Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3876

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

128 1

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 1

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 0

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 2

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 1

Web Novel - Chương 131 - Tôi không biết tên đó (2)

Dẫu bị bỏ không suốt kỳ nghỉ, phòng sinh hoạt của câu lạc bộ làm bánh vẫn trông khá sạch sẽ. Tôi đã đinh ninh là nơi này sẽ bám đầy bụi nên đã chuẩn bị sẵn đồ nghề để dọn dẹp rồi.

—Tôi nghe tin anh đã trở lại Học viện. Phòng sinh hoạt vẫn được dọn dẹp định kỳ nên anh có thể sử dụng ngay.

Tôi đang chuẩn bị dụng cụ lau dọn thì nhận được liên lạc từ vị Phó Hiệu trưởng, thế nên mới đi tay không đến đây. Hóa ra nơi này chẳng hề bị bỏ bê, mà trái lại còn là một nơi quý giá được chăm sóc đều đặn.

Cảm ơn ông, Phó Hiệu trưởng. Đúng là nhân vật quyền lực thứ hai của Học viện có khác, năng lực và sự tinh tế của ông quả là đáng nể. Giá mà bộ ba kia được một nửa của ông thôi thì tốt biết mấy.

‘Hay là chiêu mộ nhỉ.’

Trong một thoáng, tôi chợt nảy ra ý định chiêu mộ vị Phó Hiệu trưởng về Phòng Thanh tra. Các khoa khác thì có lẽ không được, nhưng nếu bổ nhiệm ông vào vị trí Phó phòng thì hẳn sẽ làm rất tốt.

Dù đây là một đề nghị đáng để cân nhắc nghiêm túc, tôi vẫn quyết định gạt đi. Suy cho cùng, con người ta nên làm việc ở nơi phù hợp với sở trường của mình. Chính tôi đây cũng đang khổ sở vì phải làm việc ở Bộ Tài chính trong khi sở trường lại là quân đội còn gì.

Tôi nén lại nỗi cay đắng, đặt chậu sơn tra xuống bên cửa sổ. Phải mà biết vị Phó Hiệu trưởng sẽ quản lý định kỳ thì tôi đã chẳng cần mang nó theo làm gì, nhưng dẫu sao thì nó cũng đã góp phần trang trí cho phòng tôi suốt thời gian ở dinh thự.

Cảm ơn mày nhé, bé Trắng của ta.

‘Lớn nhanh khỏe mạnh nhé.’

Bé Trắng nhà ta, thật xinh đẹp làm sao.

Quả thực Irina rất biết chọn quà. Nghĩ đến ngôn ngữ loài hoa mà Yuris từng kể, món quà này lại càng thêm ý nghĩa. Tha thứ và bao dung, nghe lại lần nữa vẫn thấy thật phi thường.

Nếu là Irina, tôi sẽ không bao giờ tha thứ. Gia tộc đang yên đang lành bỗng dưng bị đánh cho tan tác thì làm sao mà bỏ qua cho được.

Tôi cẩn thận vuốt ve cành cây như thể đang chạm vào mái tóc của Trưởng khoa 3 rồi quay người đi. Vài giờ nữa khách sẽ đến, phải chuẩn bị dần thôi.

‘Ferosa Ganelli.’

Tôi vừa lấy bánh kẹo đã mua sẵn ở cửa hàng ra, vừa nhẩm lại tên của vị khách.

Cô là con gái của Villar, thuộc gia tộc Bá tước Ganelli - một trong những gia tộc võ học danh giá của Vương quốc Armein. Một tài năng được chính thức sắc phong hiệp sĩ ở tuổi mười bảy.

Ở độ tuổi đó, thực lực như vậy đúng là đáng gờm. Nhưng cũng chỉ là đáng gờm so với lứa tuổi ấy mà thôi, chứ không có nghĩa là thực lực của cô vượt trội hơn các hiệp sĩ khác. Hiệp sĩ mười bảy tuổi thì đã sao, chẳng lẽ ra chiến trường người ta chỉ đánh nhau với kẻ cùng tuổi chắc?

‘Nghĩ kiểu gì cũng thấy giống tự nguyện ứng cử.’

