Tôi không biết mình đã ôm vỗ về Louise bao lâu rồi. Thật không ngờ cô ấy lại mau nước mắt đến vậy, vì bình thường tôi lúc nào cũng chỉ thấy cô ấy tươi cười rạng rỡ.
“Cậu ổn hơn chưa?”
“Ừm...”
Chắc là vì xấu hổ nên cô ấy cứ úp mặt vào ngực tôi, chẳng chịu ngẩng đầu lên.
“Hóa ra việc tớ thích anh ấy lại khiến cậu khó chịu đến thế cơ à.”
Tôi buột miệng trêu một câu, Louise liền rúc sâu hơn vào lòng tôi, như muốn cầu xin tôi đừng nói thêm nữa.
Dễ thương thật. Không hiểu sao hình ảnh của Louise lúc này lại khiến tôi liên tưởng đến mấy đứa em ở nhà. Mọi khi cũng toàn là tớ ôm cậu cơ mà.
Chẳng biết bao giờ mới lại có cơ hội thế này, nhưng nếu trêu nữa chắc cô ấy lại khóc mất. Thôi, đến đây là được rồi.
“Nhưng dù cậu có giận tớ thì cũng đành chịu thôi. Vị trí đó đã có người ‘gác cổng’ rồi mà.”
Dù sao thì tôi vẫn phải nói ra điều này. Trong khi Công nương Marghetta là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí phu nhân đầu tiên của anh, việc cô ấy ghét tôi cũng chẳng thay đổi được gì. Nếu muốn trở thành vợ của anh, cô ấy phải được sự cho phép của Công nương.
Louise thậm chí còn không biết rằng có thể có nhiều vợ. Hẳn là cô ấy cũng chẳng hiểu được sự cho phép của người vợ đầu quan trọng đến nhường nào.
“Tớ được tiền bối cho phép rồi.”
Nghe câu nói lí nhí từ trong lòng, tôi không tin vào tai mình. Tiền bối?
Trong cuộc nói chuyện này, người có thể được gọi là tiền bối chỉ có Công nương mà thôi. Cô ấy đã được Công nương cho phép rồi sao?
“Thật không? Cậu đang nói đến Công nương Marghetta đúng chứ?”
“Ừm, người ấy bảo tớ cứ cố gắng lên. Còn động viên là sẽ cổ vũ cho tớ nữa...”
Tôi lặng người đi, chẳng biết nói gì hơn. Cứ ngỡ cô ấy đang làm chuyện vô ích, hóa ra đã vượt qua được cửa ải quan trọng nhất rồi.
Hơn nữa, đây không chỉ đơn thuần là cho phép. Vượt qua cả sự chấp thuận, đây chẳng khác nào một lời cổ vũ.
‘Nhanh vậy sao?’
Thật đáng kinh ngạc. Công nương mới chỉ thân thiết với anh từ kỳ nghỉ thôi. Vậy mà kỳ nghỉ kết thúc chưa được nửa năm, cô ấy đã nhận được sự đồng ý rồi. Nghị lực ở đâu ra vậy chứ.
Mà tại sao lại dùng cái nghị lực đó với tôi cơ chứ? Nếu đã được Công nương cho phép rồi thì việc tôi thích anh đáng lẽ phải là chuyện cỏn con mới phải.
Chẳng hiểu sao lại có cảm giác như bị lừa, tôi siết chặt Louise hơn nữa. Một người đã được cho phép lại đi dè chừng một người còn chưa được hay sao?
Tôi cảm nhận được Louise đang cựa quậy nhưng vẫn không buông ra. Một chút thôi, cứ thế này thêm một chút nữa.
Sắp đến giờ vào lớp nên bọn tôi đành quay về, nhưng hẹn sẽ ra ngoài vào giờ giải lao. Cơn ghen của Louise đã nhanh chóng nguôi đi, nhưng tôi vẫn còn điều muốn hỏi cô ấy.
