Bị các thành viên câu lạc bộ phế truất rồi lại được tiến cử kế nhiệm ngay tức khắc, Louise cứ thế lặp đi lặp lại vòng tuần hoàn tại vị rồi bị truất ngôi. Lý do thì cũng chẳng có gì to tát: nào là vì trời đẹp, vì bánh quy không ngon, vì vụn bánh mì rơi quá nhiều, hay vì hôm nay bánh kẹo làm ra cũng tàm tạm. Toàn những chuyện vặt vãnh như thế.
Cứ thế, chỉ trong hai tuần sau khai giảng, Louise đã lập nên một kỷ lục vô tiền khoáng hậu: bảy lần liên tiếp giữ chức Hội trưởng câu lạc bộ làm bánh. Và ngày mai, buổi lễ phế truất vị Hội trưởng câu lạc bộ đời thứ bảy và lễ nhậm chức cho người kế nhiệm đời thứ tám đã được định sẵn. Chuyện này khác gì một nhiệm vụ hàng ngày đâu cơ chứ.
Việc thay đổi Hội trưởng câu lạc bộ đòi hỏi phải soạn lại danh sách thành viên nên khá phiền phức, nhưng vì từ đời đầu đến giờ vẫn chỉ có một mình Louise nên tôi cũng mặc kệ. Đây chẳng qua chỉ là trò đùa của đám trẻ mười mấy tuổi, chẳng có lý do gì phải can thiệp cả.
“Tình hữu nghị giữa các thành viên ngày càng bền chặt, với tư cách là một cố vấn, tôi cũng thấy vui lây.”
Ngắm nhìn tình bạn nảy nở từ những trò đùa như vậy kể ra cũng không tệ.
Dù là một tình bạn hơi kỳ quặc, nhưng có hề gì. Tình bạn ngây ngô của sáu người còn tốt hơn vạn lần cuộc cạnh tranh tình yêu của năm kẻ nhắm vào một người.
“Chắc vì là học kỳ mới nên ai nấy đều bắt đầu với một tinh thần mới thì phải.”
Villar cũng gật đầu tán thành.
Nếu các thành viên sa vào cạnh tranh tình ái rồi sinh lòng thù hận, quy mô của vấn đề sẽ trở nên vô cùng lớn. Một khi các Hoàng tử, Vương tử và ứng cử viên Thánh Nhân bắt đầu căm ghét nhau, không biết cơ sự sẽ bung bét đến mức nào.
Và một khi mọi chuyện vỡ lở, sẽ có kẻ cấp dưới bị cấp trên khiển trách rằng đã hầu hạ kiểu gì mà để xảy ra cơ sự này. Thật không may, kẻ cấp dưới đó chính là tôi và Villar.
Vì vậy, tình hình hiện tại của họ, khi đã gác lại chuyện tình cảm thế này, lại tốt hơn nhiều. Ít nhất thì khả năng chúng tôi bị vạ lây bởi cuộc chiến tình cảm của các bậc tai to mặt lớn cũng không còn.
“Tôi thậm chí còn tò mò không biết lần tới họ sẽ khiến chúng ta bất ngờ bằng cách nào đây.”
“Tôi cũng thấy vậy. Thật mong chờ đến năm sau quá đi.”
Bề ngoài chúng tôi chỉ cười nói vui vẻ, nhưng ẩn ý bên trong lại chẳng hề nhẹ nhàng chút nào.
‘Đúng là công cốc mà.’
Cả đám đều bị Louise từ chối, vậy là phần “lãng mạn” trong cuốn tiểu thuyết này đã bay màu. Thế nên tôi đã có chút hy vọng rằng liệu họ có rời khỏi Học viện không. Nếu đám người đó về nước sớm thì quả là một bất ngờ lớn dành cho tôi. Vì thế tôi mới nói bóng gió thử.
Và Villar đã đáp lại bằng câu ‘Cứ chờ đến năm sau mà xem’, ngụ ý rằng chẳng có chuyện về nước sớm đâu. Thôi được rồi, tôi cũng đoán trước được phần nào. Dù có hơi tiếc nhưng đây là kết quả đã lường trước.
‘Vốn dĩ họ đến đây cũng đâu phải vì Louise.’
