Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3876

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

128 1

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 1

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 0

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 2

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 1

Web Novel - Chương 137 - Chuột lang nước (2)

Tiểu thư Louise cất lời, giọng điệu vừa cẩn trọng vừa có phần trang trọng. Thật lạ lùng, chỉ một câu nói đã kéo năm cặp mắt đổ dồn về phía cô ấy.

Vốn dĩ chúng tôi chưa bao giờ phớt lờ lời tiểu thư Louise, nhưng việc cô ấy thừa nhận mình đã biết mà vẫn làm như không hay quả là một khởi đầu chẳng hề bình thường.

Dĩ nhiên, không ai trong chúng tôi hành xử thiếu lịch sự đến mức ngắt lời tiểu thư Louise, người đã phải gom hết can đảm để lên tiếng. Bởi lẽ, lắng nghe điều cô ấy muốn nói lúc này quan trọng hơn bất kỳ thắc mắc nhỏ nhặt nào.

“Tớ đã từng có một người chị.”

May mắn thay, sự im lặng của chúng tôi dường như đã tiếp thêm dũng khí để tiểu thư Louise kể tiếp câu chuyện. Dù rằng chỉ với câu “đã từng có một người chị”, tôi đã có thể đoán trước được kết cục.

Và thật đáng buồn, dự cảm ấy đã không sai. Thật lạ là những phán đoán tiêu cực chẳng bao giờ trật đi đâu được. Thánh Enen quả là quá bạc bẽo với con người.

Một tiểu thư Louise vốn ốm yếu, nên mọi sự quan tâm đều đổ dồn về phía cô ấy. Người chị gái vì thế mà tương đối bị ghẻ lạnh, và sau cùng là một cái chết đầy bi thương.

Cái chết của người ruột thịt khi tuổi còn thơ đã để lại một cú sốc quá lớn trong lòng tiểu thư Louise. Lớn đến mức cô ấy cảm thấy ác cảm với việc ai đó độc chiếm tình thương. Lớn đến độ cô ấy tâm niệm rằng phải đối xử công bằng với tất cả mọi người.

‘Vậy ra là thế.’

Thật ra, tôi cũng đã nhận ra việc tiểu thư Louise luôn giữ một khoảng cách mong manh với chúng tôi. Không thể nào không biết được. Suốt cả một học kỳ, chúng tôi đã không ngừng bày tỏ tình cảm với cô ấy. Và cũng suốt một học kỳ, chúng tôi đã bị ngăn lại.

Tất cả, từ tôi, thiếu gia Erich, Vương tử Rutis, Vương tử Rater, cho đến cả Tanian. Nếu chỉ có một mình, có lẽ tôi đã không thể nhìn nhận khách quan, nhưng khi thấy những người khác cũng bị một vạch ranh giới vô hình ngăn cản, tôi không thể không nhận ra. Rằng tiểu thư Louise đã kẻ một giới tuyến với chúng tôi.

Vì vậy, tôi đã tự kiềm chế việc chủ động tiếp cận tiểu thư Louise. Bởi lẽ, ép buộc một quý cô đã vạch rõ ranh giới là hành động bất lịch sự. Làm vậy chỉ khiến lằn ranh mờ nhạt kia trở nên đậm nét hơn, và vết thương lòng mà tiểu thư Louise có lẽ đang mang sẽ càng thêm sâu sắc.

Tôi chỉ định ở lại bên cạnh cô ấy với tư cách là một thành viên câu lạc bộ, một người bạn thân, và chờ đợi đến ngày tiểu thư Louise chịu mở lòng. Vấn đề là ngoài tôi ra, còn có tới bốn người nữa cũng chung suy nghĩ đó.

‘Rốt cuộc lại thành ra thế này.’

Khi những đối thủ cùng chung chí hướng tụ họp, chúng tôi đã ngấm ngầm kèn cựa lẫn nhau. Mải mê cạnh tranh mà cuối cùng chẳng một ai có thể trở nên thân thiết hơn với tiểu thư Louise.

Tình bạn thì đã được vun đắp. Tôi có thể tự tin nói rằng chúng tôi là những người bạn thân. Nhưng không một ai trong chúng tôi trở thành một sự tồn tại đủ gần gũi và thoải mái để tiểu thư Louise có thể trút bày những tâm sự thầm kín.

Và trong tình trạng đó, nếu tiểu thư Louise là người mở lời trước thì-

“Tớ xin lỗi, dù đã quá muộn nhưng bây giờ tớ muốn nói ra điều này.”

