Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3876

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

128 1

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 1

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 0

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 2

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 1

Web Novel - Chương 130 - Tôi không biết tên đó (1)

Hành trình từ thủ đô về Học viện vô cùng suôn sẻ. Chẳng có vụ tập kích nhàm chán nào xảy ra, và khác với lần đầu tiên, đường sá vẫn còn nguyên vẹn nên chuyến đi cũng thoải mái hơn nhiều.

Nghĩ lại con đường nát như tương bần dạo ấy, tôi vẫn thấy sôi máu. Rõ ràng đã nhận tiền tu sửa đường sá, vậy mà nó lại thảm hại đến thế là sao? Dĩ nhiên, khoản tiền bốc hơi đó đã được thu hồi bằng cách tịch biên tài sản của vị quan địa phương.

Dù sao thì, cứ thế bon bon trên đường mà chẳng gặp trở ngại nào, cuối cùng chúng tôi cũng đến được Học viện. Phải nói là tôi cũng chẳng nhớ nhung gì nơi này.

‘Yên tĩnh thật.’

Vừa vào khuôn viên Học viện, một sự tĩnh lặng đến lạ lẫm, trái ngược hẳn với không khí sôi nổi trong học kỳ, đã bao trùm lấy không gian.

Nghĩ đến việc vẫn đang trong kỳ nghỉ thì yên tĩnh cũng là điều đương nhiên. Hầu hết học viên đã về nhà, mà không có khách hàng là học viên thì khu phố buôn bán cũng phần nào mất đi sức sống.

Nếu Học viện là một cái hang ổ nào đó giữ chân học viên ngay cả trong kỳ nghỉ thì đã đành, nhưng may thay, nơi này không phải như vậy.

“Học viện cũng có lúc yên tĩnh thế này nhỉ.”

Nghe giọng nói từ phía đối diện, tôi quay lại thì thấy Marghetta đang nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trông cô ấy có vẻ ngạc nhiên một cách thuần túy. Dù chỉ là một khoảnh khắc bình thường nhưng tôi lại bất giác mỉm cười.

“Đây cũng là lần đầu em thấy cảnh này à, Mar?”

“Vì em thường dùng dịch chuyển tức thời để đến kịp lễ khai giảng, nên chưa có dịp nào thấy được quang cảnh Học viện trong kỳ nghỉ cả.”

Đúng thật, Marghetta đâu phải tiểu thư quý tộc ở vùng quê nào đó, cô ấy chẳng cần phải đi đi về về một quãng đường xa bằng xe ngựa làm gì, chỉ cần dùng pháp sư dịch chuyển là xong.

“Xem ra anh lại làm phiền em rồi, trong khi em có thể về nhà một cách thoải mái hơn. Anh xin lỗi.”

“Không sao đâu. Di chuyển bằng xe ngựa cũng có cái thú của việc du hành mà, phải không anh?”

Marghetta mỉm cười rồi đứng dậy, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh tôi.

“Với lại, thời gian được ở bên anh Carl cũng dài hơn, nên em mừng lắm chứ.”

“Vậy thì may cho anh quá.”

Tôi cười gượng trước lời của Marghetta. Giờ thì em ấy nói những lời này một cách tự nhiên thật rồi.

Kể từ sau khi tôi trải lòng với Marghetta tại dinh thự, cô ấy vốn đã chủ động nay lại càng trở nên táo bạo hơn.

“Vì anh Carl đã thành thật với em, nên em cũng sẽ thẳng thắn với anh.”

Vài ngày trước khi trở lại Học viện, lời tuyên bố hùng hồn của Marghetta thực sự đã khiến tôi rất ngạc nhiên. Ngay cả tôi, người đã cố gắng phớt lờ những cô gái khác, cũng không tài nào làm ngơ trước Marghetta được.

Cô ấy thể hiện thiện cảm một cách tích cực như vậy, muốn giả vờ không biết thì chắc tôi phải thiếu mắt hoặc thiếu tai. Vậy mà mức độ kiềm chế và che giấu của cô ấy trước đây lại đến mức đó cơ à?