Đúng là nhờ sức mạnh của nguyên tác mà các thành viên mới quy tụ tại Học viện. Nhưng thế giới này tuy là nguyên tác của một tác phẩm nào đó, song đồng thời cũng là nơi con người thực sự sinh sống.
Thực tế mà nói, liệu những kẻ thuộc dòng dõi Hoàng tộc có đến Học viện chỉ để gặp một Louise mà họ còn chưa biết mặt mũi, tên tuổi hay sự tồn tại hay không? Chẳng rõ vì lý do gì, nhưng hẳn mỗi người đều có mục đích riêng khi đến Học viện, và rồi họ gặp được Louise tại đó.
Vì thế, dù bị Louise từ chối thì họ cũng chẳng có lý do gì để quay về. Ngay từ đầu, việc nhập học đâu phải để gặp cô ấy. Ngược lại, nếu bây giờ hồi hương, họ sẽ bị gắn cho cái mác ‘Kẻ bị con gái đá rồi bỏ trốn’.
‘Rốt cuộc vẫn phải chịu đựng đến khi tốt nghiệp sao.’
Thôi thì cứ cố gắng suy nghĩ tích cực vậy. Nhìn không khí hiện tại, chắc sẽ không có chuyện khủng khiếp như phần hai sau khi tốt nghiệp đâu nhỉ.
Nhắm mắt làm ngơ chịu đựng thêm chút nữa thôi. Dù sao thì giờ họ cũng sẽ không làm mấy trò phá hoại để lấy lòng Louise nữa. Tôi cũng sẽ không phải chứng kiến cảnh tượng năm người kìm hãm lẫn nhau mà chẳng có chút tiến triển nào.
Villar có lẽ cũng cùng suy nghĩ, ông ta nhìn tôi rồi kiên quyết gật đầu. Cùng cố gắng nhé.
***
Hay là mình bỏ học nhỉ.
Đó là kết luận tôi đưa ra sau khi đã cân nhắc kỹ lưỡng. Một sự thôi thúc muốn bỏ học đang trào dâng mãnh liệt.
‘Rốt cuộc đây là chuyện quái gì vậy.’
Tôi bất giác bật cười cay đắng. Xác suất để mọi chuyện diễn ra theo chiều hướng này là bao nhiêu cơ chứ? Tôi chỉ biết chắc một điều, đây là xác suất mà một người bình thường sẽ không bao giờ gặp phải trong suốt cuộc đời mình.
Xác suất rơi vào lưới tình ở Học viện, cao. Xác suất có đến bốn tình địch, khá cao. Xác suất tất cả những tình địch đó đều có thân phận cao hơn mình, không thấp. Xác suất cả năm người, bao gồm cả tôi, cùng bị từ chối một lúc, không phải là không có.
Và trong tình huống đã vượt qua tất cả các xác suất kể trên, thì tỷ lệ người mình yêu lại có tình cảm với anh trai mình là cực kỳ mong manh. Một xác suất gần như bằng không.
‘Vậy mà cũng xảy ra được.’
Nhưng cái xác suất gần như bằng không đó đã xảy ra. Biết thế này tôi đã đi mua đất rồi, có khi lại tìm thấy mỏ vàng cũng nên. Dù sao thì về mặt xác suất, chúng cũng tương tự nhau cả thôi.
Một cảm giác không thể diễn tả thành lời. Việc mình thích một người không có nghĩa là người đó cũng phải đáp lại tình cảm của mình. Tình địch lại toàn những đối thủ đáng gờm nên tôi cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
Tôi đã từng nghĩ, nếu bị Louise từ chối, dẫu có tiếc nuối và buồn bã đến đâu, tôi vẫn sẽ cố gắng chấp nhận. Bởi vì Louise cũng là một người bạn quý giá. Tôi đã luôn tâm niệm như vậy.
Nhưng tôi chưa bao giờ lường trước hay chuẩn bị tinh thần cho việc anh trai mình lại dính vào chuyện này. Nếu có ai đó đoán trước được tình huống này, thì có lẽ phải nghi ngờ trạng thái tinh thần của người đó mới đúng.
“Phức tạp quá...”
