Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3876

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

128 1

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 1

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 0

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 2

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 1

Web Novel - Chương 161 - Cây sơn tra không gục ngã (2)

Tôi thơ thẩn nhìn chậu cây sơn tra. Vốn dĩ tôi chưa bao giờ để tâm đến nó, chỉ xem như một phần cảnh sắc quen thuộc, vậy mà sao hôm nay lại cứ bị nó thu hút thế này.

Không, thật ra tôi biết chứ. Tôi biết quá rõ lý do mình lại thành ra thế này mà.

“Thiếu đi một thứ vốn đã quen thuộc, cảm giác trống trải thật đấy. Vì đó là thứ anh vẫn luôn nhìn thấy mỗi khi ghé qua phòng sinh hoạt câu lạc bộ.”

Lời nói ấy cứ vang vọng trong đầu khiến tôi bất giác mím môi. Có lẽ vì tôi ghé thăm quá thường xuyên nên anh lại thấy nhớ chậu cây hơn cả tôi.

Mình có nên ghé thăm ít lại không nhỉ? Nhưng như lời Công nương nói, cơ hội được ở riêng với anh sẽ chẳng mấy khi có lại. Đâu mới là lựa chọn đúng đắn đây?

“Tiểu thư Louise. Cậu sao thế?”

Giọng nói của Ainter cắt ngang dòng suy nghĩ miên man trong tôi.

“Tớ đang ngắm chậu cây một lát thôi.”

Tôi thoáng giật mình nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh đáp lời. Dù gì thì việc tôi đang nhìn chậu cây cũng là sự thật, chỉ là lý do đằng sau hơi khó nói ra mà thôi.

Nghe câu trả lời của tôi, ánh mắt Ainter cũng hướng về phía chậu cây.

“Chắc vì thiếu chủ nhân nên trông nó không còn sức sống nữa.”

Tôi bất giác gật đầu trước lời thì thầm đầy tiếc nuối của cậu ấy. Tôi không rõ liệu có phải vì vắng chủ nhân thật không, hay chỉ do tâm trạng của mình, nhưng chậu sơn tra trông quả thật có vẻ thiếu sức sống hơn thường ngày.

Dĩ nhiên không phải vì anh đi vắng mà chúng tôi bỏ bê nó. Mọi người vẫn chăm sóc đều đặn. Hơn nữa, đây còn là món quà nhận được từ Irina─

‘Irina.’

Tôi suýt nữa thì mím chặt môi. Phải chi đây là món quà tôi tặng anh thì đã không có cảm giác này. Đằng này, cứ nghĩ đến việc anh trân trọng món quà của người khác là lòng tôi lại dấy lên những cảm xúc phức tạp.

Tôi biết cảm xúc này thật kỳ lạ. Anh có thể nhận quà từ người khác, và việc trân trọng món quà ấy là điều hiển nhiên.

Vậy mà tại sao tôi lại thế này? Cảm giác khó chịu cứ lấn cấn mãi không thôi. Lý trí thì bảo rằng chẳng có vấn đề gì, nhưng trực giác lại mách bảo tôi điều gì đó.

‘Quà...’

Tôi cũng đã tặng anh rất nhiều thứ. Nhưng vấn đề là tất cả đều là đồ ăn, ăn xong là hết. Một món quà hữu hình, luôn ở trước mắt, chắc chắn sẽ để lại ấn tượng sâu sắc hơn những thứ chóng tan biến như vậy. Giống như chậu cây kia.

Phải rồi, mình cũng nên tặng anh một thứ gì đó không biến mất như vậy. Một món đồ mà mỗi khi nhìn thấy, anh sẽ nhớ đến mình.

“Anh trai cậu có thích nếu được tặng hoa không?”

Trước hết, tôi hỏi Erich. Dù trong lòng rất muốn tặng ngay, tôi vẫn có chút do dự.

Irina ở trong câu lạc bộ làm vườn nên việc tặng cây cối không có gì lạ, nhưng tôi mà tặng hoa thì có vẻ hơi kỳ cục.

Hơn nữa, anh đã có một chậu cây rồi, giờ lại thêm một chậu nữa sao? Nếu anh là người thích trồng trọt thì không sao. Nhưng nếu anh chỉ chăm sóc nó vì trách nhiệm, vì đó là quà tặng, thì món quà mới này có thể sẽ trở thành gánh nặng cho anh.

“Tặng anh tớ á?”

