Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3876

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

128 1

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 1

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 0

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 2

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 1

Web Novel - Chương 135 - Đây là cái nôi của giới công chức (3)

May mà thảm cảnh cậu Hội trưởng bị cô Thủ quỹ đang sôi máu xé thành ‘tám mảnh Hội trưởng lấp lánh’ đã không xảy ra. Phải đi nhặt đủ các mảnh ghép thì cũng mệt lắm chứ đùa, đúng là may thật.

“Siri Darred, đúng chứ?”

“Vâng, đúng vậy!”

“Viết đúng rồi đấy. Em cầm lấy đi.”

“Em cảm ơn anh!”

Giọng nói dõng dạc như một binh nhì đứng trước sư đoàn trưởng khiến tôi bất giác hài lòng. Nếu một người tràn đầy nhiệt huyết thế này vào được Bộ Tài chính, tương lai của tôi cũng sẽ dễ thở hơn nhiều. Mà vào được Phòng Thanh tra thì còn gì bằng.

Dáng vẻ cô Thủ quỹ cúi đầu, hai tay trân trọng đón lấy danh thiếp, ai nhìn vào cũng thấy rõ niềm hạnh phúc. Đôi vai vốn run lên vì tức giận giờ đây lại run lên vì một lẽ khác. Thân là con gái thứ của một Tử tước, với địa vị lỡ cỡ của mình, có lẽ cô ấy chưa từng được ai viết thư tiến cử cho.

‘Đây mới đúng là lính mới chứ.’

Chỉ một cơ hội nhỏ nhoi cũng có thể vui mừng đến thế. Em nhất định phải trưởng thành một cách bình thường đấy. Một lính mới non nớt thế này mà cũng “hắc hóa” như bộ ba Trưởng khoa 1, 2, 3 thì đáng buồn lắm.

“Những nỗ lực và năng lực của Hội học viên trong thời gian qua anh đều đã thấy rõ. Anh vốn định đưa thư tiến cử từ trước rồi, thấy em vui thế này anh cũng mừng.”

“Đây là vinh hạnh của em! Ơn này em sẽ không bao giờ quên!”

Ơn huệ gì chứ. Phải là tôi cảm ơn mới đúng.

“Anh đã nhờ Hội trưởng giữ bí mật rồi nên em đừng trách cậu ấy nhé.”

Tôi vừa nói vừa vỗ vai cậu Hội trưởng đứng bên cạnh, cô Thủ quỹ liền gật đầu lia lịa. Thế là ngăn chặn được hiệp hai nếu có.

Tuy lưỡi cậu Hội trưởng có hơi dẻo quẹo quá mức, nhưng làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội vàng để cà khịa người khác được chứ. Tôi hiểu mà, bằng tuổi cậu ta tôi cũng thế...

‘Chết tiệt.’

Tôi khẽ cắn môi trước suy nghĩ kinh khủng vừa lóe lên trong đầu. Mới hơn cậu ta có hai tuổi mà mình ăn nói cái giọng gì thế này. Mình cũng còn trẻ chán.

Tinh thần của tôi đang già đi so với tuổi thật rồi. Tỉnh táo lại nào, không thể trở thành một ông cụ non được.

“Đây là thư tiến cử cho các thành viên khác trong ban chấp hành.”

Nén lại tâm trạng ảm đạm, tôi đưa bốn tấm danh thiếp còn lại cho Hội trưởng. Tôi đã đưa cho Thủ quỹ một tấm rồi. Nếu việc này bị chậm trễ, các thành viên khác có thể hiểu lầm rằng họ đã bị cho ra rìa.

Họ đều là những nhân tài sẽ cống hiến cho Đế quốc trong hàng chục năm tới, không thể để họ bị tổn thương vì một chuyện nhỏ nhặt được. Giao cho cậu Hội trưởng thì tin là hôm nay sẽ xong thôi.

“Em sẽ chuyển tận tay.”

“Ừ.”

Giả như Hội trưởng có quên thì cũng đã có Thủ quỹ chứng kiến nên chẳng cần phải lo lắng. Hơn nữa, đây cũng chẳng phải món đồ có thể ăn chặn được nên chắc chắn sẽ đến tay chủ nhân của nó thôi.

