Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3876

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

128 1

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 1

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 0

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 2

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 1

Web Novel - Chương 167 - Cuốn sách biết đi (3)

Bầu không khí tĩnh lặng đến ngột ngạt bao trùm. Cả tôi, Gerhard và Christina đều không ai cất nổi một lời. Cũng phải thôi, vì thế giới của một người vừa sụp đổ ngay trước mắt.

Và cái suy nghĩ rằng chính mình là kẻ khốn nạn đã phá nát thế giới, hay đúng hơn là cả cuộc đời của một người, khiến một cảm giác tội lỗi khôn tả ập đến. Xin lỗi, tôi thật lòng xin lỗi.

Tôi không đủ can đảm nhìn thẳng nên đã cố lảng tránh, nhưng rồi vẫn phải gắng gượng đưa mắt về phía Christina. Ném ra một quả bom tấn rồi lại vờ như không biết gì thì quả thật quá tàn nhẫn.

‘Chết tiệt.’

Và ngay khi nhìn sang, tôi đã hối hận.

Vẻ mặt của Christina lúc này chính là hiện thân của cụm từ ‘hồn bay phách lạc’. Miệng cô hé mở, ánh mắt vô hồn nhìn xuống sàn nhà. Thân hình cô dường như đang run lên bần bật, hay đó chỉ là do tôi tưởng tượng?

Giá như cô gào lên hỏi tôi đang nói gì thế, rằng đừng có ăn nói hàm hồ, thì có lẽ lòng tôi đã bớt áy náy hơn.

Không, dù có vậy đi nữa thì tôi vẫn sẽ thấy có lỗi, nhưng dẫu sao thì...

“Là cùng một người sao? Có thật vậy không?”

Gerhard nhìn Christina với ánh mắt đầy thương cảm rồi vội vàng hỏi.

Phải rồi, với tư cách là giáo sư hướng dẫn, hẳn là anh ta cũng tò mò lắm khi luận văn mà nghiên cứu sinh của mình dày công vun đắp bỗng chốc biến thành giấy lộn.

“Vâng, đúng vậy.”

Tiếc thay, đó lại là sự thật. Aridu Keja, Udesr Jairug. Hai cái tên nghe chẳng có chút tương đồng nào ấy lại là của cùng một người.

Hồi đó, chúng tôi cũng được một phen hoang mang. Rõ ràng là một kiếm sĩ chuyên cận chiến, bỗng dưng lại xuất hiện với vai trò xạ thủ chuyên rỉa máu từ xa bằng cung. Đã vậy còn đổi cả tên nữa chứ.

“Đấng Vĩ Đại đã dẫn dắt ta đến một con đường mới!”

Ban đầu tôi cũng không hiểu hắn nói gì, nhưng hóa ra chỉ là do được chiêu mộ. Kagan thấy hắn chiến đấu cừ lắm nên đã đưa hắn, một người vốn thuộc thị tộc khác, về thị tộc của mình. Chỉ đổi mỗi tên thị tộc thì có vẻ bạc bẽo, nên đã đặt luôn cho hắn một cái tên mới.

Không biết có phải trong quá trình đó, hắn đã nghe Kagan nói câu gì đó kiểu như ‘Ngươi hợp với cung hơn là kiếm’ hay không, mà đổi luôn cả vũ khí.

Nhưng đúng là hắn bắn cung giỏi hơn thật. Tên khốn.

“Vốn dĩ hắn thuộc thị tộc Aridu, nhưng đã được chính Nghịch Thiên Giả thu nạp và trở thành người của thị tộc Udesr. Vì vậy mà chiến trường chính của hắn thay đổi, vũ khí chủ lực cũng được thay thế, nên có lẽ mọi người đã nghĩ họ là hai người khác nhau.”

“Nh-nhưng rõ ràng là vẫn có ghi chép về Aridu Keja ngay cả sau khi Udesr Jairug xuất hiện mà!”

Christina đã khẩn thiết chen vào trước cả khi Gerhard kịp mở lời.

Việc một nghiên cứu sinh quèn chen ngang vào cuộc trò chuyện của vị giáo sư đáng kính tựa trời cao là điều không tưởng, nhưng hoàn cảnh hiện tại đã cho phép điều đó. Ngay cả Gerhard cũng phải lặng lẽ nhắm mắt làm ngơ trước giọng nói thống thiết của Christina.