“Nói tớ nghe đi.”
“Ơ, ừm?”
Ngay khi giờ giải lao bắt đầu, tôi đã kéo Louise ra để tra hỏi, à không, để hỏi chuyện. Vì chuyện này mà tôi mất tập trung, khổ sở biết bao nhiêu.
“Sự cho phép của Công nương. Cậu làm thế nào vậy?”
Tôi đã nghĩ việc đó sẽ rất khó khăn. Một vị Công nương không thiếu bất cứ thứ gì và mối quan hệ với anh cũng đã được định sẵn, có lý do gì mà phải chấp nhận một người vợ khác chứ.
Tôi tuy cũng sẽ nỗ lực để nhận được sự đồng ý của Công nương, nhưng thật lòng mà nói, tôi đã nghĩ việc xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với anh sẽ nhanh hơn.
‘Không phải vậy.’
Người đã nhận được sự chấp thuận của Công nương trước cả anh đang đứng ngay trước mắt tôi đây. Rốt cuộc là chuyện gì thế này.
Tôi nhìn cô ấy bằng ánh mắt khao khát, Louise liền đảo mắt hết bên này đến bên kia. Tớ tin cậu. Tớ tin rằng tình bạn của chúng ta đủ để cậu kể cho tớ nghe.
“Thật ra... tớ cũng không rõ nữa.”
Và rồi một cảm giác hoài nghi chợt dấy lên, phải chăng tình bạn của bọn tôi mỏng manh hơn tớ tưởng.
“Không, tớ không biết thật mà! Là tiền bối đã đến tìm tớ trước!”
Dường như cảm nhận được nỗi lòng của tôi, Louise vội vàng nói tiếp.
Việc Công nương chủ động đến lớp tìm và ngỏ lời muốn nói chuyện khiến tôi đầy thắc mắc. Tôi không thể hình dung ra cảnh Louise đi tìm Công nương, nhưng chiều ngược lại cũng kỳ lạ không kém.
Lời cảnh cáo rằng người ấy không thích những kẻ nhòm ngó đồ của mình khiến tôi rùng mình. Phải rồi, Công nương có lý do gì mà phải nhượng bộ cơ chứ.
Nhưng câu nói rằng nếu biết tôn trọng những gì thuộc về người ấy thì sẽ sẵn lòng chấp nhận lại khiến tim tôi đập rộn ràng.
‘Chỉ cần không phải là người đầu tiên là được sao?’
Công nương không muốn mình là người vợ duy nhất. Người chỉ muốn là người đầu tiên.
Nếu vậy thì không có vấn đề gì. Tôi chưa từng, dù chỉ là trong mơ, có ý định vượt qua Công nương cả.
Hy vọng đã ló dạng. Tôi cứ ngỡ đó là một cánh cửa bị khóa chặt, hóa ra chìa khóa đã có sẵn rồi.
“Này.”
“Ừm. Sao thế?”
Tâm trạng đột nhiên tốt lên, nụ cười bất giác nở trên môi. Thậm chí khi nghĩ rằng nếu không có Louise, tôi đã chẳng thể biết được tin vui này, tôi lại càng cười tươi hơn.
Louise đúng là người bạn tuyệt vời nhất. Tôi đã luôn tin vào tình bạn của chúng ta.
“Nếu được thì cậu thử đến gặp tiền bối xem sao?”
Đúng là một người bạn tuyệt vời nhất.
Đến gặp đột ngột vì một chuyện quan trọng thế này là thất lễ, nên bọn toi quyết định hẹn trước.
Dù Công nương có rộng lượng chấp nhận những người vợ khác đi chăng nữa, cũng không thể không báo trước mà xông đến nói “Hay là chúng ta chia sẻ phu quân đi!”. Nếu tôi là Công nương mà nghe câu đó, chắc chắn sẽ hét lên đuổi đi ngay lập tức.
“Để tớ hẹn cho. Cậu cứ đến chỗ anh ấy là được.”
