Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3876

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

128 1

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 1

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 0

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 2

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 1

Web Novel - Chương 140 - Câu lạc bộ phản trực giác (3)

Dạo gần đây, sự hài lòng của tôi với môi trường làm việc đã tăng vọt.

Cuộc chiến tình ái đã hạ màn, tôi không còn phải chứng kiến những cảnh tượng gai mắt của năm tên ngốc kia nữa, nhờ vậy mà áp lực tinh thần cũng vơi đi đáng kể. Cảm giác cứ như thể bộ phim truyền hình cẩu huyết mà tôi vừa nguyền rủa vừa phải theo dõi cuối cùng cũng đi đến hồi kết vậy.

Và khi sự kìm hãm lẫn nhau cùng những màn giãy giụa tuyệt vọng để vượt mặt đối thủ của năm người họ không còn, câu lạc bộ trở nên vô cùng yên ả, thanh bình. Các đấng bề trên đã im hơi lặng tiếng, kẻ cấp dưới hèn mọn này dĩ nhiên là hạnh phúc rồi.

“Hôm nay ngon thật đấy.”

“Đúng là Hội trưởng 10 nhiệm kỳ có khác. Một khi đã trổ hết tài nghệ thì tuyệt vời thật.”

“Cảm ơn vì đã công nhận...”

Cuộc đối thoại hòa bình này khiến lòng tôi ấm áp hẳn lên. Phải, đây mới là Học viện chứ. Đây mới là câu lạc bộ chứ. Một cuộc sống lúc nào cũng nơm nớp lo sợ chẳng biết quả bom hẹn giờ nào sẽ phát nổ thì đâu thể gọi là Học viện được. Sự bình yên này mới chính là Học viện đích thực.

Dĩ nhiên tôi đến Học viện không phải để vui chơi, nhưng nghĩ đến cuộc sống học đường mà mình chưa từng được trải nghiệm, tôi tin rằng mình xứng đáng được tận hưởng sự bình yên muộn màng này.

‘Một cái kết mà tất cả mọi người đều hạnh phúc.’

Sự mãn nguyện khiến khóe môi tôi khẽ nhếch lên. Tôi vui, Villar vui, Louise vui, và cả năm người kia cũng có một cái kết tốt đẹp, chẳng phải sao?

Nếu họ đau khổ vì thất tình thì lại là chuyện khác, nhưng nhìn cái cách họ vui vẻ thế kia, có lẽ bị từ chối mới là con đường đúng đắn.

“Lẽ ra cậu có thể làm thế này ngay từ đầu mà.”

“Đúng vậy. Hơi đáng ghét đấy.”

“Sắp có Hội trưởng đời thứ 11 ra đời sao?”

“Là lỗi của tớ, nên làm ơn dừng lại đi.”

Lắng nghe cuộc trò chuyện của các thành viên đang quây quần bên chỗ bánh quy, tôi bất giác bật cười.

‘Hiệu quả thật đấy.’

Kỷ lục đáng kinh ngạc bị bãi nhiệm chín lần liên tiếp đủ để khiến Louise run rẩy trong tủi nhục và xấu hổ. Có lẽ vì thế mà cô ấy đã dồn hết tâm huyết để làm bánh, và xem ra cuối cùng cũng được các thành viên chấp nhận.

Quả thật, việc cứ hai ngày lại bị bãi nhiệm một lần là quá đáng rồi. Tới mức trong câu lạc bộ còn xuất hiện cả đơn vị ‘1 Louise’ là đủ hiểu.

“Cuộc thi đấu giữa các lớp là khi nào ấy nhỉ?”

“Sau 7 Louise nữa.”

Tức là khoảng 14 ngày sau. Louise, người đang nhào bột, khi nghe thấy câu đó liền run lên bần bật khiến người nhìn cũng phải ái ngại. Trớ trêu thay, những người thốt ra câu nói đó lại tỏ ra thản nhiên như không.

Dĩ nhiên đó chỉ là một trò đùa cho vui nên không dẫn đến bất kỳ cuộc cãi vã nào. Vốn dĩ bên ngoài câu lạc bộ, họ vẫn nói chuyện với nhau hết sức bình thường.

Nếu các vị Hoàng tộc kia mà cũng sử dụng đơn vị ‘1 Louise’ bên ngoài câu lạc bộ thì các học viên khác chắc cũng sẽ học theo. Chỉ tưởng tượng thôi đã thấy một viễn cảnh thật hùng tráng. Có lẽ lúc đó Louise sẽ vừa khóc vừa xin thôi học mất.

