Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3876

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

128 1

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 1

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 0

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 2

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 1

Web Novel - Chương 143 - Chim ưng tung cánh (3)

Dạo này Louise trông lạ lắm. À không, nói vậy cũng chẳng đúng. Phải nói là cô ấy đã bắt đầu có chút dè chừng thì hơn.

Ánh mắt cô ấy cứ hay cúi xuống như đang trăn trở điều gì, thỉnh thoảng tôi còn bắt gặp cô ấy cắn môi. Cô ấy cũng không còn chủ động bắt chuyện như mọi khi, mà nhiều lúc chỉ ngồi thẫn thờ.

‘Là vì chuyện bãi nhiệm sao?’

Có lẽ vì liên tiếp bị bãi nhiệm nên cả thể chất lẫn tinh thần đều rã rời, thành ra cô ấy mới im hơi lặng tiếng như vậy. Làm gì cũng bị bãi nhiệm, nên chắc cô ấy đã chọn cách ngậm miệng cho xong.

Thật đáng tiếc. Chú chuột lang nước đáng thương cuối cùng cũng không chống đỡ nổi cuộc tấn công của năm tên thợ săn tàn nhẫn mà đành quy phục rồi.

“Hự!”

‘Là sáu người à.’

Khi Louise dè dặt ngẩng lên chạm phải ánh mắt của tôi, cô ấy liền bật ra một tiếng kêu kỳ lạ rồi lại cúi gằm mặt xuống. Xem ra trong đám thợ săn tàn nhẫn đó có cả tôi rồi.

‘Gì vậy trời.’

Trước hết, chắc chắn không phải cô ấy hành xử như vậy vì chuyện bãi nhiệm. Vốn dĩ đó chỉ là một hoạt động cho vui, và Louise cũng đã thuận theo dòng chảy đó. Nếu phải để tâm đến việc bãi nhiệm, cô ấy đã làm từ lâu rồi, chứ bây giờ mới có thái độ như vậy thì thật vô lý.

Vậy thì, có phải cô ấy thấy có lỗi vì đã từ chối các thành viên khác không? Khả năng này còn thấp hơn nữa. Nếu cô ấy hành động như vậy ngay sau khi từ chối thì còn có thể hiểu được, nhưng đến tận bây giờ mới tỏ ra như thế thì thật vô nghĩa. Vốn dĩ Louise biết rằng việc mình tỏ ra có lỗi trái lại còn là một sự thất lễ.

Hơn nữa, dù cho có thấy có lỗi đi nữa, thì cũng đâu cần phải nhìn sắc mặt tôi mà hành động như vậy.

“Loui—”

“Anh, anh có cần thêm bánh quy không?”

“À, ừ.”

Tôi còn chưa kịp gọi hết tên, Louise đã vội vàng lảng sang chuyện khác. Cái thái độ đường đột ấy khiến người ta cũng phải giật mình.

Tôi chẳng thể đoán được tại sao cô ấy lại như vậy nên định hỏi thẳng, nhưng cô ấy đã chặn họng tôi thế này thì biết làm sao đây. Chính chủ đã không muốn nói thì tôi cũng đâu thể gặng hỏi được.

Nghĩ lại thì, tuy theo luật Đế Quốc cô ấy đã là người trưởng thành, nhưng thực chất cũng chỉ là một tiểu thư mười bảy tuổi. Có lẽ tuổi dậy thì của cô ấy đến hơi muộn một chút chăng.

Xung quanh một tiểu thư đang tuổi dậy thì lại có tới sáu gã đàn ông. Tình cảnh này kể cũng hơi đáng sợ thật.

‘Giá mà có Irina ở đây.’

Ít ra thì những người đồng giới cũng có thể thấu hiểu nhau, nhưng tiếc là từ khi khai giảng đến giờ tôi chưa gặp Irina một lần nào.

Nghe nói ngay sau khi khai giảng, câu lạc bộ có nhiều việc nên cô ấy không có thời gian ghé qua. Đành chịu thôi. Dù Irina gần như là thành viên danh dự của câu lạc bộ làm bánh, nhưng suy cho cùng cô ấy vẫn là người ngoài.

