Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3876

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

128 1

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 1

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 0

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 2

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 1

Web Novel - Chương 145 - Lớp học cuối cùng (1)

Nhờ phái diều hâu tự hủy một cách đầy nghệ thuật mà tôi mới có được cuộc sống Học viện yên bình. Nghĩ lại vẫn thấy thật nực cười. Rốt cuộc bọn chúng nghĩ cái quái gì trong đầu mà lại đi âm mưu ám sát Hoàng tộc cơ chứ? Tuy tôi cũng từng tiễn một thành viên Hoàng tộc lên chuyến tàu một chiều sang thế giới bên kia, nhưng đó là vì thời thế bắt buộc.

Đây là một sự kiện sẽ đi vào lịch sử lục địa. Nếu thế giới này có Giải thưởng Darwin, bọn họ chắc chắn đoạt giải rồi. Có khi lục địa này nên lập ra một giải thưởng mang tên “Diều hâu” cũng nên. Mới nghe thôi đã thấy thảm hại rồi.

‘Cùng là chim ưng cả.’

Ánh mắt tôi hướng về phía Marghetta, người đang cần mẫn xử lý giấy tờ. Gia tộc Công tước Valenti cũng lấy chim ưng làm biểu tượng, vậy mà sao lại khác nhau một trời một vực thế này. Nếu Thiết Huyết Công tước mà nghe về bữa tiệc hỗn loạn của phái diều hâu, chắc ngài ấy sẽ nổi trận lôi đình rồi bắt bọn họ đổi tên thành phái óc gà chứ chẳng phải phái diều hâu nữa.

À không, biết đâu gia tộc Công tước Valenti đã hút hết phần trí thông minh vốn thuộc về phái diều hâu thì sao. Nếu vậy thì đây là lỗi của nhà Valenti rồi.

“Anh Carl?”

Có lẽ do tôi nhìn chằm chằm quá, Marghetta đang cúi đầu bỗng nhẹ nhàng ngẩng lên.

“Hôm nay em có nhiều việc quá nhỉ.”

Tôi không thể hỏi một câu kiểu như ‘Nước láng giềng có một lũ đầu chim tên là phái diều hâu, em nghĩ sao về bọn chúng?’, nên đành lái sang chuyện khác.

Hỏi một gia tộc lấy chim ưng làm biểu tượng một câu như vậy chẳng khác nào tuyên chiến. Tôi không muốn gây sự với Marghetta vì một lý do ngớ ngẩn nào đó.

“Sắp tới cuộc thi đấu liên lớp rồi. Chắc là em sẽ còn bận rộn thế này một thời gian nữa.”

“Vậy thì em vất vả rồi.”

“Nhưng có anh ở đây nên em đã có thêm sức mạnh.”

“Vậy thì tốt quá rồi.”

Dứt lời, cả hai chúng tôi đồng thời bật cười như đã hẹn trước. Cứ như hai cái máy trả lời tự động đang đối đáp với nhau.

Mà thôi, cũng vì mải bận tâm đến phái diều hâu quá cố mà thời gian dường như trôi nhanh hơn hẳn. Rõ ràng tôi cứ ngỡ còn khoảng hai tuần nữa, thế mà giờ đã cận kề rồi.

Cuộc thi đấu liên lớp, nghe tên thì hoành tráng nhưng thực chất chỉ là một phiên bản hội thao của Học viện. Điểm đặc biệt là, không giống như một hội thao thông thường, đây là nơi mà gươm và ma thuật bay loạn xạ.

Một chiến trường hỗn loạn nơi tất cả các lớp tranh đấu bất kể khối lớp. Nhưng khác với hội chợ hay các kỳ thi, cuộc thi đấu này thường diễn ra một cách hời hợt.

‘Vì đây là một trận đấu được dàn xếp để lấy lòng nhau mà.’

Ở hội chợ, câu lạc bộ của mình vẫn có thể có học viên năm ba. Trong các kỳ thi thì chỉ cạnh tranh với bạn đồng khoá. Thế nhưng ở cuộc thi đấu liên lớp, học viên năm nhất phải đối đầu với cả năm hai lẫn năm ba.

