Từng món ăn xa hoa, có phần quá mức cho một bữa trưa, lần lượt được dọn lên bàn. Lượng thức ăn cũng chẳng hề ít ỏi. Thật khó nói đây là sự chuẩn bị đặc biệt cho khách hay Trưởng khoa 1 vốn đã quen với những bữa tiệc thịnh soạn thế này.
Mà thôi, cứ nhìn cảnh Trưởng khoa 1 thường ngày chỉ mang độc một mẩu bánh mì đi làm là đủ hiểu, hẳn là cô ấy đặc biệt chuẩn bị cho khách rồi.
“Thế này không phải là quá xa xỉ rồi sao?”
“Không hề. Mời khách đến nhà mà chiêu đãi không chu đáo là tôi sẽ bị cha mắng đó.”
Vậy ra đúng là vì có khách thật. Chuyện cô nàng này cũng biết để ý đến sắc mặt người khác kể cũng lạ thật.
Dù vậy, đứng trên lập trường của ngài Hầu tước, đây quả là một chuyện đáng mừng. Việc Trưởng khoa 1 lo sợ bị cha mình trách phạt cho thấy, dẫu sao cô ấy vẫn tôn trọng và xem ông là một người lớn trong gia đình.
‘Thật may quá.’
Hầu tước Iones, cha của Trưởng khoa 1. Ngoài lần gặp mặt tại lễ mừng năm mới năm ngoái và năm nay, tôi và ông không có mối liên hệ nào đặc biệt, nhưng ông là một trong những người mà cá nhân tôi cảm thấy ái ngại.
Có một cô con gái như Trưởng khoa 1, chẳng biết ông đã phải khổ tâm đến nhường nào. Nghe đồn rằng khi Trưởng khoa 1 quyết định gia nhập Phòng Thanh tra, ông cũng đã kịch liệt phản đối. Nhưng kết quả thì vẫn như thế này đây.
“Con bé có hơi thiếu chín chắn và khó lường, nhưng nó là một đứa trẻ sâu sắc và tốt bụng. Mong cậu hãy chiếu cố nó giúp ta.”
“À, vâng. Tôi hiểu rồi.”
Có lẽ vì vậy mà mỗi lần đến lễ mừng năm mới, Hầu tước Iones đều nắm lấy tay tôi, dùng ánh mắt thống thiết mà van xin... à không, mà nhờ vả tôi hãy chăm sóc cho con gái của ông.
Giữa lúc ấy, chắc do trong mắt người làm cha, con gái lúc nào cũng là tuyệt nhất nên ngài Hầu tước mới thốt ra những lời khó tin đến vậy. Sâu sắc ư? Tốt bụng ư?
Dù thế, tôi cũng không nỡ lòng nào phá vỡ ảo tưởng của ông bằng sự thật phũ phàng. Ánh mắt của vị Hầu tước lúc đó quả thực bi ai và sầu thảm khôn tả.
‘May thật sự...’
Không biết Trưởng khoa 1 có thấu hiểu tấm lòng của người cha ấy không mà cô lại tỏ ra e ngại việc bị ông trách mắng. Thưa Hầu tước, ngài có đang dõi theo không? Tấm lòng của ngài đã không bị uổng phí rồi.
“Trưởng phòng, anh có muốn dùng chút rượu khai vị không?”
Lời của Trưởng khoa 1 kéo tôi ra khỏi dòng suy tưởng. Mới ngồi vào bàn ăn mà tôi đã lại lơ đãng rồi.
Tôi đảo mắt nhìn thì thấy Trưởng khoa 1 đang cầm mỗi tay một chai rượu. Một chai vang đỏ, một chai vang trắng.
“Cho tôi vang trắng.”
“Vang trắng?”
Tôi chỉ thuận miệng chọn bừa, nhưng nụ cười toe toét của Trưởng khoa 1 khiến tôi bất giác thấy bất an. Hay là cô ta đã bỏ thuốc vào đó rồi?
“Thôi cứ lấy vang đỏ─”
“Đây, mời anh!”
Tôi còn chưa kịp đổi ý, cô đã dúi ly vang trắng vào tay tôi.
“Anh cứ nghĩ đây là tôi rồi uống một hơi cạn nhé!”
Tôi còn chưa kịp uống mà điệu bộ của cô cứ như đã nốc cạn vài ba chai rồi vậy.