Nghe câu hỏi của tôi, Erich xoa cằm, vẻ mặt như thể chưa từng nghĩ đến chuyện này bao giờ.

“Ừm, tớ cũng không rõ nữa.”

Câu trả lời thật đáng thất vọng. Phải rồi, tôi chợt nhớ ra, mối quan hệ giữa Erich và anh trai cậu ấy trước đây vốn khá xa cách.

“Anh tớ không có sở thích gì đặc biệt cả.”

“Không phải là do cậu không biết sao?”

Rater đã nói thay lời tôi muốn nói.

Làm gì có ai trên đời này không có sở thích chứ. Đã có thứ mình thích thì ắt phải có thứ mình ghét.

“Thật mà. Tớ tặng gì anh ấy cũng nhận hết, không kén chọn đâu. Từ nhỏ đã vậy rồi.”

Cậu ấy nói với vẻ oan ức, nhưng tôi chẳng thấy đáng tin chút nào.

Cũng phải, anh vốn không phải là người hay bộc lộ cảm xúc. Ngay cả người thân thiết cũng khó mà hiểu được, huống chi Erich lại từng xa cách với anh mình, nên việc cậu ấy không biết cũng là điều dễ hiểu.

Và như đọc được sự hoài nghi của tôi, Erich bắt đầu giải thích thêm. Rằng bất cứ món quà nào anh cũng đều cất trong phòng riêng, rằng anh chẳng bao giờ vứt đi thứ gì trừ khi nó hỏng, và cũng chưa từng từ chối một món quà nào.

“Anh tớ chỉ toàn luyện tập nên chẳng quan tâm đến thứ khác đâu.”

“Cũng phải. Muốn có được thực lực như vậy thì phải chuyên tâm đến mức đó.”

Nghe lời Erich, Rutis gật gù như đã hiểu ra. Thật vậy sao? Anh thật sự chỉ mải mê luyện tập đến mức không còn thời gian để tâm đến những thứ khác, đến nỗi không có cả thời gian để hình thành sở thích riêng ư?

Dù có xa cách đến mấy, Erich vẫn là người nhà, còn Rutis cũng là một kiếm sĩ như anh. Lời nói từ họ quả thực đáng tin hơn hẳn.

‘Thật bất công.’

Lòng tôi quặn thắt, nhưng là một nỗi đau khác hẳn lúc nãy. Sao lại có thể như vậy chứ... Nghĩa là từ nhỏ anh đã phải vất vả đến nhường nào.

“Nhưng vì anh ấy không kén chọn nên cậu tặng gì cũng được cả. Anh ấy có vẻ hài lòng với chính việc được nhận quà rồi.”

“...Thật may quá.”

Nghe được lời an ủi đó, cuối cùng tôi cũng có thể cất lời.

***

Chắc sợ tôi buồn chán, những người bên ngoài Học viện cũng thi nhau liên lạc hỏi thăm.

Thế mới thấy, có lẽ cần phải có một điều luật tịch thu cả quả cầu liên lạc của những tội nhân đang trong thời gian bị cấm túc. Một kẻ phạm tội bị loại khỏi công vụ, lấy tư cách gì mà trơ tráo liên lạc với xã hội chứ.

—Cấm túc cũng ổn chứ ha?

Nghĩ lại lần nữa, chắc chắn là cần thiết. Ít nhất là để bảo vệ tinh thần quý giá của tôi.

“Ngài là người từng trải nhiều hơn tôi, sao lại còn hỏi thế?”

—Thì cậu là người đầu tiên bị cấm túc ở Học viện mà.

“Chết tiệt.”

Bất chấp lời chửi thề cay đắng của tôi, vị Bộ trưởng vẫn phá lên một tràng cười sảng khoái.

Thế giới này là vậy đấy. Cấp trên trực tiếp của mình, một người đã gắn bó suốt bốn năm, lại chẳng hề tỏ ra thương cảm khi thấy cấp dưới đau khổ, mà chỉ bận rộn cười nhạo.

Vì thế, tôi cũng sẽ làm như vậy. Có qua có lại mới toại lòng nhau. Phải cho đi nhận lại nhiều thì tình cảm mới nảy nở được chứ.

—Tên của ta trong lịch sử có thể bị lãng quên, nhưng tên của cậu thì sẽ còn lưu lại đấy.

