Vừa rời Cung Hoàng Thái tử, tôi liền đi thẳng đến trụ sở Bộ Tài chính. Giá như được làm theo ý mình, tôi đã muốn trở về ký túc xá ở Học viện để khóc một mình, nhưng nào có được.
“Nơi cấm túc không phải là tư dinh mà là một nơi khác, nên chắc cũng cần thời gian chuẩn bị nhỉ. Ta sẽ châm chước cho việc đó. Lệnh cấm túc cứ bắt đầu từ ngày mai đi.”
Đã nghe những lời chết tiệt đó rồi thì làm sao tôi quay về được nữa.
‘Chuẩn bị cái quái gì chứ.’
Tôi có đi làm từ tư dinh đâu, tôi đang ở Học viện cơ mà, lấy đâu ra cái gì để mà chuẩn bị chứ.
Trong tình huống này mà còn nói ‘cấm túc từ ngày mai’ thì ý đồ đã quá rõ. Chính là bảo hôm nay hãy đến Phòng Thanh tra làm việc một chút rồi hãy về.
‘Là chuyện gì đây.’
Dù vậy, Hoàng Thái tử chưa bao giờ giao việc cho tôi mà không có lý do. Gã tuy bóc lột người khác như chó, nhưng không phải loại khốn nạn thích gây sự vô cớ.
Tôi cũng chẳng đoán ra được gì. Không có liên lạc nào từ Bộ trưởng hay Phó phòng, và thời điểm này cũng chẳng có công việc định kỳ nào cần xử lý. Xem ra tốt nhất là nên trực tiếp đến đó xem sao.
Trước mắt, hy vọng không phải là chuyện gì to tát. Lệnh cấm túc đã đủ khiến lòng tôi đau như cắt, nếu lại có thêm chuyện khác ập đến thì thật sự sẽ rất buồn.
Và quả nhiên, chuyện đã xảy ra.
“Trưởng phòng.”
“Ơ? Trưởng phòng?”
Nếu không phải vậy thì cảnh tượng trước mắt tôi đây không thể nào lý giải nổi.
“Gì đây, sao mọi người lại tụ tập đông đủ thế này?”
Trong phòng làm việc, ngoại trừ Trưởng khoa 2 đã lên đường đến phương Bắc xa xôi, tất cả các cán bộ chủ chốt đều có mặt. Bọn họ đâu phải hạng siêng năng đến mức tự ý họp hành khi tôi vắng mặt.
Tôi ra hiệu cho các cán bộ đang định đứng dậy ngồi xuống rồi tiến về chỗ của mình. Rõ là có chuyện xảy ra rồi.
“Trong nước yên ắng mà. Là chuyện ở nước ngoài à?”
“Vâng, đúng vậy.”
Câu trả lời của Phó phòng khiến tôi thở dài. Nếu là vụ việc trong nước, phần lớn đều có thể do các Trưởng khoa xử lý. Còn nếu là một vụ việc lớn đến mức các Trưởng khoa không giải quyết nổi và phải cần đến Phó phòng ra mặt thì hẳn đã đến tai tôi từ sớm.
Vậy nên, chỉ có thể là chuyện ở nước ngoài. Dù đã mong là không phải, nhưng một vấn đề đau đầu đã thực sự nổ ra.
“Bên nào vậy?”
“Là phương Bắc. Đã xảy ra xung đột vũ trang với một vài bộ lạc.”
“Điên thật rồi.”
Tin vui chồng chất đến mức khó tin khiến tôi không khỏi buột miệng cảm thán.
Chuyện ở nước ngoài đã đủ phiền phức, đằng này lại còn là phương Bắc. Trường hợp tệ nhất đã xảy ra. Bảo sao Tháp Ma Thuật đột nhiên triệu tập pháp sư.
Khi có chuyện xảy ra ở nước ngoài, đặc biệt là phương Bắc, thì chín mươi phần trăm là vấn đề cần dùng đến vũ lực. Lần này cũng không ngoại lệ.
Và những việc như vậy thường do Bộ Đặc vụ hoặc Tháp Ma Thuật đứng ra giải quyết.
‘Lũ chó chết.’
Phương Bắc xảy ra chuyện nên Tháp Ma Thuật triệu tập pháp sư, và vì pháp sư bị triệu tập nên tôi phải gánh việc của trận đấu bốn người. Rốt cuộc, chính vì phương Bắc mà tôi bị cấm túc.
Đúng là gánh nặng của cuộc đời. Chưa bao giờ đám này tỏ ra hữu ích.
