Những trăn trở vẫn mãi chẳng dứt. Mối bận tâm bắt đầu từ hôm ấy cứ lớn dần lên, không ngừng quẩn quanh trong tâm trí.
‘Mình phải làm sao đây?’
Thật mịt mờ. Tôi không ngờ lựa chọn một năm trước lại gây ra ảnh hưởng chí mạng đến vậy.
Vừa mới nhậm chức đã khó kết hôn, tại sao lại vậy chứ? Chẳng lẽ làm công chức thì đến cả chuyện hôn nhân cũng không được tự do quyết định hay sao? Sao quy định đối với giới quan lại lại khắt khe đến thế.
‘Lẽ ra mình nên tìm hiểu kỹ hơn mới phải.’
Tôi thở dài, chẳng nhớ nổi đây là lần thứ bao nhiêu. Đó là lựa chọn để được ở gần anh nhất. Nhưng nếu chỉ có thể ở gần mà chẳng thể tiến xa hơn, thì còn ý nghĩa gì nữa chứ. Nếu biết trước, tôi đã không chọn con đường này.
Nhưng bây giờ mà từ bỏ Hội học viên thì không được. Nếu để phu nhân thấy dáng vẻ vô trách nhiệm, thiếu chính kiến như vậy, người sẽ thất vọng mất.
Ép buộc kết hôn ngay khi vừa nhậm chức cũng là điều không thể. Nếu phớt lờ những quy tắc và thông lệ trong giới quan lại, tôi có thể bị phu nhân xem là một nàng dâu ỷ vào uy thế của Công tước mà kiêu ngạo.
‘Mình phải làm sao bây giờ.’
Càng nghĩ càng không tìm ra lối thoát. Nếu suy nghĩ tích cực thì vẫn còn một năm rưỡi nữa mới tốt nghiệp, nhưng thẳng thắn mà nói thì chỉ còn vỏn vẹn một năm rưỡi. Liệu trong khoảng thời gian đó, có cách nào vừa đáp ứng được kỳ vọng của mẹ, vừa mang lại lợi ích thực tế cho mình không?
Tủi thân quá. Chỉ cần lơi lỏng một chút là nước mắt chực trào ra. Tôi thấy bản thân thật đáng xấu hổ, đã tự đeo lên một gông cùm chết người mà lại lầm tưởng đó là báu vật và hãnh diện vì nó.
Chẳng lẽ nào suốt thời gian qua anh im lặng là vì em ở trong Hội học viên? Phải chăng anh nghĩ em không có ý định kết hôn sau khi tốt nghiệp nên mới giữ im lặng?
Nghĩ đến đó, tôi bất giác bật cười cay đắng. Trong mắt anh ấy, tôi trông kỳ quặc đến mức nào chứ. Chắc hẳn là hình ảnh một kẻ chẳng hề nghĩ đến chuyện hôn nhân nhưng lại cứ sấn tới.
Có lẽ đã đến lúc phải đưa ra quyết định với trái tim của một con mãnh thú. Dù cho có làm mẹ thất vọng, trước hết vẫn phải cùng anh—
-Cốc cốc
“Mar, em có ở đó không?”
Giọng nói bất ngờ của anh khiến tôi giật nảy mình. Vừa nghĩ đến anh thì anh đã xuất hiện, quả nhiên mối quan hệ của hai chúng ta đúng là định mệnh.
Vấn đề là chính tôi đã đẩy mối quan hệ định mệnh ấy ra xa vì sai lầm của bản thân. Thật sự, tại sao mình lại làm vậy chứ. Tôi muốn quay ngược thời gian.
“Vâng, thiếu gia Carl. Mời anh vào.”
Dù tâm trạng đang u uất, tôi không thể đuổi người vừa tìm đến đi được, nên đành hắng giọng và cất lời.
“Anh xin lỗi vì đã đột ngột đến tìm em.”