Cứ thế, tôi rời khỏi phòng Hội học viên trong sự tiễn đưa của Hội trưởng, Thủ quỹ và cả Marghetta không biết đã ra khỏi phòng Phó Hội trưởng từ lúc nào.

‘Yên tĩnh thật.’

Và ngay khi tôi vừa rời đi, chuyện cô Thủ quỹ túm cổ áo Hội trưởng đã không xảy ra.

May quá. Các công chức dự bị mà đánh nhau bị thương thì chẳng phải là tổn thất của quốc gia sao. Thân thể của các người giờ không còn là của các người nữa, mà là của quốc gia đấy.

Trên đường trở về phòng sinh hoạt câu lạc bộ, tôi tìm một nơi vắng vẻ và lấy quả cầu liên lạc ra.

—Liên kết?

“Vâng, nói cho hoa mỹ thì là vậy.”

Những ý tưởng quan trọng thì cần phải xử lý nhanh trước khi quên mất.

Dĩ nhiên, tôi chẳng cần phải ra ngoài trời để làm việc vốn có thể giải quyết trong phòng sinh hoạt câu lạc bộ. Nhưng sau khi phát thư tiến cử cho Hội học viên hiện tại và nghe Marghetta quả quyết sẽ đào tạo Hội học viên năm sau, tôi không thể ngồi yên được nữa.

Khi đá quý vương vãi đầy đất thì phải thu gom một cách có hệ thống, chứ chỉ đi nhặt một mình thì thật thiếu hiệu quả. Lỡ như vì cách làm đó mà bỏ lỡ một nô lệ dự bị, à không, một công chức dự bị nào đó thì đáng tiếc biết mấy.

Vì vậy, tôi đã đề xuất với vị Bộ trưởng về việc liên kết với Học viện để tạo ra một chế độ mà Hội học viên có thể tự động bước vào quan trường.

“Dù gì thì Hội học viên cũng muốn vào quan trường, còn chúng ta có thêm nhân sự mới thì tốt quá chứ, thưa ngài.”

—Điều đó thì đúng.

Trái với câu trả lời, vẻ mặt của vị Bộ trưởng lại khá thờ ơ. Trông cứ như ông đang muốn nói rằng mọi thứ vốn đang vận hành tốt, cớ gì phải đụng vào.

Cái ông chú nóng như lửa kia mới ngồi bàn giấy hai năm mà đã thành con người của giấy tờ rồi. Chuyện không nhất thiết phải làm thì tuyệt đối không đụng tới. Vị Trưởng khoa máu lửa từng thẳng tay đấm vào quai hàm tôi ngay trước mặt Trưởng phòng ngày xưa đâu mất rồi?

“Những người đã xác định mục tiêu làm công chức rồi thì cần gì phải thi cử nữa chứ?”

Dù vậy, tôi vẫn phải nhận được sự phê duyệt của vị Bộ trưởng nên tiếp tục trình bày. Đằng nào thì chỉ cần một lá thư tiến cử là một người không có kinh nghiệm gì cũng có thể trở thành công chức. Vậy thì có vấn đề gì khi trao một tấm vé thông hành đặc biệt cho những người đã lăn lộn trong Hội học viên suốt ba năm chứ?

—Cứ để yên thì chúng nó cũng tự khắc vào làm công chức cả thôi, cần gì phải bày vẽ thêm chế độ này làm gì.

‘Không có vấn đề nhưng lại có phiền phức’. Dù ông ấy không trực tiếp nói ra, nhưng biểu cảm trên gương mặt lại thể hiện rõ điều đó.

Chắc chắn đây không phải là một việc đơn giản. Vì liên quan đến Học viện nên sẽ dính dáng đến Bộ Giáo dục, và vì là phương thức tuyển người định kỳ nên cần phải được giấy tờ hóa một cách quy củ. Không phải là không làm được, nhưng lại cực kỳ phiền phức.

Ngược lại, nếu cứ để họ trở thành công chức thông qua kỳ thi như hiện tại thì chỉ cần hệ thống sẵn có là đủ, còn nếu thực sự muốn bỏ qua kỳ thi thì cứ tự mình đi phát thư tiến cử như tôi là được.