“Còn Trưởng khoa 2 thì sao?”
Và nếu đó là một cuộc náo loạn đến mức Tháp Ma Thuật phải vào cuộc, thì nhiệm vụ phái cử của Trưởng khoa 2 đã tăng vọt lên độ khó địa ngục.
Vốn dĩ Khoa 2 đến phương Bắc là để thu thập thông tin. Một khi vấn đề leo thang thành xung đột vũ trang thì họ sẽ chẳng thể phát huy được sức mạnh.
“Chuyện đó...”
Phó phòng hiếm khi ấp úng, không nói hết câu. Gì thế này, sao lại làm mình bất an thế.
Sau một thoáng im lặng, Phó phòng cuối cùng cũng lên tiếng.
“Báo cáo của Trưởng khoa 2 được gửi về trong hôm nay.”
“Hôm nay?”
“Vâng.”
Thật kỳ lạ. Pháp sư của Tháp Ma Thuật bị triệu tập là chuyện hôm qua, vậy nên dù muộn nhất thì báo cáo cũng phải có từ hôm qua. Tháp Ma Thuật dù có tài giỏi đến đâu cũng chẳng thể đọc được tương lai.
“Nghe nói báo cáo của Biên cảnh Bá tước Sorden đã được gửi đến từ hôm qua rồi.”
“Trưởng khoa 2 đã chậm trễ.”
Báo cáo của Biên cảnh Bá tước Sorden là hôm qua, báo cáo của Trưởng khoa 2 là hôm nay. Chậm trễ một ngày...
Tin tức chẳng mấy tốt lành này suýt nữa lại khiến tôi thở dài. Báo cáo trễ vài tiếng thì còn có thể hiểu được. Không giống như Biên cảnh Bá tước, Trưởng khoa 2 chỉ có một Khoa nhỏ bé đơn độc lăn lộn ở nơi hiểm trở, nên việc thu thập thông tin sẽ mất nhiều thời gian hơn.
Nhưng đây không phải là vài tiếng, mà là cả một ngày. Điều đó có nghĩa là đã xảy ra tình huống khiến họ không thể báo cáo trong suốt một ngày trời.
‘Chắc là ăn đòn rồi.’
Đây không còn là độ khó tăng vọt lên cấp địa ngục nữa. Mà là đã bị cú đấm của lửa địa ngục cho đo ván rồi.
“Trưởng khoa 2 nói rằng sẽ ở lại hiện trường.”
“Nhảm nhí.”
Nghe lời tôi, Phó phòng cũng gật đầu. Vì ngay cả anh cũng nghĩ rằng Trưởng khoa 2 nên quay về.
‘Lòng tự trọng đúng là cao ngất trời.’
Ban đầu, chắc hẳn anh ta đã choáng váng khi ăn phải cú đấm lửa địa ngục của phương Bắc. Rồi sau đó muộn màng nhận ra mình bị đánh một cách vô cớ, lòng tự trọng bị tổn thương. Vì thế nên mới cố chấp đòi tiếp tục nhiệm vụ.
Lúc giao việc thì lười biếng, nhưng một khi đã bắt đầu thì lại cố sống cố chết để hoàn thành. Tính cách đúng là kỳ quặc.
‘Bảo sao lại bắt mình đi làm.’
Tôi vô thức xoa gáy. Đột nhiên Hoàng Thái tử bảo tôi làm việc rồi hẵng về, tôi đã tự hỏi có chuyện gì, thì ra là vì việc này.
Hoàng Thái tử cũng biết Phòng Thanh tra có người được phái đến phương Bắc. Nhưng chỉ có Biên cảnh Bá tước Sorden gửi báo cáo nên hẳn ngài đã thấy kỳ lạ. Đúng lúc đó Trưởng phòng Thanh tra lại có mặt ở thủ đô, nên ngài đã cử tôi đi xử lý.
Số tôi cũng thật đen đủi. Sao mọi chuyện lại có thể trùng hợp đến thế này.
“Bị đánh ở nơi lạ thì phải tự biết đường mà về chứ.”
Vừa thở dài, tôi vừa khởi động quả cầu liên lạc. Chó của tôi thì chỉ mình tôi được đánh, nhìn nó bị người khác đánh thật không vui chút nào.
Đồ yếu đuối chỉ biết đi để bị ăn đòn. Phải gọi về ngay mới được.
—Ồ, Trưởng phòng.
Và Trưởng khoa 2 hiện ra qua quả cầu liên lạc, trông có vẻ như đã bị đánh khá nặng.
“Một bên mắt của anh đâu rồi?”
