Hành vi kỳ quái của Hoàng Thái tử đến bậc trưởng lão sống hơn trăm tuổi cũng phải cạn lời. Dù vậy, khi thấy phản ứng của Ma Tông Công tước, lòng tôi cũng nhẹ nhõm đi phần nào. Bởi tôi đã từng nghiêm túc trăn trở, không biết liệu một nhân cách như của hắn có phải là tiêu chuẩn chung ở Đế Quốc này hay không.
Nếu vậy, tôi sẽ trở thành một thằng công chức điên rồ, không chấp nhận hình phạt thích đáng mà chỉ biết quằn quại trong đau đớn. Một kẻ chẳng nhận được sự thương cảm, mà chỉ có khinh bỉ.
‘Cũng không đến mức tăm tối như vậy.’
Thật may là Đế Quốc này tuy có thối nát, nhưng vẫn chưa đến mức hết thuốc chữa. Hoàng Thái tử chỉ là một kẻ có nhân cách cặn bã hiếm có, còn tôi đơn thuần là một nạn nhân đáng thương. Chính Ma Tông Công tước đã công nhận điều đó, nên chắc chắn là vậy. Kẻ nào muốn phản bác thì cứ sống đủ 200 năm rồi quay lại đây.
“Quả là một phương thức độc đáo.”
Một giọng nói bình thản vang lên, phá vỡ bầu không khí im lặng. Có lẽ nhờ kinh nghiệm sống dày dạn mà Ma Tông Công tước đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh—
À, không phải. Nhìn đôi tai Người đang run lên thế kia, chắc hẳn tinh thần vẫn còn chấn động lắm.
“Đây là một phương thức sẽ không bao giờ có lần thứ hai đâu.”
Tôi khẽ nói thêm với Ma Tông Công tước, người dường như vẫn còn đang bối rối.
Việc không gieo rắc những quan niệm sai lầm cho một chủng tộc trường sinh là vô cùng quan trọng. Giống như vụ điều động Tanian ra tiền tuyến trong sự kiện Giáo đoàn Hoàng Hôn lần trước, nếu để những tiền lệ hy hữu này bị coi là trào lưu của giới trẻ, thế hệ sau sẽ phải gánh chịu hậu quả.
Cấm túc tại nơi làm việc không phải là trào lưu, mà đơn giản là do Hoàng Thái tử bị điên. Đó là tội ác của một con quái vật đã tự biến mình thành vực thẳm khi chiến đấu với vực thẳm mang tên Nhị Hoàng tử. Trò hề lố bịch này tuyệt đối không được phép lưu truyền cho đời sau.
“Dù sao thì công việc tôi đảm nhận cũng khá đặc thù. Có lẽ vì vậy mà Điện hạ đã phải đưa ra một quyết định bất đắc dĩ.”
Nếu suy nghĩ một cách tích cực, đây quả là một quyết định bất đắc dĩ. Vụ việc hành hung hoàng tộc cần phải cho thấy hình ảnh đang trừng phạt, nhưng nếu kỷ luật đúng quy trình thì lại không còn ai để kiểm soát và giám sát Hoàng tộc nữa.
Đương nhiên, toàn là chuyện nhảm nhí. Tên đó chắc chắn sẽ chọn phòng trực của Phòng Thanh tra làm nơi cấm túc nếu không vướng đám Hoàng tộc kia. Vừa làm thế vừa nói “Từ hôm nay đây là nhà của ngươi”.
Nhưng tôi cũng không thể khóc lóc trước mặt Ma Tông Công tước mà than rằng, “Tên khốn đó là một thằng chó đểu!”. Dù cho tôi có coi Người thân thiết như mẹ mình đi nữa, nếu thấy bộ dạng ấy của tôi, có lẽ Người cũng sẽ chỉ ném cho tôi một ánh nhìn lạnh lùng.
“Nếu vậy thì cũng may, nhưng mà...”
Ma Tông Công tước hiếm khi bỏ lửng câu nói, rồi khẽ đưa mắt nhìn xuống. Dường như Người muốn nói rằng nếu tôi đã nghĩ vậy thì cứ cho là vậy đi.
‘Thật ra không phải vậy đâu.’
Thật ra tôi không nghĩ vậy. Mẹ ơi, con ghét tên khốn đó chết mất.
Cơn muốn chửi thề dâng lên cồn cào, nhưng tôi đã dùng hết sức mạnh lý trí để kiềm nén nó lại.
