Trái với cái tên nghe có vẻ bi tráng, ‘Cuộc thi đấu liên lớp’ thực chất là một trong những sự kiện thư giãn và nhẹ nhàng nhất của Học viện.
Hội chợ triển lãm là nơi các quý tộc đối đầu vì lòng tự tôn, kỳ thi thực hành là vấn đề sống còn đối với học viên thường dân, nhưng Cuộc thi đấu liên lớp lại chẳng liên quan gì đến danh dự hay lợi lộc. Dù sao thì chỉ cần thi đấu cho có lệ một lúc, lớp chiến thắng sẽ tự khắc ngã ngũ, cần gì phải dốc toàn tâm toàn lực vào đây.
Tuy nhiên, năm nay, hay chính xác hơn là suốt ba năm qua, tình thế đã đổi khác khi lớp vô địch không còn được định đoạt một cách dễ dàng như trước nữa.
“Tuy mang danh là một cuộc đối kháng, nhưng đây là dịp để các em kiểm chứng những gì đã học và cùng nhau tiến bước. Một ngày nào đó, chính các em ngồi đây sẽ là những người dẫn dắt Đế Quốc, và xa hơn nữa là cả lục địa này. Vì vậy, lão già này mong rằng Cuộc chiến sẽ là một sân chơi của sự hòa hợp, thay vì cạnh tranh.”
Thế nên bài diễn văn khai mạc của vị Hiệu trưởng mới lâm ly bi đát đến độ khiến người ta phải thầm rơi lệ. Bình thường thì ông chẳng cần phải phát biểu dài dòng đến thế, nhưng để ngăn bầu không khí của cuộc chiến trở nên quá căng thẳng, ông không còn lựa chọn nào khác.
‘Về già rồi mà còn khổ sở thế này.’
Tôi ái ngại nhìn tấm lưng của vị Hiệu trưởng đang thống thiết phát biểu. Chắc hẳn vị Phó Hiệu trưởng đứng cạnh cũng đang có cùng ánh nhìn với tôi.
Hiệu trưởng Học viện là đỉnh cao của sự nghiệp. Vừa là thị trưởng của thành phố được xây dựng quanh Học viện, vừa là người đứng đầu cơ quan giáo dục cao nhất Đế Quốc. Một vị trí vinh quang và cao quý biết bao. Trong lĩnh vực giáo dục, ngoài Bộ trưởng Bộ Giáo dục ra thì không ai có thể sánh bằng.
Dĩ nhiên, dưới bậc Vương tộc thì chức vị ấy chẳng là gì cả. Hiệu trưởng hay gì đi nữa thì cũng vậy thôi. Vương tộc có thể sai khiến công chức chỉ bằng một cái hất cằm. Và vì an nguy của những vị Vương tộc đó đang bị đe dọa, nên việc vị Hiệu trưởng hành xử như vậy cũng là điều dễ hiểu.
“Sự cạnh tranh và tinh thần hiếu thắng đúng mực sẽ là tiền đề cho sự phát triển. Nhưng các em còn cả một tương lai phía trước.”
Vị Hiệu trưởng một lần nữa nhấn mạnh rằng đừng nên quá khích.
Một bài diễn văn lặp đi lặp lại thật nhàm chán, nhưng cũng đành chịu thôi. Kể từ khi hai vị Vương tộc, Rutis và Rater, xác nhận sẽ tham gia trận đấu 4 người, một luồng chiến khí đã bao trùm lấy các học viên năm nhất. Chính xác hơn thì là giữa lớp của Rutis và lớp của Rater.
Khi hai vị Vương tộc tuyên chiến, cuộc đua đến chức vô địch đã thu hẹp lại chỉ còn hai lớp, và giờ đây, học viên của hai lớp đó bị buộc phải trở thành những hộ vệ chiến đấu vì danh dự Hoàng gia.
Hành động hời hợt tại một nơi vinh quang và trang trọng thế này ư? Điều đó chẳng khác nào một lời tuyên bố gián tiếp rằng họ sẽ rút lui khỏi giới xã giao trong tương lai. Có lẽ họ sẽ phải nghiến răng nghiến lợi, long sòng sọc mắt mà tham gia đại chiến.