-thì đó chẳng khác nào một lời tuyên bố dứt khoát đẩy tất cả chúng tôi ra xa, chứ không phải là mở lòng với một ai đó.

Lời vừa rồi cũng chỉ là lời xin lỗi vì đã không nói ra sớm hơn, chứ không phải là lời hứa sẽ không làm vậy trong tương lai. Vạch ranh giới mà tiểu thư Louise đã kẻ sẽ vẫn còn đó. Thậm chí, có thể nói rằng từ giờ phút này, khi đã được chính thức tuyên bố, nó sẽ càng trở nên rõ rệt hơn.

Sự thật đó, ai cũng có thể nhận ra. Có lẽ vì vậy mà chỉ có sự im lặng bao trùm lấy nơi này. Cả chúng tôi, những người bị từ chối trước cả khi kịp tỏ tình, lẫn tiểu thư Louise, người đã từ chối trước cả khi nhận được lời tỏ tình.

Tôi nhìn xuống tiểu thư Louise, người đang cúi đầu và run rẩy tự lúc nào. Cô ấy nghĩ rằng chúng tôi sẽ nổi giận sao? Cô ấy đang tưởng tượng chúng tôi sẽ gào lên rằng đây không phải là trò đùa, rằng sao dám vờ như không biết đến tận bây giờ, rằng sao dám đối xử với chúng tôi như vậy mà mong được yên ổn ư?

Nếu nói không đau lòng thì dĩ nhiên là nói dối. Nhưng mà, nghĩ lại thì, liệu chúng tôi có làm gì đúng đắn để mà oán trách cô ấy đâu.

“Cảm ơn cậu, tiểu thư Louise.”

Trái lại, lỗi của chúng tôi, những kẻ đã không thể trở thành một người đàn ông đáng tin cậy cho người con gái mình yêu, có lẽ còn lớn hơn.

“Chắc hẳn cậu đã rất khó mở lời, cảm ơn vì đã kể cho chúng tôi tất cả.”

Vì thế, hình ảnh mà chúng tôi cần thể hiện không phải là của một kẻ bị từ chối trong giận dữ, mà là của một người bạn đang vỗ về người bạn mình sau khi đã can đảm nói lời xin lỗi.

...Là “chúng tôi” sao?

Tôi liếc nhìn ra sau, bốn người còn lại cũng mang vẻ mặt thản nhiên. À không, chính xác hơn là đang cố tỏ ra như vậy.

‘Đến cả chuyện này cũng giống nhau.’

Tôi suýt nữa thì bật cười. Cùng phải lòng một người, cùng chọn cách lượn lờ quanh người mình yêu theo cùng một kiểu. Suy nghĩ muốn kèn cựa nhau cũng giống, và giờ đây, ngay cả suy nghĩ sau khi bị từ chối cũng tương tự.

Rõ ràng là những người mới gặp trong năm nay, tại sao lại tâm đầu ý hợp đến thế chứ. Thật kỳ lạ. Hay thực ra đây là những người anh em thất lạc của tôi?

“Vì tiểu thư Louise đã thành thật chia sẻ, hay là tôi cũng thử nói ra bí mật của mình nhé?”

Tôi khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nói. Điều quan trọng lúc này là an ủi tiểu thư Louise, người chẳng hề có ý định ngẩng đầu lên.

Chúng tôi phải cho cậu ấy thấy rằng mình không bận tâm đến việc bị từ chối. Phải tạo ra một bầu không khí rằng chúng tôi chỉ đơn thuần cảm kích vì cô ấy đã chia sẻ câu chuyện khó nói của mình.

“Thật ra, mối quan hệ giữa tôi và huynh trưởng khá là ngượng ngùng.”

Ngay lập tức, một gương mặt kinh ngạc quay sang nhìn tôi. Chắc hẳn họ đã bị sốc vì tôi lại nói chuyện Hoàng thất một cách thản nhiên như vậy. Dù sao thì, tôi đã thành công trong việc xua tan cảm giác tội lỗi của tiểu thư Louise, thế là được rồi.

Việc nhắc đến Hoàng Thái tử Điện hạ có hơi khiến tôi bận lòng, nhưng tôi chỉ nói đơn giản là quan hệ không được tự nhiên chứ không phải tính mạng bị đe dọa, nên mức độ này vẫn còn trong phạm vi an toàn.

“Tôi đã nói rồi, giờ đến lượt những người khác.”