“Nhi—”

“Của anh đây!”

“...Được rồi.”

Tôi chỉ định nói là đừng cho nhiều quá thôi mà.

‘Nhiều thật.’

Chắc là vì muốn bịt miệng tôi nên cô ấy đã vội vàng gạt hết bánh quy vào đĩa, thành ra bánh mới chất cao như núi thế này. Số lượng này khiến tôi nhớ lại khoảng thời gian chuẩn bị cho hội chợ.

Anh xin lỗi. Sau này anh sẽ không tùy tiện gọi tên em nữa. Là do anh đã quá vô ý.

“Anh sẽ ăn hết.”

Bữa tối có lẽ chỉ cần ăn nhẹ là được rồi.

***

Rõ ràng là mùa thu, vậy mà lòng tôi lại nóng như lửa đốt tựa giữa hè.

Kể từ khi bắt đầu học băng ma pháp, tôi chưa bao giờ cảm thấy nóng nực. Không ngờ rằng nhiệt lượng lại có thể bùng phát từ bên trong cơ thể.

‘Làm vậy có đúng không.’

Cứ đứng nhìn cảnh tượng đó mà không làm gì, liệu có phải là điều đúng đắn?

Vị cố vấn đang lặng lẽ ăn bánh quy. Và Louise thì cứ liếc trộm anh ấy, nhưng hễ sắp chạm mắt là lại vội vàng quay đi.

‘Thật đáng thương.’

Cảnh tượng này đã kéo dài mấy tuần rồi. À không, chính xác thì gần đây còn tệ hơn. Ánh mắt Louise nhìn vị cố vấn ngày càng nồng nhiệt, và hành động lảng tránh cũng nhanh hơn.

Tôi có thể hiểu được. Vị cố vấn đã có người được định sẵn là phu nhân đầu tiên, nên chắc cô ấy không thể chủ động được. Thân là một Hoàng tử, sao tôi có thể không biết hôn nhân của quý tộc diễn ra như thế nào chứ.

Nhưng đứng ở lập trường của một người ngoài cuộc, tôi cảm thấy thật bức bối. Vị cố vấn dường như chẳng hay biết gì cả, nên Louise phải là người chủ động mới phải.

Đúng lúc tôi định thở dài vì ngột ngạt, một giọt nước lạnh bỗng rơi xuống gáy tôi.

“Tỉnh ra chưa?”

Quay lại nhìn thì thấy là Rutis. Nhìn chén trà trên tay cậu ta, đích thị là do cậu ta làm rồi.

“Ừ. Tỉnh hơn rồi.”

Tôi định hỏi cậu ta làm cái trò gì vậy, nhưng rồi lại thôi. Cái tên mặt dày đó dù tôi có nói gì cũng chẳng thèm để tâm, và cũng như lời cậu ta nói, tôi đã tỉnh táo lại rồi. Nếu không bị làm cho mất tập trung thì có lẽ tôi vẫn đang ngồi thở dài.

Nghe câu trả lời của tôi, Rutis cười khẩy một tiếng rồi tự nhiên ngồi xuống bên cạnh.

“Người ta nói rằng, khi con người phạm tội thì tội lỗi đó sẽ quay trở lại báo ứng.”

Một câu nói chẳng ăn nhập gì. Trong giáo lý của Giáo đoàn Lê Minh có câu nói đó thật, nhưng trong tình huống này thì có ý nghĩa gì chứ.

Như thể muốn giải đáp thắc mắc đó, ánh mắt của Rutis hướng về phía Louise và vị cố vấn.

“Nhưng tôi không ngờ nó lại đến nhanh như vậy.”

“...Thì ra là vậy.”

Không cần thêm lời nào nữa. Bởi tôi đã hiểu ý nghĩa của câu nói đó.

Phải rồi, đây là quả báo. Vì chúng tôi đã làm những việc khiến vị cố vấn phải khổ sở, nên lần này đến lượt chúng tôi phải chịu. Dù tôi chưa bao giờ tưởng tượng được rằng quả báo lại đến nhanh như lời Rutis nói. Có lẽ vì có ứng cử viên Thánh Nhân tương lai ở đây nên ngài Enen đang dõi theo chăng.