Dù vậy, trước những lời của vị Bộ trưởng đang cười khúc khích, tôi thực sự không nghĩ ra được lời nào để phản bác. Ông ta có lẽ sẽ chỉ được nhớ đến như một trong những Bộ trưởng Tài chính tiền nhiệm, còn tôi thì có quá nhiều lý do để được ghi vào sử sách.

Người ta nói con người chỉ chết khi bị lãng quên, với tình hình này thì có khi tôi lại trường sinh bất lão mất. Mới nghĩ thôi đã thấy rùng mình. 

‘Sống lâu để làm gì chứ.’

Tôi mà trường thọ thì chỉ có Hoàng thất được lợi. À, nếu có thể nghỉ hưu sớm thì sống lâu một chút cũng không sao. Nếu có thể thôi.

“Giá mà ngài cũng được lưu danh cùng thì tốt quá. Khi nào đến lúc ngài bị cấm túc, tôi sẽ thỉnh cầu lên Điện hạ.”

—Đừng có giở trò.

Tôi đã nói với tất cả sự chân thành, nhưng vị Bộ trưởng lại dứt khoát cắt lời. Đúng là quá đáng.

Sau đó, cuộc trò chuyện của chúng tôi đi từ những câu hỏi thăm kiểu ‘cảm giác bị giam lỏng thế nào’ đến những lời cà khịa như ‘rồi cậu cũng sắp vào đó thôi, lúc ấy sẽ biết’, cuối cùng vị Bộ trưởng mới hạ giọng, vào thẳng vấn đề.

—Hôm nay Trưởng khoa 2 đã quay lại rồi.

Xem ra đây mới là chuyện chính.

“Anh ta đã được chữa trị chưa ạ?”

—Mất một con mắt thì chữa nhanh thôi. Hơn nữa, cậu ta bị thương khi đang thi hành nhiệm vụ nên được ưu tiên chữa trị trước.

Nghe nói vết thương đã được xử lý ổn thỏa, tôi mới thấy nhẹ nhõm. Thỉnh thoảng, khi số người bị thương tăng đột biến, có trường hợp phải mang thương tích vài tuần mới được chữa trị.

“Đã là Trưởng khoa rồi mà còn để bị đánh cho ra nông nỗi.”

—Cậu cũng bị đánh bầm dập suốt còn gì. Cấp dưới thường noi gương cấp trên mà.

Vậy thì tôi lại giống ông sao. Thật là những lời nghe sởn cả da gà mà ông có thể nói ra một cách thản nhiên.

—Vả lại, đó là tình huống không thể tránh được, nên cũng đành chịu thôi.

“Chẳng lẽ anh ta đi ngang qua rồi lọt vào hầm ngục nào à?”

—Phải chi là vậy thì còn có cái để cười.

Vị Bộ trưởng khẽ thở dài rồi bực dọc đưa tay vuốt tóc.

Sao ông ấy lại có vẻ bất an như vậy. Lâu lắm rồi tôi mới thấy ông ấy bực dọc đến thế.

—Cậu ta đã chạm trán với bộ tộc Chaujid.

“Sao cơ?”

Không, chết tiệt, sao lũ khốn đó lại đột ngột xuất hiện?

Dù đã lâu không nghe, nhưng đây là một cái tên chẳng hề đáng mừng chút nào. Đó là một trong những tay chân thân tín của Kagan trong cuộc Đại chinh phạt.

Hơn nữa, cả bộ tộc đó đều là những tay bắn cung cừ khôi. Tù trưởng của chúng còn là một trong các Vạn hộ trưởng, một bộ tộc chuyên về chiến đấu. Việc Trưởng khoa 2 bị đánh cho tơi tả cũng là điều dễ hiểu.

‘Chúng vẫn còn tồn tại sao?’

Nhưng cũng chính vì mức độ nguy hiểm đó mà đây là một trong những bộ tộc bị Đế Quốc triệt hạ hoàn toàn. Vốn dĩ lòng trung thành của chúng với Kagan rất cao nên hầu hết đàn ông trưởng thành đều tham chiến. Nhờ vậy mà trong trận chiến cuối cùng, chúng ta đã tiêu diệt sạch sẽ.

“Chúng vẫn còn sống sót sao?”

—Không chắc chắn. Đây chỉ là suy đoán dựa trên lời khai của Trưởng khoa 2. Cũng có thể chỉ là một bộ tộc tương tự nhưng...

Vị Bộ trưởng bỏ lửng câu nói, giọng tỏ vẻ không hài lòng. Các bộ tộc du mục phương Bắc đều có những đặc điểm riêng biệt. Nếu đã suy đoán dựa trên lời khai thì khả năng cao đó chính là bộ tộc Chaujid.

