Có lẽ vì ngại tôi phải đi đường xa, Hoàng Thái tử đã chu đáo đến mức cử cả pháp sư dịch chuyển tới. Đến một thuộc hạ mà cũng được ngài quan tâm tỉ mỉ thế này, ngài quả thực mang trong mình tư chất của một bậc thánh quân.
Nói đúng hơn thì, có vẻ ngài muốn tóm cổ ngay tên tội đồ gây ra chuyện tày đình này, phòng trường hợp tôi chuồn đi mất.
‘Mà vốn dĩ tôi cũng có đi đâu được cơ chứ.’
Trong tình cảnh bị triệu tập vì tội hành hung Vương tộc thế này, chỉ cần bén mảng đi nơi khác là lệnh truy nã cùng tiền thưởng sẽ được ban ra ngay tắp lự. Cũng tò mò thật, không biết nếu đánh một thành viên Vương tộc rồi bỏ trốn thì tiền thưởng sẽ là bao nhiêu nhỉ? Từ hôm nay, tôi cũng trở thành một ngôi sao đang lên sao?
Dĩ nhiên là tôi chẳng có hứng thú trở thành cái thứ đó. Tôi chỉ muốn làm một kẻ thất nghiệp quèn trong căn nhà nhỏ bé thân thương của mình thôi.
‘Phát điên mất.’
Thế nhưng, ngay khi cung điện của Hoàng Thái tử hiện ra trước mắt, viễn cảnh một cuộc sống tù tội thay vì một cuộc đời thất nghiệp lại ập đến. Tuy vụ này sẽ không đến mức phải ngồi tù, nhưng quản thúc tại gia hay tù giam thì chung quy cũng đều là bị giam cầm cả thôi.
“Hoàng Thái tử điện hạ đang chờ ngài.”
Tôi nén tiếng thở dài, vừa tiến lại gần thì người kỵ sĩ canh gác cung điện đã lập tức nhường đường.
Thật ra, tôi cũng đã mong chờ một câu thoại kiểu như “Chúng tôi không thể tiếp những vị khách không hẹn trước!”. Nhưng hiển nhiên là Hoàng Thái tử đã dặn dò từ trước, nên tôi được cho qua dễ dàng.
Cứ mỗi bước chân, tôi lại bắt gặp những người hầu hay lính gác cúi đầu chào, cảnh tượng ấy khiến lòng tôi càng thêm trĩu nặng. Chẳng bao lâu nữa, tôi cũng sẽ phải cúi đầu như họ thôi.
Không, có lẽ không chỉ là cúi đầu, mà là dập mặt xuống sàn cũng nên.
“Chào ngài, Trưởng phòng Thanh tra.”
“Vất vả cho anh rồi.”
Khi tôi đến phòng làm việc của Hoàng Thái tử, một kỵ sĩ hộ vệ đã chào tôi bằng một cái nghiêm lễ. Lâu rồi không gặp nên cũng thấy quen thuộc, nhưng lý do của cuộc gặp gỡ này thì chẳng vui vẻ chút nào.
-Cốc cốc
“Thưa Điện hạ, Trưởng phòng Thanh tra đã đến.”
“Cho vào.”
Lời bẩm báo của kỵ sĩ hộ vệ, câu trả lời ngắn gọn của Hoàng Thái tử.
“Mời ngài vào trong.”
“...Ừm.”
Haizz, thật sự chẳng muốn vào chút nào.
***
Ngay sau khi có lệnh cho vào, cánh cửa đã mở ra. Ta dời mắt khỏi đống giấy tờ, nhìn về phía cửa và thấy Trưởng phòng Thanh tra đang thận trọng bước vào.
‘Xem ra cũng biết mình làm sai.’
Ngày thường, Trưởng phòng Thanh tra lúc nào cũng mang vẻ mặt như nuốt phải ruồi, toàn thân toát ra cái khí thế ‘đừng lại gần’. Việc một kẻ như thế mà giờ lại phải nhìn trước ngó sau chứng tỏ cậu ta biết rõ bản thân đang ở thế yếu.
Đương nhiên là phải biết chứ. Nếu không biết thì đâu còn là người, mà là một tên mang trong mình cả sự dũng mãnh lẫn trí tuệ của loài cầm thú.
“Ồ, vị đại trung thần đã tới rồi đây.”
“Thần không dám nhận lời tán dương của Điện hạ.”
“Chẳng phải cậu đã mang đến cho ta một tin tức thú vị như vậy vì lo ta mệt mỏi với công vụ đó sao? Trên đời này liệu có tìm được vị trung thần thứ hai như cậu không.”