Lòng nặng trĩu, tôi buột miệng lẩm bẩm một mình. Dù sao cũng chẳng có ai nghe, chửi thề một tiếng cũng chẳng sao.
Lúc đầu, tôi đã nghĩ đây là một bữa tiệc bất ngờ. Chuyện này hoang đường đến mức tôi đã có suy nghĩ ngớ ngẩn như vậy. Cảm giác bối rối đó cũng cho thấy tôi hoàn toàn không biết phải hành động thế nào tiếp theo. Tôi nên đối mặt với Louise bằng vẻ mặt nào, và phải đối xử với anh trai ra sao đây.
Nếu đó là một người khác không phải anh trai tôi thì đã không sao. Tôi đã dứt bỏ được tơ vương nên dù Louise có hẹn hò với ai, tôi cũng tự tin mình có thể vui vẻ chúc phúc cho cô ấy.
Nhưng nếu Louise và anh trai thành đôi, tôi sẽ rơi vào tình cảnh quái đản khi mối tình đầu trở thành chị dâu của mình. Thậm chí, Louise cũng sẽ ở trong tình thế đã từ chối em trai của người mình thích. Cả hai sẽ ngượng ngùng đến mức khó thở mất.
‘Có vẻ như anh ấy không biết chuyện này.’
Anh trai tôi là người đã từng vạch rõ giới tuyến với cả Công nương Marghetta và chỉ mới gần đây mới bắt đầu thân thiết hơn. Một người như anh, tôi không nghĩ là sẽ biết được tình cảm của Louise.
Tôi bất giác thở dài. Nếu anh trai cố tình quyến rũ Louise thì tôi đã có thể nổi giận rồi. Tôi đã có thể túm cổ áo anh và gào lên rằng anh đang làm cái quái gì vậy.
Nhưng tôi biết rõ mọi chuyện không phải như thế. Anh trai không biết tình cảm của Louise, thậm chí còn mong tôi và cô ấy thành đôi. Anh đã giúp đỡ tôi không ít.
Vậy thì làm sao tôi có thể trách móc được đây? Anh trai đã nỗ lực vì em mình, còn người em thì thất bại vì năng lực không đủ. Chỉ vậy mà thôi.
‘Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.’
Cứ trăn trở mãi cũng chẳng có lời giải, nên tôi quyết định gạt bỏ những suy nghĩ đó. Phải rồi, rồi đâu sẽ vào đấy cả thôi.
Vả lại, cũng đâu có gì chắc chắn là Louise sẽ thành đôi với anh trai tôi. Nếu tôi cứ lo lắng thế này rồi chẳng có chuyện gì xảy ra, thì chỉ có mình tôi xấu hổ mà thôi.
...Dù vậy, vẫn không được quên mang theo đơn xin thôi học. Cứ giữ nó trong người, chuẩn bị sẵn sàng tinh thần rằng nếu có chuyện gì, tôi sẽ chạy thẳng đến Tòa nhà chính để nộp ngay lập tức.
‘Mình cũng sẽ giống như anh trai sao.’
Anh em nhà này nối gót nhau bước vào quan trường ở tuổi mười bảy. Gia tộc Krasius đúng là một gia tộc trung thần mà.
***
Ha ha, chết tiệt.
Đi ngủ thôi.
Đã lâu lắm rồi tôi mới dùng cầu liên lạc cho việc cá nhân thay vì công việc.
“Những thứ mẹ gửi, con đều ăn uống đầy đủ mà.”
—Ừ, con nhớ ăn uống đầy đủ nhé.
Hơn nữa, đối tượng lại là mẹ nên cảm giác càng thêm lạ lẫm. Từ trước đến nay, mỗi khi có việc cần báo về gia tộc, tôi đều liên lạc qua quản gia hoặc thị nữ trưởng. Đây là lần đầu tiên tôi gọi trực tiếp cho mẹ thay vì thông qua hai người họ.
Cảm giác ngượng ngùng kỳ lạ đó khiến tôi do dự trong chốc lát, nhưng vì đã hứa với mẹ rằng sau này sẽ liên lạc nên cuối cùng tôi vẫn gọi. Cũng chẳng phải việc gì khó khăn, nếu một lời hứa nhỏ nhặt như vậy mà cũng thất hứa thì thật không phải.