Điên mất thôi. Huyết mạch của Kagan còn sống đã đủ đau đầu rồi, giờ lại thêm cả bộ tộc Chaujid nữa sao?

‘Có thể còn có những kẻ khác nữa.’

Có câu nói rằng lo lắng thái quá về những chuyện chưa xảy ra là một hành động ngu ngốc. Nhưng việc huyết mạch của Kagan còn sống sót đã xảy ra.

Người ta thường nói, có một lần chưa chắc đã có lần hai. Nhưng sau huyết mạch của Kagan, giờ sự tồn tại của bộ tộc Chaujid lại được xác nhận. Tình hình đã đến nước này, ai dám chắc sẽ không có lần thứ ba, thứ tư?

Khoảnh khắc nghĩ đến quân đội của Kagan, đầu óc tôi quay cuồng. Hắn ta gần như ở đẳng cấp của Thành Cát Tư Hãn, người thống lĩnh Tứ Tuấn Tứ Cẩu. Chỉ cần một nửa trong số đó còn sống sót thì cũng đã là một thảm họa.

—Ta nói trước để cậu biết thôi. Đừng có nghe lỏm ở đâu rồi lại cằn nhằn sao ta không nói.

“Tôi hiểu rồi.”

Chắc chắn nếu nghe chuyện này từ người khác thay vì chính miệng vị Bộ trưởng, tôi sẽ cảm thấy có chút khó chịu.

Đầu óc tôi rối bời nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh. Một người đang bị cấm túc như tôi có sốt ruột cũng chẳng làm được gì. Lo lắng và căm ghét phương Bắc là kỹ năng bị động của công chức Đế Quốc rồi, nên những người khác sẽ lo liệu ổn thỏa thôi.

“Em mang thứ anh nhờ đến rồi đây.”

Hơn nữa, tôi cũng không thể để lộ dáng vẻ lo lắng trước mặt Louise được.

Vả lại, cô ấy đã không một lời phàn nàn mà mang chậu cây đến dù tôi nhờ vả đột ngột. Tôi chỉ có thể biết ơn mà thôi. Phải, tôi thực sự rất biết ơn, nhưng...

“Đây là gì vậy?”

Tôi nhìn chậu cây trên tay phải của Louise, đặt cạnh chậu sơn tra bên tay trái cô ấy. Sao lại thành mua một tặng một thế này? Tôi rõ ràng chỉ nhờ cô ấy mang đến một chậu thôi mà?

“Là quà của em ạ!”

Trước câu hỏi của tôi, Louise tươi cười rạng rỡ đáp.

‘Nếu là quà thì đành chịu vậy.’

Người ta đã có lòng tặng thì mình nên vui vẻ nhận lấy mới phải phép chứ.

“Cảm ơn em. Anh sẽ chăm sóc nó thật tốt.”

Tôi đã đang chăm một chậu sơn tra rồi, nên thêm một chậu hoa nữa cũng không thành vấn đề. Trái lại, có thêm chút sắc màu rực rỡ cũng tốt.

“Nghe anh nói thấy trống trải nên em đã lựa chọn rất kỹ đấy.”

“Trưởng phòng của chúng ta là nhất.”

Nếu người trên thế gian này ai cũng có nhân cách tốt như Marghetta và Louise thì có lẽ luật pháp cũng chẳng cần thiết nữa.

***

Nhìn thấy anh vui mừng, lòng tôi cảm thấy thật mãn nguyện. Chọn hoa ly quả là một quyết định sáng suốt của tôi.

Như tôi đã nói với anh, tôi đã lựa chọn rất kỹ lưỡng. Đúng vậy, vô cùng kỹ lưỡng.

‘Mình còn tra cả ý nghĩa của loài hoa nữa.’

Tôi nghĩ ý nghĩa ẩn sau bông hoa cũng quan trọng như vẻ ngoài của nó, nên đã tìm hiểu rất kỹ. May mắn là ý nghĩa của hoa ly rất hay, nên tôi đã quyết định chọn nó ngay.

Và trong quá trình đó, tôi cũng đã biết được ý nghĩa của hoa sơn tra.

‘Irina...’

Vừa nghĩ đến Irina, lòng tôi lại nguội đi.

Ở nơi gần gũi nhất lại có một đối thủ không ngờ tới.

Ma Tông Công tước đang nhìn <(“)