Nghe ta nói vậy, Trưởng phòng Thanh tra vội cúi gằm mặt. Ý của ta là, bận tối mắt tối mũi mà còn phải nghe cái tin tức chết tiệt này thì đúng là phiền chết đi được.
Mà thôi, cũng phải thừa nhận rằng đó là một tin tức mang lại chút sinh khí cho chuỗi ngày bù đầu vì công việc của ta. Lúc nghe báo cáo từ Bộ Giáo dục, ta đã thấy hoang đường đến mức nào. Ta thậm chí đã nghiêm túc tự hỏi liệu có phải thính giác của mình đã bị tổn hại do mệt mỏi quá độ hay không.
Ta thậm chí còn thoáng nghĩ rằng, với một kẻ từng giết cả thành viên Hoàng tộc thì việc hành hung một thành viên Vương tộc cũng xem như đã biết kiềm chế lắm rồi.
‘Nghĩ lại vẫn thấy choáng váng.’
Nhớ lại cảm xúc lúc đó, ta chỉ muốn dồn ép cậu ta thêm nữa, nhưng tình trạng của Trưởng phòng Thanh tra hiện giờ đã chẳng cần phải tác động thêm. Kích động một kẻ đã rành rành tự nhận ‘tôi là tội nhân’ thì chỉ khiến cậu ta nổi điên lên thôi.
Nếu tình hình trở nên tồi tệ thì không nói làm gì, nhưng may mắn là vụ việc lần này đã được giải quyết êm đẹp. Vậy thì ta cũng chẳng cần phải nổi nóng.
Dĩ nhiên, nếu ta thừa nhận rằng không có vấn đề gì thì Trưởng phòng Thanh tra sẽ lại vênh váo ngay, nên ta vẫn giữ vẻ mặt khó chịu.
“Cậu ngồi xuống đi. Đây không phải chuyện có thể trao đổi khi đang đứng.”
“Vâng, thưa Điện hạ.”
Nhìn Trưởng phòng Thanh tra nhanh chóng ngồi xuống, một cơn giận kỳ lạ dâng lên trong lòng ta. Phải chi ngày thường cậu cũng chỉ cần ngoan ngoãn bằng một nửa thế này thôi thì tốt biết bao.
Nhưng ta đã nén lại. Vốn dĩ chính ta là người đã bổ nhiệm cậu ta vào vị trí đó dù biết rõ tính cách cậu ta không hề dễ bảo. Giờ lại nổi giận vì tính cách của Trưởng phòng Thanh tra thì cũng thật kỳ cục.
“Ta đã nghe về chuyện ngày hôm qua.”
Dù sao thì, dù ta không nổi giận, ta vẫn ở thế thượng phong tuyệt đối.
Những học viên ở độ tuổi căng tràn sức sống tụ tập lại với nhau nên thỉnh thoảng cũng xảy ra những sự cố đáng tiếc. Thời ta còn ở Học viện cũng vậy, xem ra vẫn không có gì thay đổi nhỉ.
Dĩ nhiên, sự cố lần này không thể chỉ đổ cho ‘căng tràn sức sống’ được. Rốt cuộc mọi chuyện đã diễn biến thế nào mà lại thành ra như vậy chứ.
Ngay trước trận đấu lại có người bỏ trống vị trí, Trưởng phòng Thanh tra lấp vào chỗ đó, và trớ trêu thay trận đấu ấy lại có cả thành viên Vương tộc tham gia. Những sự trùng hợp cứ chồng chất lên nhau thế này, có lẽ nên gọi là định mệnh rồi.
May mắn là có vẻ mọi chuyện chỉ dừng lại ở một chấn thương thông thường.
Thật sự rất may mắn là phía Armein đã không làm lớn chuyện này. Việc tham gia trận đấu là ý muốn của Vương tử Armein, và việc bị thương trong lúc thi đấu không phải là chuyện lạ.
Một học viên của Học viện, một tuyển thủ tham gia thi đấu bị thương trong khuôn khổ hoạt động của trường là điều khó tránh khỏi. Ngược lại, nếu họ kháng nghị về việc vị Vương tử tự nguyện tham gia rồi bị thương thì còn kỳ cục hơn.
Nếu họ kháng nghị, bề ngoài sẽ có những phản ứng như đây là một chấn thương đáng tiếc và thủ phạm cần bị trừng phạt. Nhưng sau lưng, chắc chắn sẽ có những lời như ‘Chẳng phải do bản lĩnh kém cỏi nên mới ra nông nỗi đó sao.’ Đối với Armein, không động chạm đến vấn đề này mới là có lợi.
“Vương tử có ổn không?”
“Vâng. Cậu ấy đã hoàn toàn bình phục rồi.”