‘Chắc không có chuyện đó đâu.’

Họ đang đối xử với nhau như những người bạn không phân biệt giới tính, chẳng có lý do gì phải dồn ép bạn mình vào đường cùng cả.

Việc họ trông thân thiết hơn trước đây chắc chắn không phải là do tôi tưởng tượng. Thật đáng ngạc nhiên khi câu nói “Chúng ta hãy là những người bạn tốt nhé” lại thực sự hiệu nghiệm đến vậy.

“Anh, đây ạ.”

Trong lúc tôi đang suy tư rằng liệu nguyên tác thực ra không phải là lãng mạn kỳ ảo mà là tình bạn kỳ ảo khi thấy họ trở nên thân thiết ngay sau khi bị từ chối, một chiếc bánh quy đột ngột xuất hiện ngay trước mắt.

Coi tôi là khách quen hay ăn nên còn giao hàng tận nơi nữa chứ. Thật cảm động làm sao.

“Cảm ơn em.”

Tôi khẽ mỉm cười và nhận lấy chiếc bánh quy Louise đưa.

Dạo này, vì phải hợp khẩu vị của những người khác nữa nên phần của tôi có ít đi một chút. Nhờ vậy mà mỗi chiếc bánh quy đều trở nên quý giá hơn. Có chút tiếc nuối, cảm giác như quán ăn nhỏ yêu thích của riêng mình bỗng trở nên nổi tiếng vậy.

“Làm tốt lắm.”

Tôi nhai vài miếng rồi nuốt xuống, sau đó vỗ nhẹ vào vai Louise. So với trước đây thì hương vị có vẻ khác đi, nhưng chắc là do cô ấy đã điều chỉnh để hợp khẩu vị của các thành viên.

***

Tôi nhìn gương mặt của anh ấy. Vẫn là vẻ mệt mỏi rã rời như thường lệ. Thỉnh thoảng anh cũng có cười, nhưng thú thật nếu không nhìn kỹ thì cũng chẳng nhận ra nổi.

Tôi lại nhìn sang Louise. Ai cũng có thể thấy đôi mắt chan chứa tình yêu cùng gương mặt ửng hồng của cô ấy. So với dáng vẻ xù lông như mèo mỗi khi bị chúng tôi trêu chọc thì trông khác một trời một vực.

Hừm.

‘Mùa đông đến rồi sao.’

Tại sao bên hông mình lại thấy lạnh thế này.

Tôi vô thức xoa xoa bên hông nhưng chẳng có gì thay đổi. Bởi mùa đông là nàng tiên đỏng đảnh chỉ ghé thăm tâm hồn tôi chứ không phải thế gian này.

‘Đầu óc cũng đông cứng rồi à.’

Tự dưng lại ví von kỳ quặc thế này, xem ra đầu óc tôi cũng có vấn đề rồi. Nhưng đây không phải lỗi của tôi. Thật quá tàn nhẫn nếu đổ lỗi cho tôi trong tình huống này.

Vì đã có tiền lệ của Công nương Marghetta, tôi đã đoán trước được việc anh sẽ không nhận ra tình cảm của Louise. Tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần để chứng kiến cảnh Louise cứ thấp thỏm không yên trước mặt anh.

Cay đắng thật, nhưng biết làm sao bây giờ. Một kẻ bị từ chối như tôi đâu thể yêu cầu Louise phải kiềm chế trước mặt mình.

Nhưng thế này thì không được. Dù thế nào đi nữa, thế này là quá lắm rồi.

‘Đến mức đó mà cũng không nhận ra sao?’

Cứ thử bắt một con chó đi ngang qua mà hỏi, nó cũng biết. Nếu hỏi chúng trông giống một cặp đôi thế nào, có lẽ nó sẽ vẫy đuôi cổ vũ cho một tình yêu đẹp. Ánh mắt của Louise lộ liễu đến mức đó đấy.

Vậy mà anh, người nhận được ánh mắt mà đến chó cũng hiểu, lại chẳng có phản ứng gì. Nếu anh biết mà cố tình làm vậy thì đúng là một kẻ có nhân cách đáng khinh, dù là anh trai tôi cũng phải cho một trận. Còn nếu thực sự không biết, thì sự vô tâm của anh đáng lo ngại cho cả Công nương Marghetta và Louise.

‘Chỉ tội cho Louise.’

