Không gian chìm trong tĩnh lặng đến nghẹt thở. Từ vị Hiệu trưởng đang mân mê bộ râu, vị Phó Hiệu trưởng đang bàn với Hội học viên về việc dọn dẹp sau trận đấu bốn người, cho đến chính các thành viên Hội học viên đang lắng nghe, tất cả đều sững sờ.
Dĩ nhiên, tôi cũng không ngoại lệ.
‘Chẳng lẽ có cố vấn khác sao?’
Mỗi câu lạc bộ bắt buộc phải có một cố vấn, nên không đời nào lại có một cố vấn thứ hai mà tôi không hề hay biết.
‘À.’
Tôi chợt bừng tỉnh. Hóa ra mình không phải là cố vấn. Mình chỉ là một tên tâm thần tự huyễn hoặc bản thân là cố vấn câu lạc bộ mà thôi. Hóa ra có một cố vấn thật sự, còn mình chỉ là kẻ mạo danh.
Bảo sao, một công chức nhà nước đến Học viện làm thanh tra lại kiêm luôn cả cố vấn câu lạc bộ thì vô lý thật. Hóa ra từ trước đến giờ tôi toàn sống trong ảo tưởng, còn những người xung quanh có lẽ vì tốt bụng nên mới diễn theo cơn hoang tưởng của tôi.
—X-xin thông báo lại. Lớp 1-3, thay cho thành viên ban huấn luyện cũ là giảng viên Alberto của Khoa Ma thuật, đã chỉ định cố vấn câu lạc bộ làm bánh... ng-ngài Carl Krasius...
‘Không phải rồi.’
Giọng nói run rẩy từ loa phát thanh đã đập tan hy vọng cuối cùng của tôi. Việc tên tôi được xướng lên một cách chính xác đã chặn đứng mọi đường lui.
Chuyên nghiệp thật. Không biết ai phụ trách phát thanh nhưng quả là dân nhà nghề. Trong tình huống thế này mà vẫn không bỏ chạy, kiên cường hoàn thành nhiệm vụ được giao.
“Không, đây là...”
Vẻ bối rối hiện rõ trên gương mặt vị Hiệu trưởng, y hệt như lúc ông thấy Louise sử dụng ma pháp độc nhất của Ma Tông Công tước.
“Nhầm lẫn, có lẽ đã có chút nhầm lẫn.”
Vị Phó Hiệu trưởng đứng phía sau vội vàng lên tiếng.
“Vị Thanh tra không phải là nhân viên của trường mà là người ngoài. Có lẽ do học viên Erich và học viên Louise quá thân thiết với anh nên đã có chút nhầm lẫn.”
Dáng vẻ cố nặn ra một nụ cười của vị Phó Hiệu trưởng trông đến là thảm thương, cho thấy quyết tâm sắt đá của ông trong việc ngăn cản tôi bằng mọi giá.
Tôi liền gật đầu đồng tình với lời của vị Phó Hiệu trưởng. Đương nhiên tôi cũng chẳng muốn tham gia. Chen vào cuộc vui của con trẻ phiền phức lắm.
‘Mình cũng đâu thể ra tay với lũ nhóc đó được.’
Thú thật thì tôi không tự tin vào khả năng kiểm soát sức mạnh của mình. Ở phương Bắc, nhiều lần tôi phải chiến đấu hết sức mà tính mạng vẫn ngàn cân treo sợi tóc, thế nên tôi chưa thuần thục được lối đánh xa xỉ đó.
Lỡ tay làm đứt tay đứt chân thì còn gắn lại được, chứ chỉ còn lại mỗi tứ chi thì đành hỏa táng rồi gửi về bên cạnh Enen thôi. Tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra.
“Thưa, thưa vị Phó Hiệu trưởng.”
Nhưng rồi, một câu nói dập tắt mọi khát khao của tôi đã vang lên.
“...Trưởng phòng Thanh tra cũng là đối tượng có thể được chỉ định...”
Hội trưởng Hội học viên nãy giờ vẫn im lặng đã điềm tĩnh đưa ra lời tuyên án tử hình.