Khi tôi ngỏ ý mình phải về, Ma Tông Công tước đã đưa cho tôi cả một hộp thuốc hồi phục.
Cả tôi và Người đều biết tôi vẫn còn đầy thuốc chưa uống, nhưng danh nghĩa tôi đến gặp Người vốn là để nhận thuốc mà.
‘Lần sau phải tự mình đến mới được.’
Chỉ vì một phút chần chừ mà lại tự rước thêm gánh nặng.
“Cưng à, đợi một lát nhé.”
“A, vâng.”
Tôi định ôm hộp thuốc rời đi thì bị Người giữ lại. Chuyện gì vậy nhỉ, Người còn muốn cho tôi thứ gì nữa sao? Hay là, sau một thời gian dài, lại đến lúc bị lấy máu rồi?
Trong lúc tôi đang phân vân có nên xắn tay áo lên trước không, Ma Tông Công tước đã khoác lên mình chiếc áo choàng đen.
À, ra là Người định đi đâu đó.
“Đã lâu rồi ta không đến Học viện nhỉ.”
“Dạ?”
Trong khoảnh khắc, tôi đã nghi ngờ thính giác của mình. Ma Tông Công tước đến Học viện làm gì cơ chứ? Chẳng lẽ do tâm trí mệt mỏi mà tai tôi cũng có vấn đề rồi sao?
“Bây giờ không có pháp sư nào rảnh tay cả. Chẳng lẽ cưng định đi xe ngựa về à?”
Ý của Người là... Người sẽ đích thân dịch chuyển tôi về Học viện.
Nghĩ lại thì hôm nay Tháp Ma Thuật vắng người một cách lạ thường. Nơi đây vốn lúc nhúc các pháp sư nên hiếm khi xảy ra chuyện này. Thậm chí, những pháp sư thỉnh thoảng xuất hiện cũng hối hả chạy khắp nơi như thể có việc gì rất gấp.
Suy cho cùng, một sự việc lớn đến mức pháp sư được phái đến Học viện cũng bị triệu tập về đã xảy ra. Nhân sự ở Tháp Ma Thuật thì khỏi phải nói.
‘Chết tiệt.’
Rốt cuộc, mọi chuyện lại quay về vấn đề ở phương Bắc.
“Liệu tôi có làm phiền Người không...”
“Đừng bận tâm. Cũng không phải việc gì tốn nhiều thời gian đâu.”
Tôi dè dặt lên tiếng nhưng bị chặn lại ngay lập tức. Ừ thì, đúng là không tốn nhiều thời gian thật. Nếu chỉ tính thời gian đi về thì chắc chưa đến năm phút.
Nhưng cứ thử nghĩ đến việc đi thang máy một mình với chủ tịch xem, không phải năm phút mà năm mươi giây thôi cũng đủ ngột ngạt rồi. Không, trường hợp này không phải là đi thang máy, mà giống như được chính chủ tịch lái xe chở về vậy.
Đi thì áp lực, từ chối thì bất lịch sự. Một tình thế tiến thoái lưỡng nan.
“Vậy... tôi xin cảm ơn Người.”
Đương nhiên là tôi chọn chịu đựng áp lực. Thà chịu áp lực còn hơn là làm phật lòng cấp trên.
...Hay là mình cũng học dịch chuyển nhỉ? Trở thành một ma kiếm sư xem ra cũng không tệ.
***
Thực ra, vẫn có pháp sư để đưa cậu bé về. Dù bận rộn đến đâu, luôn có nhân lực dự phòng cho những trường hợp khẩn cấp. Vốn dĩ, nếu Tháp Ma Thuật, tinh hoa của ma thuật Đế Quốc, lại không thể thực hiện nổi một phép dịch chuyển đơn giản, đó sẽ là một nỗi sỉ nhục không gì sánh bằng.
Nhưng ta đã nói là không có ai. Dù lời nói dối khiến ta có chút áy náy, nhưng nếu nhờ đó mà có thể ở bên cậu bé lâu hơn một chút, ta sẵn lòng chấp nhận.
Không giống như Công nương Marghetta, ta phải xa cách cậu bé nên ít nhất cũng phải làm đến mức này. Nếu là năm ngoái thì đã chẳng cần phải thế này. Dù sao thì, đã đến một lần rồi, việc quay lại sẽ không khó nữa.
‘Vẫn như xưa.’
Gạt đi nỗi tiếc nuối, ta ngước mắt lên và tòa nhà chính của Học viện hiện ra trước mắt.
