Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3876

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

128 1

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 1

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 0

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 2

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 1

Web Novel - Chương 126 - Bắt đầu lại (3)

Hôm nay là ngày làm việc cuối cùng.

‘Cuối cùng.’

Hai tiếng ấy khiến lòng tôi dâng lên một cảm xúc khó tả. Ngày làm việc cuối cùng, sao tim lại đập rộn ràng thế này cơ chứ.

Dĩ nhiên, đây không phải ngày làm việc cuối cùng trong đời tôi, mà chỉ đơn thuần là ngày làm việc cuối cùng của kỳ nghỉ. Nếu đây thực sự là ngày cuối cùng phải đi làm trong đời, tôi dám chắc mình có thể bò bốn chân từ dinh thự đến tận trụ sở Bộ Tài chính.

Vậy nên làm ơn hãy duyệt đơn từ chức của tôi đi. Bảo gì tôi cũng làm hết.

“Liệu tôi có thể nghỉ hưu ở tuổi 40 không đây?”

Tôi bất chợt lẩm bẩm khi nghĩ đến Bá tước Horpelt tiền nhiệm, nhưng vị Phó phòng đứng cạnh đã lặng lẽ quay đi. Phải rồi, tôi biết là không được mà.

Chắc hẳn vì không nỡ dập tắt hy vọng của Trưởng phòng nên anh mới giữ im lặng. Tuy cảm kích, nhưng hành động chứa đầy sự quan tâm ấy lại khiến lòng tôi còn đau nhói hơn cả một lời từ chối phũ phàng.

“Anh mà muốn nghỉ hưu ở tuổi 40 ấy à, tôi e là chỉ có nước chết thôi.”

“Câm miệng.”

So với kẻ vô ơn nào đó, vị Phó phòng đúng là một thiên thần.

Câu nói của Trưởng khoa 1 bất ngờ lọt vào tai khiến tôi vừa tức giận lại vừa đồng tình. Chết tiệt, chẳng thể cãi lại được.

“Lúc nào anh cũng phũ phàng với tôi như thế, quá đáng thật đấy.”

Nhìn bộ dạng bĩu môi nũng nịu của cô, tay tôi bất giác đưa ra.

Lời không hay? Tôi nói với cô á? Cứ thử túm bừa một người qua đường mà hỏi xem. Ai mới là kẻ gây sự trước chứ.

“Sau này, mong là cô cũng gặp được một cấp dưới y hệt mình.”

“Cũng có một người như vậy rồi.”

“Đại lục này sắp diệt vong rồi hay sao.”

Lời nói chen vào của Trưởng khoa 3 khiến tôi bất giác thở dài. Một Trưởng khoa 1 phiên bản gốc đã đủ khiến người ta phát điên, giờ lại còn thêm một Trưởng khoa 1 phiên bản nhí nữa sao?

Khi tôi ném cho cô một ánh nhìn khinh bỉ, Trưởng khoa 1, người đang bị tôi véo môi, liền vùng vẫy đập vào tay tôi. Được thôi, cứ nói thử xem.

“Nếu có nhiều người như tôi thì Phòng Thanh tra sẽ trở nên tươi sáng và tốt đẹp hơn chứ sao! Việc làm cho một phòng ban ảm đạm trở nên xinh đẹp hơn phải được khen ngợi mới đúng!”

Tôi không chút do dự mà bóp chặt miệng cô lại lần nữa. Con người này thật không biết là đã uống nhầm thuốc hay là quên uống thuốc nữa.

‘Tươi sáng cái con khỉ.’

Nếu sự tươi sáng mà Trưởng khoa 1 nói được tạo nên từ máu chảy khi tra tấn và nước mắt tuôn rơi khi tôi ôm gáy, thì tôi thà sống trong cảnh ảm đạm cả đời còn hơn.

Tôi chỉ buông tay khỏi miệng Trưởng khoa 1 khi Phó phòng đưa cho tập tài liệu cuối cùng. Chỉ cần phê duyệt xong cái này là có thể tạm biệt giấy tờ trong vài tháng tới.

“Trưởng phòng? Ngón tay anh bị đứt à?”

“Ngón tay?”

Nghe lời Trưởng khoa 3, tôi đưa mắt nhìn xuống thì thấy ngón tay cái đã đỏ ửng.

Cái gì đây, tôi đâu có cảm giác bị cắt vào tay.

“Huhu...”