“Với anh á?”
“Anh ấy, thật ra đang bị cấm túc đó.”
Tôi mất một lúc lâu hơn dự tính để hiểu được ý nghĩa của câu nói đó. Cấm túc ở Học viện là sao chứ.
‘Chà...’
Và khi đã hiểu ra, tôi bất giác thốt lên một tiếng thán phục tựa như lời than thở. Thế giới của các công chức thật khắc nghiệt. Mình tuyệt đối sẽ không dấn thân vào đó.
“Anh ấy đang bị cấm túc nên cậu có thể đến an ủi mà.”
Nghe vậy, tôi liền gật đầu. Thật ra, tôi đã nghiêm túc suy nghĩ đến việc tìm anh sau giờ học nếu không thể gặp trong buổi sinh hoạt câu lạc bộ.
Nhưng một học viên chẳng có lý do gì chính đáng để đến ký túc xá của thanh tra, và nếu xét đến phẩm giá của một tiểu thư quý tộc thì đó là việc khó có thể làm tùy tiện.
Nếu thêm vào đó lý do “cấm túc của người quen” thì hai trở ngại trên sẽ biến mất.
‘Không có gì kỳ lạ cả.’
Mình có thể đường đường chính chính đến tìm anh. Lần đầu tiên có thể gặp anh kể từ khi học kỳ hai bắt đầu.
“Cậu làm gì có cơ hội ở riêng với anh ấy đâu. Phải tranh thủ những lúc thế này chứ.”
“Louise...”
Tôi cảm động đến sắp khóc. Chắc hẳn cô ấy cũng muốn được ở bên cạnh anh lắm chứ.
“Coi như chuyện này là tớ tha thứ cho cậu chuyện lúc nãy nhé?”
Trước nụ cười khúc khích của Louise, tôi liên tục gật đầu. Thực ra tôi cũng chẳng giận dỗi gì, nhưng dù sao cũng quyết định sẽ tha thứ.
***
Trước đây, tôi chẳng thể hiểu nổi những người trồng cây, chứ đừng nói là nuôi động vật, nhưng dạo gần đây thì tôi đã hiểu ra rồi.
‘Tâm hồn thật thanh thản.’
Ngắm nhìn những mầm non tươi tốt lớn lên sao mà thấy mãn nguyện đến thế. Chúng không cằn nhằn, cũng chẳng làm tôi phiền lòng, cứ để yên là tự khắc sống tốt, còn tôi chỉ cần đảm bảo đủ nước và ánh sáng là được.
Trên đời này làm gì có sinh vật bầu bạn nào hoàn hảo đến thế chứ. Đầu tư tối thiểu mà hạnh phúc tối đa.
‘Đẹp thật.’
Đặt chậu cây sơn tra và chậu hoa ly cạnh nhau trông càng thêm đẹp mắt. Có lẽ vì cả hai đều có sắc trắng nên ngay cả người ngắm nhìn như tôi cũng cảm thấy tâm hồn được thanh lọc.
Tôi cẩn thận chạm vào những cánh hoa của hai chậu cây. Tôi chỉ nhờ giao mỗi cây sơn tra, không ngờ lại được tặng kèm cả hoa ly, nhưng dẫu sao đây cũng là một món quà quý giá. Cùng nhau cho đến khi tốt nghiệp nhé. Rời khỏi cái Học viện bẩn thỉu này để đến Phòng Thanh tra...
Không, Phòng Thanh tra cũng bẩn thỉu chẳng kém. Chốn thiên đường nào cho kẻ đào vong đây.
‘Xin lỗi vì chủ nhân của các ngươi kém cỏi quá.’
Các con của ta phải được lớn lên hạnh phúc ở một nơi tốt đẹp, ấy vậy mà chủ nhân lại là một tên công chức quèn.
Trong lúc tôi đang giao cảm với đám thực vật thì có tiếng gõ cửa vang lên. Chắc cũng đến giờ Louise tới rồi. Quả nhiên lúc nào cũng đúng giờ răm rắp.