Sau khi tốt nghiệp, ta cũng đã vài lần đến Học viện. Để đưa ra lời khuyên cho các giảng viên khoa ma thuật, hoặc tham dự lễ nhậm chức của Hiệu trưởng. Dù những chuyến thăm cách nhau một khoảng thời gian đáng kể, Học viện vẫn luôn giữ nguyên dáng vẻ.
Ta vui vì điều đó. Trong cuộc đời dài đằng đẵng của mình, chỉ có ta là bất biến, còn vạn vật xung quanh đều đổi thay. Kể từ khi cha và mẹ, những người từng là chỗ dựa của ta lần lượt rời đi, ta đã luôn chỉ có một mình.
‘Ngay cả Tháp Ma Thuật cũng đã đổi thay.’
Học viện là di sản từ thời Apels nên Đế Quốc không buồn động đến. Nhưng Tháp Ma Thuật lại là niềm tự hào, là tinh hoa ma thuật của Đế Quốc. Khi ma thuật phát triển, Tháp Ma Thuật cũng đổi thay. Thậm chí còn có câu nói rằng Tháp Ma Thuật của ngày hôm qua và hôm nay đã khác nhau.
Tiếc nuối nhưng không thể làm gì khác. Thấu hiểu nhưng vẫn cảm thấy cô đơn. Những lúc cảm xúc ấy dâng trào, ta cũng thường đến ngắm nhìn Học viện.
“Cưng à.”
“Vâng, thưa Người.”
Nhưng bây giờ thì khác rồi. Bởi vì ta đã tìm thấy một người sẽ cùng ta không đổi thay.
Ta không cần phải một mình bất biến nữa. Không cần phải chỉ đứng nhìn vạn vật đổi thay nữa.
Bởi vì giờ đây, cả cưng, đứa trẻ mang tên Carl ấy, cũng sẽ trở nên giống như ta.
“Đẹp thật đấy.”
Nghĩ vậy, ta lại thấy cậu bé vốn đã đáng yêu nay lại càng xinh đẹp đến lạ.
“Kiến trúc cũng vững chãi lắm. Tôi thì ngày nào cũng thấy nên cũng không cảm nhận rõ.”
Câu trả lời của cậu bé khiến ta bất giác mỉm cười. Chắc hẳn cậu bé nghĩ ta đang nói về Tòa nhà chính. Dù ta nói ra với ý đó thật, nhưng vẫn không nhịn được cười.
Và ta nghĩ, dù có ngắm nhìn cậu bé mỗi ngày, ta vẫn sẽ chỉ thấy vui. Dù là 100 năm, hay 200 năm nữa.
“Một ngày nào đó cưng cũng sẽ hiểu thôi.”
Sự tồn tại của một người bạn đồng hành không đổi thay hạnh phúc đến nhường nào.
Khi thời điểm đến, đối với cậu bé, ta cũng sẽ trở thành một sự tồn tại như vậy.
“Chắc phải 100 năm nữa tôi mới...”
Cậu bé đang nhìn tòa nhà chính vội vàng ngậm miệng lại. Nhìn cái cách cậu ấy kịp thời im lặng, có vẻ đó không phải là lời nói có chủ đích.
Dù vậy, ta vẫn thấy có chút chạnh lòng. Dù đúng là ta đã hơn 100 tuổi thật, nhưng ta không muốn nghe điều đó từ chính miệng cậu bé.
Dù ta tự nhủ rằng vì mang trong mình dòng máu Elf nên tuổi tác khác với con người, nhưng cậu bé mới chỉ hai mươi mốt. Dù ta có tự an ủi bản thân rằng không sao, không cần phải bận tâm, nhưng mỗi khi nghĩ đến tuổi của cậu bé, lòng ta lại đau nhói.
‘Cả đời này chắc sẽ mãi như vậy.’
Ngay cả khi thuốc hồi phục phát huy hết tác dụng, cậu bé vẫn sẽ trẻ hơn ta. Điều này dù trời có sập xuống cũng không thể thay đổi.
Vậy thì, ít nhất là về ngoại hình... hay là biến cậu bé thành người trông già dặn hơn mình nhỉ?
Ta thử tưởng tượng ra hình ảnh cậu bé trong dáng vẻ một người đàn ông trung niên đĩnh đạc.
‘Cũng không tệ.’
Đây là một đề án cần được xem xét một cách nghiêm túc.
***
Ánh mắt của Ma Tông Công tước lúc quay về Tháp Ma Thuật có phần đáng sợ. Hệt như ánh mắt của kẻ săn mồi đang nhắm vào con mồi.