“Tôi không có bí mật nào cả.”

“Tôi cũng không có.”

“Xem ra tôi đã lỡ lời rồi.”

Trước bộ dạng quay đi nhanh chóng của họ, cuối cùng tôi cũng không nhịn được cười. Quả nhiên là tâm ý tương thông. Cứ thế này mà giải tỏa bầu không khí thôi.

Thấy tôi bật cười trước, Vương tử Rutis cũng bắt đầu cười theo. Phải rồi, trong những hoàn cảnh thế này, Vương tử Rutis luôn là người hưởng ứng đầu tiên.

“Từ lúc cầm kiếm đến giờ, tôi chưa từng thua, vậy mà lần đầu tiên lại bại dưới tay cậu đấy.”

“Tớ, tớ xin lỗi...”

“Không có gì phải xin lỗi cả. Từ chối một người mình không thích là quyền đương nhiên.”

Có lẽ đó cũng là cách an ủi theo kiểu của Vương tử Rutis. Một lời động viên có phần đặc biệt.

“Ngược lại, tôi còn thấy biết ơn vì cậu đã nói thẳng. Nếu không thích mà không thể từ chối thì cả hai bên đều sẽ đau khổ.”

Vẻ mặt vốn đã rạng rỡ của Vương tử Rutis giờ trông lại càng tươi sáng hơn. Như thể những lời cậu ấy đang nói không chỉ đơn thuần là an ủi mà còn chứa đựng cả sự chân thành.

“Bởi tình yêu không đến từ hai phía vốn dĩ là vô nghĩa.”

“Hiếm khi chúng ta lại chung suy nghĩ đấy.”

Vương tử Rater, người nãy giờ vẫn im lặng, đã lên tiếng nối lời Vương tử Rutis.

“Nếu vì lo cho chúng tôi mà cậu không thẳng thừng từ chối thì đó mới là vấn đề lớn hơn. Cứ quấn lấy nhau mà không biết lòng đối phương thì mối quan hệ đó kéo dài được bao lâu.”

Phải, cậu ấy nói đúng. Thà rằng cứ thẳng thắn thế này thì còn có thể làm bạn, chứ nếu cứ mãi không biết lòng nhau thì sẽ chỉ là một mối quan hệ lưng chừng rồi kết thúc trong vô vị khi tốt nghiệp.

Ánh mắt tôi bất giác hướng về phía thiếu gia Erich và Tanian. Hai vị Vương tử đã nói những lời hay ý đẹp rồi, giờ đến lượt hai người họ thôi.

“Tớ cũng nghĩ như vậy.”

“Mọi người nói hết rồi nên tôi chẳng còn gì để nói nữa.”

Thật đáng tiếc.

Sau đó, chúng tôi đã rất vất vả để dỗ dành tiểu thư Louise đang khóc nức nở.

Cô ấy vừa nấc nghẹn vừa nói lời xin lỗi và cảm ơn, trông thảm thương làm sao. Nếu không dỗ dành nhanh chóng, có khi cô ấy ngất đi mất. Mà người muốn khóc chính là tôi đây này. Nhưng thân là Hoàng tử không thể khóc lóc được, nên cứ coi như tiểu thư Louise đang khóc thay tôi vậy.

“Học kỳ hai sao mà bắt đầu hoành tráng thế nhỉ.”

Nghe lời của thiếu gia Erich, khuôn mặt của Louise, người vừa nín khóc, lại đỏ bừng lên. Đúng là hoành tráng thật.

“Đây là một ngày đáng nhớ mà. Chẳng phải là ngày cả năm người cùng bị đá sao.”

“Xem ra ở Armein có văn hóa đó nhỉ.”

Kỷ niệm ngày bị từ chối, một nét văn hóa chẳng mấy vui vẻ gì.

Nhưng Vương tử Rutis chẳng hề bận tâm đến phản ứng đó, vừa lục lọi phòng sinh hoạt câu lạc bộ vừa nói.

“Hôm nay không chỉ là ngày bị đá. Mà còn là ngày Louise cho chúng ta thấy tấm chân tình và trở nên thân thiết hơn.”

Tôi chỉ biết kinh ngạc trước lối tư duy tích cực khi diễn giải sự việc theo cách đó.

Thôi thì, Vương tử Rutis vốn dĩ đã không bình thường rồi. Nhưng cũng vì thế mà tôi lại thấy quý cậu ấy.

“Tiếc là không có Cố vấn, nhưng thôi, chúng ta cứ bắt đầu trước đi.”