Nhưng không thể làm thế được. Cách làm tùy hứng như vậy sẽ bỏ lỡ những viên ngọc thô─

—Này.

“Vâng?”

Ngay khi tôi định khởi động lại miệng lưỡi của mình thì vị Bộ trưởng đã lên tiếng trước.

—Còn lại bao nhiêu đứa rồi?

Câu hỏi thản nhiên của vị Bộ trưởng khiến tôi nhất thời nghẹn họng. Chết tiệt, lại hỏi đúng lúc này.

“...Còn khoảng bảy mươi người.”

—Ha.

Tôi mấp máy môi vài lần rồi mới khó khăn trả lời, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng cười khẩy của vị Bộ trưởng.

—Chẳng lẽ cậu vẫn còn tin vào chuyện đó à?

“Trời ạ, sao tự dưng ngài lại nhắc đến chuyện đó?”

Thật đáng ghét. Tôi ghét cái con người đã khơi lại chủ đề mà mình đang cố gắng không nghĩ tới.

Tay chân tôi run lên bần bật nhưng cũng chẳng làm gì được vì ngài ấy đang ở bên kia quả cầu liên lạc.

—Đôi khi ta không phân biệt nổi cậu ngốc nghếch hay là đầu óc đơn thuần nữa đấy.

“Xin ngài hãy gọi đó là trọng tình trọng nghĩa đi.”

Mà chết tiệt, ngốc nghếch với đầu óc đơn thuần chẳng phải đều như nhau cả sao.

‘Khốn kiếp.’

Tôi thở dài, bực bội đưa tay vuốt tóc.

Tôi cũng biết chứ. Rằng mình đang bám víu vào một việc vô nghĩa và không đáng tin.

“Bỏ mặc nhân tài là có tội với Đế quốc. Nếu ngươi có thể mang về... ừm, khoảng một trăm nhân tài đủ sức thay thế vị trí Trưởng phòng Thanh tra, ta có thể cân nhắc.”

Đó là lời Hoàng Thái tử Điện hạ đã nói với tôi vào cái ngày trong quá khứ, khi tôi giả điên phớt lờ vị Bộ trưởng và nộp đơn từ chức thẳng lên cho ngài.

Hoàng Thái tử Điện hạ, người đã bật cười khi xem đơn từ chức, đã ra một thỏa thuận với tôi. Không, nói thẳng ra thì chẳng khác nào trêu chọc. Bởi ngài ấy là loại người dù tôi có thật sự mang về một trăm người thì cũng sẽ lật lọng rằng ‘Trưởng phòng Thanh tra phải cần đến hai trăm người mới thay thế được chứ.’

Tôi biết rõ chứ. Tôi biết lời mình nghe được chỉ là một lời hứa suông, giống như nói với một đứa trẻ đang ăn vạ đòi đồ chơi rằng ‘năm nay ngoan ngoãn rồi sẽ mua cho’. Nhưng một kẻ tuyệt vọng và thiếu thốn thì luôn muốn bám víu vào bất cứ thứ gì. Và tôi cũng vậy...

—Mà cậu cũng kiếm đâu ra được ba mươi người rồi cơ à.

“Đều từ Học viện cả. Học viện đúng là một nơi tốt.”

Bị vị Bộ trưởng đọc vị rồi nên tôi quyết định tới đâu thì tới. Ngoài Hội học viên ra thì lần trước tôi cũng kiếm được kha khá trong kỳ thi thực hành.

Phải, đề xuất liên kết lần này đúng là chứa đầy tư tâm của tôi. Tôi đã định tự động hút hết đám công chức dự bị ở Học viện để lấp đầy con số một trăm người. Thế thì có gì sai? Chẳng lẽ việc này chỉ tốt cho một mình tôi thôi sao? Đây là phương pháp khiến tất cả mọi người cùng hạnh phúc mà.

Hội học viên thì vui vì không cần khổ sở vẫn được làm công chức, tôi thì vui vì cấp dưới nhanh chóng được lấp đầy để sớm ngày về hưu, còn Hoàng Thái tử Điện hạ thì vui vì có thêm nô lệ mới. Tốt biết bao.

Đáng tiếc là, dường như vị Bộ trưởng lại không nằm trong số “tất cả mọi người” đó.

