Dùng bữa xong với Trưởng khoa 1 và kết thúc cuộc gọi bất ngờ từ Toàn Thắng Công tước, đã đến lúc tôi phải quay về nơi thụ án—Học viện.
Nghĩ lại vẫn thấy bực mình. Tên điên nào lại chọn chính nơi làm việc làm chốn cấm túc cơ chứ. Dù không nói ra, nhưng tôi đã có chút mong chờ viễn cảnh được chôn chân ở nhà trong suốt thời gian thụ án.
‘Kiếp trước tên đó chết vì thất nghiệp à.’
Nếu không thì làm sao lại ra nông nỗi này. Nhìn cái cách hắn căm ghét người khác được nghỉ ngơi, hẳn là ba đời nhà hắn đều chết vì thất nghiệp. Phải tích nghiệp chướng tới mức nào mới sinh ra cái nết này chứ.
Vấn đề là tôi chẳng có lý do gì để gào vào mặt Hoàng Thái tử rằng ‘Công chức bây giờ cục tính lắm đấy nhé!’. Trớ trêu thay, công chức trong Đế Quốc càng ở chức vụ cao lại càng bị vắt kiệt sức một cách hoa mỹ, và đáng kinh ngạc là vòng xoáy bào mòn tàn khốc đó bao gồm cả Hoàng thất.
Hoàng đế, người giờ đã già yếu và giao lại công việc cho Hoàng Thái tử, ngày xưa cũng nổi tiếng là một kẻ cuồng công việc. Còn Hoàng Thái tử thì đang bị vắt kiệt sức kể từ khi được sắc phong.
‘Thế này thì nói được gì nữa.’
Nếu tôi chống đối Hoàng Thái tử rồi bị dồn vào thế bí với câu ‘Ta cũng đang làm việc, ngươi còn phàn nàn à? Ngươi là nghịch tặc phải không?’, tôi sẽ chẳng còn lời nào để nói. Vì vậy, trốn chạy bằng cách từ chức chính là đáp án, nhưng đơn xin từ chức của tôi lại không được chấp thuận.
Thú thật, tôi nghĩ mình phải đến lúc hấp hối gần đất xa trời thì may ra mới có khả năng được từ chức. Đáng buồn hơn, đó cũng chỉ là khả năng, chứ không phải chắc chắn.
‘Chết tiệt.’
Thôi không nghĩ nữa. Vấn đề này càng nghĩ chỉ càng thêm u ám. Thật ngu ngốc khi hy vọng vào một đất nước chuyên bóc lột công chức một cách tàn nhẫn.
Phải nhanh chóng quay về và báo tin bị cấm túc thôi. Dù đây là một lệnh cấm túc điên rồ thì nó vẫn là lệnh cấm túc. Tình hình này đừng nói đến việc ở phòng sinh hoạt câu lạc bộ như thường lệ, ngay cả ra khỏi ký túc xá cũng không được.
Phải dặn Hiệu trưởng và Villar rằng muốn tìm thì cứ đến ký túc xá, rồi còn phải báo cho Marghetta là tạm thời không đến thăm được...
‘Còn phải nhận mấy cuộc gọi mới nữa.’
Trong lúc tôi đang sắp xếp lại suy nghĩ, quả cầu liên lạc lại một lần nữa tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Điên mất thôi, lần này là ai nữa đây. Nếu không phải chuyện gì to tát thì phải bảo họ liên lạc sau rồi cúp máy ngay mới được.
“Trưởng phòng Thanh tra xin nghe.”
—Cưng à.
Tôi vội vàng chấn chỉnh lại sắc mặt. Thật không may, đây là cuộc gọi từ một người có thể dễ dàng nghiền tôi ra bã.
—Ta nghe nói cưng đã đến thủ đô.
“Vâng, tôi vừa định quay về thì Người gọi.”
—Vậy sao?
Ma Tông Công tước nheo mắt lại, như thể vừa nghe thấy điều gì đó chướng tai.
Gì vậy, có vấn đề gì sao? Mình vừa nói gì sai à?
—Lọ thuốc có thiếu không?
“...Vừa hay tôi cũng cần thêm nên đã định đến thăm Người trước khi về.”
Sau một hồi vắt óc suy nghĩ, tôi đành đáp lại, và Ma Tông Công tước khẽ mỉm cười. Đây chính là câu trả lời đúng.