‘Sẽ loạn như cái chợ cho mà xem.’
Vị Hiệu trưởng hẳn cũng có cùng suy nghĩ nên mới hành động như vậy, nhưng thú thật là tôi không nghĩ nó sẽ có hiệu quả. Cầu trời cho đừng có ai mất tay mất chân. Hay là mình cũng nên cầu nguyện nhỉ?
“Mong rằng đây sẽ là một kỷ niệm vui vẻ.”
Cứ như vậy, trong bầu không khí vừa lo âu vừa phó mặc cho số phận, Cuộc thi đấu liên lớp đã bắt đầu.
Ngay khi vừa khai mạc, đã không có cảnh tượng máu me đầm đìa nào xảy ra cùng với tiếng hô ‘Thời khắc của sự tàn sát và điên cuồng đã được Hiệu trưởng cho phép!’.
May mắn thay, trận đấu có Vương tộc tham gia là trận 4 người cuối cùng, nên cũng không cần phải quá lo lắng. Hơn nữa, với đặc thù là nơi quy tụ phần lớn học viên quý tộc, các môn thi đấu khác cũng không quá thô bạo.
Khoan, cái này có nên được xem là một trận đấu thô bạo không nhỉ?
‘Lắm trò thật đấy.’
Tiếng vó ngựa dồn dập làm rung chuyển mặt đất vọng đến tận chỗ tôi, dù đang đứng ở một khoảng cách khá xa.
Mười tám con ngựa đang phi nước đại trên sân vận động lớn của Học viện. Môn thi đấu đầu tiên mở màn cho đại chiến chính là đua ngựa.
‘Chạy tốt thật.’
Khi tôi lơ đãng nhìn cảnh tượng đó, một nỗi ám ảnh hằn sâu trong tâm trí bỗng trỗi dậy.
Cuộc đua trước mắt chỉ có chưa đầy hai mươi con ngựa nên trông còn khá dễ thương, chứ ở phương Bắc, tôi đã từng chứng kiến hàng ngàn, hàng vạn con đồng loạt xung phong. Cảnh tượng đó thật sự rất kinh khủng. Đã thế, tôi không phải nhìn chúng từ bên cạnh, mà là đối mặt trực diện, nên lại càng điên rồ hơn.
Cuối cùng thì bằng cách nào đó chúng tôi đã thắng. Giờ nghĩ lại vẫn không hiểu sao mình lại hạ được chúng. Toàn Thắng Công tước thật vĩ đại...
Và trong lúc tôi đang mải mê suy nghĩ vẩn vơ, một kỵ sĩ đã vượt qua vạch đích. Một tiểu thư tóc vàng cưỡi trên con hắc mã.
Người về đích đầu tiên là─ Irina Jorun của lớp 3 năm nhất!
“Ồ.”
Tôi bất giác thốt lên một tiếng thán phục. Irina cưỡi ngựa giỏi thật đấy.
Irina mỉm cười vẫy tay chào khắp bốn phía. Có lẽ vì ngồi trên con hắc mã to lớn mà trông cô càng thêm oai vệ.
“Tuyệt vời thật. Dù có nhiều tiểu thư biết cưỡi ngựa, nhưng người có thể phi ngựa điêu luyện như một kỵ sĩ thì lại rất hiếm.”
Một giọng nói vang lên từ bên cạnh, tôi quay sang thì thấy Marghetta đang nhìn Irina với ánh mắt đầy hứng thú.
Đúng là giữa việc cưỡi ngựa thông thường và việc phi ngựa như một kỵ sĩ có sự khác biệt rất lớn.
“Còn em thì sao, Mar?”
“Em là Công nương, không phải tiểu thư.”
Tôi hỏi đùa một câu, Marghetta liền đáp lại với vẻ mặt đầy tự hào, ý rằng mình là thành viên của gia tộc Công tước, không phải tiểu thư quý tộc bình thường, nên dĩ nhiên là có thể.
Tôi không hiểu việc là người của gia tộc Công tước thì liên quan gì đến việc cưỡi ngựa điêu luyện, nhưng trông cô ấy có vẻ hãnh diện nên tôi quyết định cho qua.
“Dĩ nhiên là không thể bằng anh rồi.”