Nếu anh đã như vậy, thì thà rằng Louise cứ chủ động hơn nữa. Với sự dũng cảm đã từ chối cả năm người chúng tôi cùng lúc, thì có gì mà cô ấy không làm được chứ. Một lời tỏ tình thôi mà, dễ như trở bàn tay.

Nhưng Louise chẳng nói gì cả. Trong khoảng 10 Louise, à không, khoảng 20 ngày qua, cô ấy không hề trực tiếp tỏ tình với anh. Chính xác hơn là không thể.

‘Vì còn có Công nương đang chờ đợi.’

Người sẽ trở thành vợ đầu tiên, hoặc là người vợ duy nhất của anh, thực chất đã được mặc định là Công nương. Vấn đề là ngay cả vị Công nương đó cũng chưa có một mối quan hệ chính thức nào với anh. Trong hoàn cảnh đó, nếu trực tiếp bày tỏ tình cảm với anh, cô ấy sẽ phải đối mặt với cơn thịnh nộ của Công nương.

Khi đó, khả năng Louise trở thành vợ của anh sẽ giảm mạnh. Mặc dù việc cưới thêm vợ mới có thể do người chồng tự quyết, nhưng nếu người vợ đầu là một Công nương thì chắc chắn sẽ phải dè chừng rất nhiều.

...Thú thật, với sự vô tâm đến mức hủy diệt của anh trai, có lẽ anh sẽ bất chấp cơn giận dữ mà làm tới cùng.

Dù sao đi nữa, làm ơn hãy có tiến triển gì đi. Dù thành hay bại, phải có kết quả thì tôi mới thấy nhẹ nhõm được. Cứ mãi dậm chân tại chỗ thế này khác nào tra tấn đâu chứ. Rốt cuộc tôi bị từ chối là vì cái gì cơ chứ.

“Ngắm chị dâu đấy à?”

“Câm miệng.”

Tôi trả lời Rutis, người đang khoác vai và thì thầm bên tai, một cách bản năng. Lòng đã rối bời rồi còn chọc tức nữa.

Rutis khẽ cười trước câu trả lời của tôi, rồi cũng hướng ánh mắt theo tôi, nhìn về phía anh trai và Louise.

“Thật khó chịu.”

“Khó chịu thật.”

Tôi gật đầu đồng tình với lời của Rutis. Cái cảm giác bực bội khi thấy người ta nhận được ánh mắt mà chúng tôi hằng mong ước nhưng lại chẳng hề hay biết. Nếu đó không phải là anh trai mà là em trai, tôi đã cho vài bạt tai rồi.

“Tôi không hiểu làm sao anh ấy có thể sống sót với sự vô tâm đó.”

Tôi hoàn toàn đồng ý. Một quan chức cấp cao như Trưởng phòng hẳn đã phải trải qua đủ loại chính trường. Rốt cuộc làm thế nào anh ấy có thể trụ vững đến bây giờ với sự thiếu nhạy bén đó?

“Chắc trong mắt Cố vấn, chúng ta cũng trông như vậy nhỉ.”

“Chắc vậy.”

Câu nói bất chợt ấy khiến tôi sững lại trong giây lát, nhưng rồi cũng gắng gượng gật đầu thừa nhận.

Cảm giác của tôi bây giờ khi nhìn anh trai chắc cũng giống hệt tâm trạng của anh trong quá khứ.

‘Mình thực sự đã như vậy sao?’

Thật kinh khủng. Xấu hổ về bản thân trong quá khứ quá.

Thậm chí, trường hợp của tôi không phải là không nhận ra tình cảm của người khác, mà chỉ đơn thuần là sự bực bội vì mối quan hệ không có tiến triển. Chẳng khá hơn anh trai là bao.

Dĩ nhiên, bốn người còn lại cũng thế nên tôi cảm thấy an tâm hơn một chút. Thật may vì mình không phải là tên ngốc duy nhất. Nỗi xấu hổ khi được chia sẻ sẽ vơi đi mà.

“Tạm thời cứ quan sát đã.”

Lời nói bất ngờ khiến tôi liếc nhìn Rutis. Tôi đã nghĩ một vị Hoàng tử quyết đoán như cậu ta sẽ đứng ra giúp đỡ bạn mình trong chuyện tình cảm chứ.

Như đọc được suy nghĩ của tôi, Rutis nhếch mép cười rồi nói tiếp.

“Vì tôi không nghĩ sự giúp đỡ của năm kẻ thất bại trong tình yêu sẽ có ích cho lắm.”