Và lời phản bác của Christina quả thực rất có sức thuyết phục. Nếu sau khi Udesr Jairug xuất hiện mà không còn ghi chép nào về Aridu Keja nữa thì đã đành, đằng này lại có một giai đoạn cả hai cái tên cùng được nhắc đến.

“Đó là do sai sót trong ghi chép thôi. Vì hắn đột ngột đổi tên nên thỉnh thoảng vẫn có những trường hợp nhầm lẫn.”

Tiếc thay, đó chỉ là một sai sót. Công việc của quân đội thì lúc nào mà chẳng thế.

“A, a a...”

Một luận văn đã dồn vào biết bao tâm huyết. Vậy mà tiền đề của công trình nghiên cứu ấy lại chỉ là một sự nhầm lẫn, một sự thật quá đỗi phũ phàng.

Christina buông một tiếng than não nề rồi khuỵu xuống sàn.

‘Phát điên mất.’

Ngay trước khi quay đi, tôi thoáng thấy thứ gì đó lấp lánh nơi khóe mắt cô.

Cảm giác tội lỗi này, rốt cuộc phải làm sao mới gột rửa được đây.

Christina đã xin nghỉ ốm (lý do: suy sụp tinh thần) nhưng bị từ chối.

“Ngược lại, như vậy lại tốt.”

“Dạ?”

Điên rồi.

Câu nói hoàn toàn bất ngờ khiến tôi suýt đứng hình. Ngay cả Christina, người đang lặng lẽ nhấp trà để trấn tĩnh, cũng phóng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống về phía Gerhard.

‘Tốt cái gì chứ?’

Với cái đầu óc tầm thường của mình, tôi không tài nào hiểu nổi chuyện này thì tốt ở chỗ nào. Lẽ nào anh ta cho rằng việc viết một luận văn mới sẽ giúp ích cho sự nghiệp học thuật nên mới nói là tốt?

Ha, con người tàn nhẫn này...!

“Không có sự thật nào là mãi mãi bị che giấu. Nếu đằng nào cũng sẽ vỡ lở, thì thà rằng phát hiện ra trước khi nộp còn hơn là sau khi luận văn đã được thông qua.”

“Thì ra là vậy.”

May mắn thay, đó là một lý do hợp tình hợp lý nên tôi đã gật gù. Cũng phải, sẽ đau đớn biết bao nếu sau này đường đường là giáo sư hay Hiệu trưởng mà luận văn thời nghiên cứu sinh lại bị ‘đào mộ’.

Tôi thấy có lỗi vì cứ đóng khung cô ấy vào hình tượng nghiên cứu sinh, nhưng nhìn thế nào đi nữa thì cô ấy cũng chỉ toát ra dáng vẻ của một nghiên cứu sinh mà thôi.

‘Nói thì cũng đúng.’

Dù sao thì lời của Gerhard không sai. Nhưng lời nói có đúng cũng không có nghĩa là người nghe không đau lòng.

Vì để tránh ảnh hưởng lớn đến tương lai, thà bây giờ đau một chút còn hơn. Nếu suy nghĩ một cách lý trí thì đây là một sự đánh đổi có lợi, nhưng liệu người đang phải chịu đựng nỗi đau lúc này có nghe lọt tai những lời đó không?

‘Mà đây cũng đâu phải là đau ‘một chút’.’

Cú sốc này ít nhất cũng tương đương với việc mất cả tứ chi.

“Và nhờ có vị Thanh tra mà chúng tôi đã tìm ra ngay chủ đề cho luận văn mới.”

Trước câu nói đó, tôi chẳng biết phải phản ứng thế nào cho phải. Tôi vừa mới phá hỏng một công trình nghiên cứu sắp hoàn thành cơ mà.

“A.”

Ngược lại, Christina dường như đã ngộ ra điều gì đó từ lời của Gerhard, sắc mặt cô trở nên tươi tỉnh hơn hẳn.

“Đây là một phát hiện vĩ đại! Cứ ngỡ họ là hai người khác nhau, ai ngờ lại là cùng một người!”

Gerhard nói, không giấu nổi vẻ xúc động, giọng anh cũng cao lên.

Cũng phải. Nghĩ theo hướng đó thì đúng là một phát hiện chấn động thật. Nếu biết Quan Vũ và Trương Phi thực ra là một người, tôi cũng sẽ sốc lắm chứ.