Và Marghetta sau khi gỡ bỏ giới hạn quả thực đã trở nên phi thường. Trước đây, chỉ cần tôi đến gần một chút là mặt cô ấy đã đỏ bừng, luống cuống cả lên, nhưng giờ thì cô ấy lại chủ động đến gần và đường hoàng nói những lời ngượng ngùng.

‘Mà cũng không hẳn.’

Nhìn kỹ lại, mặt Marghetta hơi ửng đỏ. Đồng tử cũng đang rung lên dữ dội. Xem ra cũng không phải là không hề gì.

Chỉ là khả năng chịu đựng sự ngượng ngùng của cô ấy đã tăng lên. Như vậy cũng đã là một bước tiến vượt bậc rồi.

“Cảm ơn em đã dành thời gian quý báu của mình cho anh.”

Tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay Marghetta, sắc đỏ phớt trên má cô ấy dần trở nên đậm hơn.

Tôi biết làm vậy chẳng khác nào đang trêu chọc Marghetta. Nhưng tại sao nhỉ, dáng vẻ ngượng ngùng thế này của cô ấy lại quen thuộc và đáng yêu đến lạ.

“V-Vì anh Carl... thì cả đ-đời em cũng có thể dành cho anh.”

Nhìn cô ấy nói năng lắp bắp, một góc trong lòng tôi bỗng trở nên ấm áp.

Những người khác trong đoàn đều đã về ký túc xá, còn tôi thì có người cần gặp nên đã đi đến tòa nhà chính. Dù Học viện vắng bóng học viên, vẫn có những người kiên trì bám trụ lại nơi này.

“Lâu rồi không gặp, Trưởng phòng Thanh tra. Dạo này anh vẫn khỏe cả chứ?”

“Vâng, tất nhiên rồi. Thật mừng khi thấy vị Hiệu trưởng vẫn khỏe mạnh.”

Đặc biệt, người đàn ông thống trị Học viện này lại coi nơi đây như nhà mình. Nơi làm việc và nhà ở là một, chẳng phải là sự kết hợp đáng sợ đến mức ám ảnh trong mơ sao?

Nhìn vị Hiệu trưởng, tôi bất giác thấy cảm thông, nhưng dường như chính ông ấy lại chẳng có cảm xúc gì đặc biệt. Miễn là bản thân thấy ổn thì cũng chẳng sao cả.

“Không có chuyện gì xảy ra là tốt rồi. Nếu có bất cứ điều gì xảy đến với các học viên, thì không còn gì đáng tiếc hơn.”

“Tôi cũng đồng tình.”

Tôi gật đầu tán thành trước lời của vị Hiệu trưởng trong khi ông vuốt bộ râu dài của mình. Dù không bằng tôi hay Villar, những người đã trực tiếp lăn lộn tại hiện trường, nhưng Hiệu trưởng cũng là một trong những người đã phải thót tim vì chuyến đi đến thủ đô của câu lạc bộ làm bánh lần này.

Mấy kẻ mang danh Hoàng tử với ứng cử viên Thánh Nhân ở lại Học viện đã đủ khiến người ta đau đầu rồi, lại còn thêm cả chuyến đi đến thủ đô nữa chứ? Đúng là phát điên mà. Nếu những thành viên câu lạc bộ làm bánh, với thân phận là học viên, mà bị thương thì Hiệu trưởng cũng phải chịu trách nhiệm.

Dù có oan ức vì họ bị thương khi đang lăng xăng bên ngoài Học viện, nhưng biết làm sao được. Khi có chuyện cần chịu trách nhiệm, dù oan ức cũng bị túm cổ lôi ra chính là vai trò của các chức vị cao cấp.

“Đúng vậy. Trưởng phòng Thanh tra đã vất vả nhiều rồi.”

Dĩ nhiên, ông ấy sẽ không phải gánh vác trách nhiệm nặng nề như tôi, người vừa là chức sắc cao cấp vừa là người phụ trách hiện trường. Hiệu trưởng cũng biết điều đó nên mới nói lời an ủi như vậy.

“À, Trưởng phòng Thanh tra.”

Sau vài câu hỏi thăm và trao đổi tình hình, vị Hiệu trưởng như sực nhớ ra điều gì đó rồi lên tiếng.

“Trong lực lượng Tam Quốc lần này có một nhân vật khá đặc biệt.”

