Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3876

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

128 1

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 1

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 0

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 2

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 1

Web Novel - Chương 129 - Nỗi sầu của Villar

Ngay khi nghe tin Điện hạ Rutis quyết định ở lại Học viện thay vì hồi hương, tôi đã thấy như trời sập. Càng choáng váng hơn khi biết đó không phải là quyết định độc đoán của riêng ngài, mà là kết quả của sự đồng thuận với những nhân vật chủ chốt khác, tôi có cảm giác như đất dưới chân mình cũng đang sụp đổ.

‘Đây là địa ngục sao.’

Dù cuộc đời tôi chẳng phải thánh thiện gì, nhưng cũng đâu đến mức tàn ác để phải bị đày xuống địa ngục.

Vậy mà chuyện quái gì đang xảy ra thế này? Rốt cuộc tôi đã phạm phải tội tình gì mà phải chịu hình phạt lăn lộn nơi địa ngục trần gian này chứ? Tôi đã mong được về quê hương trong kỳ nghỉ để thở lấy một hơi...

Tin tức này khiến lực lượng hộ vệ của cả Tam Quốc rơi vào hỗn loạn. Ai nấy đều đang mong ngóng ngày trở về tổ quốc để bàn giao công tác, vậy mà giờ lại không được hồi hương ư?

“Ngài Villar! Chuyện này là sao!”

“Điện hạ ở lại Đế Quốc ư? Thật quá vô lý!”

Những người đầu tiên xông tới là người của Armein. Có lẽ vì ở gần nhất nên họ cũng là người đến nhanh nhất.

‘Mắt họ long lên sòng sọc cả rồi.’

Mới vài ngày trước thôi, họ còn vỗ về an ủi tôi. Rằng trong khi những người khác sẽ được về nước bàn giao công việc sau kỳ nghỉ, thì tôi lại phải mắc kẹt với nhiệm vụ này cho đến tận lúc tốt nghiệp.

Khi ấy, họ đã dùng đủ lời lẽ để vỗ về tôi, vậy mà giờ lại lao đến trong cơn thịnh nộ. Chắc họ sợ mình cũng rơi vào hoàn cảnh của tôi, nên mới mất hết lý trí như vậy.

“Dừng lại.”

Tôi hiểu cho họ, nhưng không thể thông cảm được. Dám làm loạn chỉ vì chuyện này trước mặt một người đã chắc chắn phải ở lại ba năm như tôi ư?

“Đây là mệnh lệnh của Điện hạ Rutis. Tuân lệnh tuyệt đối, đó chẳng phải là đức tính của một kỵ sĩ sao.”

“Ngài Villar, nhưng mà...”

“Là lệnh của Hoàng thất.”

Nghe câu đó, những người đến phản đối đều im bặt.

Chúng tôi là kỵ sĩ của Armein, đất nước của những kỵ sĩ. Trong đó, chúng tôi là Đội Kỵ sĩ Hoàng gia, những người có thể tự tin mình là giỏi nhất.

Là thanh gươm của Hoàng thất, phụng sự cạnh bên và tuân theo ý chỉ của Hoàng tộc. Đội Kỵ sĩ Hoàng gia sống với niềm tự hào đó không thể nào làm trái ý của Điện hạ.

Về lý, chắc chắn họ hiểu. Chỉ là con tim không thể chấp nhận nổi tai ương bất ngờ này mà thôi.

“Vậy việc luân chuyển nhân lực hộ vệ thì phải làm sao? Tôi nghe nói trong nước đã tuyển chọn xong cả rồi.”

Một kỵ sĩ lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

Việc tuyển chọn người kế nhiệm chắc chắn đã hoàn tất. Đó là những người đã được quê nhà dốc lòng tuyển lựa trong suốt thời gian chúng tôi ở Học viện, nếu không thể luân phiên thì mọi chuyện sẽ thành công cốc.

Nếu cứ bắt họ quay về vị trí cũ với lý do ‘để lần sau thay thế’, thì mọi thứ sẽ trở nên rối rắm; còn để họ chờ đợi vô thời hạn thì lại là một tình huống trớ trêu vì thiếu hụt nhân lực.