Tôi nhìn lên mái tóc của Trưởng khoa 1. Màu trắng. Rồi lại nhìn xuống ly rượu. Tên là vang trắng nhưng thực chất nó đâu có phải màu trắng tinh.
‘Chết tiệt.’
Thế nhưng, có lẽ vì câu nói “cứ nghĩ đây là tôi” mà hình ảnh mái tóc của Trưởng khoa 1 cứ hiện lên chồng chéo.
Con người này không chỉ biết tra tấn thể xác mà còn học được cả cách tấn công tinh thần nữa rồi...
“Màu trắng cũng đẹp mà, phải không?”
“...Phải.”
Trước bộ dạng vẫn đang cười hì hì của cô, tôi chỉ đành gật đầu. Nếu tôi phản ứng thái quá ở đây thì cô ta lại càng được nước lấn tới mà trêu chọc thôi. Đừng mắc bẫy khiêu khích, cứ bình thường ăn xong rồi về là được.
“Có một màu trắng xinh đẹp hơn bất cứ ai ở bên cạnh, Trưởng phòng đúng là người có phúc đó!”
Sự tự tin đến mức khiến chính tôi cũng phải ngượng thay làm tôi chẳng biết phải phản ứng thế nào.
Bữa ăn diễn ra khá suôn sẻ. Dù thi thoảng Trưởng khoa 1 lại nói mấy câu kỳ quặc nhưng đó cũng là chuyện thường ngày. Số lần cô ấy nói chuyện bình thường mới là chuyện lạ.
“Màu đen tuy hợp với màu đỏ, nhưng tôi thấy cũng rất hợp với màu trắng nữa.”
Dù vậy, tôi thật sự không hiểu câu này có ý nghĩa gì. Dù bản thân tôi, người ngay lập tức nghĩ đến Coca, gà sốt cay và củ cải muối, cũng chẳng bình thường gì cho cam.
Nói chung, sau câu nói đột ngột đó, Trưởng khoa 1 đã có một hành động tày trời là đổ cả vang đỏ và vang trắng vào cùng một ly.
“Này, sao lại trộn hai thứ đó vào với nhau!”
“Vì chúng hợp nhau mà!”
Tôi thật sự không hiểu nổi. Có lẽ sẽ chẳng bao giờ hiểu được.
Khi tôi đang thở dài trước phát kiến rượu hai vị đầy sáng tạo này, người ở đầu bên kia cầu liên lạc đã lên tiếng.
—Chẳng phải vì cậu là một cấp trên tốt nên cô bé mới thoải mái như vậy sao?
“Tôi e rằng ranh giới giữa một cấp trên tốt và một cấp trên dễ bị bắt nạt chỉ mỏng như một sợi tóc thôi.”
Nghe vậy, Toàn Thắng Công tước bật cười. Thôi được rồi, chỉ cần ngài ấy có được giây phút vui vẻ là được. Với tôi thế là đủ mãn nguyện rồi...
Sau một tràng cười, ngài mới nén lại rồi nói tiếp.
—Dù sao thì ta cũng lo lắng nên mới liên lạc, thấy cậu có vẻ không sao là ta mừng rồi.
“Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ không ngần ngại mà liên lạc với ngài trước tiên.”
—Ta rất sẵn lòng nghe.
Nhìn thấy nụ cười của Toàn Thắng Công tước, tôi cũng bất giác mỉm cười theo. Cảm giác như trái tim cô đơn vì bị kỷ luật cũng trở nên ấm áp hơn.
Vừa dùng bữa xong và quay trở lại văn phòng, cầu liên lạc bỗng reo lên. Tôi có chút bất ngờ khi người gọi đến là Toàn Thắng Công tước.
—Cậu Carl. Ta không nghĩ một người như cậu lại hành động mà không có lý do. Chắc hẳn phải có nguyên cớ gì đó.
Tôi đã rất ngạc nhiên trước câu nói đầu tiên của ngài ngay khi tôi bắt máy. Giọng điệu ấy hệt như một giáo viên đang khuyên răn học trò phạm lỗi.
Dĩ nhiên, tôi cũng đoán được phần nào. Chuyện tôi lập nên kỳ tích huyền thoại hành hung thành viên Hoàng tộc và bị điều về kinh đô, chắc hẳn tin tức đã đến tai Toàn Thắng Công tước.
Nhưng hành hung Hoàng tộc đâu phải là phạm lỗi, mà là tội phản nghịch. Dù là chuyện tày trời như vậy nhưng ngài vẫn tin rằng tôi có lý do riêng, điều đó khiến tôi thực sự cảm động.