‘Tiệc trà kỷ niệm ngày thất tình’, một buổi tiệc trà chưa từng nghe thấy, chưa từng thấy bao giờ, một buổi tiệc mà nếu Trưởng phòng Thanh tra có ghé qua giữa chừng thì cũng chẳng biết phải giải thích ra sao, nhưng dù sao thì chúng tôi cũng quyết định tiến hành. Mọi người có vẻ đều không được tỉnh táo cho lắm vì cú sốc thất tình.

“Lâu lắm rồi mới ăn uống trong phòng sinh hoạt câu lạc bộ nhỉ.”

Dĩ nhiên, tôi cũng vậy.

***

Ainter đã giải thích tình hình thay cho Rutis, người vừa đi lấy thêm trà.

“...Vậy à.”

Những lúc thế này, đầu óc tôi lại trở nên trống rỗng.

Kỷ niệm ngày bị đá, tôi cứ ngỡ đó chỉ là một câu nói đùa. Cứ tưởng họ chỉ đang phóng đại chuyện bị từ chối lời rủ đi chơi ở đâu đó.

Chết tiệt, vậy mà là thật.

‘Rốt cuộc là sao chứ.’

Đây là chuyện tôi không thể lường trước được. Tôi biết tình hình của đám ngốc này với Louise không có tiến triển gì. Thậm chí còn sợ rằng đến lúc tốt nghiệp cũng chẳng có tin tức gì.

Nhưng cái kết sớm là Louise từ chối tất cả trước cả khi họ kịp tỏ tình thì tôi chưa bao giờ tưởng tượng ra. Theo lẽ thường thì làm sao mà mường tượng ra được cái kịch bản điên rồ này chứ.

Chẳng lẽ đây cũng là tình tiết trong nguyên tác ư? Cứ thế này mà tiếp diễn thật sao? Hay đây là kịch bản mà Louise sẽ cảm động trước sự kiên trì của đám ngốc này sau một lần bị từ chối, rồi quyết định mở lòng?

‘Chắc là không có chuyện đó đâu.’

Nếu chỉ cần kiên trì không bỏ cuộc mà cũng cảm động được, thì chắc Louise đã cảm động đến cả chục lần rồi. Mấy tên này tuy suốt ngày kèn cựa nhau nhưng cũng kiên trì ra phết đấy chứ.

Tôi liếc nhìn Louise thì thấy cô ấy vội vàng cúi đầu.

“Em làm tốt lắm.”

Tôi vừa sắp xếp lại mớ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu vừa vỗ vai Louise. Dù cái kết sớm không tưởng này khiến tôi phát điên, nhưng việc Louise có thể thành thật với lòng mình vẫn là một điều đáng mừng.

Nỗi ám ảnh đã nuốt chửng nửa cuộc đời của Louise. Điều đó có nghĩa là cuối cùng cô ấy cũng đã có thể thổ lộ vết sẹo lòng đó với người khác. Giờ chỉ còn việc bước tiếp về phía trước mà thôi.

‘Dù không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.’

Thật ra tôi đã nghĩ người mà Louise trút bày nỗi lòng sẽ là một trong năm người họ. Tôi đã cho rằng đó là một sự kiện để cô ấy chọn ra một người khi đã tìm thấy tình yêu của đời mình.

Vậy mà lựa chọn cái quái gì chứ, cô ấy lại thổ lộ với tất cả rồi loại hết cả đám.

“Cảm ơn anh.”

Louise cẩn trọng ngẩng đầu lên, cười toe toét đáp lại. Nhìn dáng vẻ đó, tôi thấy những trăn trở của mình thật vô nghĩa.

‘Chỉ cần em ấy hạnh phúc là được.’

Bây giờ, cứ vui mừng vì cô ấy đã thoát khỏi nỗi ám ảnh đã.

“Quả nhiên.”

Khi tôi đang thơ thẩn vỗ vai Louise, tiếng cảm thán của Ainter vang lên từ bên cạnh.

Tôi quay sang thì thấy Ainter đang xoa cằm mỉm cười.

“Thì ra là vậy.”

‘Là vậy cái gì.’

Tôi đang muốn điên lên đây nên đừng có úp mở ẩn ý gì cả mà nói thẳng ra đi.

Nhưng Ainter dường như không hay biết ruột gan tôi đang nóng như lửa đốt, cậu ta quay sang nhìn Erich.

Bằng một ánh mắt vô cùng thương cảm.