Lọ thuốc lần trước tôi nhận được rất nhiều nên tuyệt đối không thiếu. Điều đó, Ma Tông Công tước, người đã trực tiếp đưa cho tôi, còn biết rõ hơn. Vốn dĩ, làm sao một loại lọ thuốc mỗi ngày chỉ uống một lần lại có thể đột ngột hết được.
Ma Tông Công tước biết rõ điều đó mà vẫn đột ngột nhắc đến lọ thuốc đó, nói một cách hoa mỹ thì có nghĩa là ‘mau đến đây khi ta còn đang nói chuyện tử tế’.
‘Người ta đã bảo thì mình phải nghe thôi.’
Và nếu Người gọi, tôi phải đến. Dù không biết lý do đột ngột gọi tôi là gì, nhưng có ai dám từ chối khi một Công tước muốn gặp mặt chứ.
—Tốt lắm. Ta cũng đang nghỉ ngơi, cưng đến thẳng phòng Tháp chủ đi.
“Vâng, thưa Người. Cảm ơn Người đã quan tâm.”
Tôi tiếp tục cúi đầu cho đến khi cuộc gọi kết thúc mới ngẩng mặt lên. Lại bị tóm ngay trước lúc định về.
Thực ra, đằng nào muốn quay lại Học viện cũng phải ghé qua Tháp Ma Thuật để tìm một pháp sư. Suy cho cùng, chuyện sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện, chỉ là nó đến nhanh hơn một chút thôi.
‘Mình đã định cứ thế quay về.’
Nếu được, tôi muốn quay về mà không tiếp xúc với ai cả. Đến đây để nhận kỷ luật thì có gì hay ho mà phải đi chào hỏi cơ chứ.
Nếu chào Ma Tông Công tước rồi bị hỏi đến thủ đô làm gì, tôi sẽ chẳng biết nói gì. Nếu nói thật, có lẽ tôi sẽ chỉ nghe được câu ‘Cậu bé của ta vẫn còn trẻ con nên năng nổ quá nhỉ.’ mà thôi.
‘Nghe vậy cũng buồn thật.’
Nghe những lời đó, tôi sẽ cảm thấy tự ti như một đứa trẻ chưa trưởng thành.
Thôi thì, nhanh đến chào hỏi rồi đi vậy. Kéo dài thời gian thêm nữa có thể sẽ lỡ mất giờ sinh hoạt câu lạc bộ.
Thế nhưng, ngẫm lại thì có gì đó thật kỳ lạ. Mai là bắt đầu thụ án rồi mà tôi lại đang đi chào hỏi khắp nơi. Cảnh tượng này trông chẳng khác nào một phạm nhân sắp bị giam giữ đang nói lời từ biệt với cõi đời.
Chết tiệt, tôi không cần những lời chào hỏi thế này.
***
Lần này, cậu bé của ta lại không chủ động tìm đến. Nếu ta không tình cờ nghe tin thằng bé đến, có lẽ nó đã lặng lẽ quay về rồi. Thật đáng giận. Ta trân trọng mỗi lần gặp mặt đến thế, vậy mà nó vẫn chẳng hề đổi thay.
Dĩ nhiên, tình cảm của ta dành cho cậu bé đến giờ vẫn được che giấu kỹ càng, nên dù nó không nhận ra cũng có thể hiểu được. Nhưng ta đã cố gắng thể hiện sự quan tâm đặc biệt nhất có thể. Dù không nhận ra tình yêu, ít nhất cũng phải biết đó là thiện ý chứ.
‘Cậu bé đang cố tình tránh mặt mình sao?’
Đến mức ta phải nảy ra suy nghĩ đó. Vì phải đi lại giữa thủ đô và Học viện nên việc không thể trực tiếp đến gặp là điều dễ hiểu. Nếu bận rộn thì cũng đành chịu.
Vấn đề là sự nhẫn tâm khi không một lần liên lạc, dù là ở Học viện hay đã đến thủ đô. Nếu đó là cố ý chứ không phải do nhầm lẫn hay hoàn cảnh bất đắc dĩ, ta tuyệt đối không thể tha thứ. Chuyện này không thể cho qua được.
‘Đã khác xưa rồi.’
Phải, đã khác xưa. Cậu bé của ta giờ đây đang duy trì mối quan hệ tốt đẹp với một người phụ nữ khác.
‘Tiểu thư Marghetta.’
Con gái út của Thiết Huyết Công tước. Một đứa trẻ thật lòng đến mức ngấm ngầm tung tin đồn trong giới xã giao để có thể kết hôn với cậu bé của ta.