“Em quá khen rồi.”
Tôi cười gượng trước lời nói cùng nụ cười tủm tỉm của cô ấy. Thật không may, trái với suy nghĩ của Marghetta, tôi không phải là người cưỡi ngựa giỏi. Tôi có mấy khi được cưỡi ngựa đâu.
Trước khi chuyển sinh thì khỏi phải nói, còn sau khi chuyển sinh, gia đình lại một mực ngăn cản tôi đến gần ngựa. Sợ rằng lỡ tôi lại ngã ngựa lần nữa thì sẽ thành đại họa.
Ở phương Bắc cũng vậy, cứ hễ tôi cưỡi ngựa là y như rằng con vật đó sẽ biến thành ma mã. Lũ khốn Kesig đó, giờ nghĩ lại thì có vẻ như chúng đã nhắm vào tôi.
‘Cớ sao phải đợi đến sau chiến tranh mới được cưỡi ngựa một cách đàng hoàng chứ.’
Mãi đến khi bước vào thời kỳ ít cần đến ngựa nhất, tôi mới có thể cưỡi ngựa một cách đàng hoàng. Sau chiến tranh, tôi thỉnh thoảng có đi săn cùng Hoàng Thái tử.
Nhờ vậy mà bây giờ tôi cũng cưỡi được tàm tạm. Chỉ ở mức không bị ngã ngựa thôi.
“Phì phì, nếu có cơ hội, em muốn được cùng anh phi nước đại.”
“Anh cũng vậy.”
Và khi nhìn thấy dáng vẻ mong chờ của Marghetta, tôi không đủ can đảm để làm cô ấy thất vọng.
Tôi khẽ đưa mắt trở lại sân vận động lớn, và thấy Irina đang chạy vòng quanh để ăn mừng chiến thắng.
Ưmmmm.
‘Hay là mình nhờ Irina chỉ giáo xem sao nhỉ.’
Có nhà vô địch ở ngay đây, tội gì không học hỏi chứ.
Dù đang ở trong chế độ ‘tận hưởng’, nhưng có lẽ vì lớp mình đã giành chiến thắng trong trận đấu đầu tiên nên trông Louise có vẻ rất vui.
Và rồi, lớp của Louise không bao giờ giành chiến thắng thêm một lần nào nữa. Cứ như thể đã dốc hết toàn bộ sức lực vào môn đua ngựa, lớp của cô ấy thua một lèo trong các trận đấu sau đó, cứ như một trò đùa.
Thực ra, đua ngựa không chỉ phụ thuộc vào kỵ sĩ mà còn cả vào khả năng của con ngựa, nên việc nhường nhịn một cách tinh vi là không thể, nhưng các trận đấu sau đó thì lại khác.
Các học viên của hai lớp đáng thương phải gồng mình chạy đua giành chức vô địch, còn những học viên khác thì thi đấu cầm chừng để hai lớp đó có thể chiến thắng. Sự kết hợp kỳ lạ này đã dẫn đến một kết quả tất yếu.
“Quyết liệt thật đấy.”
“Vâng, có vẻ như lòng nhiệt huyết của các học viên rất lớn.”
Tôi để Marghetta đi lo công việc của Hội học viên rồi đứng cạnh vị Hiệu trưởng. Khi đại chiến lên đến cao trào, tốt hơn hết là tôi nên ở cùng ông ấy.
Quả thực, sau môn đua ngựa, đại chiến đã biến thành cuộc đối đầu nảy lửa giữa lớp của Rutis và lớp của Rater. Cứ lớp Rutis thắng một trận thì trận tiếp theo lớp Rater sẽ thắng, rồi trận sau đó lại đến lượt lớp Rutis.
‘Dàn xếp cũng chẳng được đến mức này.’
Mấy đứa này mà không phải Vương tộc thì đã bị nghi ngờ dàn xếp kết quả rồi đấy.
Nhưng may mắn là dù quyết liệt, vẫn chưa có xung đột nghiêm trọng hay sự cố đổ máu nào xảy ra. Chỉ là lòng nhiệt huyết giành chiến thắng có hơi quá đà mà thôi.
“Xem ra hôm nay sẽ kết thúc suôn sẻ.”