“Vấn đề là thời hạn nộp bài... nhưng với một phát hiện tầm cỡ này thì trì hoãn một năm cũng đáng.”

‘Tôi không nghĩ vậy đâu.’

Biểu cảm của Christina là sự pha trộn giữa nhẹ nhõm và sầu não. Thật may vì đã tìm được chủ đề mới ngay lập tức, nhưng có vẻ cô đang ‘vui mừng khôn xiết’ trước viễn cảnh phải kéo dài cuộc sống nghiên cứu sinh kinh hoàng thêm một năm nữa.

Đành chịu thôi. Gây ra chuyện thì phải có trách nhiệm.

“Xin cho hỏi, việc thẩm định luận văn do cơ quan nào chủ trì vậy?”

“Là Bộ Giáo dục. Chính xác hơn là Phòng Biên soạn.”

Dù hơi ngạc nhiên trước câu hỏi đột ngột, Gerhard vẫn trả lời.

Nhưng mà là Phòng Biên soạn ư? Đó là nơi phụ trách sách giáo khoa mà, họ cũng kiêm luôn việc này sao? Thôi thì, đó là việc của bộ phận khác, tôi không cần bận tâm. Điều quan trọng là nó thuộc thẩm quyền của Phòng Biên soạn.

‘Là người quen.’

May mắn là Trưởng phòng Biên soạn và tôi có quen biết nhau. Và tôi cũng đã giúp anh ta vài lần.

Mối quan hệ là để dùng trong những lúc thế này.

***

Tôi ngồi ngây người, mắt nhìn đăm đăm lên trần nhà. Cảm giác như một trận cuồng phong vừa quét qua.

“Xin lỗi đã làm phiền.”

Vị Thanh tra nói sẽ ra ngoài liên lạc một lát rồi quay lại không lâu sau đó.

“Bên đó nói chỉ cần nộp trước tháng Hai năm sau là được. Việc đăng ký các luận văn được duyệt sẽ tiến hành đồng loạt vào tháng Ba, nên họ bảo thêm một bản nữa cũng không thành vấn đề.”

Lại còn mang theo một tin tức động trời.

Phòng Biên soạn, nơi nổi tiếng là cứng nhắc, lại có sự nhượng bộ thế này. Cái nơi mà người ta vẫn đồn rằng, trừ phi luận văn đã nộp bị thiên tai cuốn đi mất, còn không thì đừng hòng có chuyện được gia hạn.

“Chẳng phải vì tôi mà cô Christina phải viết lại luận văn sao. Thu xếp mọi việc cho ổn thỏa cũng là trách nhiệm của tôi.”

“Cảm ơn anh! Thực sự cảm ơn anh rất nhiều!”

Trước lời nói như thể đó chẳng phải chuyện gì to tát của vị Thanh tra, cô Christina đã rối rít cúi đầu cảm ơn.

Đó là điều đương nhiên. Nếu là tôi, tôi cũng sẽ làm vậy.

‘Việc thông qua coi như đã nằm chắc trong tay rồi.’

Nếu phải tuân thủ thời hạn ban đầu thì sẽ rất vất vả, nhưng nếu là tháng Hai năm sau thì thời gian quá dư dả. Đây cũng không phải luận văn của một giảng viên chính thức, mà chỉ là của một trợ giảng thôi.

Mà kể cả đây là luận văn của giảng viên chính thức đi nữa cũng chẳng thành vấn đề. Một chủ đề có thể đảo ngược cả một nhận thức vốn được xem là chân lý. Chỉ cần nộp bài, trừ phi hành văn quá tệ, còn không thì việc được thông qua là điều chắc chắn.

Thành thật mà nói, chủ đề này quá tầm so với luận văn của một trợ giảng, nhưng đây có lẽ cũng là vận may của cô Christina. Đối với học giả, may mắn vốn dĩ cũng là một phần năng lực.

“Chúc mừng cô, cô Christina. Ngày cô thoát khỏi chức danh trợ giảng sắp đến rồi.”

Nhìn cô Christina đang hăng hái sắp xếp lại giá sách, một hình ảnh hiếm thấy, tôi bất giác mỉm cười. Chắc hẳn đó chính là dáng vẻ của một người vừa từ địa ngục lên đến thiên đàng.