Lời nói quá logic khiến tôi không thể phản bác.

***

Có lẽ sự bình yên kéo dài gần ba tuần đã khiến tôi lơi là cảnh giác.

“Anh Carl, có chuyện gì sao?”

Nếu không thì tôi đã chẳng đột nhiên nghe thấy câu này.

Lời nói mà Marghetta cẩn trọng thốt ra sau khi quan sát sắc mặt tôi khiến tôi cảm thấy hơi ngượng ngùng. Dường như tôi đã để lộ ra là có chuyện gì đó mà chính bản thân cũng không nhận ra. Cứ thế mà im lặng thì việc Marghetta tò mò cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng tôi không thể nói với cô ấy một câu dễ bị nghi ngờ về nhân cách như ‘Louise đã từ chối cả năm người nên anh thấy thoải mái lắm’. Hơn nữa, trong năm người đó có cả Erich. Bị Marghetta xem như một kẻ suy đồi đạo đức, vui mừng trên bi kịch của em trai mình là một điều thật đau lòng.

“Không có chuyện gì đâu em.”

“Vậy sao?”

Và tôi muộn màng nhận ra rằng, việc nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ của Marghetta còn đau lòng hơn nữa.

Là tôi đã sai. Rõ ràng tôi đã quyết định từ nay về sau sẽ thành thật, không che giấu bất cứ điều gì. Cho dù chỉ là chuyện nhỏ, nhưng việc giấu giếm bản thân nó đã là một vấn đề.

“Là chuyện nội bộ của câu lạc bộ thôi em. Mối quan hệ giữa các thành viên đã trở nên thân thiết hơn.”

Vì thế, tôi đã nói thật.

“Quan hệ giữa các thành viên sao?”

“Vâng.”

Đôi mắt của Marghetta tròn xoe như thể đây là một chuyện không thể ngờ tới.

Cũng phải thôi. Marghetta thân thiết với tôi và cũng thỉnh thoảng có liên quan đến câu lạc bộ làm bánh, thậm chí còn ở cùng nhau suốt kỳ nghỉ. Cô ấy đã biết câu lạc bộ làm bánh là nơi quy tụ của những kẻ mù quáng vì tình yêu.

Vậy nên, khi nghe đối tượng đơn phương và các đối thủ cạnh tranh bỗng trở nên thân thiết, cô ấy hẳn sẽ tự hỏi đã có chuyện gì xảy ra. Có lẽ cô ấy đang nghĩ liệu Louise có định lấy cả năm người làm chồng không.

“...Thì ra là vậy.”

Sau khi tôi giải thích rằng mọi chuyện hoàn toàn ngược lại, Marghetta ngơ ngác gật đầu. Câu chuyện kỳ diệu về một tiểu thư Nam tước thẳng thừng từ chối các Hoàng tử và Vương tử. Nếu không phải là người chuyển sinh, chính tôi cũng chẳng thể tin nổi.

“Anh đã lo rằng câu lạc bộ sẽ tan vỡ vì chuyện đó, nhưng ngược lại, mối quan hệ của họ còn trở nên gắn bó hơn. Dạo này trông họ cứ như những người bạn thân mười năm vậy.”

“…….”

“Mar?”

Marghetta, người nãy giờ im lặng, bỗng đứng dậy rồi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh tôi.

“Anh Carl.”

Sau đó, cô ấy nắm lấy tay tôi và cất lời với vẻ mặt nghiêm túc.

“Em sẽ luôn ở bên cạnh anh.”

“Đó là những lời thật đáng quý.”

“Gần hơn bất kỳ ai khác.”

“Những lời đó còn đáng quý hơn nữa.”

Mặc dù vẻ mặt rất nghiêm túc, nhưng những lời cô ấy nói lại thật đáng yêu.

***

Anh Carl vui mừng vì các thành viên trở nên thân thiết, nhưng thực tế lại khác. Về phương diện con người, họ có vẻ đã thân nhau hơn, nhưng trên phương diện tình cảm nam nữ, có thể nói mọi chuyện đã hoàn toàn kết thúc.

‘Tại sao đột nhiên lại dọn dẹp các mối quan hệ xung quanh?’

Không thể nào không có lý do. Chắc chắn phải có nguyên nhân nào đó.

Và rồi tôi chợt nhớ ra, người phụ nữ gần gũi nhất với anh Carl ở Học viện, ngoài tôi ra, chính là tiểu thư Louise.

...Ừm.

Tôi hiểu rồi.