“Ta đang liên lạc với trong nước. Họ đang tìm cách giải quyết, các ngươi cứ chờ đi.”

May mà trong nước cũng đang tìm mọi cách. Dù gì đây cũng là vấn đề liên quan đến an nguy của Điện hạ.

Dù sao đi nữa, tôi đã giải tán đám người phản đối bằng câu nói cứ chờ đợi. Có lẽ vì đã trút giận một trận nên họ cũng ngoan ngoãn ra về.

“Ngài Villar, tôi muốn trò chuyện một lát.”

“Không biết liệu huynh đệ có thời gian không.”

Mà tại sao hai người này lại đến đây?

Những vị khách tiếp theo là đại diện của Liên Hiệp Quốc Juvent và đại diện của Thánh Quốc. Rõ ràng họ cũng đang trong tình trạng khẩn cấp, vậy mà không hiểu có việc gì lại tìm đến tôi.

Đây không phải là vấn đề có thể giải quyết bằng cách đại diện Tam Quốc chụm đầu lại với nhau. Đây là vấn đề mà mỗi bên phải tự liên lạc với quốc gia của mình để tìm ra phương án.

“Không sao đâu. Nào, mời ngồi trước đã.”

Nhưng tôi không thể đuổi những người đã cất công đến đây về được nên đành tiếp đón họ.

Và không lâu sau, tôi đã hối hận với lựa chọn đó. Dù họ có trồng cây chuối mà đến đây, lẽ ra tôi cũng nên đuổi về mới phải.

“Dù tôi không có vinh hạnh hiểu rõ về Điện hạ Rutis, nhưng ngài ấy quả thực là một hình mẫu kỵ sĩ. Luôn dũng mãnh, đường hoàng và tiên phong.”

= Này tên khốn, nghe nói lần này do Hoàng tử của các người chủ mưu phải không?

“Tôi hoàn toàn đồng ý. Thật đáng ngưỡng mộ khi ngài Villar được phụng sự một chủ nhân như vậy.”

= Không biết quản Hoàng tử của mình cho tử tế à?

Họ đến không phải để thảo luận, mà là để gây sự.

‘Chết tiệt.’

Rảnh rỗi lắm hay sao mà còn có thời gian thong thả đến đây gây sự nữa.

“Sự dũng mãnh của Điện hạ Rutis quả thực là tấm gương cho các kỵ sĩ, nhưng ngài ấy không phải là người chỉ có lòng dũng cảm. Ngài ấy còn là một người thông thái, biết cách kề vai sát cánh chứ không chỉ đơn độc đứng ở hàng đầu.”

= Thế Hoàng tử với ứng cử viên Thánh Nhân của các người thì sao? Chẳng phải đều cùng một giuộc cả à?

Chắc không còn gì để nói nên cuộc trò chuyện tạm dừng. Dù Điện hạ Rutis là người khởi xướng, nhưng nếu không có sự đồng ý của Hoàng tử Rater và Tanian thì cũng không thể thực hiện được. Trách nhiệm chung quá lớn để có thể quy kết cho một ai.

Vả lại, họ cũng tìm nhầm người để gây sự rồi. Tôi chỉ là một nạn nhân vô can trong chuyện này. Cùng là nạn nhân mà lại lục đục nội bộ, thật thảm hại.

Cuối cùng, cuộc thảo luận giữa đại diện Tam Quốc kết thúc mà chỉ để lại vết thương cho nhau. Thật tuyệt vọng. Phía trên thì Điện hạ Rutis gây chuyện, phía dưới thì réo gọi, bên cạnh thì quy trách nhiệm. Liệu còn ai bất hạnh hơn tôi không?

—Câu lạc bộ làm bánh dự định sẽ ở lại dinh thự của tôi trong thời gian ở thủ đô. Có lẽ trong suốt kỳ nghỉ, họ sẽ chỉ ở thủ đô chứ không phải Học viện.

“...Quả là một tin tức chấn động.”

Có. Ngay trước mắt đây.

Vị thanh tra đã vắng mặt sau lễ bế giảng đột nhiên liên lạc với tôi. Và những lời anh ta nói ra với gương mặt tươi cười đã khiến tôi choáng váng, nhưng đồng thời cũng bất giác cảm thấy thương hại.