Thật điên rồ. Nghĩ đến việc nghiệp quật không chừa một ai, bây giờ dù có tự thấy bản thân thảm hại hay chửi rủa thế nào cũng vô ích. Chẳng phải đó là tự vả vào mặt mình hay sao.

‘Cũng chẳng thể giúp được gì.’

Đến Louise còn phải để ý đến Công nương Marghetta mà tự kiềm chế, nên chúng tôi chẳng thể làm gì được.

“Nếu chúng ta nhúng tay vào, thì số kẻ thất bại sẽ chỉ tăng từ năm lên sáu mà thôi.”

Và lời nói của Rutis cách đây không lâu vô cùng thuyết phục. Chúng tôi có gì hay ho mà đòi giúp đỡ cơ chứ.

Chúng tôi chỉ mong người bạn Louise được hạnh phúc, chứ không phải mong trở thành những người đồng chí cùng chia sẻ kinh nghiệm thất bại tình trường.

“Cố vấn có định ủng hộ Erich không?”

“Tôi hy vọng Cố vấn chỉ đứng nhìn thôi.”

‘Thật kinh khủng.’

Vừa nghĩ đến chuyện yêu đương, cơn ác mộng tồi tệ nhất lại tự động hiện về khiến tôi bất giác cau mày.

Cơn ác mộng tồi tệ nhất trong đời tôi. Một phát ngôn mà tôi không hiểu mình đã nghĩ gì khi nói ra. Dù đã cố tỏ ra tử tế, nhưng cuối cùng lại dẫn đến kết cục này.

Một kẻ như tôi mà nhúng tay vào thì chỉ tổ phá hoại chứ chẳng giúp được gì. Khi đó Louise sẽ hiểu lầm rằng chúng tôi mang lòng oán hận mà cản trở cô ấy.

“Xin lỗi, thật sự xin lỗi cậu. Là lỗi của tớ, làm ơn hãy tha thứ cho tớ...”

Dù không phải nhà tiên tri nhưng tôi có thể thấy trước tương lai. Hình ảnh bản thân vấp ngã bởi sự giúp đỡ mang danh nghĩa phá hoại rồi vừa khóc vừa van xin hiện ra rõ mồn một.

“Chỉ cần chịu đựng hết học kỳ này là được chứ?”

“Hy vọng là vậy. Chúng ta hãy cầu nguyện đi.”

Vị cố vấn đã phải chịu đựng suốt học kỳ một, nên hy vọng chúng tôi cũng chỉ cần chịu đựng trong học kỳ này thôi. Nếu kéo dài hơn nữa thì thật là một chuyện buồn.

“Anh uống cả trà nữa nhé!”

“Cảm ơn em.”

Tôi lặng lẽ quay đi.

Tốt nhất là không nên nhìn nữa.

Khi ham muốn đóng băng cả hai mắt và tai mình dâng lên, cuối cùng giờ sinh hoạt câu lạc bộ cũng kết thúc và tôi có thể trở về ký túc xá.

‘Phải chịu đựng cảnh này cho đến lễ bế giảng sao.’

Mà đó còn là khoảng thời gian tối thiểu.

Đây là một cuộc chiến gian nan. Cố vấn, rốt cuộc anh đã phải trải qua những cuộc chiến như thế nào vậy.

Khi tôi khẽ thở dài, có tiếng gõ cửa vang lên. Với tâm trạng hiện tại, tôi không muốn gặp ai cả, nhưng đã đến tận phòng thì chắc là có việc quan trọng.

“Vào đi.”

“Vâng, thưa Điện hạ.”

Người mở cửa bước vào là Khanh Amanda.

‘Chuyện ở Hoàng quốc sao.’

Khanh Amanda phụ trách việc liên lạc với Hoàng quốc. Có thể nói, trong số lực lượng của nước ta đang đồn trú tại Học viện, người ấy là người bận rộn nhất.

Khanh Amanda đã đích thân đến tìm thì chắc chắn không phải chuyện thường. Nếu là việc bình thường, người ấy đã tự giải quyết hoặc báo cáo cho người đại diện là Khanh Gardan.

“Có chuyện gì vậy?”