“Cửa không khóa. Vào đi.”
Cứ đến giờ Louise tới là tôi lại để cửa mở sẵn. Dù sao thì ngoài Marghetta và Louise ra, cũng chẳng có ai đến dù tôi có khóa cửa hay không.
Rồi cánh cửa mở ra, một mái đầu vàng óng lấp ló sau khe cửa.
“Chào anh ạ.”
“Irina?”
Có người đến thật này. Hóa ra cũng có người khác ghé qua cơ đấy.
Ánh mắt tôi bất giác hướng về phía cây sơn tra. Cái cây này vừa mới đến phòng tôi mà Irina đã tới rồi sao?
‘Vật tổ à.’
Lại còn có hiệu quả chiêu dụ người khác nữa. Cứ ngỡ chỉ xinh đẹp thôi, ai ngờ lại là một vật phẩm phi thường.
“Lâu rồi không gặp nhỉ. Em vẫn khỏe chứ?”
Dù rất ngạc nhiên, tôi vẫn dời mắt về phía Irina. Sẽ thật bất lịch sự nếu không nhìn thẳng vào vị khách đã cất công đến thăm.
“Em vẫn khỏe ạ. Em nghe tin về anh nên đến đây.”
“Là tin đáng xấu hổ mà.”
Lời của Irina khiến tôi bật cười. Chắc hẳn cô ấy đã nghe chuyện tôi bị cấm túc từ Louise hoặc Erich. Có lẽ vì vậy mà đến thăm để an ủi.
Dù sao thì cũng thật đáng quý. Nghĩ lại hồi đầu Irina còn né tránh tôi, đây đúng là một bước tiến vượt bậc.
“Mà Louise đâu rồi em?”
Dù tôi đã nói không cần đến thường xuyên, nhưng không thấy cô bé hay đến lại khiến tôi có chút lo lắng. Chắc không có chuyện gì xảy ra chứ?
“À, cậu ấy có việc bận đột xuất. Không có gì to tát đâu anh.”
“Vậy thì may rồi.”
Irina nói năng thản nhiên, trông cô ấy rạng rỡ đến mức người qua đường cũng có thể nhận ra tâm trạng đang rất tốt.
Chắc là không có chuyện gì thật.
***
Một vị khách bất ngờ đã ghé thăm.
“Ôi chao, tiểu thư Louise?”
Lạ thật, giờ này không phải tiểu thư Louise đã đến chỗ anh Carl rồi sao? Rõ ràng mình nghe anh Carl nói cô bé đến thăm cả sáng lẫn tối mà.
“Chào tiền bối. Em xin lỗi vì đột nhiên đến làm phiền.”
“Không sao đâu. À, em ngồi đi đã. Uống chút trà nhé?”
“A, vâng. Em cảm ơn.”
Tôi đứng dậy để tiếp khách. Dù không rõ có chuyện gì, nhưng chắc hẳn cô bé đến đây là có lý do. Tiểu thư Louise không phải là người hành động vô ý.
Trong lúc tôi đang pha trà, giọng của tiểu thư Louise vang lên từ phía sau.
“Tiền bối, em có điều muốn hỏi.”
Không ngờ cô bé lại vào thẳng vấn đề nhanh như vậy.
“Ừm, em cứ nói đi.”
Dù vậy, tôi vẫn thích cách nói thẳng thắn hơn là vòng vo tam quốc.
Tôi quay lại nhìn, tiểu thư Louise đang mân mê những ngón tay, rồi như đã quyết tâm điều gì, cô bé mở lời.
“Không biết... liệu ba người có được không ạ?”
“Hả?”
Trước câu nói đột ngột, tôi chỉ biết chớp mắt. Ba người, là sao chứ?
‘Ý em là con cái sao?’
Dù sao thì có ít nhất ba đứa cũng tốt.