Với những quý tộc nhạy cảm về thứ bậc, việc đánh bại tiền bối chắc chắn là một gánh nặng. Dù gì thì sau khi tốt nghiệp cũng phải tươi cười gọi nhau là tiền bối khóa mấy, nếu vô cớ làm mất lòng nhau thì sẽ phiền phức lắm.

Vì vậy, theo thông lệ, lớp giành chiến thắng trong cuộc thi đấu liên lớp thường là một lớp năm ba, đặc biệt là lớp có học viên mang thân phận cao quý.

“Lần này chắc sẽ đau đầu lắm đây.”

“Khì khì, Hội học viên cũng đang đau đầu lắm.”

Vì là thông lệ chứ không phải quy tắc, nên đôi khi nó cũng bị phá vỡ. Đó là khi có một học viên mang thân phận vô cùng đặc biệt nhập học.

Nếu có Hoàng tộc nhập học, đó sẽ là tình huống mà học viên năm ba phải van nài năm nhất làm ơn hãy cầm lấy cúp vô địch. Một quý tộc mà dám thắng cả Hoàng tộc ư? Muốn tạo phản chắc?

Và năm nay lại là một năm kỳ diệu khi có một Hoàng tử, hai Vương tử và một Thánh Nhân tương lai cùng nhập học. Tệ hơn là họ không học chung một lớp mà còn bị phân tán ra nhiều lớp khác nhau.

“Theo anh thì nên để lớp nào vô địch?”

“Đúng là một câu hỏi khó.”

Nhìn Marghetta nghiêng đầu thắc mắc, tôi cũng chỉ biết lắc đầu theo.

Nên để lớp của Ainter vô địch vì thể diện của Đế Quốc, hay nên ưu ái khách mời và để cho lớp của Rutis, Rater hoặc Tanian chiến thắng? Và nếu ưu ái khách mời, thì nên chọn ai trong ba người họ đây?

‘Thật khủng khiếp.’

Kẻ nào đã xếp lớp kiểu này vậy?

Mà tất nhiên, nếu nhét cả bốn người đó vào cùng một lớp thì giáo viên phụ trách lớp đó cũng đáng thương thật.

“Cách an toàn nhất là để lớp của điện hạ Ainter vô địch. Hoặc không thì cứ để bốn lớp đó cạnh tranh sòng phẳng với nhau cũng là một phương án.”

“Đúng là chỉ có cách đó thôi.”

Marghetta cũng đồng tình với đề xuất của tôi. Nếu thật sự hết cách, thì cứ để bọn họ tự chiến đấu với nhau rồi quyết định người thắng cuộc cũng là một giải pháp.

Tuy đám nhóc đó thuộc dạng liều lĩnh, hành động chẳng thèm để tâm đến thân phận, nhưng ít ra chúng chưa bao giờ dùng địa vị để đòi hỏi đặc quyền.

Ngược lại, có khi chúng còn chiến đấu như điên, gọi đây là khoảng thời gian điên cuồng được Học viện cho phép. Nếu có vẻ sắp bị thương, lực lượng quân sự của Tam Quốc đang chờ sẵn gần đó hoặc chính tôi sẽ can thiệp là được. Chắc sẽ đáng xem lắm đây.

“Quả nhiên có anh ở đây, em thấy an tâm hơn hẳn.”

Nhìn dáng vẻ tươi cười rạng rỡ của Marghetta, tôi bất giác đưa tay ra rồi lại rụt về.

‘Mình có thói quen lạ thật.’

Mỗi lần Louise cười, tôi đều xoa đầu hoặc vỗ vai cô ấy, nên giờ theo thói quen, suýt chút nữa tôi đã thất lễ với Marghetta.

Tự dưng xoa đầu người khác mà không nói gì thì chẳng khác nào coi họ là trẻ con. Với Louise thì không sao, vì đó là Louise.

Nhưng có lẽ cô ấy đã nhận ra hành động giật mình của tôi, ánh mắt Marghetta hướng về phía bàn tay tôi.

“Anh Carl. Anh cứ làm điều anh đang định làm đi ”

Cùng với một yêu cầu dõng dạc và quả quyết.

“Không có gì đâu...”

“Anh cứ làm đi.”

“...Vâng.”