‘Dinh thự ư.’

Câu lạc bộ làm bánh không chỉ có Điện hạ Rutis, mà còn có Hoàng tử Rater, Tanian, thậm chí cả Tam Hoàng tử của Đế Quốc. Để những nhân vật như vậy ở lại dinh thự của mình ư?

Tôi thử tưởng tượng cảnh câu lạc bộ đó ở trong dinh thự của mình. Thật kinh khủng. Đó không phải là chuyện con người có thể chịu đựng được.

—An ninh thủ đô rất nghiêm ngặt, các vị không cần quá lo lắng về việc hộ vệ. Dĩ nhiên là không thể cho tất cả mọi người nghỉ, nhưng nhân dịp này, một vài vị có thể tranh thủ nghỉ ngơi một chút.

“Cảm ơn sự quan tâm của anh.”

Tôi khẽ cúi đầu đáp lại lời của vị thanh tra. Việc toàn bộ lực lượng Tam Quốc tiến vào thủ đô thay vì Học viện là điều không thể, nhưng lời này có nghĩa là một bộ phận vẫn có thể.

May quá. Trong nước đã quyết định sẽ luân phiên dù chỉ một phần nhân sự, nếu gửi những người không thể vào thủ đô về nước thì vừa khớp.

Và khi nhân sự luân phiên tiến vào Đế Quốc, những người đã ở thủ đô trước đó sẽ trở về đợt hai là xong. Dĩ nhiên quá trình chọn lọc nhân sự cũng không dễ dàng gì, nhưng vẫn tốt hơn là không thể làm gì.

‘Sao Đế Quốc lại tốt hơn nhỉ.’

Giữa Tam Quốc cùng hội cùng thuyền chỉ còn lại những cuộc đối thoại đầy tổn thương, vậy mà Đế Quốc, nơi đáng lẽ phải có sự đấu trí gay gắt nhất, lại đang châm chước cho hoàn cảnh của chúng tôi.

Liệu thế này có đúng không. Vừa may mắn lại vừa cay đắng, một cảm giác thật kỳ lạ.

—Việc hộ vệ các quý khách, Đế Quốc cũng sẽ đặc biệt quan tâm. Tôi hy vọng trong kỳ nghỉ, ông Villar cũng có thể thoải mái một chút.

Nghe lời vị thanh tra, tôi bất giác quan sát khuôn mặt anh ta.

‘So với tôi thì...’

Có lẽ người cần được thanh thản phải là anh ta mới đúng.

Khóe miệng cứng đờ và quầng thâm ngày một đậm. Bất kể uy thế hay tai tiếng của vị thanh tra, nhìn một thanh niên chỉ hơn con gái mình vài tuổi mà ra nông nỗi này, thật không khỏi xót xa.

Nếu vị thanh tra là một kẻ ngang ngược, bướng bỉnh không biết lắng nghe thì tôi đã chẳng bận tâm, nhưng vì biết anh ta là một đối tác đàm phán không tồi trong thời gian qua nên cũng khó mà lờ đi.

“Một lần nữa xin cảm ơn anh.”

Hãy xử lý công việc của Tam Quốc một cách lặng lẽ nhất có thể. Đó là sự quan tâm lớn nhất mà tôi có thể dành cho vị thanh tra.

Sau khi đến thủ đô, thời gian trôi qua một cách đáng ngạc nhiên mà không có bất kỳ chuyện gì xảy ra.

Chuyến đi chỉ giới hạn trong thủ đô, không di chuyển đến các khu vực khác, và lần duy nhất ra ngoài thủ đô cũng là đến lãnh địa của vị thanh tra. So với những gì tôi lo lắng thì lịch trình khá là suôn sẻ.

Ngược lại, khoảng thời gian đau khổ nhất chính là trước khi đến thủ đô. Sự phản đối của những người đồng hành thất bại trong việc hồi hương vì quyết định của Điện hạ Rutis, biến số phải đóng quân ở thủ đô thay vì Học viện như trong hiệp định, việc lựa chọn nhân sự về nước trước, vân vân...

‘Chuyện này không thể làm lần thứ hai.’