Đồ điên này, sao lại lôi chuyện 100 năm ra vào đúng lúc đó cơ chứ. Lẽ ra phải nói “Vì Người sống lâu nên có con mắt tinh tường hơn!” thì có phải tốt hơn không.
‘Dù sao thì cũng về rồi.’
Kể từ lúc xác nhận Rutis không chảy dòng máu xanh mà là máu đỏ vào ngày hôm qua, đó là một khoảng thời gian dài đằng đẵng.
Cả một ngày trời lo lắng chờ lệnh triệu tập, rồi Hoàng Thái tử lại đưa ra phán quyết điên rồ là cấm túc tại Học viện, Trưởng khoa 1 thì mời một ly rượu vang dở dang, còn mình thì lại lỡ lời về tuổi tác trước mặt Ma Tông Công tước...
Đây có thật là những chuyện chỉ xảy ra trong hai ngày không vậy? Cảm giác như đã trôi qua gần hai tuần rồi.
‘Chết tiệt.’
Dù không muốn nhưng tôi không thể không than thở. Với cái số phận này, nếu có ai sống tích cực được thì chắc người đó đã đắc đạo thành tiên rồi.
Tôi thở dài, lấy quả cầu liên lạc ra. Có rất nhiều người cần được thông báo về kết quả sự việc. Cả Hiệu trưởng, cả Villar, và cả Marghetta nữa.
Hừm.
—Anh Carl? Anh về rồi sao?
“Ừ. Anh vừa mới về.”
Đang phân vân không biết nên gọi cho ai trước, tôi đã chọn Marghetta. So với những người khác, cô ấy đã lo lắng quá nhiều.
—May quá. Em đã lo không biết nhỡ anh không về được thì phải làm sao.
Nhìn cô ấy vừa nói vừa vuốt ngực, tôi khẽ mỉm cười. Xem ra quyết định gọi cho cô ấy trước là đúng đắn.
—Quả nhiên Hoàng Thái tử Điện hạ cũng hiểu anh chỉ là bất đắc dĩ. Nếu hình phạt không phải là cấm túc thì chắc ngài ấy cũng chỉ phạt cho có lệ thôi.
“À...”
Năm giây sau, Marghetta cũng chết lặng.
Những trò hề của Hoàng Thái tử đúng là trăm trận trăm thắng mà, cái tên khốn chết tiệt.
Sự kiện trọng đại có một không hai trong đời tôi, “cấm túc tại Học viện”, hóa ra lại đau lòng hơn tôi tưởng.
Là vì cảm giác ngột ngạt khi bị nhốt trong ký túc xá sao? Chuyện bị giam lỏng ở một nơi nào đó, tôi đã trải nghiệm đến phát ngán ở Phòng Thanh tra rồi. Là vì cảm giác bất an không biết chuyện gì sẽ xảy ra trong lúc bị cấm túc ư? Đó là thứ luôn song hành cùng tôi rồi.
“Em nghe nói anh phải ở trong ký túc xá. Em đã mang đến đủ loại, anh cứ chọn món mình thích nhé.”
“...À, ừ. Cảm ơn em.”
Nụ cười trên môi nhưng đôi mắt lại rưng rưng của Marghetta khiến lòng tôi đau nhói.
Ngay buổi sáng đầu tiên bị cấm túc, Marghetta đã mang đủ thứ đồ ăn đến ký túc xá. Đúng là đủ loại đa dạng.
“Ngày mai em lại đến. Anh có cần gì không ạ?”
“Không, anh không sao đâu.”
“Vậy sao? Nếu cần gì thì cứ nói với em bất cứ lúc nào nhé.”
Trước những lời đó, tôi chỉ có thể ngơ ngác gật đầu.
‘Đây chẳng phải là đồ tiếp tế cho tù nhân sao.’
Thức ăn từ bên ngoài gửi vào cho người bị giam... nghĩ thế nào cũng thấy đây là đồ tiếp tế.
Tôi đang bị cấm túc. Không phải bị giam giữ, chỉ là cấm túc thôi.
Nhưng trong lòng Marghetta, có lẽ tôi đã ở trong một nhà tù lạnh lẽo rồi.
‘Biết làm sao bây giờ.’
Giờ chỉ cần viết thêm một bản tường trình nữa là thành bị giam giữ thật đấy.
Tôi lo rằng đến lúc đó, không biết Marghetta có ngất xỉu luôn không nữa.