Có lẽ vì đã nhẹ nhõm phần nào nên vẻ mặt của vị Hiệu trưởng cũng giãn ra.
Cuộc thi đấu liên lớp không phải là sự kiện chỉ diễn ra trong một ngày, nhưng ít nhất thì một ngày cũng đã trôi qua một cách êm đẹp. Đây là một điều hoàn toàn đáng để vui mừng. Xin đừng cướp đi hạnh phúc nhỏ nhoi của những công chức nhỏ bé này.
Nhân tiện thì, trận đấu vừa rồi là trận cuối cùng của buổi sáng nhỉ.
“Còn lâu mới đến trận đấu buổi chiều, ông có muốn dùng bữa không?”
“Cảm ơn lời đề nghị của anh, nhưng tôi vẫn còn công việc khác.”
“Vậy à.”
Tôi gật đầu trước lời vị Hiệu trưởng. Đúng là dù có tổ chức Cuộc thi đấu liên lớp thì công việc của Học viện vẫn còn đó.
Thật không may, Marghetta cũng bận. Còn nếu đến tìm các thành viên câu lạc bộ thì lại có cảm giác như một người lớn đang xen vào bữa ăn của bọn trẻ, nên cũng hơi kỳ cục.
Vì vậy, tôi quyết định đi một mình. Cả Marghetta và các thành viên câu lạc bộ đều bận, nên tôi chẳng có ai để ăn cùng. Tốt nhất là nên ăn nhanh rồi quay lại trước khi vô tình đụng mặt ai đó.
“Chị ơi. Chị không ăn à?”
“Chị ăn lúc nãy rồi.”
“Vậy em ăn hết có được không?”
“Ừ. Lát nữa em còn phải thi đấu mà. Ăn hết đi nhé.”
Tôi không ngờ rằng mình sẽ gặp người khác trước cả khi kịp cầm nĩa lên.
Thật bất ngờ. Tôi cứ nghĩ sẽ chẳng có ai ở đây, vì mọi người đều ra ngoài ăn để tận hưởng không khí lễ hội.
‘Tình hình gì đây.’
Hai học viên đang ngồi co ro một cách đáng thương ở bên ngoài thay vì trong nhà ăn. Dáng vẻ thì thầm to nhỏ của họ khá đáng chú ý.
Tôi định cứ thế lờ đi và vào nhà ăn, nhưng cuộc đối thoại vừa lọt vào tai đã níu chân tôi lại. Câu ‘Chị ăn lúc nãy rồi’ kia, ai nghe mà chẳng hiểu là đang nói dối để nhịn đói chứ.
Sau một hồi đắn đo, tôi quyết định bước về phía hai học viên. Việc học viên của Học viện không được ăn uống đầy đủ không chỉ đơn thuần là vấn đề của Học viện, mà còn là vấn đề của cả Đế Quốc. Việc theo học tại Học viện có nghĩa là học viên đó hoặc là quý tộc, hoặc là thường dân có tài năng.
‘Dù là bên nào thì cũng không phải là hạng người phải chịu đói.’
Và có lẽ vì đã nghe thấy tiếng bước chân của tôi, cô học viên được gọi là chị đã vội vàng quay lại.
Nếu nói rằng trông cô ấy như một con chồn đất bị giật mình bởi tiếng động bất ngờ thì có phải là thất lễ không nhỉ.
“Chị ơi, sao dệ?”
Cô em gái đang nhai nhồm nhoàm thứ gì đó đã quay sang nhìn chị mình, nhưng người chị thì mặt đã tái mét, không thể trả lời được câu nào.
‘Mình biết ngay mà.’
Tình huống diễn ra đúng như dự đoán khiến tôi chỉ muốn thở dài. Công sức né tránh tiếp xúc với các học viên khác từ trước đến nay của tôi hóa ra vô ích cả rồi. Chức danh Trưởng phòng Thanh tra thôi đã đủ khiến ngay cả các giảng viên cũng phải e dè khi gặp tôi, huống chi là một học viên bình thường.
Khi tôi thận trọng bước thêm một bước, tôi có thể thấy rõ người chị đang run lên bần bật.
Ai mà nhìn thấy cảnh này chắc sẽ nghĩ tôi đang bắt nạt con bé mất.