“Vậy sao? Thật thú vị.”

‘Chết tiệt.’

Trái ngược với vẻ ngoài, trong lòng tôi buột miệng chửi thề một cách bản năng. Nhờ có Villar mà đến giờ tôi vẫn chưa phải va chạm với lực lượng Tam Quốc, nhưng tôi nghe nói trong kỳ nghỉ này, tất cả nhân sự ngoại trừ Villar đều đã được thay thế.

Nếu trong số nhân sự thay thế đó xuất hiện một kẻ ngỗ ngược dám thách thức quyền uy của Villar thì cả tôi và ông ta đều sẽ mệt mỏi. Vì vậy, tôi đã mong mọi chuyện sẽ trôi qua trong êm đẹp.

‘Nhưng đến mức Hiệu trưởng phải nhắc đến thì...’

Rốt cuộc phải là nhân vật lừng lẫy đến mức nào mà đích thân Hiệu trưởng phải đề cập đến chứ. Một người khiến Hiệu trưởng phải chú ý thì hẳn phải là một chức sắc khá cao hoặc một nhân vật phi thường, và có lẽ là một kẻ tầm cỡ có thể đặt nghi vấn về quyền uy của Villar.

Như vậy thì phiền phức đây. Villar là một đối tác đàm phán không tồi, nên tôi mong ông ta sẽ ở lại cho đến khi tốt nghiệp.

“Đây là danh sách nhân sự được thay thế. Tôi nhận được nó hai ngày trước.”

Vị Hiệu trưởng rút vài tờ giấy từ chồng tài liệu trên bàn và đưa cho tôi. Hai ngày trước là lúc tôi đang ngồi trên xe ngựa.

Tôi nhận lấy tập tài liệu và lướt nhanh qua. Villar là một trong năm kỵ sĩ hàng đầu của đội Kỵ sĩ Hoàng gia Armein. Nếu là một sự tồn tại có thể uy hiếp ông ta, thì ít nhất tôi cũng phải biết tên.

‘Rắc rối đây.’

Nghĩ đơn giản thì đó là một nhân vật trong đội Kỵ sĩ Hoàng gia có cấp bậc cao hơn Villar, nhưng xác suất này thấp. Nếu họ định cử một người như vậy thì ngay từ đầu đã cho Villar về nước rồi.

Vậy thì Liên Hiệp Quốc Juvent đã cử một pháp sư cấp cao đến? Hay Thánh Quốc gửi đến một nhân vật cấp Hồng y?

Dù là ai cũng phiền phức. Chức vụ quá cao sẽ khiến tôi khó mà áp chế trong trường hợp khẩn cấp—

‘Vừa rồi là gì vậy.’

Ánh mắt đang lướt xuống dưới bỗng vội vàng ngước lên. Hình như tôi vừa thấy thứ gì đó kỳ lạ.

Một cái tên lạ hoắc. Không phải là một nhân vật cấp cao đến mức tôi biết.

Nhưng họ thì lại là một cái họ quen thuộc.

Ferosa Ganelli.

‘Cái quái gì thế này.’

Rốt cuộc là chuyện quái gì đây. Tại sao họ Ganelli lại xuất hiện ở đây.

Sự xuất hiện của một nhân vật hoàn toàn bất ngờ khiến tôi phải kiểm tra lại nhiều lần. Hay là mình nhìn nhầm, tên là Gadelli hay Ganelly gì đó chăng?

‘Không phải.’

Dĩ nhiên, kết quả vẫn không đổi. Đúng là Ganelli.

Cú sốc bất ngờ khiến tôi ngẩn người nhìn chằm chằm vào tập tài liệu. Ferosa Ganelli, 17 tuổi, quốc tịch Armein.

Trong mục ghi chú đặc biệt bên dưới tên, có ghi rõ ràng là con gái của Villar Ganelli. Không phải là trùng họ ngẫu nhiên. Đúng là con gái của Villar.

‘Tại sao?’

Tại sao con gái của Villar lại ở đây?

Không, bất kể là quốc gia nào trên lục địa này cũng không có chuyện dồn cả người nhà vào cùng một nhiệm vụ, đúng không? Hơn nữa, nhiệm vụ hộ tống này cũng không phải là tình huống cấp bách đến mức phải phá vỡ thông lệ như vậy.

