Người ta thường bảo kỳ nghỉ hè trôi qua nhanh lắm, nhưng với tôi thì ngược lại. Chắc là vì tôi phải vật lộn để sống sót chứ đâu có tận hưởng được gì. Mà nói cho đúng, đây cũng chẳng phải kỳ nghỉ.
Nghĩ lại thì, mỗi ngày trôi qua vội vã, mà cả kỳ nghỉ lại dài lê thê đến đáng sợ. Lẽ nào tôi còn phải chịu cảnh này thêm năm lần nữa sao? Tuyệt thật đấy.
‘Cứ cái đà này, ít nhất mình cũng phải được nhận bằng tốt nghiệp chứ nhỉ.’
Kiên trì bám trụ ở Học viện suốt ba năm thì chẳng phải là học viên danh dự rồi sao? Nếu Hiệu trưởng là người biết điều, chắc chắn ông ấy sẽ trao bằng tốt nghiệp cho tôi. Tôi tin tưởng vào Hiệu trưởng. Tin vào lòng nhân từ của ông ấy.
—Dù gì thì ở Học viện, anh cũng đâu phải đi làm, đúng không?
“…….”
—Tôi thất lễ rồi. Anh đừng nhìn tôi như vậy.
Lời nói của Trưởng phòng Tình báo, một người đồng chí cùng cảnh ngộ lao lực quá độ, khiến tôi cảm thấy bị phản bội tột cùng.
Giữa việc trông nom đám Hoàng tộc ở Học viện và công việc thường ngày, ai mà chẳng chọn vế sau. Vậy mà thử bảo anh ta đi thay tôi xem, chắc chắn sẽ vặn vẹo từ chối ngay.
Dù vậy, Trưởng phòng Tình báo dường như cũng biết mình lỡ lời nên đã vội xin lỗi. Mà kể từ hôm đó, thái độ của anh ta cũng ôn hòa hơn hẳn.
‘Phải thế chứ, con người với nhau cả mà.’
Khi biết Louise sử dụng được ma pháp độc nhất của Ma Tông Công tước, tôi đã liên lạc với Trưởng phòng Tình báo, mong rằng Phòng Tình báo sẽ có thông tin gì về việc tại sao Louise lại học được ma pháp đó.
Và kết quả là một sự phản bội đê hèn. Vị Trưởng phòng Tình báo, người đã hứa sẽ tìm cách điều tra, lại chọn một phương pháp thần kỳ là đem chuyện của tôi tâu thẳng lên Ma Tông Công tước.
Cảm giác lúc đó thật sự sôi gan đến mức nào. Thậm chí, đoán được tôi sẽ kháng nghị, anh ta còn giở trò cáo bệnh vắng mặt khi tôi trở về Thủ đô. Đúng là một kẻ gian xảo.
—Trưởng phòng Thanh tra, dạo này anh vẫn khỏe chứ?
“Chẳng phải kẻ phản bội đây sao. Tôi nhớ anh thật đấy.”
Ấy thế mà vài ngày sau, anh ta lại thản nhiên liên lạc với tôi trước.
Khỏe sao nổi. Tôi bị triệu tập vì dám điều tra đời tư của một Công tước. May mà Ma Tông Công tước chỉ cảnh cáo nhẹ nhàng rồi cho qua.
—Xin lỗi anh. Tai mắt của Ma Tông Công tước ở Thủ đô này nhiều không kể xiết.
Miệng thì xin lỗi nhưng trông anh ta chẳng có vẻ gì hối lỗi.
Liệu hành tung của Phòng Tình báo thực sự bị Ma Tông Công tước phát hiện, hay là do vị Trưởng phòng phiền phức đã bán đứng tôi cho Người? Sự thật chỉ mình anh ta biết.
‘Kẻ phản bội độc ác và đê hèn...’
Dù sao đi nữa, vì là người hiểu rõ ý nghĩa của việc bị đem ra làm vật tế cho một Công tước, nên thái độ của Trưởng phòng Tình báo sau vụ việc đã ôn hòa đi đôi chút.
May là anh ta vẫn còn giữ lại chút lương tâm cuối cùng. Chẳng lẽ tôi lại có thể vì tư thù cá nhân mà đi điều tra gia tộc của Trưởng phòng Tình báo được.