Lần đầu nghe về tiểu thư Marghetta, ta đã không mấy để tâm. Vì phải mất 40 năm nữa cậu bé của ta mới có được tuổi thọ giống ta. Trong 40 năm đó, ta nghĩ mình không có tư cách can thiệp vào chuyện nó qua lại với ai.
Dù sao thì thời gian trôi qua, cậu bé của ta cũng sẽ ở bên ta hàng trăm năm, nên chút chuyện đó ta có thể nhắm mắt cho qua. Vị trí bên cạnh Carl mà tiểu thư Marghetta đang nhắm tới ư? Ta đã rất thong dong vì nghĩ rằng chỉ cần ta thật sự ra tay, vị trí đó sẽ sớm thuộc về mình.
“Xem chừng Đế Quốc sắp có hỷ sự lớn rồi. Trưởng phòng Thanh tra dường như đã tìm được một nửa của mình.”
Nhưng cách đây không lâu, khi nghe những lời của Toàn Thắng Công tước, lòng ta se thắt lại.
Ta không thể nhắm mắt làm ngơ được nữa. Sự thong dong đã biến mất. Rõ ràng ta đã nghĩ 40 năm cũng chẳng sao, nhưng khi thực sự nghĩ đến việc có người khác ở bên cạnh cậu bé của ta, ta không khỏi rùng mình.
Không, có người khác ở bên cũng không sao. Chính xác hơn là, ở nơi có những người khác, ta lại không thể cùng ở đó.
‘Không thể chờ đợi được nữa.’
Vì vậy, suy nghĩ của ta đã thay đổi. Không có 40 năm trì hoãn nào cả. Nếu cậu bé của ta muốn ở bên người phụ nữ khác, nó phải chọn ta trước.
Do đó, việc cậu bé của ta cố tình né tránh ta cũng không thể chấp nhận được. Nếu ta nhìn thấy một người phụ nữ khác ở bên cạnh cậu bé đang đẩy ta ra xa─ chính ta cũng không chắc mình sẽ hành động thế nào.
-Cốc cốc
“Thưa Người, là Trưởng phòng Thanh tra.”
“Vào đi cưng.”
Nghe thấy giọng của cậu bé, cơ thể ta căng lên. Nút thắt lần này phải được cài đúng cách thì hàng trăm năm sau này mới có thể hạnh phúc.
Và rồi khi nhìn thấy khuôn mặt ủ rũ của cậu bé, ý chí chiến đấu đang bừng cháy trong ta bỗng chốc lụi tàn.
‘...Hay là cho qua?’
Ta sẽ còn ở bên cậu bé hàng trăm năm nữa. Nếu vì một chuyện nhỏ nhặt thế này mà đã tổn thương tình cảm thì thật phiền phức. Chuyện lần này so với tương lai dài lâu mà chúng ta sẽ cùng nhau vẽ nên cũng chỉ là một hạt bụi mà thôi.
Phải rồi, chắc là nó bận. Chắc có lý do gì đó nên mới không thể liên lạc. Nó đã vất vả đến mức trông phờ phạc thế kia, ta nên hiểu cho nó mới phải.
‘Cho qua vậy.’
Cuối cùng, sau một hồi đắn đo, ta quyết định từ bỏ việc tra hỏi.
Mẹ ta từng nói, người phải lòng trước là người thua cuộc, hóa ra là có ý này.
***
Ma Tông Công tước chào đón tôi bằng một nụ cười.
“Mời cưng vào. Uống chút trà không?”
“À, để tôi pha trà cho Người.”
“Không cần đâu. Khách chỉ cần ngồi là đủ rồi.”
Trước lời nói tuy mềm mỏng nhưng dứt khoát, tôi thận trọng ngồi xuống ghế. Đúng là khách thật. Dù là một vị khách bị mời đến một cách quá đơn phương.
Trên đường đến Tháp Ma Thuật, tôi đã suy nghĩ rất nhiều lần nhưng không tìm ra lý do đặc biệt nào để bị gọi đến. Lần này tôi không làm gì kỳ quặc để bị bắt quả tang như trước, cũng không có thứ gì cần trao đổi với Ma Tông Công tước.
‘Rốt cuộc là chuyện gì.’
Nhìn bầu không khí thì có vẻ không phải chuyện gì xấu. Chẳng lẽ Người gọi tôi đến chỉ để gặp mặt thôi sao? Giống như Toàn Thắng Công tước?