“Tất cả là nhờ thầy đấy! Em thực sự cảm ơn thầy rất nhiều!”

“Haha, dù chỉ là lời nói khách sáo nhưng tôi vẫn rất cảm kích.”

Tôi bật cười và nhấp một ngụm trà. Đây đâu phải là công của tôi. Tất cả là nhờ vị Thanh tra cả.

Tôi mời anh ấy đến đây với hy vọng sẽ nhận được sự giúp đỡ đắc lực trong việc nghiên cứu về các bộ tộc du mục phương Bắc. Ai ngờ ngay ngày đầu tiên đã xảy ra một biến cố lớn thế này.

Dù vậy, nếu là một sự cố ngoài ý muốn như thế này, tôi sẵn lòng chấp nhận. Bởi vì màn sương đã tan và sự thật được phơi bày.

“Ngày mai tôi sẽ lại đến vào giờ này.”

“Việc đó, anh có thực sự thấy ổn không?”

“Tôi thì ngoài giờ sinh hoạt câu lạc bộ ra cũng chỉ là kẻ vô công rồi nghề thôi. Ngược lại, tôi chỉ e là không biết Gerhard có tiện không.”

“Được chứ! Chắc chắn là được!”

Vậy là tôi đã nhận được lời xác nhận. Không phải một cuộc gặp gỡ thoáng qua, mà là những buổi gặp mặt liên tục, cùng với những lời khuyên giá trị.

Quả là một ngày vui.

***

May mà tôi đã tránh được việc trở thành kẻ hủy hoại tinh thần của một nghiên cứu sinh. Nếu việc này không thuộc thẩm quyền của Phòng Biên soạn thì có lẽ đã to chuyện thật rồi.

‘Thật may quá.’

Tôi thở phào, cố gắng trấn an lồng ngực vẫn còn đang đập thình thịch. Bỗng dưng phải liên lạc với một người vốn không hay qua lại, quả thật có chút ngượng ngùng.

Dù vậy, nhờ có vài ân tình mà Trưởng phòng Biên soạn nợ tôi từ trước nên mọi chuyện đã kết thúc êm đẹp.

—Tôi hiểu rồi. Tôi cũng mang ơn Trưởng phòng Thanh tra mà, nên chút ưu ái này tôi có thể xem xét được.

“Cảm ơn anh. Anh đã cứu sống một trợ giảng tội nghiệp đấy.”

—Haha! Nghe hay đấy. Nếu sau này cô ấy thành công, tôi nhất định phải đi kể công mới được.

Cuộc sống quả nhiên là phải dựa vào các mối quan hệ. Một người đồng nghiệp sẵn sàng giúp đỡ lẫn nhau vẫn tốt hơn là một cấp trên suốt ngày chỉ biết bắt bẻ.

Nhưng không hiểu sao, lòng tôi lại dấy lên một nỗi bất an. Mới ngày đầu tiên đã xảy ra sự cố thế này, liệu sau này có ổn không?

‘Hôm nay vẫn còn may là chuyện vỡ lở trước khi nộp bài.’

Nếu xui xẻo, có khi tôi lại chỉ ra sai lầm trong một luận văn mà Gerhard đã công bố từ trước. Chỉ tưởng tượng thôi đã thấy rùng mình rồi.

Dù vậy, với lòng nhiệt huyết của Gerhard, có lẽ anh ta sẽ cho rằng như thế lại hay. Không, vốn dĩ việc bản thân của hiện tại có thể phản bác lại luận văn do chính mình viết trong quá khứ chẳng phải là minh chứng cho sự trưởng thành hay sao?

...Thôi thì cứ nghĩ như vậy đi.

Và trong giờ sinh hoạt câu lạc bộ, tôi đã hỏi Tanian liệu cậu ta có viết câu trả lời theo như tôi đã chỉ dẫn không.

“Vì em cho rằng điều anh chỉ dẫn là đúng đắn nên đã vô thức viết theo. Một khi đã biết sự thật thì làm sao có thể viết ra điều giả dối được nữa, phải không huynh đệ?”

Cậu ta đã nói như vậy.

Dù vậy, có lẽ bản thân cũng thấy ngượng ngùng nên cậu ta chỉ cười gượng.

Ừ, cũng có thể như vậy.

Này là ví dụ thôi, chứ Quan Vũ và Trương Phi là huynh đệ kết nghĩa nhé.