Không, nhìn biểu cảm thì cậu ta cũng chẳng bình tĩnh gì cho cam. Gương mặt cậu ta khẽ nhăn lại, dường như cũng không thể chấp nhận nổi tình huống này.
“Nếu Trưởng phòng Thanh tra không giữ chức vụ nào thì sẽ không phải là đối tượng được chỉ định, nhưng vì anh đang đảm nhận vị trí cố vấn câu lạc bộ nên cũng nằm trong danh sách.”
“Vị Thanh tra không phải là nhân viên chính thức của trường mà là người ngoài thuộc cơ quan hành chính.”
“Giảng viên Alberto cũng là người ngoài thuộc Tháp Ma Thuật. Chẳng phải trường hợp của vị ấy cũng giống như Trưởng phòng Thanh tra, đều là được phái tới sao.”
Lời nói mang hàm ý rằng muốn ngăn tôi tham gia thì ngay từ đầu đã phải ngăn cả Alberto khiến vị Phó Hiệu trưởng khẽ rên lên. Bởi vì nó chẳng hề sai chút nào.
Tôi khẽ liếc nhìn xung quanh, có vẻ không ai nghĩ ra được lý do chính đáng nào để ngăn tôi tham gia. Một khi đã có tiền lệ người ngoài được tính là nhân viên nhà trường thì không thể cản được nữa. Bởi nếu bắt đầu tạo ra ngoại lệ cho các quy tắc, mọi chuyện về sau sẽ trở nên phức tạp.
Chẳng lẽ lại nói thẳng ra là ‘Cố vấn mạnh quá nên không được đâu’? Vậy tiêu chuẩn của sự mạnh mẽ đó là gì? Thật lòng mà nói, những nhân viên cấp cao trong trường đều là những chiến binh mà dù có ném vào chiến trường cũng có thể ung dung trở về. Chẳng lẽ những người đó cũng mạnh nên phải loại trừ sao?
“Nếu xem sổ tay hướng dẫn thì có thể, không, dù chưa có tiền lệ nhưng... vẫn khả thi...”
Nghe thấy tiếng lẩm bẩm gần đó, tôi quay lại và thấy Marghetta đang dùng quạt che miệng. Cô ấy trông bối rối đến mức còn không nhận ra ánh mắt của tôi.
Tôi hiểu mà. Khi bị tiền lệ và sổ tay hướng dẫn níu chân, công chức sẽ trở nên yếu đuối vô cùng. Rõ ràng việc giải thích theo hướng này trong sổ tay là đúng, nhưng lại chẳng hề có tiền lệ nào cho việc đi theo hướng đó. Chắc cô ấy đang phát điên vì không biết làm thế này có đúng không.
...Trong lúc đó, Marghetta cũng đã ra dáng một công chức rồi. Thật là một chuyện đáng buồn.
‘Đau đầu thật.’
Cố vấn câu lạc bộ làm bánh là ai thì cậu biết, tôi biết, tất cả chúng ta đều biết. Nhờ vậy mà cả khán đài cũng trở nên khá ồn ào. Tình cảnh này chẳng khác nào có một con cá voi mới chen vào cuộc chiến của hai con cá voi trước đó.
Trái ngược với điều đó, chương trình phát thanh lại im bặt. Đã một lúc trôi qua kể từ khi tôi bị chỉ định, nhưng không một lời hối thúc tôi mau xuống sân đấu.
Mà thực ra trong tình huống này thì ai có thể hối thúc được cơ chứ.
“Tôi sẽ xuống đó.”
“Dạ?”
“Anh Carl?”
Một câu nói trầm thấp của tôi đã thu hút mọi ánh nhìn.
Biết làm sao được, nếu không có lý do gì để tôi vắng mặt thì tốt hơn hết là nên nhanh chóng đi xuống. Trận đấu cuối cùng mà bị trì hoãn thế này sẽ làm mất hứng.
Dù có vẻ nó đã mất hứng đến cả trăm lần rồi, nhưng kệ đi.
“Tôi sẽ làm một cách chừng mực. Tôi cũng biết điểm dừng mà.”