Tiếng nức nở của Trưởng khoa 1 khiến ánh mắt của mọi người trong phòng làm việc đồng loạt đổ dồn về phía cô.

Trên gương mặt trắng ngần, một màu đỏ rực trở nên đặc biệt nổi bật. Đôi môi và vùng da xung quanh đã nhuốm màu đỏ.

“Này, cô bị thương à?”

Chẳng lẽ tôi đã không kiểm soát được lực tay nên mới gây ra thảm kịch này? Chẳng lẽ môi của Trưởng khoa 1 rách toạc ra rồi sao?

Tôi vội vàng tiến lại gần Trưởng khoa 1, cô ấy liền ôm lấy môi và mếu máo. Không lẽ nào, thật vậy sao.

“...Hành hung gây thương tích thì không phải sẽ bị đình chỉ công tác sao?”

“May mắn là không còn tài liệu nào cần phê duyệt nữa. Anh cứ yên tâm đi.”

Lời nói khe khẽ của Trưởng khoa 3 và Phó phòng suýt chút nữa khiến tôi hồn bay phách lạc. Trong tâm trí hai người cấp dưới này, dường như tôi đã chắc chắn nhận án đình chỉ.

Thật khó xử. Từ trước đến nay tôi chưa từng thất bại trong việc kiểm soát sức mạnh của mình. Con bé mếu máo đến mức này thì chắc là bị rách thật rồi...

“Tôi đã mất công trang điểm mà giờ lem hết cả rồi.”

À.

Lời nói đó khiến tôi vừa nhẹ nhõm vừa hụt hẫng. Sao hôm nay lại bày đặt làm cái chuyện thường ngày chẳng bao giờ làm thế này.

“Gì chứ, cô trang điểm à? Tôi có thấy khác gì đâu.”

“Có mà!”

Trưởng khoa 1 hét toáng lên trước lời của Trưởng khoa 3.

Xin lỗi nhé, thú thật là tôi cũng không nhận ra. Nếu biết thì tôi đã véo chỗ khác chứ không phải môi rồi.

***

Trưởng phòng đã tan làm nên tôi trở về văn phòng Khoa 1. Anh ấy đã không còn ở đó, cớ gì phải tiếp tục ngồi trong văn phòng của anh ấy chứ.

‘Hi hi...’

Tôi bất giác đưa tay sờ lên môi. Trưởng phòng đã cằn nhằn rằng đi làm thì trang điểm làm gì, nhưng giọng điệu lại dịu dàng một cách lạ lùng. Quả nhiên cứ thấy nước mắt là anh ấy lại mềm lòng.

“Trông lạ quá. Cứ để như bình thường đi.”

Trưởng phòng vừa càu nhàu vừa tự tay lau đi lớp trang điểm bị lem cho tôi. Ý là mặt mộc của tôi cũng đã xinh đẹp rồi, không cần phải trang điểm tô vẽ thêm đúng không? Trưởng phòng đúng là không thành thật chút nào.

Với tấm lòng phơi phới, tôi liên tục gật đầu nói rằng mình hiểu rồi. Dù sao tôi trang điểm cũng là để cho Trưởng phòng ngắm, nếu gu của anh ấy là mặt mộc thì dĩ nhiên tôi phải thuận theo.

‘Lời của Fenelia quả không sai.’

Trưởng phòng dường như đã khoan dung và cởi mở hơn trước rất nhiều. Từng hành động, từng lời nói đều nhiều hơn so với thường ngày.

—Chủ nhân… có vẻ như Trưởng phòng đã có bước tiến trong mối quan hệ với Công nương Marghetta.

“Thật sao? Trưởng phòng á?”

Đó là cuộc trò chuyện với Fenelia cách đây không lâu. Khi đó Fenelia đã báo cho tôi một tin tức vô cùng quan trọng.

Công nương Marghetta, người chịu thiệt hại lớn nhất từ bức tường sắt của Trưởng phòng. Mối quan hệ giữa cô ấy và anh đã có bước tiến triển.

—Vì Công nương Marghetta đã... đã gọi Trưởng phòng bằng tên.

“Cứ gọi theo cách cô thấy thoải mái là được. Giữa chúng ta với nhau cả mà.”

Điều đáng kinh ngạc hơn cả là chính Trưởng phòng đã cho phép gọi tên mình. Thực ra, điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là việc Fenelia cuối cùng cũng gọi Trưởng phòng là chủ nhân, nhưng thôi.