Nghe câu trả lời, ta gật đầu. Cậu ta đã quả quyết như vậy thì hẳn là vị Vương tử không còn vấn đề gì.
Tin Vương tử đã hồi phục ta cũng nghe qua Bộ Giáo dục rồi, nhưng dù sao cũng cần nghe chính người trong cuộc xác nhận cho chắc chắn.
‘Không cần phải bận tâm nữa.’
Nếu khơi lại chuyện này một cách công khai thì ngược lại chỉ làm mất mặt Armein và vị Vương tử, mà vết thương của người trong cuộc cũng đã hoàn toàn bình phục. Thậm chí chính Vương tử cũng đã nói rằng đây chẳng qua chỉ là một tai nạn trong lúc thi đấu.
Nhờ vậy, dù một sự việc nghiêm trọng như hành hung Vương tộc đã xảy ra, mọi chuyện vẫn có thể được dàn xếp trong im lặng. Đúng là may mắn. À không, nếu thực sự may mắn thì đã chẳng có chuyện quái quỷ này xảy ra ngay từ đầu.
Và vì sự việc đã kết thúc, đã đến lúc xử lý hậu quả.
“Trưởng phòng Thanh tra.”
“Vâng, thưa Điện hạ.”
“Cậu đã hành động thiếu cẩn trọng.”
Ánh mắt của Trưởng phòng Thanh tra lại hướng xuống sàn nhà.
Có lẽ nhờ Thánh Enen phù hộ nên chuyện đã không trở nên nghiêm trọng hơn.
Thật sự là trời thương, trước khi Đế Quốc kịp làm gì thì phía lực lượng của Armein tại Học viện đã tự mình kết thúc sự việc.
Dĩ nhiên, nếu ta chỉ nói đến đây, Trưởng phòng Thanh tra sẽ nghĩ rằng ta vô cùng bất mãn với sự cố lần này.
“Dù vậy, xét đến thể diện của Vương tộc, chúng ta cũng nên có chút động thái chứ nhỉ.”
Thật ra thì cũng chẳng cần phải thể hiện gì cả. Đối với Armein, những người muốn cho qua chuyện này, nếu Đế Quốc nói những câu như ‘Chúng tôi xin lỗi, xin nhận chút quà này’, họ ngược lại sẽ nổi đóa lên. Vì Đế Quốc càng hành động, vụ việc Vương tử của Armein bị đánh sẽ càng bị chú ý.
Dĩ nhiên, nếu chỉ nói đến đây, Trưởng phòng Thanh tra sẽ nghĩ rằng ta đang muốn thể hiện chút thành ý với phía Armein.
“Tạm thời cậu hãy tự kiểm điểm đi.”
“Thần tuân lệnh.”
Dáng vẻ bình thản cúi đầu đáp lời của Trưởng phòng Thanh tra khiến ta thấy thật lạ lùng. Đây có phải là con người mà chỉ cần bảo viết một bản tường trình thôi là cũng nộp lên một tập giấy đầy những con chữ phẫn nộ không vậy.
“Xét đến công lao của cậu từ trước đến nay, một tuần là đủ rồi.”
“Thần cảm tạ ân điển của Điện hạ.”
Nghe thời gian quản thúc chỉ có một tuần, sắc mặt của Trưởng phòng Thanh tra có phần tươi tỉnh hơn hẳn.
Dù là hình phạt, nhưng quản thúc tại gia có nghĩa là tạm thời được gác lại công việc và chỉ cần ở nhà. Một tuần thoát khỏi công việc là khoảng thời gian đủ để nghỉ ngơi lấy lại sức.
Nếu kéo dài hơn một tuần thì ngược lại sẽ phải lo lắng về hậu quả, nên đối với Trưởng phòng Thanh tra, đây có thể được xem là một kỳ nghỉ hợp lý.
‘Còn lâu nhé.’
Ta đâu có tốt đến mức ban cho một hình phạt quản thúc bình thường như vậy.
“Nhưng vai trò mà cậu đang đảm nhiệm ở Học viện chẳng phải là rất quan trọng sao.”
Đúng vậy. Trưởng phòng Thanh tra đang gánh vác trọng trách giám sát các nhân vật chủ chốt của nước khác tại Học viện. Một nhân tài như vậy không thể bị trói chân ở kinh đô cả tuần được.
“Hình phạt quản thúc sẽ được thực hiện tại ký túc xá Học viện.”
Quản thúc là hình phạt được thực hiện tại nhà riêng của người bị phạt.