Đó là một giả thuyết hợp lý. Đến Toàn Thắng Công tước còn làm vậy, không có lý do gì Ma Tông Công tước lại không. Nghĩ lại thì, Ma Tông Công tước còn có tấm lòng của một người mẹ, chu đáo đến mức chuẩn bị cả lọ thuốc cho tôi.
“Ta hỏi muộn mất rồi. Cưng đến thủ đô có việc gì thế?”
Câu hỏi thản nhiên của Ma Tông Công tước khiến tôi nghẹn họng. Chính vì không muốn nhận câu hỏi này mà tôi đã định cứ thế quay về.
“Chuyện là, tôi đến đây vì có việc cần nhận kỷ luật.”
Ma Tông Công tước đang pha trà vội quay ánh mắt về phía tôi. Chuyện này còn nhục nhã hơn tôi nghĩ.
“Kỷ luật sao?”
“Vâng, sự tình là vậy.”
Trước ánh mắt yêu cầu giải thích cặn kẽ, tôi đành kể lại câu chuyện dài dòng.
Vị giảng viên dự định tham gia trận Tứ Hùng đột nhiên vắng mặt vì lệnh triệu tập của Tháp Ma Thuật, nên tôi đã phải lấp vào chỗ trống. Tôi đã cố gắng tiết chế hết sức, nhưng Vương tử Rutis lại bất tỉnh chỉ sau một đòn, thế là tôi bị kỷ luật.
Ma Tông Công tước sau khi nghe câu chuyện vô lý và đáng xấu hổ do chính tôi kể lại, liền lộ vẻ mặt phức tạp. Xét theo một góc độ nào đó, khởi nguồn của mọi chuyện là lệnh triệu tập của Tháp Ma Thuật. Nếu không có hiệu ứng quả cầu tuyết đó, mọi chuyện đã không đến nước này.
“Chắc hẳn cưng đã vất vả lắm.”
Rồi, sau một hồi im lặng, Ma Tông Công tước xoa đầu tôi.
“Đối đầu với một Vương tộc, cưng đã phải phiền não biết bao.”
Tôi suýt nữa đã vô thức gật đầu. Sự oán giận với Tháp Ma Thuật vừa âm ỉ trỗi dậy cũng nhanh chóng lắng xuống.
Một sự ấm áp khác hẳn với nỗi lo lắng của Toàn Thắng Công tước. Đây là... sự bao dung của một người mẹ sao?
“Nhưng ta vẫn thấy buồn đấy. Xảy ra chuyện như vậy mà phải đợi ta hỏi cưng mới nói.”
Đôi tai của Ma Tông Công tước đang xoa đầu tôi hơi cụp xuống.
“Tôi không muốn khiến Người phải lo lắng vì những chuyện không đâu.”
Nhưng chỉ một câu nói của tôi đã khiến chúng vểnh lên trở lại.
“Nếu có chuyện gì xảy ra, hãy nói với ta ngay. Những gì ta có thể giúp, ta sẽ giúp.”
“Xin cảm ơn Người.”
Trước câu trả lời nhanh chóng của tôi, Ma Tông Công tước gật đầu vẻ hài lòng. Nếu nhận được sự giúp đỡ của Người, việc đếm những điều không thể làm được chắc sẽ nhanh hơn là đếm những điều có thể.
“Chuyện kết thúc bằng một bản kiểm điểm chắc hẳn là vì Hoàng Thái tử Điện hạ cũng không cho rằng đó là lỗi của cưng. Đừng để trong lòng quá nhé.”
“Dạ?”
“Cưng nói là sẽ quay về Học viện mà. Nếu bị cấm túc hay giam giữ thì đã không thể về được rồi... không phải sao?”
Trước lời nói hết sức hợp lý đó, tôi không nói nên lời. Phải, đúng là như vậy. Nếu bị cấm túc thì phải ở lại thủ đô chứ không phải quay về Học viện. Một kẻ đến để nhận kỷ luật mà lại quay về nơi làm việc, ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ rằng chuyện đã được giải quyết bằng một bản kiểm điểm.
Nhưng bất ngờ chưa, tôi bị cấm túc đấy. Hoàng Thái tử đúng là một tên khốn nạn có một không hai.
“Là cấm túc ạ.”
Ma Tông Công tước nghiêng đầu.
“Tôi nhận lệnh cấm túc tại Học viện.”
“Cấm túc... ở Học viện?”
Lần này, đến lượt Ma Tông Công tước không nói nên lời.