—À, anh nói cái này sao?
Tôi nhíu mày khi thấy anh ta vừa mân mê miếng bịt mắt bên phải vừa bật cười. Có gì vui mà cười được chứ.
—Tôi đem nó ra đặt cược rồi. Giờ phải đi lấy lại đây.
“Đừng nói nhảm nữa, quay về ngay.”
—Eii.
Lệnh triệu tập dứt khoát khiến lần này đến lượt Trưởng khoa 2 nhíu mày.
—Chẳng phải tình hình đang rất cần nhân lực sao. Giữa lúc người từ trung ương sắp tới thêm mà nhân sự hiện có lại rút đi thì thật kỳ lạ.
Tuy không phản kháng quyết liệt vì đây là chỉ thị của người có thẩm quyền, nhưng anh ta vẫn bắt đầu chống đối bằng cách đưa ra lý do của mình.
“Trưởng khoa đã cống hiến một con mắt là làm đủ rồi. Nếu Biên cảnh Bá tước có nói gì, cứ bảo ông ta đến gặp tôi mà khiếu nại.”
Đương nhiên đó chỉ là sự phản kháng vô ích. Cấp trên bảo sao thì phải làm vậy, một Trưởng khoa quèn thì lấy tư cách gì mà cãi lại.
Hơn nữa, đây là tình huống nghiêm trọng đến mức Tháp Ma Thuật phải vào cuộc. Quy mô đã trở nên quá lớn để một Khoa chuyên về thu thập thông tin thay vì vũ lực có thể can dự. Biên cảnh Bá tước cũng sẽ hiểu thôi. Vốn dĩ ông ta yêu cầu phái người đến cũng là để điều tra thông tin.
“Mau về đây mà chữa trị đi.”
—Hừm... Tôi hiểu rồi.
Rốt cuộc cũng phải nghe lời mà còn cố chấp.
Sau khi ngắt liên lạc với Trưởng khoa 2, tôi quay sang quở trách các cán bộ khác một chút.
“Có chuyện thế này thì phải báo cho tôi trước chứ. Đâu ra loại cấp trên mà không biết cấp dưới của mình bị đánh bầm dập ngoài kia.”
“Bọn tôi định thuyết phục Trưởng khoa 2 quay về rồi mới báo cáo cho anh. Lúc nãy anh cũng ôm gáy đầu tiên còn gì.”
Và tôi đã bị thuyết phục bởi lời của Trưởng khoa 1. Họ đã đi đến kết luận rằng, thay vì báo cáo ‘Trưởng khoa 2 không chịu về và đang cố chấp ở lại’ để làm tôi tăng huyết áp, thì tốt hơn là họ nên tự mình thuyết phục Trưởng khoa 2.
Nghe khá hợp lý. Nếu tôi không lên thủ đô thì đó quả là một phương pháp không tồi.
“Trưởng phòng. Anh đến thủ đô có việc gì vậy?”
Có lẽ Trưởng khoa 5 cũng nghĩ vậy nên đã cẩn trọng lên tiếng.
Trong thoáng chốc, tôi cứng họng. Để nói ra câu ‘Tôi đến để nhận kỷ luật vì đã đánh một thành viên Hoàng tộc’ cần có một dũng khí không nhỏ.
Huống hồ, trước mặt tôi là Trưởng khoa 1 và Trưởng khoa 3, những người có tinh thần phản kháng rất cao. Nếu tôi thừa nhận mình cũng đã phạm thượng trước mặt hai kẻ này, chẳng phải chúng sẽ càng trở nên như chó điên hơn bây giờ sao?
“Kỷ luật.”
Nhưng sự do dự chỉ kéo dài trong chốc lát. Trong xã hội công chức nhỏ bé này, tin đồn ai đó bị kỷ luật sẽ lan đi rất nhanh.
Nghe câu trả lời của tôi, Trưởng khoa 5 lặng lẽ quay đi chỗ khác. Như thể đang áy náy vì đã hỏi một câu không nên hỏi.
Không sao đâu. Tôi sẵn sàng tha thứ cho Trưởng khoa 5 dù anh ta có mắc sai lầm lớn đến đâu đi nữa.
“Phụt...!”
“Oa, mới hôm trước anh vừa phải viết bản kiểm điểm xong.”
Đương nhiên là không bao gồm mấy người, lũ chó chết các người.
Tiếng cười của Trưởng khoa 1, lời cảm thán của Trưởng khoa 3 khiến tôi bất giác sôi máu.
“Lần này chắc là cấm túc rồi.”