“Phì, đây là dinh thự của thiếu gia Carl mà. Có gì phải xin lỗi đâu?”
Nhìn anh vừa mở cửa bước vào đã vội xin lỗi, tôi bất giác mỉm cười.
Dù sao đi nữa, được gặp anh cũng khiến lòng tôi nhẹ nhõm đi phần nào. Phải rồi, dù vấn đề có nan giải đến đâu cũng phải vượt qua. Muốn ở bên cạnh anh thì thử thách thế này cũng phải chiến thắng.
“Mời anh ngồi. Phu nhân không có ở đây, nhưng chúng ta có thể dùng tiệc trà riêng với nhau chứ?”
Tôi mời anh ngồi rồi bước về phía ấm trà đặt ở một góc. Mỗi lần đều gọi người hầu thì thật phiền phức nên tôi đã đặt sẵn trong phòng, cũng may là vậy.
“Mar này. Anh có chuyện quan trọng muốn nói.”
Nhưng lời của anh khiến tôi phải quay người lại. Bởi lẽ giọng anh trầm xuống nặng nề, khác hẳn mọi khi.
Anh ấy vẫn đứng đó, chưa hề ngồi xuống. Gương mặt cứng đờ, trông có vẻ căng thẳng. Một dáng vẻ quá xa lạ mà tôi chưa từng nghĩ tới.
“Chuyện anh sắp nói có thể sẽ hơi dài.”
“Không sao đâu. Dù có dài đến đâu cũng không vấn đề gì, anh cứ nói thoải mái đi.”
Bầu không khí ấy khiến tôi cũng bất giác căng thẳng theo. Rốt cuộc anh ấy định nói chuyện gì?
Dù vậy, tôi không thể để bộ dạng cứng ngắc của mình cho anh, người có lẽ đã lấy hết can đảm để đến đây, thấy được. Phải đối diện bằng vẻ mặt bình thản nhất có thể. Như vậy thì anh mới có thể nói chuyện thoải mái hơn một chút—
“Người nói với phu nhân rằng công chức vừa nhậm chức không thể kết hôn... chính là anh. Đó là một lời nói dối.”
...chứ?
“Anh làm vậy là để tránh việc phải đính hôn với em. Anh xin lỗi.”
...?
Trong giây lát, đầu óc tôi ngừng hoạt động.
***
Không thể phủ nhận sự thật là tôi đã đẩy Marghetta ra xa bằng một lời nói dối kỳ quặc. Vì vậy, tôi đã định bắt đầu bằng việc xin lỗi về chuyện đó trước, nhưng.
“Thi, thiếu gia Carl? Lẽ nào... em đã phạm phải sai lầm lớn nào với anh sao? Em xin lỗi, em thật sự xin lỗi, em không cố ý đâu. Xin anh hãy cho em biết em đã làm sai điều gì, em nhất định sẽ sửa chữa.”
Marghetta, người ban nãy còn đứng ngây ra, thoáng chốc đã run rẩy nói năng lộn xộn. Nhìn vành mắt cô ấy bắt đầu ngấn lệ, lòng tôi cũng không yên.
Nhưng tôi nghĩ mình nhất định phải xin lỗi vì sai lầm của bản thân. Dù có thể cho qua, nhưng tôi không thể làm ngơ trước những khổ sở mà Marghetta đã phải chịu đựng suốt thời gian qua chỉ vì lời nói dối của mình.
“Em không làm gì sai cả. Em thực sự là một người tốt và xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn thế.”
Dù tôi đã lên tiếng an ủi, sự run rẩy của Marghetta vẫn không ngừng lại. Cũng phải thôi. Với một người đã bị mình đẩy ra, dù có nói những lời như vậy cũng chỉ nghe như lời khách sáo.
“Là vì anh chưa sẵn sàng để kết hôn với bất kỳ ai.”
“Sẵn sàng...?”