—Ta sẽ cân nhắc, cậu cứ yên phận đi.

Lời nói “sẽ cân nhắc” chẳng khác nào bảo tôi ồn ào quá, im đi.

“Tôi đã rõ.”

Nhưng biết làm sao được. Khi người có quyền phê duyệt đã không lay chuyển thì cũng đành chịu.

Xem ra sau này tôi vẫn phải tự mình viết thư tiến cử thôi. Dù vậy, chắc cũng sẽ lấp đầy được một trăm người trước khi tốt nghiệp chứ nhỉ.

Cuộc nói chuyện với vị Bộ trưởng kéo dài đến tận khi giờ sinh hoạt câu lạc bộ bắt đầu. Mà thực ra, có lẽ hơn một nửa thời gian là tôi đã thảm hại van xin thì phải.

Thật là một con người bạc bẽo. Tôi đã lăn lộn vì Bộ Tài chính và Đế quốc biết bao nhiêu mà một thỉnh cầu nhỏ nhoi thế này cũng không đáp ứng.

‘Tốn thời gian quá.’

Giờ này chắc các thành viên đã tập trung ở phòng sinh hoạt câu lạc bộ cả rồi. Mong là trong lúc đó chúng nó không gây ra chuyện gì. Nếu chúng nó lại bày trò kỳ quặc gì đó để kỷ niệm ngày khai giảng học kỳ hai thì chắc tôi sẽ tủi thân đến phát khóc mất.

Hồi ở Thủ đô, có Marghetta, có quản gia, lại thêm cả Trưởng khoa 4 nên dù có vắng mặt một lát cũng thấy yên tâm. Giờ thì thời vàng son ấy qua rồi.

‘Thời vàng son?’

Nghĩ lại thấy cũng lạ. Môi trường làm việc của mình đã xuống dốc đến mức phải coi việc dẫn dắt các thành viên câu lạc bộ ở Thủ đô là thời vàng son sao?

Tôi khẽ lắc đầu, gạt đi những suy nghĩ vẩn vơ. Tự dưng uống viên thuốc đỏ rồi đối mặt với sự thật thì chỉ có mình tôi khổ thôi.

...Dù có vẻ như chuyện khổ sở sắp xảy ra thật rồi.

‘Lần này lại là gì nữa đây.’

Càng đến gần phòng sinh hoạt câu lạc bộ, những tiếng ồn ào không rõ nguồn gốc càng lớn dần. Một điềm báo chẳng lành rằng đã có chuyện gì đó xảy ra.

Bước chân của tôi bất giác nhanh hơn. Nếu đó là tiếng cãi vã của bọn họ thì có thể dẫn đến tranh chấp ngoại giao ngay lập tức.

“Ồ, Cố vấn! Anh đến rồi sao?”

Nhưng khi tôi mở cửa bước vào, Rutis đã cầm một tách trà lên và chào đón.

“Nay anh đến muộn thế.”

“Anh có chút việc.”

Tôi nhanh chóng đảo mắt quanh phòng, may mà không phải là chuyện tôi lo lắng. Mọi người chỉ đang bày biện trà bánh và vui vẻ trò chuyện với nhau.

‘Làm người ta hết hồn.’

Tôi cảm thấy mình thật ngớ ngẩn khi đã một mình hoảng hốt chạy tới đây.

“À, bánh kẹo là bọn em lấy trong phòng câu lạc bộ ăn đấy. Không có thời gian để làm món mới.”

“Không sao đâu. Mấy thứ đó vốn để ăn mà.”

Chắc là số còn lại sau khi tiếp đãi Villar và Ferosa đây mà. Dù gì để lâu cũng sẽ bị ỉu đi thôi nên chẳng sao cả.

“Haha, cảm ơn anh. Đây là buổi tiệc kỷ niệm việc cả đám bị Louise từ chối nên bọn em không kịp chuẩn bị món mới.”

...?

Kỷ niệm gì cơ?

Nói xong, Rutis nhún vai rồi liếc mắt về một phía, và ở cuối tầm mắt cậu ta là Louise với gương mặt đỏ bừng, ánh mắt đảo lia lịa không yên.

‘Gì vậy.’

Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.