Dù sao đây cũng là một tin vui. Việc Trưởng phòng trở nên khoan dung với Công nương Marghetta có nghĩa là anh ấy đang dần gỡ bỏ những vướng bận trong lòng.

Dĩ nhiên sẽ không có thay đổi đột ngột nào ngay lập tức. Nhưng việc gỡ bỏ được những vướng bận, đó mới là điều quan trọng nhất.

‘Giờ thì anh ấy đã được đưa lên sàn rồi.’

Trưởng phòng vốn là người không thể quên được cô Hecate. Vì không thể quên nên anh đã đẩy mọi thứ ra xa.

Nhưng giờ anh đã ngừng xua đuổi? Đó chẳng khác nào một tín hiệu cho thấy anh sẽ rũ bỏ những lưu luyến về Hecate và bước tiếp.

Một món hàng không ai dám hỏi mua nay đã được đưa ra sàn đấu giá. Bây giờ chỉ cần có khả năng trả giá, tôi sẽ có thể ở bên cạnh Trưởng phòng.

‘Cuối cùng.’

Cuối cùng cơ hội cũng đã đến. Bức tường tưởng chừng không thể vượt qua đang dần biến mất.

Suốt thời gian qua, tôi chẳng dám thử. Vì tôi biết Trưởng phòng trân trọng Lục Kiếm đến nhường nào, và trong số họ, anh đã yêu Hecate tha thiết ra sao.

Biết rõ mười mươi là thế, tôi chẳng đủ can đảm để tiếp cận anh. Công nương Marghetta ít ra còn không biết Trưởng phòng có mối tình đầu, còn tôi, một người biết rõ mọi chuyện, nếu tùy tiện đến gần có lẽ sẽ chỉ chuốc lấy cơn thịnh nộ của anh.

Nếu cứ cố chấp tiếp cận một cách vô ích, mối quan hệ cấp trên - cấp dưới thân thiết này cũng bay màu thì phiền phức lắm. Mối quan hệ này quý giá biết bao.

‘Cảm ơn cô, Công nương.’

Tôi đã sợ hãi sẽ mất đi cả những gì mình đang có, nhưng giờ tình thế đã khác. Và người đứng ở trung tâm của sự thay đổi đó chính là Công nương Marghetta. Quả nhiên những người tóc đỏ đều là người tốt. Tôi đã thấy cảm tình ngay từ màu tóc rồi.

Vì vậy, tôi sẵn lòng nhường vị trí đầu tiên. Ừm, tôi cũng có lòng vị tha đến mức đó chứ. Vị trí thứ hai là đủ với tôi rồi.

‘Dù có chút tiếc nuối khi anh ấy đến Học viện.’

Tình huống trớ trêu là ngay sau khi nhận được tin vui, Trưởng phòng lại sắp rời đi, nhưng không sao cả. Ở Học viện, ngoài Công nương Marghetta ra thì chẳng có đối thủ cạnh tranh nào khác.

Dù sao cũng không thể ngăn Công nương Marghetta trở thành người đầu tiên, nên việc anh ở Học viện cũng chẳng sao. Ngược lại, nếu ở lại kinh đô, có khi anh lại làm say lòng ai đó khác.

Vậy nên, hãy chờ đến kỳ nghỉ đông. Không biết khi đó anh có trở lại kinh đô không, nhưng nếu không, tôi sẽ chuẩn bị tinh thần đến Học viện.

Tôi cũng có đủ khả năng. Vì tôi là cấp dưới thân cận nhất của Trưởng phòng. Kể từ khi Fenelia chuyển đến Bộ Đặc vụ, tôi là cấp dưới gần gũi hơn bất cứ ai.

“Công việc của Phòng Thanh tra vốn đã vất vả rồi. Ít nhất thì giữa chúng ta cũng nên thoải mái với nhau chứ.”

Ngày đầu tiên tôi gặp Trưởng phòng trong mối quan hệ Trưởng phòng - Trưởng khoa. Ngày hôm đó, cùng với các Trưởng khoa khác, tôi vừa mới nhậm chức và lòng đầy căng thẳng.

Câu nói đầu tiên của Trưởng phòng đã sưởi ấm trái tim tôi. Ban đầu, tôi còn tự hỏi tại sao một người là Trưởng phòng trẻ tuổi nhất lại có vẻ mềm mỏng như vậy, nhưng đó lại là lời nói mà chúng tôi vô cùng cần đến, những người đã mệt nhoài vì các cuộc thanh trừng nội bộ đột ngột.