“...Chuyện là như vậy đó.”
Thế nên, tôi đã nén nước mắt mà giải thích cặn kẽ. Vì nếu ngài biết rõ nội tình, chắc ngài đã chẳng nói đến hai từ “lý do”.
Và khi chứng kiến Toàn Thắng Công tước phải cố nén cười sau khi nghe toàn bộ câu chuyện, trái tim tôi đau nhói. Thà cứ bị chế nhạo thẳng thừng còn hơn, cái kiểu cố nhịn cười này chỉ khiến tôi thêm thảm hại.
Dường như thấu hiểu được nỗi lòng đó, ngài nhanh chóng chuyển chủ đề, và trong lúc hỏi han tình hình gần đây, câu chuyện đã lan sang cả bữa ăn với Trưởng khoa 1. Nhờ vậy mà tôi lại phải giải thích thêm về sự kết hợp kỳ lạ mang tên “Đỏ và Trắng”.
Kể lể về những hành động kỳ quặc của cấp dưới trước mặt Toàn Thắng Công tước quả là một việc đáng xấu hổ, nhưng vẫn còn tốt hơn là phải chịu đựng sự thương hại đầy gượng gạo kia.
‘Có thật là tốt hơn không nhỉ?’
Chính tôi cũng thấy hoang mang.
—Dù sao thì con bé đó cũng vì quý mến cậu nên mới làm vậy. Cậu đừng khó chịu quá nhé.
“Vâng, tôi hiểu rồi.”
Lời của Toàn Thắng Công tước đã cắt ngang dòng suy nghĩ nghiêm trọng của tôi, và tôi gật đầu đáp lại.
Thật ra, để mà nói là khó chịu với Trưởng khoa 1 vì những chuyện thế này thì đã quá muộn rồi. Tôi chỉ hơi bất ngờ trước hành động đùa giỡn với đồ ăn của cô ấy thôi, chứ cũng không phải chuyện gì lạ lùng cho lắm.
Mà cho dù có thật sự khó chịu đi nữa, tôi cũng không thể để lộ ra trước mặt Toàn Thắng Công tước được. Vì không may thay, đối với ngài ấy, Trưởng khoa 1 lại là người em thân thiết của con gái ngài.
‘Phát điên mất thôi.’
Lúc nào cũng mới mẻ và đầy bất ngờ. Hoàng Thái tử phi và Trưởng khoa 1 là tiền bối hậu bối thân thiết... còn có quen biết với cả Toàn Thắng Công tước... chóng mặt thật sự.
***
Mãi một lúc sau ta mới kết thúc cuộc gọi với cậu Carl. Vốn chỉ định nói vài lời ngắn gọn mà lại thành ra níu chân cậu ấy quá lâu. Chà, tuổi già quả là chỉ khiến người ta thêm lắm lời.
Nhưng dù sao cũng thấy nhẹ nhõm. Khi nghe Hoàng Thái tử Điện hạ báo tin cậu Carl bị kỷ luật vì tội hành hung Hoàng tộc, ta đã tự hỏi rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra. Đứa trẻ đó đâu phải là kẻ thiếu suy nghĩ đến mức gây ra một vụ việc chấn động như vậy.
Nghe chính người trong cuộc kể lại thì đó chỉ là một chấn thương xảy ra trong sự kiện của Học viện. Vậy thì đây đâu phải là hành hung, mà chỉ là một tai nạn đáng tiếc. Tuy có thể gượng ép quy vào tội hành hung Hoàng tộc, nhưng Hoàng Thái tử Điện hạ chẳng có lý do gì để tấn công cậu Carl cả.
‘Số mệnh của cậu ta không thể nào yên ổn được hay sao.’
Ta bất giác bật cười. Kể từ khi trở thành Trưởng phòng Thanh tra, cậu ta đã luôn là tâm điểm của mọi sự ồn ào, nhưng ta không ngờ ngay cả khi đến Học viện mà cậu ta vẫn bị cuốn vào những chuyện thế này. À không, phải nói là cậu ta đã gây ra mới đúng?
Cứ thế khúc khích cười vài lần, ta lại thao tác trên cầu liên lạc. Đã hỏi thăm được tình hình của cậu Carl rồi, giờ phải xử lý việc khác nữa chứ.
—Cha?
“Hoàng Thái tử phi Điện hạ.”