Gặp phải câu “Anh cứ làm đi” thì biết làm sao được nữa.

Tôi cẩn trọng xoa đầu Marghetta, cô ấy mỉm cười hài lòng rồi lặng lẽ nhắm mắt lại. Thôi được, cô ấy thích là tốt rồi.

“Lần sau anh đừng ngần ngại mà cứ làm luôn đi nhé.”

“Ừm, anh hiểu rồi.”

Lời đề nghị dễ thương của cô ấy khiến tôi bất giác bật cười.

Dù vậy, vẫn phải kiềm chế vì thể diện của Marghetta. Nếu có người khác ở đây, chắc tôi phải chắp tay sau lưng mất.

Giống như Hội học viên bận rộn vì cuộc thi đấu liên lớp, tôi cũng có rất nhiều việc phải xử lý. Lên lịch trình cho cuộc thi là việc của Hội học viên, nhưng giám sát các thành viên câu lạc bộ sẽ chạy ngược chạy xuôi theo lịch trình đó lại là nhiệm vụ của tôi.

Thật ra, có vẻ như công việc của Villar còn nhiều hơn tôi, nhưng dẫu sao thì tôi vẫn có phần của mình trong đó.

“Chúng ta đã có kinh nghiệm từ kỳ thi thực hành rồi nên sẽ không có vấn đề gì đâu.”

“Nghe ông Villar nói vậy tôi cũng thấy yên tâm.”

Lời cam đoan đầy tự tin của Villar, và tôi nhanh chóng gật đầu.

Chắc chắn lần này tình hình tốt hơn so với kỳ thi thực hành học kỳ một. Hồi đó là lần đầu tiên nên tôi chỉ biết ôm đầu thở dài, nhưng lần này chẳng phải là việc chúng ta đã làm một lần rồi sao.

Hơn nữa, khác với kỳ thi thực hành bắt buộc phải đối luyện với ai đó, trong cuộc thi đấu liên lớp, có thể chỉ ngồi xem mà không tham gia bất kỳ trận nào rồi kết thúc.

“Có lẽ các vị ấy sẽ tham gia vào những trận đấu chính.”

“Chắc là vậy rồi. Dù gì họ cũng là những người thích làm gương mà.”

Dĩ nhiên, đó chỉ là khi tôi đang cố lạc quan một cách gượng ép thôi. Bọn họ mà chịu ngồi yên xem một sự kiện như thế này ư? Không đời nào.

Dù cho sau khi bị Louise từ chối, bọn họ có sống ẩn dật như những lão ngư ông đi nữa thì bản chất vẫn không đổi. Bọn họ là loại người bằng mọi giá phải vào học ở một cơ sở giáo dục nước ngoài, rồi vì say mê một cô gái mà đâm đầu vào câu lạc bộ.

Ngược lại, bây giờ khi sức ảnh hưởng của Louise đã giảm sút, khả năng chúng nổi điên càng cao hơn.

‘...Liệu có ổn không đây?’

Tôi đột nhiên thấy bất an. Một lũ mà ngay cả khi có dây cương vẫn khiến người ta lo lắng, giờ lại còn không có cả dây cương nữa sao?

“Lực lượng mới được tuyển chọn từ mỗi quốc gia đều là những người chuyên về hộ tống và trị thương. Cũng có nhiều người dày dạn kinh nghiệm huấn luyện nên anh không cần phải lo lắng đâu.”

Như đọc được suy nghĩ của tôi, Villar nói tiếp.

“Vậy thì may quá.”

Mấy chuyện khác thì tôi không biết, nhưng việc có chuyên gia huấn luyện ở đó đúng là khiến tôi thấy yên tâm. Một trong những vai trò của trợ giảng huấn luyện là can thiệp vào các trận đấu tập để ngăn chặn thương tích mà.

Phải rồi, cứ tin tưởng thôi. Lần trước đã làm tốt thì lần này cũng sẽ ổn thôi. Tôi tin vào năng lực của Học viện và Tam Quốc. Chúng tôi là những huynh đệ kết nghĩa cùng chung một cái cổ trên giá treo cơ mà.

Tuy không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nếu có mệnh hệ gì thì nguyện chết cùng nhau.