Bất kỳ quốc gia nào trên lục địa cũng đều có một quy tắc bất thành văn: không điều động người có quan hệ huyết thống vào cùng một nhiệm vụ. Lỡ như toàn bộ người thi hành nhiệm vụ đều hy sinh, cả một gia tộc sẽ đứng trước nguy cơ tuyệt tự.

Hơn nữa, tình hình hiện tại cũng không cấp bách đến mức phải phá lệ, và năng lực của Ferosa cũng không đến mức không thể thay thế. Vậy thì chỉ có một khả năng, đó là chính cô ấy đã tình nguyện tham gia nhiệm vụ này.

Càng nghĩ tôi càng không tài nào hiểu nổi. Tại sao lại phải tự nguyện chứ? Và Armein cũng thật lạ khi chấp nhận lời đề nghị đó.

‘Chẳng lẽ họ thực sự muốn cho gia đình đoàn tụ đến vậy sao.’

Theo một khía cạnh nào đó, đây đúng là một nhiệm vụ yên bình tại Học viện Đế Quốc. Vì là hộ vệ Hoàng tử nên tương lai thăng tiến cũng được đảm bảo. Có lẽ vì vậy mà họ đã không chút đắn đo, gửi con gái đến cho Villar, người cha bất đắc dĩ phải sống xa nhà.

Nhưng đó là khi nghĩ theo hướng tích cực nhất, còn thực tế thì khác. Chính họ cũng biết điều đó nên mới vội vàng thay đổi nhân sự trên quy mô lớn như vậy.

‘Chẳng biết nữa.’

Thôi kệ, dù tôi có vắt óc suy nghĩ thì làm sao biết được chuyện nội bộ của nước người ta. Cứ cho là Vương quốc Armein đã cảm động trước tấm lòng hiếu thảo vô bờ bến của Ferosa nên mới quyết định như vậy đi.

Chỉ tiếc là đối với Villar, đó lại là một tấm lòng hiếu thảo cháy bỏng theo đúng nghĩa đen.

Tiếng bước chân vang lên từ xa rồi dừng lại ngay trước phòng sinh hoạt. Họ đến rồi.

-Cốc cốc.

“Thưa Thanh tra. Tôi là Villar.”

“À, mời ông vào.”

Cánh cửa mở ra, tôi suýt nữa thì quay đi. Sắc mặt Villar trông còn u ám hơn cả lần trước. Xem ra thứ đánh gục được người hiệp sĩ vẫn kiên cường trước những hành vi ngang ngược của các vị Hoàng tử ngốc nghếch, lại chính là con gái của ông ta. Thật đáng tiếc.

Thậm chí, mái tóc vàng của Villar trông càng thêm xơ xác không phải là do tôi tưởng tượng. Cứ đà này, chẳng biết tóc ông có bạc trắng hết không nữa.

“Cảm ơn ông đã nhận lời mời đột ngột của tôi.”

Tôi cố nén sự thương cảm và đón tiếp Villar. Lần này không phải gặp vì công việc mà hoàn toàn là để an ủi, nên phải chào đón ông ta một cách nồng hậu.

Dĩ nhiên, hiếm có thứ gì vô nghĩa bằng lời an ủi từ một người đàn ông khô khan, nhưng thà nghỉ chân ở đây còn hơn là bị giày vò tại ký túc xá của lực lượng Tam Quốc.

“Tôi mới là người phải cảm ơn vì anh đã chấp nhận yêu cầu quá đáng của tôi.”

“Ha ha, có gì mà quá đáng đâu.”

Tôi khẽ bật cười trước lời của Villar rồi chuyển ánh mắt ra sau lưng ông ta.

Nhân vật chính trong cái ‘yêu cầu quá đáng’ mà Villar vừa nhắc tới, và cũng là nghi phạm hàng đầu nếu ông ta có ngã quỵ vì cao huyết áp.

“Hiệp sĩ Villar, vậy vị này là...?”

“Vâng, là con gái tôi.”

Trước câu trả lời xen lẫn tiếng thở dài, nữ hiệp sĩ tóc xanh chàm khẽ bước lên một bước rồi cúi đầu.

“Tôi là Ferosa Ganelli.”