Nhưng chẳng phải nhà của Trưởng phòng Thanh tra chính là nơi làm việc hay sao? Dám cả gan nghĩ đến chuyện tan làm ở đâu vậy. Bắt đầu từ hôm nay, nhà của Trưởng phòng Thanh tra chính là Học viện.
“Điện—”
Thấy Trưởng phòng Thanh tra định phản đối, ta giơ tay ngăn lại. Cậu ta lập tức ngậm miệng, không nói thêm lời nào.
Chính là nó. Đây là điều ta muốn. Ta muốn thấy Trưởng phòng Thanh tra ngoan ngoãn chấp nhận một kết quả vô lý.
Chẳng lẽ ta lại vô cớ gửi một lệnh triệu tập ngắn gọn và tỏ ra giận dữ hay sao? Phải dọa tên đó một phen như vậy thì Trưởng phòng Thanh tra mới ngoan ngoãn chấp nhận hình phạt ta đưa ra.
‘Không tệ.’
Dĩ nhiên, lần đầu nghe tin về vụ hành hung Vương tộc nghiêm trọng này, ta đã suýt nữa chửi thề.
Nhưng khi thời gian trôi qua và tâm trí bình tĩnh lại, ta chỉ thấy buồn cười. Việc Trưởng phòng Thanh tra tham gia trận đấu đối kháng đã nực cười, việc cậu ta có vẻ đã cố gắng điều chỉnh sức mạnh nhưng thất bại lại càng nực cười hơn.
Quan trọng nhất là chuyện không leo thang thành vấn đề ngoại giao, nên ta có thể yên tâm mà tận hưởng.
“Vì nơi quản thúc không phải nhà riêng nên chắc cậu cũng cần thời gian chuẩn bị. Ta sẽ cho cậu sự khoan hồng đó. Hình phạt sẽ bắt đầu từ ngày mai.”
“...Thần xin đội ơn sự khoan hồng của Điện hạ.”
Đã lâu rồi, cảm giác thỏa mãn mới lại lấp đầy lồng ngực ta.
***
Mẹ kiếp.
Khốn nạn khốn kiếp chết tiệt...
‘Tên khốn nạn.’
Cầu cho ngươi sống dai trong bệnh tật, rồi trở thành thập nhất trường sinh nhé.
Nghe cái hình phạt điên rồ của Hoàng Thái tử, hồn tôi cũng suýt bay mất. Đây là quản thúc cái quái gì chứ? Có thằng nào lại bị quản thúc tại nơi làm việc không.
‘Có đây này.’
Chính là tôi đây, chết tiệt.
‘Hết hy vọng nghỉ ngơi rồi.’
Bị chôn chân ở Học viện thì nghỉ ngơi cái nỗi gì. Chắc tôi sẽ phải ở trong ký túc xá mà vẫn lo ngay ngáy không biết có chuyện gì xảy ra không, và nếu thật sự có chuyện, tôi sẽ lại phải tìm cách giải quyết.
Thậm chí, vì danh nghĩa là đang bị quản thúc, tôi không thể tự mình ra mặt. Lại phải tìm đường vòng để xử lý một cách phức tạp.
‘Chết tiệt.’
Oan uổng quá. Oan đến phát điên mất.
Làm việc ở Học viện thì không có gì oan cả. Vốn dĩ là việc phải làm thì có gì mà ấm ức.
Nhưng nhận án phạt quản thúc mà vẫn không được nghỉ ngơi thì đúng là chuyện phải gào thét khắp bốn phương trời. Đằng nào cũng đã dính một vé quản thúc rồi, giá mà được nghỉ ngơi thì tốt biết mấy.
‘Cũng chẳng thể cãi lại.’
Trong vụ này, tôi rõ ràng là thủ phạm. Hoàng Thái tử chắc cũng đã nổi điên rồi, nếu bây giờ ăn nói không cẩn thận, vấn đề có thể không chỉ dừng lại ở việc quản thúc mà sẽ còn lớn hơn nữa.
‘Lần quản thúc thứ ba...’
Sau cơn oan uổng là cảm giác mịt mờ. Tính cả lần này, thành tích của tôi là 3 lần quản thúc, 9 lần viết bản tường trình.
‘...Còn một lần nữa.’
Chỉ cần viết thêm một bản tường trình nữa thôi là tôi sẽ bị tống giam ngay lập tức.
Không phải chỉ ở mức độ quản thúc. Mà là vào thẳng nhà lao lạnh lẽo.
Thú thật, tôi nghĩ có lẽ mình sẽ vào đó ngay trong năm nay thôi. Toang thật rồi.
‘Trưởng phòng Thanh tra có tiền án.’
Lòng tôi quặn thắt lại. Cuộc đời tôi thế này là đúng hay sai đây?