—Dù sao thì, những thứ anh yêu cầu tôi đã gửi hết qua cầu liên lạc rồi.
“Vâng, tôi xác nhận rồi. Cảm ơn anh vì đã đáp ứng yêu cầu đột ngột này.”
Và nhờ vậy, giờ tôi có thể thoải mái yêu cầu thông tin từ Trưởng phòng Tình báo, thật tốt quá.
—Không sao. Vốn dĩ chúng tôi vẫn luôn theo dõi sát sao động thái của chúng, nên thông tin có rất nhiều.
Trước lời cảm ơn của tôi, Trưởng phòng Tình báo chỉ khẽ lắc đầu.
“Chúng” mà anh ta nhắc tới, là năm tổ chức có lẽ đã mờ mắt vì việc phá hủy Học viện trong cốt truyện gốc.
Trong số đó, ‘Vinh Quang Đệ Tam’ và ‘Giáo đoàn Hoàng hôn’ đã bị tiêu diệt thảm hại, nhưng vẫn còn lại ba yếu tố nguy hiểm. Tôi phải thường xuyên kiểm tra tình hình của chúng thì mới yên tâm được.
Thật ra, sau khi tiêu diệt ‘Vinh Quang Đệ Tam’, tôi đã gần như quên bẵng đi, nhưng việc ‘Giáo đoàn Hoàng hôn’ mò đến tận Thủ đô khiến tôi phải bừng tỉnh. Tôi đã đoán trước chúng sẽ lẻn vào Học viện, nhưng không ngờ chúng lại dám tấn công cả Thủ đô. Đúng là một lũ điên.
‘Dù ở đâu cũng không thể lơ là cảnh giác.’
Vì vậy, tôi đã yêu cầu thêm thông tin về ba tổ chức còn lại. Nếu cứ khoanh tay đứng nhìn rồi bị tập kích trên đường trở về Học viện thì đúng là phát điên.
—Và như anh đã thấy, trong ba tổ chức đó, ‘Năm Trụ Cột’ là yên ắng nhất.
Đúng như lời Trưởng phòng Tình báo, ‘Năm Trụ Cột’ rất im hơi lặng tiếng. Có lẽ vì chúng đang bận rộn rao giảng chủ nghĩa truyền thống ở Liên Hiệp Quốc Juvent dưới sự hỗ trợ ngầm của Đế Quốc. Thật lòng mà nói, tôi không nghĩ chúng có ý định tiến đến Đế Quốc đâu.
Nhưng vẫn không thể mất cảnh giác. Phải luôn hành động dựa trên giả định tình huống tồi tệ nhất thì dù có bất ngờ bị ăn đấm cũng đỡ đau hơn. Vốn dĩ Rater có khả năng cao sẽ đến Học viện của Đế Quốc, chẳng phải sao?
—Nếu có thêm thông tin, tôi sẽ chuyển cho anh.
“À, cảm ơn anh. Vậy nhờ anh cả nhé.”
Tôi gật đầu trước lời nói thiện chí của anh ta. Nếu thông tin tự động được gửi đến mà không cần tôi phải nhắc thì còn gì bằng.
Cứ như vậy, chúng tôi trao đổi thêm vài lời chào tạm biệt đơn giản rồi ngắt liên lạc.
...Mà khoan, hình như tôi vừa thoáng thấy tay anh ta đang cầm tài liệu thì phải.
‘Giờ đang là ban đêm mà.’
Một cảm giác trang nghiêm chợt dâng lên trong lòng. Phải rồi, ngoại trừ việc bị đày đến Học viện, điều kiện làm việc của tôi vẫn tốt hơn anh ta nhiều. Dù việc bị đày đến Học viện đúng là một vấn đề, nhưng dù sao thì vẫn là vậy.
Dưới đáy còn có đáy sâu hơn. Nhờ có Trưởng phòng Tình báo mà tôi vẫn sống mà không phát điên.
Ngày hôm sau, sau khi vô tình chứng kiến cảnh tăng ca thời gian thực của Trưởng phòng Tình báo, đã đến lúc tôi phải lên đường đến Học viện. Nghĩ đến việc di chuyển bằng xe ngựa thì cũng nên sửa soạn dần là vừa.
“Giờ thì tôi về lại rồi.”
“Vâng, thưa Người.”
Dù sao cũng phải đến trưa mới khởi hành, nên tôi đã đến chào Ma Tông Công tước từ sáng sớm.
