra từ phòng nghiên cứu. Dĩ nhiên là tôi không thể nghe rõ nội dung chi tiết.
Tôi cố gắng trấn tĩnh trái tim đang đập thình thịch và từ từ đứng dậy.
‘A.’
Và rồi, tôi thấy anh Carl đang tươi cười trò chuyện cùng một người phụ nữ có mái tóc màu lam.
***
Gerhard có việc gấp phải ra ngoài nên đã rời khỏi phòng. Thường thì trong những lúc thế này, phòng nghiên cứu sẽ chỉ chìm trong im lặng, nhưng—
“Ồ, không ngờ cô đã viết được nhiều thế này rồi đấy?”
“Vâng, tất cả là nhờ Trưởng phòng cả. Tôi cảm ơn anh nhiều!”
Kể từ khi biết Christina là cháu gái của phu nhân Bộ trưởng, tôi đã chủ động bắt chuyện với cô ấy.
Ban đầu Christina có hơi e dè, nhưng rồi cũng dần cởi mở hơn. Giờ đây, kể cả khi không có Gerhard, chúng tôi vẫn có thể trò chuyện khá vui vẻ.
‘Thà không biết thì còn đỡ.’
Sẽ rất phiền phức nếu có lời ra tiếng vào rằng tôi biết mối quan hệ này mà lại đối xử tệ bạc hay thờ ơ. Vì vậy, tôi phải đối xử với cô ấy tử tế hết mức có thể.
“Udesr Jairug thậm chí còn có thể bắn nhiều mũi tên cùng một lúc. Dù bắn như vậy nhưng ông ta chưa từng trượt phát nào.”
“Thật kỳ diệu.”
“Bát Tuấn Mã toàn là những người như vậy cả thôi.”
Dù sao thì tôi cũng không đi chệch khỏi mục đích ban đầu là truyền đạt kiến thức.
Dù là một không gian quen thuộc, nhưng đôi khi bầu không khí lại trở nên xa lạ. Bây giờ chính là lúc như vậy.
‘Gì thế này.’
Vừa bước vào phòng Phó Hội trưởng, một áp lực vô hình nào đó đè nặng lên vai tôi. Mới hôm qua vẫn còn bình thường mà?
Tôi liếc nhìn thì thấy Marghetta đang lặng lẽ ký vào tài liệu.
“Anh Carl.”
Và sau khi ký xong, cô ấy khẽ lên tiếng.
Dù đang mỉm cười nhưng khác với mọi khi, nụ cười đó có vẻ rất gượng gạo. Thậm chí khóe mắt cô còn hơi hoe đỏ.
“Đối với anh, em không đủ tốt sao?”
“...Hả?”
Cô ấy vừa buông một câu như sét đánh ngang tai. Gì chứ, sao đột nhiên lại là không đủ tốt? Câu đó có nghĩa là gì?
Sau đó, tôi phải cố gắng trấn tĩnh lại để có thể nói chuyện.
“Chuyện anh... gặp gỡ... một tiểu thư khác mà giấu em...”
Marghetta cố gắng nói một cách bình tĩnh, nhưng không thể ngăn được giọng nói run rẩy.
Mà vốn dĩ, dù giọng nói có bình thường đi nữa thì chỉ cần nhìn vào khuôn mặt cô ấy, tôi cũng không thể nào nghĩ rằng cô nàng đang ổn được.
‘Mình sai rồi.’
Sau khi nghe Marghetta giải thích, tôi mới nhận ra. Lần này tôi lại phạm phải một sai lầm ngớ ngẩn nữa rồi.
Đúng là dạo gần đây tôi không hề nói mình đang làm gì. Nhưng tôi không cố ý làm vậy, chỉ là tôi nghĩ nếu nói là công việc thì đã đủ rồi nên không giải thích cặn kẽ. Đương nhiên, nếu cô ấy hỏi thì tôi sẽ giải thích—
Không phải, đáng lẽ tôi phải là người nói trước khi cô ấy hỏi mới đúng.
‘Kinh nghiệm đúng là quan trọng thật.’
Tôi suýt nữa thì thở dài trước sai lầm ngớ ngẩn này.
Nghĩ lại thì, trước hay sau khi chuyển sinh, tôi chưa từng có một mối quan hệ tình cảm bình thường nào. Với Hecate, vì cùng nhau lăn lộn ở phương Bắc, sống chung một trại lính nên chúng tôi là kiểu quan hệ không cần nói cũng tự hiểu mọi chuyện.
Có lẽ vì đó là mối tình duy nhất trong đời nên tôi đã lấy nó làm tiêu chuẩn. Mà đó lại là một trường hợp bất thường, chứ không phải bình thường.
“Mar.”
Tôi nắm lấy bàn tay của Marghetta, khi ánh mắt cô nàng đang dần cúi xuống. Dù có bao biện thế nào đi nữa, đây cũng là lỗi của tôi.
Tôi rời đi sớm hơn thường lệ mà không giải thích rõ lý do. Chuyện này, dù là tôi thì cũng sẽ cảm thấy bất an.
Vì Mar không hỏi, và tôi đã cho rằng cô ấy sẽ hiểu nên đã có chút tùy tiện, mà không hề hay biết rằng cô ấy đã âm thầm chịu đựng.
“Anh xin lỗi. Là anh đã quá vô tâm.”
Rồi tôi giải thích cặn kẽ. Rằng tôi đã nhận lời yêu cầu của Gerhard để đưa ra lời khuyên về nghiên cứu phương Bắc, và vì trợ giảng Christina là cháu gái của phu nhân Bộ trưởng nên tôi đã cố gắng đối xử tử tế hết mức có thể.
Đương nhiên, tôi cũng không ngừng lặp lại lời xin lỗi.
“Thì, thì ra là vậy. Em xin lỗi. Là em đã hiểu lầm lung tung rồi.”
Gương mặt đỏ bừng lên vì một lý do khác với lúc nãy, Marghetta vội vàng cố gắng chữa ngượng.
Nhưng có gì phải xin lỗi chứ. Chuyện lần này rõ ràng là lỗi của tôi. Cả việc không cho Marghetta biết một lời nào, lẫn việc khiến cô ấy phải lo lắng bất an.
‘Phải chi giữa chúng tôi có đủ sự tin tưởng.’
Nếu giữa chúng tôi có một niềm tin vững chắc đến mức có thể vui vẻ bỏ qua những xích mích nhỏ nhặt, thì chuyện này đã không xảy ra.
“Này, Mar?”
Nếu vậy, việc xây dựng niềm tin đó chẳng phải là vai trò của tôi sao.
“Sau khi Lễ mừng năm mới vào năm sau kết thúc.”
Nhưng bây giờ thì không thể được. Ít nhất cũng phải sau Lễ mừng năm mới thì tôi mới có thời gian.
“...Anh đến bái kiến Thiết Huyết Công tước có được không?”
“Dạ?”
Nghe câu đó, đôi mắt của Marghetta mở to kinh ngạc.