Vẻ mặt cứng đờ, lời chào hỏi cộc lốc. Một dáng vẻ hết sức bình thường, không có gì nổi bật. Ít nhất thì nhìn bề ngoài, chẳng ai nghĩ cô lại là nhân vật chính của ‘tấm lòng hiếu thảo cháy bỏng’ kia.

‘Được thừa hưởng từ cả hai người.’

Dáng vẻ thô kệch và nghiêm nghị là của cha, còn mái tóc xanh chàm chắc là của mẹ.

“Tôi là Carl Krasius. Mong chúng ta sẽ hòa hợp cho đến khi tốt nghiệp, Hiệp sĩ Ferosa.”

“Vâng, rất mong được anh giúp đỡ.”

Sau màn chào hỏi qua loa, tôi mời cả hai ngồi xuống. Để khách đứng mãi thì thật không phải phép.

Tôi vừa đặt trà bánh đã chuẩn bị sẵn lên bàn thì Villar liền lên tiếng trước.

“Lâu lắm rồi tôi mới lại được ăn bánh kẹo trong phòng sinh hoạt câu lạc bộ.”

Lời nói đó khiến tôi bất giác bật cười. Đúng là đã rất lâu rồi. Dù tôi cũng thường xuyên tổ chức tiệc trà ở thủ đô hay lãnh địa, nhưng đôi khi tôi vẫn nhớ những buổi tiệc trà nhỏ gọn trong phòng sinh hoạt này.

“Chỉ khác là bánh kẹo lần này không phải tự làm mà là mua sẵn thôi.”

“Thật đáng tiếc.”

Nhưng vẻ mặt ông ta lại chẳng có chút gì là tiếc nuối. Ý là hàng mua sẵn vẫn tốt hơn món bánh quy gây tranh cãi dữ dội của Louise.

Tôi hiểu mà. Chắc ông ta cũng không muốn cho con gái mình ăn món bánh mà phần lớn mọi người đều không nuốt nổi của Louise. Dù con gái có gây ra chuyện tày đình, người làm cha vẫn thương con hay sao...

Tôi vô thức liếc nhìn Ferosa, cô vẫn giữ nguyên vẻ mặt cứng đờ. Ừm, tốt nhất là không nên bắt chuyện.

“Chắc hẳn ông đã bận rộn nhiều việc, cứ thoải mái nghỉ ngơi một lát rồi hẵng về.”

Cứ theo kế hoạch ban đầu mà chăm sóc cho Villar thôi. Lỡ ông ta suy sụp tinh thần rồi bỏ trốn thì phiền phức lắm.

May mắn thay, tôi có thể thấy tinh thần của Villar đang dần hồi phục.

“Cha. Cha cũng thử cái này đi.”

Điều đáng ngạc nhiên là, người có công lớn nhất trong việc phục hồi tinh thần ấy lại chính là Ferosa.

Thật trớ trêu khi người giáng đòn chí mạng lại cũng là người chữa lành vết thương tinh thần đó, nhưng nói gì thì nói, cô vẫn là con gái của ông ta. Có lẽ vì cô con gái chưa đầy hai mươi tuổi cứ quấn quýt bên cạnh nên ông ta mới tìm lại được sự bình yên trong tâm hồn.

Hiệp sĩ thường có xu hướng cứng nhắc. Một cô con gái đang đi trên con đường hiệp sĩ như vậy mà lại dịu dàng với cha mình, chắc hẳn ông ta sẽ cảm thấy vừa tự hào vừa đáng yêu lắm.

“Giá như ngày thường nó cũng được như thế này thì tốt biết mấy.”

Tôi vờ như không nghe thấy lời lẩm bẩm của Villar. Hóa ra không phải ngày thường cô ấy cũng như vậy, mà là vì có tật giật mình nên mới thế.

Ferosa dường như cũng xấu hổ trước lời của cha nên cúi gằm mặt. Nhìn điệu bộ đó, có vẻ cô cũng biết mình đã làm sai.

Dù vậy, việc cô nhận thức được lỗi lầm của mình đã ghi thêm điểm cộng vào ấn tượng ban đầu. So với một vị Hoàng tử nào đó cùng quốc tịch, cô quả là một thiên thần. Tên khốn đó chắc còn chẳng biết tôi đang chửi hắn nữa kìa.