Lúc chia tay sau khi tiêu diệt Giáo đoàn Hoàng hôn, Người đã dặn đi dặn lại là tôi phải ghé qua. Tôi không thể làm trái lời của một Công tước, nên đã không quên tìm đến.
Mà vốn dĩ tôi cũng có thứ cần nhận nên dù Người không nói thì tôi cũng sẽ đến thôi.
“Chừng này chắc là đủ cho đến mùa đông đấy.”
Nghe vậy, chiếc hộp đang lơ lửng bên cạnh Ma Tông Công tước bay về phía tôi. Người sử dụng ma pháp vừa có vẻ phi thường lại vừa có chút tầm thường.
“Cảm ơn Người. Tôi nhất định sẽ dùng đầy đủ.”
Nhưng cũng chẳng sao. Đây là ma pháp dùng để chăm sóc sức khỏe cho một công chức đáng thương này, nên thế nào mà chẳng được.
Nhờ vậy mà lọ thuốc đặc chế của Ma Tông Công tước đã được nạp đầy. Nhìn số lượng thì đúng là dùng đến mùa đông cũng không thành vấn đề.
‘Màu sắc cũng đẹp ghê.’
Màu hồng sâm khiến tâm hồn tôi bình yên, làm tôi bất giác mỉm cười hài lòng. Hơn nữa, còn có cả những thứ mẹ đã chuẩn bị cho nên tạm thời tôi không cần phải lo lắng về sức khỏe nữa.
“Cưng có thích không?”
“Dĩ nhiên rồi, thưa Người.”
“Vậy thì tốt quá.”
Vẻ mặt mỉm cười của Ma Tông Công tước quả thật không hề thiếu sót nếu muốn gọi Người là một người mẹ.
Mà kể cũng tài thật. Từ trước đến nay, tôi đã thử gần hết các loại thuốc được bán trên thị trường nhưng chưa từng thấy loại nào đạt đến trình độ này. Nếu thứ này mà được bán ra để kiếm tiền thì chắc sẽ không phải dạng vừa.
Tôi đang nhìn chằm chằm vào lọ thuốc thì chuyển ánh mắt sang Ma Tông Công tước, Người liền lắc đầu.
“Ta không có ý định bán đâu. Vả lại cũng không thể sản xuất hàng loạt.”
“Vậy à?”
Thôi thì, người tạo ra nó đã nói vậy thì biết làm sao. Một Công tước cũng đâu phải người thiếu thốn tiền bạc.
“Vốn dĩ nó được tạo ra dựa trên máu của cưng, nên nếu không phải cưng thì cũng chẳng có mấy tác dụng đâu.”
“Dạ?”
Máu... của tôi?
Lời nói bất ngờ khiến tôi điếng người trong chốc lát. Màu này không phải màu hồng sâm mà là màu máu ư? Thật không thể tưởng tượng nổi.
Thấy tôi rơi vào trạng thái choáng váng trước sự thật gây sốc vừa được tiết lộ, đôi tai của Ma Tông Công tước hơi cụp xuống.
“Ta, ta đã nói là sẽ sớm có kết quả tốt mà, phải không? Chính là nó đấy.”
“À, vâng. Tôi nhớ rồi.”
Nghe vậy tôi mới nhớ ra. Tôi đúng là đã nghe những lời đó vào ngày bị Ma Tông Công tước triệu tập vì vụ của Louise.
Tôi cứ ngỡ cái “sớm” theo tiêu chuẩn của một bán yêu tinh sẽ là một tương lai khá xa theo tiêu chuẩn của con người nên đã quên mất, không ngờ nó lại “sớm” thật.
‘Cũng chẳng sao.’
Tuy có ngạc nhiên nhưng cũng không vấn đề gì. Thứ lấy ra từ cơ thể mình lại quay về cơ thể mình thôi mà. Nếu phải uống thay nước vì không có gì để uống thì thật thảm hại, nhưng nó đã biến thành một loại thực phẩm chức năng có một không hai thì có sao đâu.
Nhưng Ma Tông Công tước dường như nghĩ rằng tôi đang cảm thấy e ngại nên đôi tai đã cụp xuống vẫn chưa có dấu hiệu dựng lên. Ánh mắt Người cũng khẽ nhìn xuống, toàn thân toát ra vẻ mất tinh thần.