“Tôi tin tưởng Trưởng phòng nhưng...”
Ánh mắt của vị Hiệu trưởng lại hướng về phía sân đấu, một biểu cảm cho thấy dù tin tôi, nhưng ông không biết có nên tin hai con cá voi đang ở dưới đó không.
Sau một hồi im lặng, cuối cùng vị Hiệu trưởng cũng cẩn trọng mở lời.
“Tôi sẽ chỉ tin vào Trưởng phòng thôi.”
“Tôi sẽ quay lại ngay.”
Tôi sẽ đi kết thúc cuộc chiến này, à không, trận đối kháng này.
Tôi bước xuống sân đấu dưới sự chú ý của mọi người, dù đây không phải là sự quan tâm đáng mừng cho lắm.
“A, anh.”
Lớp 1-3. Vừa gia nhập vào lớp của Louise, người đã triệu hồi tôi, cô bé đã lon ton chạy tới.
Ngươi là kẻ đã triệu hồi ta, hỡi khế ước giả?
“Tự dưng gọi anh xuống thì phải làm sao đây.”
Tôi cố nén lại câu nói đùa nhảm nhí chực tuôn ra, đoạn xoa đầu Louise.
Dĩ nhiên, về phía Louise, thành viên cũ đột ngột bỏ trốn nên cô bé cũng chẳng còn cách nào khác, nhưng tôi cũng đường đột bị gọi xuống nên chắc cũng được phép mè nheo một chút.
“Em xin lỗi...”
Có lẽ vì không còn lời nào để nói, hình ảnh cô bé chỉ biết cúi gằm mặt xuống làm lòng tôi dịu lại.
Phải rồi, Louise chắc cũng hết cách nên mới gọi tôi. Cô ấy hẳn đã lựa chọn thành viên một cách kỹ lưỡng từ trước trận đối kháng liên lớp, vậy mà kế hoạch lại đổ bể, trong khi những nhân viên nhà trường có năng lực đều đã bị các lớp khác chọn mất.
Thêm vào đó, trận đấu cuối cùng là trận bốn người lại đang bị trì hoãn, chắc hẳn áp lực cũng lớn lắm. Cuối cùng, có lẽ cô ấy đã gọi người quen thuộc nhất là tôi.
“Anh, thật ra là em đề nghị đó.”
‘Thằng nhãi này.’
Cơn giận vừa nguôi ngoai trong tôi lại bùng lên.
Dáng vẻ gãi đầu ngượng ngùng của nó tuyệt đối không phải là giả. Đó không phải lời nói để bao che cho Louise, mà là bộ dạng chứng minh rằng chính nó đã nói ra điều đó.
“Hết người để gọi rồi nên mới gọi anh à?”
“Không, tại bọn họ nói kiểu gì kết quả cũng rõ rành rành rồi nên gọi ai cũng được.”
Nói rồi Erich nhìn sang chỗ khác. Tôi quay đầu theo hướng ánh mắt của thằn bé và thấy Rutis cùng Rater.
‘Bị khiêu khích rồi.’
Tôi đã mường tượng ra được toàn cảnh. Vốn đã đau đầu không biết nên chỉ định ai, lại còn nghe những lời như ‘Dù gì cũng thua thôi nên gọi bừa ai đó đi’ thì sao mà không điên tiết cho được.
Vậy là Erich đã thật sự gọi bừa một người. Hẳn là vì tức tối muốn cho mấy tên kia một bài học hơn là vì một chiến thuật cao siêu nào đó.
“Vì thấy bọn họ có vẻ tự tin bất kể ai ra sân.”
“...Ra vậy.”
Ra là một phần nguyên nhân của sự việc này là do bọn họ.
Cảm giác tội lỗi trong tôi đã vơi đi một chút.
Đời mình sao lại thế này chứ.
‘Năm nay là năm hạn của mình hay sao.’
Nếu không thì sao có chuyện này được. Hồi kỳ thi thực hành học kỳ trước đã phải đấu với Hoàng tử Rutis, không lẽ cuộc thi đấu liên lớp lần này cũng y như vậy?