“Xem ra Hiệp sĩ Ferosa rất quyến luyến Hiệp sĩ Villar nhỉ.”

Vì vậy, tôi đã khéo léo xen vào để bênh vực Ferosa. Thấy tôi có ý bảo vệ mình, Ferosa đang cúi đầu liền khẽ ngẩng lên.

“Nhưng tôi thật không ngờ con bé lại theo tôi đến tận Đế Quốc.”

Rồi cô lại cúi gằm mặt. Xin lỗi nhé, chiêu này không hiệu quả rồi.

Một khi đã bí lời thì chẳng nghĩ ra được câu nào thích hợp. Nghĩ đi nghĩ lại, quả thực không có lời nào biện minh nổi cho việc Ferosa đến Đế Quốc.

Dù vậy, tôi vẫn cố gắng nặn ra vài chữ. Nếu dừng lại ở đây thì cả tôi và Ferosa đều sẽ khó xử.

“Sự kiên trì để trở thành hiệp sĩ ở độ tuổi trẻ như vậy chắc chắn không phải tầm thường. Việc cô có những hành động hơi khác thường một chút cũng là điều dễ hiểu.”

Thật ra chẳng phải “hơi” đâu. Mà là cực kỳ dị hợm.

“Hơn nữa, sau khi trở thành hiệp sĩ mà không hề tự mãn, lại còn nghĩ đến cha mình, hình ảnh đó đẹp đẽ biết bao.”

Thực ra chẳng đẹp đẽ gì sất. Trông đáng sợ thì có.

“Có một hiệp sĩ như thế này trong lực lượng hộ vệ, chắc hẳn Điện hạ Rutis cũng sẽ an tâm.”

Thực tế thì nói gì đến an tâm, có khi cậu ta còn chẳng biết Ferosa tồn tại─

“Thật sao?”

‘Gì vậy?’

Sao lại phản ứng ở đoạn này chứ?

Ferosa, người nãy giờ vẫn im lặng quan sát tôi và Villar, bỗng sáng bừng mắt lên và cất lời. Nghĩ lại thì, ngoài lời chào ban đầu, đây là lần đầu tiên cô nói chuyện với tôi.

“Vâng, có lẽ là vậy.”

Tôi đành gật đầu cho qua chuyện. Ngay lập tức, đôi mắt của Ferosa bắt đầu sáng rực lên.

“Nếu có thể giúp ích cho Điện hạ Rutis thì không còn vinh hạnh nào lớn hơn.”

Giọng điệu của cô cũng cao lên một cách kỳ lạ. Vẻ mặt cứng nhắc khi nãy cũng bắt đầu ánh lên sức sống.

Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi quay sang nhìn Villar thì thấy ông ta đang lặng lẽ thở dài. À, ra là vậy.

‘Hóa ra có mục đích khác.’

Có thể Ferosa thật sự có lòng hiếu thảo với cha mình. Có thể cô muốn giúp đỡ người cha đang vất vả nơi đất khách quê người.

Nhưng nhìn bộ dạng hiện tại của cô, lý do quyết định khiến cô đến Đế Quốc lại là một chuyện khác.

‘Là một kẻ cuồng tín sao.’

Cô đã chạy đến đây để phò tá vị Điện hạ kính mến của mình. Chắc hẳn cô càng vui mừng hơn khi người chịu trách nhiệm nhiệm vụ hộ vệ đó lại chính là cha mình.

Ấn tượng tốt ban đầu giờ đang lung lay dữ dội. Chắc vì sùng bái Rutis nên cô cũng bộc trực và liều lĩnh y hệt cậu ta. Những điểm đó thì không cần phải giống nhau đâu.

“Xem ra cô rất kính trọng Điện hạ Rutis nhỉ.”

Lời nói đó khiến hai cặp mắt đồng thời đổ dồn về phía tôi.

Ánh mắt kinh hãi của Villar và ánh mắt đầy phấn khích của Ferosa. Dù vậy, cả hai đều giữ vẻ mặt gần như vô cảm, đúng là cha nào con nấy.

“Đương nhiên rồi. Điện hạ Rutis là─”

‘Chết tiệt.’

Ít nhất thì tôi cũng biết mình đã lỡ lời rồi.