Ngay khi Aria nhận cuộc gọi, ta liền cúi đầu chào.
—Con đã nói những lúc riêng tư cha cứ gọi con là Aria thôi mà.
Vẻ mặt dỗi hờn của con bé khiến ta lại bật cười. Thời gian trôi qua mà sao con bé chẳng khác gì hồi nhỏ cả.
“Làm sao ta có thể làm vậy với người sẽ trở thành mẫu nghi của thiên hạ được chứ.”
—Con cúp máy đây.
“Ta xin lỗi. Ta đã tìm hiểu chuyện con nhờ rồi, tha cho ta nhé.”
Nghe vậy, sắc mặt Aria rạng rỡ hẳn lên. Chẳng phải chuyện của mình mà sao con bé lại vui đến thế nhỉ.
“Cậu Carl dường như chỉ xem con bé là cấp dưới thôi.”
—Chuyện này con cũng đoán được rồi.
Dù là một tin không mấy tốt đẹp, Aria vẫn tỏ ra bình thản. Có lẽ đúng như lời con bé nói, đây là điều đã nằm trong dự liệu.
Eli mà, có khác gì được đâu. Con bé chỉ lượn lờ bên cạnh trêu tức người ta thôi, không bị ghét đã là may lắm rồi.
Thật là một lời nhận xét cay nghiệt. Con bé vốn ăn nói nhỏ nhẹ, nhưng lạ thay cứ nhắc đến tiểu thư Elizabeth là lại chẳng hề kiêng nể.
Nhưng chẳng phải chính con bé đã nhờ ta dò hỏi ý tứ của cậu Carl theo yêu cầu của tiểu thư Elizabeth sao. Miệng thì nói lời cay đắng nhưng tấm lòng dành cho tiểu thư Elizabeth lại là thật.
“Nhưng có vẻ cậu ấy cũng không ghét bỏ gì đâu. Vì với tính cách của cậu Carl, nếu thật sự ghét ai thì sẽ lờ đi hoặc loại bỏ ngay.”
Đối với cậu Carl, tiểu thư Elizabeth chỉ đơn thuần là một nhân viên cấp dưới chứ không phải là một người khác giới. Dù vậy, có lẽ vì tình nghĩa đã cùng nhau làm việc bấy lâu, nên cậu ta vẫn có thiện cảm.
Có lẽ nếu cậu Carl mà nghe được điều này, cậu ta sẽ nổi da gà mà phủ nhận kịch liệt. Nhưng biết làm sao được, dưới con mắt của người thứ ba thì đúng là như vậy. Cậu Carl không bao giờ giữ một người mình thực sự ghét ở bên cạnh. Ngược lại, việc thường xuyên va chạm mà vẫn gắn bó chính là bằng chứng của thiện cảm.
—Vậy sao? Eli mà nghe được chắc sẽ vui lắm.
Con bé nói giọng hờn dỗi nhưng không giấu được khóe miệng đang khẽ nhếch lên.
Có lẽ vì là người em thân thiết từ thời Học viện chăng. Ta chưa từng nghĩ con bé sẽ nhúng tay vào cả chuyện tình cảm của người em đó.
‘Chắc sẽ vất vả lắm đây.’
Cậu Carl chỉ vừa mới mở lòng và đang dần tiến đến với Công nương Marghetta. Mà Công nương Marghetta thì đã sớm có tình cảm với cậu Carl rồi, nên chẳng bao lâu nữa sẽ có kết quả tốt đẹp thôi.
Và thời điểm có kết quả đó cũng là lúc tiểu thư Elizabeth sẽ ra tay. Có lẽ cậu Carl cũng sẽ phải bối rối lắm đây.
‘Đây là vấn đề cậu Carl phải tự giải quyết.’
Nếu tiểu thư Elizabeth nhắm đến vị trí phu nhân cả của cậu Carl, thì dù là lời nhờ vả của Aria, ta cũng sẽ không ra tay. Biết rõ Thiết Huyết Công tước yêu chiều Công nương Marghetta đến nhường nào, sao ta có thể làm vậy được.
Nhưng nếu con bé nhắm đến vị trí sau Công nương Marghetta, thì đó không phải là chuyện ta cần bận tâm. Không nhất thiết phải ra tay giúp đỡ, nhưng cũng không đến mức phải từ chối lời nhờ vả của Aria.
—Cảm ơn cha nhiều.
Nụ cười rạng rỡ của Aria khiến ta cũng bất giác hài lòng.