Dù có hơi bất ngờ khi vừa mới gọi đi chưa đầy vài giây đã có người bắt máy ngay lập tức.
—Trời tuy đã bớt nóng nhưng con vẫn phải cẩn thận đấy nhé.
“Con sẽ ghi nhớ.”
—Người ta nói thời tiết thay đổi đột ngột dễ bị cảm lạnh lắm.
“À, vâng.”
Cứ như vậy, mẹ không ngừng nói những lời hỏi thăm và lo lắng.
Phải cẩn thận cái này, phải cẩn thận cái kia, cái này cũng phải chú ý, cái kia cũng phải để tâm.
‘Mình đang ở đâu thế này.’
Nghe những lời dặn dò của mẹ mà tôi thấy hoang mang. Chẳng lẽ mình đang làm việc ở địa ngục à? Sao lại có nhiều thứ phải cẩn thận đến thế.
Nghĩ theo một cách nào đó thì đúng là địa ngục thật, nhưng thế này thì cũng hơi quá.
—Con hiểu chưa?
“Con hiểu rồi. Cảm ơn mẹ đã lo lắng.”
Dù sao đây cũng là tấm lòng của một người mẹ lo cho con trai nên tôi vẫn im lặng lắng nghe. Thôi thì nghĩ khác đi, coi như đây là bù đắp cho những cuộc gọi đã bỏ lỡ trong mấy năm qua. Gieo nhân nào gặt quả nấy mà.
—Erich vẫn ổn chứ con?
Mẹ cứ tiếp tục nói chuyện rồi đột nhiên nhắc đến Erich. Sao lại hỏi thăm tình hình của em trai với tôi chứ.
Thằng nhóc này, chẳng lẽ nó không gọi điện cho mẹ sao?
‘Cũng phải thôi.’
Tôi suýt nữa thì nghẹn ngào trước màn báo hiếu bùng cháy của đứa em, nhưng nghĩ đến tình trạng của Erich bây giờ thì cảm xúc đó nhanh chóng lắng xuống.
Lúc này chắc Erich cũng chẳng có tâm trạng nói chuyện với ai. Có lẽ thằng bé chỉ trò chuyện với những thành viên câu lạc bộ cùng chung nỗi buồn, chứ tâm trí đâu mà nghĩ đến việc gọi cho mẹ nữa.
Thật ra, nhìn cái cách thằng bé cười đùa ngay sau khi bị từ chối thì có vẻ chẳng hề hấn gì, nhưng chẳng ai biết trong lòng thằng bé thế nào. Biết đâu bên ngoài tỏ ra ổn thỏa nhưng bên trong lại đang mục rữa thì sao.
‘Có nên nói không nhỉ.’
Tôi thực sự phân vân. Có nên nói chuyện thằng bé bị từ chối không?
Suốt kỳ nghỉ, mẹ luôn mong Erich sẽ tìm được người tâm đầu ý hợp ở Học viện. Chuyện yêu đương của con trai, đương nhiên mẹ sẽ tò mò.
Lúc ấy, tôi không nỡ nói rằng ‘Erich đã có người thương, nhưng lại lép vế nhất trong số các tình địch’, nên đành cho qua chuyện. Nhưng bây giờ, họ không còn là đối thủ nữa mà đã trở thành những người đồng cảnh ngộ bị từ chối cùng một ngày.
“Thưa, mẹ.”
Sau một hồi đắn đo, tôi cẩn trọng lên tiếng.
Đây hoàn toàn là chuyện riêng tư của Erich. Chừng nào chính miệng thằng bé chưa nói ra thì mẹ không biết cũng chẳng sao.
Nhưng nếu mẹ không biết gì mà lại hỏi Erich về chuyện tình cảm thì chẳng khác nào xát muối vào vết thương. Đương nhiên đây là cái giá phải trả cho việc giấu giếm, nhưng để mẹ tự tay khơi lại nỗi đau của mối tình đầu tan vỡ thì cũng tàn nhẫn quá.
“Chuyện là thế này.”
Dĩ nhiên, tôi sẽ phải dặn mẹ đừng tỏ thái độ gì trước mặt Erich.