Việc Hoàng tử Rutis và Hoàng tử Rater tham gia trận đấu bốn người vốn nằm trong dự tính. Thà là một chuyện đã lường trước nên cú sốc tinh thần cũng bớt đi phần nào.
Hơn nữa, hai người đó không chỉ có thân phận cao quý mà thực lực cũng rất tốt. Tôi đã nghĩ chúng tôi chỉ cần đánh cầm chừng rồi ngã xuống, hai người còn lại sẽ tự quyết định thắng bại.
“Ha.”
Cuối cùng, một tiếng cười khan bật ra. Chuyện này thực sự không thể chịu nổi. Đã chuẩn bị tinh thần đối đầu với hai vị Hoàng tử, nhưng việc một người còn kinh khủng hơn xuất hiện thì thật quá đáng.
***
Một người đàn ông đang hiên ngang đứng trong đội hình của lớp 1-3. Hàng mày anh ta nhíu lại, dường như không hài lòng với việc mình có mặt ở đây, hai tay khoanh trước ngực mà không cầm bất cứ vũ khí nào.
‘Trưởng phòng Thanh tra cơ đấy.’
Giá mà được, tôi muốn tuyên bố bỏ cuộc ngay lập tức. Đứng chung sân đấu với Hoàng tộc nước khác đã là một sự liều lĩnh lớn, lần này lại còn là Trưởng phòng Thanh tra? Đùa chắc.
Nhưng với tư cách là một quý tộc, tôi không thể rước lấy sự ô nhục. Dù thực tế là ai cũng hiểu cho tâm trạng của tôi và sẽ không ai trách móc, nhưng chẳng phải tôi không thể trở thành người đầu tiên tuyên bố bỏ cuộc trong một trận đấu chính thức sao.
Ngoài mặt họ sẽ nói là thông cảm, nhưng sau lưng chắc chắn sẽ có những lời bàn tán như ‘Chỉ là một trận đấu do Học viện tổ chức thôi mà, có cần phải bỏ cuộc không?’. Tôi sẽ lập tức trở thành một kẻ hèn nhát.
“Charles.”
Giọng của Robert vang lên từ bên cạnh.
“Cứ theo kế hoạch mà làm.”
Tôi gật đầu trước lời nói đó. Phải rồi, dù tình hình đã thay đổi, nhưng chính vì thế mà kế hoạch của chúng tôi càng tỏa sáng.
Tôi liếc sang trái. Dù là nước khác nhưng đó vẫn là Hoàng tộc. Nếu tùy tiện động vào, tôi sẽ bị gán cho cái mác ‘quý tộc coi thường Hoàng tộc’. Có thể tôi sẽ không bao giờ đặt chân vào giới xã giao được nữa.
Tôi liếc sang phải. Một sự tồn tại còn đáng sợ hơn cả Hoàng tộc mà sau khi tốt nghiệp sẽ chẳng bao giờ gặp lại. Nếu làm phật lòng anh ta, tôi sẽ bị ‘thanh tra’ ngay lập tức, hơn nữa anh ta còn trẻ, sẽ còn thống trị như một thế lực của Đế Quốc trong hàng chục năm tới.
“Cậu sẵn sàng chưa, Charles?”
“Tất nhiên rồi, Robert.”
Tôi đã bị kẹt giữa những người mà mình không dám đắc tội. Nếu vậy, cách đối phó đã quá rõ ràng.
Nhanh chóng giao chiến với lớp khác. Tránh xa Hoàng tử Rutis, Hoàng tử Rater và Trưởng phòng Thanh tra.
Rồi tự mình bại trận. Nếu có những người không thể động đến, vậy thì chỉ cần biến mất trước khi chạm mặt họ là được.
‘Gục ngã một cách nhanh chóng.’
Danh hiệu kẻ bỏ cuộc đầu tiên là không thể chấp nhận, nhưng người bị loại đầu tiên thì cũng tàm tạm.
Nếu ai có bất mãn, tôi chỉ muốn nói họ hãy thử đứng vào vị trí của tôi xem.
‘Chết tiệt.’
Càng nghĩ càng thấy vận số năm nay của mình thật tồi tệ.