Thật kinh hoàng. Nếu không có kinh nghiệm làm việc ở Đội Kỵ sĩ Hoàng gia, chắc tôi đã gục ngã rồi.

May mắn là lời của vị thanh tra, rằng mong tôi có thể thoải mái một chút không phải là lời nói suông, nên nỗi lo về việc hộ vệ cũng đã giảm đi phần nào. Bởi vì tôi cảm nhận được những luồng khí tức bất thường gần dinh thự của vị thanh tra.

Có lẽ đó là lực lượng của Đế Quốc để vừa hộ vệ vừa giám sát. Họ không có địch ý nên tôi đã giả vờ không biết. Nếu tôi dại dột phản đối để rồi họ rút đi, thì chỉ có tôi là người chịu thiệt.

Sẽ thật tốt nếu lực lượng không rõ danh tính đó cũng có mặt ở Học viện, nhưng đó chỉ là một tưởng tượng viển vông.

‘Sắp đến lúc quay về rồi nên lại suy nghĩ lung tung.’

Tôi thở dài rồi đưa tay lên vuốt mặt não nề. Cuộc sống ở thủ đô, dù chỉ thoải mái hơn một chút so với Học viện, giờ cũng đã kết thúc. Phải rồi, những lúc thế này thời gian trôi nhanh thật.

-Cốc cốc

“Ngài Villar. Tôi là Ludwig.”

“Vào đi.”

Trong lúc tôi đang tiếc nuối khoảng thời gian tàn nhẫn, tiếng gõ cửa vang lên cùng với giọng của ngài Ludwig.

“Nhân sự luân phiên đợt hai đã tiến vào Đế Quốc rồi.”

“Vậy à.”

Tôi gật đầu trước dáng vẻ của ngài Ludwig, người vừa vào đã nói ngay vào việc chính.

Mọi chuyện đang diễn ra theo đúng kế hoạch. Nếu giờ đã vào Đế Quốc thì chắc sẽ đến Học viện trước lễ khai giảng. Chúng tôi cũng sẽ trở về một ngày trước khi nhân sự luân phiên đợt hai đến Học viện, nên có thể đón tiếp họ một cách chu đáo.

“Nhưng mà, ngài Villar.”

Ngài Ludwig, người đang cầm mấy tờ giấy, hiếm khi ngập ngừng không nói nên lời.

Thật lạ. Nếu là người khác thì tôi sẽ im lặng chờ đợi, nhưng ngài Ludwig lại là người nổi tiếng ở trong nước với phong thái làm việc lạnh lùng và gọn gàng.

“...Đây là danh sách nhân sự luân phiên đợt hai.”

Ngài Ludwig ngập ngừng đưa tờ giấy rồi nhanh chóng lùi lại.

‘Có chuyện gì đó.’

Không biết là chuyện gì nhưng đến mức khiến ngài Ludwig dao động thì không phải là chuyện thường. Lại còn xảy ra đúng vào cuối lịch trình ở thủ đô, thật không may mắn.

Tôi nhanh chóng lướt qua danh sách. Có lẽ vấn đề nằm ở trong này. Rốt cuộc là chuyện gì... cơ chứ?

‘Gì đây.’

Mình nhìn nhầm sao?

Một cái tên lẽ ra không được xuất hiện trong danh sách này lại đập vào mắt, khiến tôi phải kiểm tra lại không biết bao nhiêu lần.

Ferosa Ganelli

Đúng rồi. Mình đã nhìn đúng.

‘Tại sao...?’

Tại sao tên con bé lại ở đây?

Một đứa trẻ đáng lẽ đang chăm chỉ luyện tập ở lãnh địa, một đứa trẻ còn chưa tròn hai mươi tuổi.

Cuộc sống nơi đất khách quê người cô quạnh khiến tôi quả thực rất nhớ con gái. Nhưng đó là nỗi lòng muốn thoát khỏi chốn địa ngục này để trở về quê hương, chứ đâu phải mong đứa con gái bé bỏng của mình đặt chân đến đây.

Cứ thế, tôi bất lực nhìn xuống danh sách một lúc lâu.

‘Liệu còn có ai xui xẻo hơn mình nữa không.’

Chắc là không còn ai nữa.