Lời nói thản nhiên của Phó phòng khiến tiếng cười khúc khích của Trưởng khoa 1 càng lớn hơn.
Thật oan uổng. Hơn một nửa số lần tôi bị kỷ luật là vì phải bao che cho sai lầm của bọn họ. Tốt với cấp dưới cũng chẳng có ích gì.
“Nhưng mà ở Học viện đã có chuyện gì xảy ra vậy? Trong thời gian phái cử thì đâu có chuyện gì để phải viết bản kiểm điểm chứ.”
“Không phải bản kiểm điểm.”
Lời nói đó khiến một sự im lặng ngượng ngùng bao trùm văn phòng. Bị kỷ luật mà không phải viết bản kiểm điểm, nghĩa là hình phạt còn nặng hơn thế.
Trưởng khoa 3, người vừa lên tiếng, vội vàng ngậm miệng lại, Trưởng khoa 1 cũng lấy tay che miệng, mắt mở to. Bây giờ có làm vậy thì trái tim tổn thương của tôi cũng không lành lại được đâu.
“Không, rốt cuộc là chuyện gì...”
Im lặng kéo dài sẽ nuốt chửng lời nói. Trưởng khoa 3, người đã cẩn trọng mở lời một lần nữa, không thể chịu nổi sự im lặng và lại ngậm miệng.
Vì vậy, tôi quyết định sẽ là người chiến thắng.
“Thấy cái này không?”
Tôi giơ tay phải lên. Bàn tay này là bàn tay của giai cấp vô sản đã chứng minh rằng Hoàng tộc cũng mang dòng máu đỏ.
“Bằng bàn tay này, tôi đã đánh một người của Hoàng tộc.”
Ngay khi tôi dứt lời, cảnh tượng bọn họ lùi lại giữ khoảng cách khiến tôi hơi sốc.
Sao mấy người đột nhiên hành xử như người bình thường vậy. Mấy người để tâm đến lẽ thường tình từ khi nào thế.
“Trưởng phòng... vậy là... tử hình sao...?”
“Không phải.”
Chỉ là cấm túc thôi.
Khi tôi kể lại vụ hành hung Hoàng tộc đã khiến Hoàng Thái tử kinh ngạc và Hiệu trưởng đứng ngồi không yên, thay vì sự im lặng, căn phòng lại tràn ngập những lời chế nhạo.
Nào là muốn làm Trưởng phòng thì phải có dũng khí đánh cả Hoàng tộc, nào là chỉ đánh thôi chưa đủ mà phải thấy máu, rồi thì có người bảo mình đành sống kiếp Trưởng khoa cả đời, lại có kẻ nói tôi đã trút nỗi uất hận thời chưa đi học lên đầu vị Hoàng tử.
Dù sao đi nữa, sau một hồi khiêu khích đủ kiểu, các cán bộ cuối cùng cũng trở về vị trí của mình.
“Trưởng phòoong ơi─ Anh giận sao?”
Trừ Trưởng khoa 1.
“Tôi đang bực đây, nên cô về đi trước khi tôi lại phải viết thêm một bản kiểm điểm nữa vì đánh cả cô đấy.”
Tôi xua tay, Trưởng khoa 1 bĩu môi, nhìn tôi với vẻ mặt dỗi hờn.
‘Cô ta không thấy xấu hổ sao?’
Đôi khi tôi thậm chí còn có suy nghĩ đó. Dù về chức vụ tôi là cấp trên, nhưng về tuổi tác thì tôi kém cô ta đến bốn tuổi. Hay là cô ta đã quên mất tuổi của mình rồi?
Theo bản năng, tôi đưa tay về phía đôi môi của Trưởng khoa 1. Người ta đã dâng môi mời gọi thế kia, không tóm lấy thì thật là thất lễ—
“Trưởng phòng, anh nói lệnh cấm túc bắt đầu từ ngày mai đúng không?”
“Ừ.”
Cô ta đã mở miệng trước khi tôi kịp tóm lấy.
“Vậy thì hay là đi ăn cùng tôi một bữa đi!”
Dáng vẻ tươi cười rạng rỡ của Trưởng khoa 1 khi nói điều đó khiến tôi nhất thời bị rối loạn nhận thức.
“Ăn ư?”
Tôi, với cô ư?
Tôi thử tưởng tượng cảnh mình đi ăn riêng với Trưởng khoa 1.
Nghĩ thế nào đi nữa, tôi cũng chỉ hình dung ra cảnh hai đứa ngồi gặm lương khô tác chiến cùng nhau mà thôi.