“Thần có việc ở Hoàng quốc cần bẩm báo.”

Quả nhiên, những dự cảm chẳng lành chưa bao giờ sai.

“Thần nhận được tin, Năm Trụ cột đã bắt đầu hành động rồi.”

“Gấp gáp thật.”

Nghe báo cáo của Khanh Amanda, tôi không khỏi thở dài lần nữa. Tôi đã nghe tin phái bồ câu trong nội bộ Năm Trụ cột đã thất thế. Đó là một sự kiện mà phe phái chủ chốt của các thế lực chính trị chủ yếu đã bị thay đổi, dù đang ở nước ngoài nhưng sao tôi có thể không biết được chứ.

Nhưng tôi không cần biết thêm nữa. Bởi vì dù phái diều hâu có hung hăng đến đâu, chúng cũng biết cần thời gian để lấy lại sức. Khoảng thời gian đó, dù ngắn nhất cũng phải hai ba tháng, và chừng đó thời gian đủ để hoàng thất chuẩn bị đối phó xong xuôi. Đó không phải là việc tôi cần bận tâm.

Vậy mà chúng đã hành động rồi. Bọn chúng điên rồi sao? Phái bồ câu chắc chắn vẫn chưa hoàn toàn bị tiêu diệt kia mà.

“Và thần xin mạn phép tâu rằng...”

Khanh Amanda hiếm khi ngập ngừng không nói nên lời. Dùng đến từ “mạn phép”, xem ra phái diều hâu đã gây ra chuyện động trời rồi.

“Chúng đã mưu đồ ám hại Điện hạ.”

“Ta ư?”

Chuyện đó tôi không ngờ tới.

‘Mình có nghe nhầm không.’

Tại sao những kẻ ở Hoàng quốc lại nhắm vào tôi, người đang ở Học viện cơ chứ.

Khanh Amanda dường như cũng có cùng tâm trạng, vẻ mặt người ấy trông thật hoang mang. Một phản ứng như thể chính người ấy cũng không tin vào điều mình vừa nói.

“May mắn thay, các trung thần trong nội bộ Năm Trụ cột đã tố cáo những tên nghịch tặc, nên chúng đã nhanh chóng bị trấn áp.”

“...May thật.”

Tôi phải khó khăn lắm mới thốt ra được câu trả lời đó. Một đại án mưu sát Hoàng tộc đã bị chính kẻ nội bộ vạch trần trước khi được thực hiện. Bọn chúng nhắm vào tôi, người đang ở xa Hoàng quốc, vậy mà lại sụp đổ một cách vô ích như vậy.

‘Bọn chúng là cái thá gì vậy.’

Chẳng lẽ chúng định thử mà không chuẩn bị gì sao? Tôi không tài nào hiểu nổi.

À không, dĩ nhiên là không thể hiểu được suy nghĩ của kẻ điên rồi.

‘Thật khó chịu.’

Tôi cảm thấy khó chịu vì bị một kẻ điên coi thường đến mức nhắm vào mình.

“Bệ hạ nói rằng nạn nhân của sự việc lần này là Điện hạ, nên ngài có thể trở về Hoàng quốc để tự tay xử trảm những tên nghịch tặc.”

“Ta rất cảm kích ân huệ đó, nhưng hãy truyền lời lại rằng ta sẽ không đi.”

“Vâng, thưa Điện hạ.”

Và khi nghe thấy ý định ngầm gọi tôi về Hoàng quốc của phụ vương, đầu óc tôi trở nên rối bời.

Tôi đã phải vất vả thế nào mới rời khỏi Hoàng quốc, làm sao có thể tự mình quay về chứ. Hơn nữa mới chỉ qua khoảng nửa năm thôi. Tôi phải ở đây đủ ba năm.

‘Thật là thảm hại.’

Chẳng lẽ tôi thích sống ở nước ngoài lắm sao. Chẳng qua là bất đắc dĩ thôi.

Phụ vương chắc cũng hiểu điều đó, nên mới đưa ra một lời đề nghị thay vì mệnh lệnh.

‘Giá như mình sinh ra muộn hơn.’

Hoặc là, huynh ấy nên sinh ra sớm hơn.