“Tuyệt lắm. Tôi thấy may mắn vì những gì đã bỏ ra thật đáng giá.”
Vì thế, tôi liền uống ngay một lọ. Thấy một bậc trưởng bối phải để ý sắc mặt của một kẻ nhỏ tuổi hơn mình nhiều, lòng tôi không yên. Vả lại, xem cách Người nói chuyện lúc này thì có vẻ đây cũng không phải là chuyện Người cố ý giấu giếm.
Ngay lập tức, đôi tai của Ma Tông Công tước lại vểnh lên. Gương mặt của Người gần như là poker-face, nhưng đôi tai lại quá thành thật.
“Tất cả là nhờ cậu bé của ta đấy. Nếu không có cưng thì đã không thể nào làm được.”
May là tâm trạng của Người có vẻ đã tốt lên.
Sau khi làm Ma Tông Công tước vui vẻ trở lại, tôi tay xách nách mang trở về dinh thự. Hình như lần gặp Toàn Thắng Công tước cách đây không lâu cũng thế này thì phải. Dạo này các Công tước đang có mốt ban phát hay sao vậy.
“Nhất định chỉ một mình cưng được uống thôi đấy. Người khác uống vào sẽ chẳng khác gì nước lã đâu.”
Thay vào đó, Ma Tông Công tước đã dặn đi dặn lại đến nặng cả tai rồi mới cho tôi về. Dù vậy, hiệu quả của nó có vẻ quá khác biệt một trời một vực.
‘Dược sĩ đã nói vậy thì chắc là vậy rồi.’
Không tin lời chuyên gia thì còn tin lời ai nữa. Phải rồi, thuốc bắc uống sai còn chuốc lấy phiền phức, huống hồ gì là một loại thuốc có nguyên liệu là máu.
Nhưng cũng hơi tiếc một chút. Tôi đã muốn chia cho người khác vài lọ, nhưng nếu nó chẳng khác gì nước lã thì thà tặng thứ khác còn hơn.
“Chủ nhân.”
“Sao cô lại đợi ở đây?”
Tôi lững thững đi về dinh thự thì được Trưởng khoa 4 chào đón. Vấn đề là cô ấy không đợi như mọi khi mà lại đứng chờ bên ngoài hàng rào.
Có hầu gái nào lại đi đợi chủ nhân từ ngoài dinh thự chứ. Lòng trung thành này thật quá mức rồi.
“Vì hôm nay là ngày cuối cùng rồi.”
Nhưng khi thấy Trưởng khoa 4 cúi đầu xuống với ánh mắt đầy tiếc nuối, tôi bất giác thấy chạnh lòng. Đúng là sau hôm nay, tôi sẽ không có dịp gặp cô ấy trong một thời gian.
Tôi cũng thấy tiếc thật. Giá như Trưởng khoa 4 và Mặc Quang Đội cũng có thể đóng quân tại Học viện thì thân tâm tôi đã nhàn nhã biết bao.
“Mùa đông tôi sẽ lại về, lúc đó chúng ta gặp lại.”
Tôi cố nén sự tiếc nuối và vỗ vai Trưởng khoa 4. Kỳ nghỉ hè đã kết thúc, nhưng kỳ nghỉ đông vẫn đang chờ đợi.
Dĩ nhiên, tôi không chắc liệu Bộ Đặc vụ có cử Mặc Quang Đội đến vào kỳ nghỉ đông hay không, nhưng có lẽ nếu không có gì đặc biệt thì họ sẽ cử đi thôi. Giao một việc đã nhận cho cùng một người tiếp tục đảm nhiệm là đặc tính của công chức mà.
“Vâng, thưa chủ nhân. Tôi sẽ đợi.”
Trưởng khoa 4 dường như cũng nghĩ đến điều đó nên sắc mặt trở nên tươi tắn hơn một cách kỳ lạ.
Dù sao cũng may là ngày cuối cùng ở Thủ đô của tôi lại được tô điểm bởi Trưởng khoa 4. Nếu người cuối cùng là Trưởng khoa 1 với màn khiêu khích của cô ta, chắc tôi đã phải ôm gáy mà lên xe ngựa mất.
Chỉ tưởng tượng thôi đã thấy mỏi gáy rồi. Đây là hiệu ứng Trưởng khoa 1 chăng?