“Phòng Thanh tra để làm cảnh à? Bộ phận được lập ra để mọi người tụ tập chơi poker sao? Nếu không làm được một mình thì phải nói chứ.”

“Nếu gấp thì cứ làm đi. Sau này tôi viết bản kiểm điểm là được.”

“Thằng khốn nào dám đụng đến người của chúng ta!”

Và Trưởng phòng không chỉ đơn thuần là một người ấm áp. Anh luôn dẫn dắt và động viên Phòng Thanh tra từ phía trước.

Vì thế tôi đã quyết tâm. Sẽ trở thành một mối quan hệ thoải mái như Trưởng phòng mong muốn. Sẽ trở thành một người cấp dưới thật sự thoải mái đối với anh.

“Mẹ kiếp, lẽ ra lúc đó tôi không nên quá dễ dãi với các người.”

Dù đôi khi anh ấy nói những lời như vậy vì không thành thật với lòng mình, nhưng Trưởng phòng vẫn xem tôi và các Trưởng khoa khác là những người thoải mái.

Miệng thì luôn nói những câu như mong gặp cấp dưới y hệt bọn tôi, không hiểu sao lại toàn tụ tập những đứa thế này, hay mong tất cả biến đi cho khuất mắt, nhưng mỗi khi cần giúp đỡ, anh lại chẳng tiếc gì mà ra tay.

Tôi nhìn người đàn ông này đâu phải mới ngày một ngày hai. Nếu thật sự không vừa mắt thì anh đã sa thải từ lâu rồi.

Phải, vậy nên mối quan hệ giữa tôi và Trưởng phòng là một mối quan hệ thoải mái. Một mối quan hệ gần gũi.

‘Giờ thì phải gần gũi hơn nữa.’

Sự ấm áp, đồng thời cả sự quyết đoán của Trưởng phòng. Sự lạnh lùng, và cả nét dịu dàng.

Hai năm qua, tôi đã một mình dõi theo anh và lòng như lửa đốt. May mà còn có Fenelia, người có cùng tâm tư, nhưng cô ấy lại là kiểu người chỉ cần được ở bên cạnh Trưởng phòng là đã mãn nguyện.

Thật may mắn làm sao. Tôi đã lo rằng sẽ phải sống độc thân qua tuổi ba mươi.

‘Tuyệt nhất.’

Tôi khẽ liếm đôi môi mà Trưởng phòng đã chạm vào.

Chà, so với việc chỉ chạm vào thì lực có hơi mạnh một chút, nhưng thì sao chứ. Miễn tôi thích là được.

***

Khi tôi tan làm trở về, Trưởng khoa 4 đã ra đón.

“Ngài đã vất vả rồi, thưa chủ nhân.”

“Ừ, cảm ơn cô.”

Dù tôi đã nói không cần phải làm vậy, nhưng cô ấy vẫn kiên quyết làm thế, nói rằng không thể lơ là công việc được giao. Làm vừa phải là được rồi mà.

Tôi chợt nhớ đến Trưởng khoa 1, người hôm nay đặc biệt sôi nổi. Không, vốn dĩ cô ấy đã hoạt bát, nhưng hôm nay cảm giác như còn tăng động hơn thì phải.

‘Sao hai người họ lại thân nhau được nhỉ.’

Họ quá khác biệt. Trưởng khoa 1 là hóa thân của sự hoạt bát và điên rồ, còn Trưởng khoa 4 lại như hiện thân sống của sự im lặng và nghiêm túc. Ngoài việc là con người có mắt mũi miệng ra thì họ chẳng có điểm chung nào. Vậy mà vẫn thân thiết được với nhau, thật kỳ lạ.

‘Giá mà trộn cả hai lại.’

Giá mà Trưởng khoa 1 bớt hoạt bát đi một chút, và Trưởng khoa 4 bớt nghiêm túc đi một chút thì tốt biết mấy.

Tôi thực sự lo lắng. Cả hai đều có cá tính quá mạnh, liệu có thể kết hôn một cách bình thường được không.

‘Không biết có tìm được đối tượng tốt không.’

Trưởng khoa 4, người mà tôi gần như đã nuôi nấng, thì không cần phải nói. Còn với Trưởng khoa 1, tôi cũng đã trải qua đủ mọi cảm xúc yêu ghét lẫn lộn, nên cũng chỉ mong cô ấy gặp được người tốt.

Nhưng chẳng thấy có dấu hiệu gì cả. Làm ơn ai đó xuất hiện đi.