“Đặc biệt phải không? Lần đầu tiên tôi cũng khá ngạc nhiên đấy.”

“A, vâng. Quả thật rất đặc biệt.”

Thấy bộ dạng của tôi, vị Hiệu trưởng lên tiếng. Phải rồi, bất cứ ai cũng sẽ có phản ứng giống tôi thôi.

Nhiệm vụ này có gì tốt đẹp đâu mà con gái lại theo cha đến tận đất nước xa xôi này. Lòng hiếu thảo thật đáng cảm động, nhưng không cần phải thể hiện theo cách này chứ.

‘Thảo nào sắc mặt ông ta có vẻ u ám.’

Trong suốt quãng đường trở về Học viện, vẻ mặt của Villar trông có phần u tối một cách kỳ lạ.

Tôi đã muốn hỏi xem có chuyện gì, nhưng tôi và Villar chỉ là quan hệ công việc, chứ đâu thân thiết gì về mặt cá nhân.

Tuy đã có sự thân thiết ngầm được xây dựng qua thời gian cùng nhau lăn lộn, nhưng có thể Villar không nghĩ vậy. Vì thế, tôi cảm thấy như đang xâm phạm vào đời tư của ông ta nên đã cho qua.

“...Thật là một chuyện đáng kinh ngạc.”

Tôi chỉ có thể nói được câu này. Quả là một chuyện đáng kinh ngạc.

Có thể Villar nhớ gia đình vì không thể trở về quê hương. Sống ở nơi đất khách quê người thì ai cũng nhớ nhà thôi. Đó là điều hiển nhiên.

Nhưng đưa cả gia đình đến nơi đất khách quê người này thì là cách giải quyết quái gì vậy. Chắc hẳn ông ta muốn gặp ‘gia đình ở quê nhà’ chứ không phải muốn có ‘gia đình cùng chịu khổ’.

‘Vương quốc Armein cũng chẳng bình thường chút nào.’

Armein cũng là một “xứ sở đen tối”. Hai quốc gia đứng đầu và thứ hai về quốc lực đều là những xứ sở đen tối, tương lai của lục địa này thật ảm đạm.

Lẽ nào đây là tiêu chuẩn chung của cả lục địa? Hay là do tôi không biết, chứ thực ra tất cả các quốc gia đều ở mức độ này?

Vậy thì thà ở Đế Quốc còn tốt hơn chăng? Dù sao thì nếu tất cả đều đen tối, thì ở một nước lớn vẫn tốt hơn là ở một nước nhỏ.

‘Kinh khủng thật.’

Một lục địa mà Đế Quốc lại được xem như thiên thần sao. Rốt cuộc thì Enen đã tạo ra cái thế giới quái quỷ gì thế này.

Ngày hôm sau, lực lượng Tam Quốc mới đã đến, khiến cho Học viện vốn yên tĩnh trở nên có chút ồn ào.

Việc nghênh đón là chuyện của Tam Quốc chứ không phải của Đế Quốc, nên không liên quan đến tôi, nhưng—

“Nếu có thời gian, mời ông đến phòng sinh hoạt câu lạc bộ. Chúng ta cùng uống trà thì sao?”

— Tôi hiểu rồi. Cảm ơn vì lời mời của anh.

Nhớ lại lời của Hiệu trưởng ngày hôm qua, và nghĩ đến cảnh Villar sẽ gặp lại con gái mình hôm nay, tôi không thể nào ngồi yên được.

Ngay cả một người lạ bị ngã xuống nước vùng vẫy cũng khiến người ta muốn giúp đỡ. Huống hồ là Villar, người mà tôi đã quen biết mấy tháng trời.

Dù tôi chẳng thể giúp được gì, nhưng ít nhất cũng phải an ủi ông ta, biết làm sao bây giờ.

— À, thưa Trưởng phòng. Xin lỗi nhưng tôi đưa thêm một người nữa đi cùng có được không?

Và không lâu sau, khi nhận được cuộc gọi từ Villar, tôi đã nhận ra.

Villar rất yếu lòng trước con gái...

“Dĩ nhiên là được. Tiệc trà càng đông càng vui mà.”

Cố lên nhé, Villar.