“Dù vậy, tốt nhất vẫn là không có chuyện gì xảy ra.”

Villar đang khéo léo gợi chuyện.

‘Ông cũng có cùng suy nghĩ à.’

Tôi biết mà. Dù cho có chuẩn bị kỹ lưỡng và tự tin đến đâu, thì tâm lý con người vẫn là mong muốn cái việc phải đặt cược mạng sống này đừng xảy ra.

Không có chuyện gì xảy ra là tốt nhất. Các thành viên không tham gia bất kỳ trận đấu nào là tốt nhất. Đó là chuyện đương nhiên.

“Tôi đồng ý. Yên tĩnh là tốt nhất. Với tư cách là cố vấn, tôi cũng không muốn thấy các thành viên của mình kiệt sức.”

= Ý ông là để tôi hỏi thay, phải không?

“Vị Thanh tra quả thực đã trở thành một cố vấn tuyệt vời.”

= Vậy thì tôi cảm kích vô cùng.

Với tư cách là cấp dưới, việc hỏi Hoàng tộc mà mình phục vụ rằng họ sẽ tham gia trận đấu nào là một việc khá áp lực.

Vậy thì biết làm sao được. Đành để tôi làm thôi.

Dù đã lường trước, nhưng khi nó trở thành hiện thực vẫn thấy đau lòng.

“À, đương nhiên là em có định tham gia rồi.”

“Vậy à.”

Nhìn bộ dạng nói năng dõng dạc của Rutis, lòng tôi não nề.

Lại còn “đương nhiên” nữa chứ. Hy vọng của tôi và Villar “đương nhiên” là để bị chà đạp hay sao?

“Nếu không phải lúc này thì khi nào em mới có cơ hội giao đấu với một pháp sư của Juvent chứ.”

Tôi đã định nói rằng pháp sư của Armein hay pháp sư của Juvent thì cũng sàn sàn như nhau cả thôi, nhưng rồi lại nín nhịn.

“Lần này em sẽ được thấy một thế giới mới đấy.”

“Haha! Nghe đáng mong đợi đấy!”

Vì ngay cả Rater, người nãy giờ vẫn im lặng, cũng bị lời của Rutis khơi dậy tinh thần chiến đấu.

Tóm lại, vấn đề là ở cái miệng của tên tóc đỏ đó. À không, lần này tên tóc xanh cũng có vấn đề nốt.

“Cuộc thi đấu liên lớp năm nay chắc sẽ khốc liệt lắm đây.”

Ainter vừa nói vừa cười nhẹ, phản ứng như thể đây là chuyện của người khác. Cũng phải thôi, vì vốn dĩ Ainter đã đi theo con đường học thuật thuần túy rồi.

Tanian cũng không phải dạng hiếu chiến, Erich cũng không phải kiểu thích phô trương thực lực, còn Louise thì khỏi phải nói.

‘Lũ nghiện thư hùng kiếm pháp.’

Chỉ là trận chiến vì lòng tự tôn giữa những kẻ dùng kiếm và những kẻ dùng ma thuật vừa nổ ra mà thôi.

Thật không hiểu nổi. Bị đánh trúng thì đằng nào cũng chết như nhau cả, sao lại phải tranh đấu vì mấy chuyện như vậy chứ.

“Vậy chỉ có Rutis và Rater tham gia thôi à?”

“A, em cũng tham gia.”

“Em thì đương nhiên rồi.”

Erich tham gia cũng chẳng sao. May mắn là Erich thuộc dạng học viên có bị thương cũng không hề hấn gì, nên thằng bé có thi đấu hay không cũng mặc.

Tôi lén đưa mắt nhìn Tanian thì cậu ta nhẹ nhàng lắc đầu.

“Em là ứng cử viên Thánh Nhân mà huynh đệ.”

Bấy nhiêu lời là đủ hiểu. Điều đó có nghĩa là cậu ta sẽ chỉ đứng xem, vì Thánh Nhân không can dự vào tranh chấp của loài người.

Nhưng coi một hội thao đơn thuần là “tranh chấp” thì có vẻ hơi quá rồi.

‘Kệ đi.’

Cậu ta tự nguyện rút lui thì tôi mừng quá còn gì.