Tôi gật đầu trước câu hỏi lại đầy cẩn trọng của Marghetta. Thực ra, câu này tôi cũng đã nói vào năm ngoái. Khi đó tôi cũng đã từ chối cô ấy với lý do chưa sẵn sàng để cùng ai đó bước tiếp.
Và mãi đến bây giờ tôi mới nói ra lý do tại sao mình chưa sẵn sàng. Thật đáng nể. Đáng nể theo một nghĩa chẳng hay ho gì.
“Anh đã từng có người mình yêu. Bọn anh đã từng hẹn ước trăm năm.”
Nghe câu đó, đôi mắt Marghetta bắt đầu rung động theo một ý nghĩa khác. Đã từng có, đã từng hẹn ước. Ý nghĩa đã quá rõ ràng rồi còn gì.
“Chỉ là vì anh không đủ vững chãi, nên người ấy đã rời đi, về với vòng tay của Enen.”
Một ý nghĩa đơn giản rằng bây giờ thì không còn nữa.
Lạ thay, khi thực sự nói ra, tôi lại chẳng cảm thấy gì. Tôi đã nghĩ mình sẽ thấy nhẹ nhõm, hoặc sẽ hối hận vì đã nói ra. Nhưng thật sự không có cảm giác gì cả. Cứ như thể vừa nói một câu bâng quơ, “Bữa tối nay là bít tết”.
Vì thế, tôi có thể tiếp tục câu chuyện mà không chút do dự.
“Anh đã yêu người ấy rất nhiều. Vậy nên khi người ấy rời bỏ anh, anh đã tưởng mình phát điên. Dù cho tai ương cứ liên tiếp ập đến, nhưng ít nhất vẫn có anh ở bên cạnh. Nếu người ấy có thể dựa vào anh mà chống chọi thì đã tốt biết mấy.”
Nhưng biết làm sao được. Cô đã mất đi phần lớn bạn bè thân thiết và những người như gia đình. Thậm chí còn mang một vết thương mà thời gian qua đi sẽ khiến cơ thể không thể tự chủ được nữa.
Nếu còn gia đình để chăm sóc, có lẽ cô ấy đã cố gắng chịu đựng, nhưng gia đình ấy đã không còn. Hecate không còn gì trong tay có lẽ đã sợ hãi việc mình sẽ trở thành gánh nặng cần tôi chăm sóc. Sợ rằng bản thân sẽ trở thành vật cản trên bước đường của tôi.
Anh thì không sao cả. Dù em có ra sao, nếu là em, anh vẫn có thể mỉm cười sống cùng em cả đời. Nhưng em đã ra đi.
“Thời gian trôi qua, anh đã nghĩ thế này. Rằng mình không phải là người để ai đó có thể nương tựa, rằng dù có yêu thương một người khác, thì một ngày nào đó họ cũng có thể sẽ rời đi.”
Ngay cả Hecate cũng đã rời đi. Cứ như thể cả thế giới này đã quyết tâm mang Hecate đi bằng cách giáng xuống đủ loại tai ương.
Liệu tôi có thể chắc chắn rằng chuyện đã xảy ra một lần sẽ không lặp lại lần thứ hai không? Liệu tôi có thể quả quyết rằng đủ loại tai ương sẽ không ập đến với Marghetta không?
“Vì vậy, anh đã không đủ can đảm để ở bên em. Nếu như cả em cũng rời bỏ anh, trải qua chuyện đó đến hai lần, chắc anh sẽ phát điên mất.”
Nếu chuyện xảy ra đến lần thứ hai, sẽ không có lần thứ ba. Vì trước khi lần thứ ba kịp đến, tôi cũng sẽ lên đó để nắm cổ áo Enen hỏi cho ra lẽ.
Rồi tôi nhìn vào đôi mắt của Marghetta, nơi ban nãy vẫn còn rưng rưng nước mắt. Những giọt lệ chực chờ nơi khóe mi giờ đã lăn dài trên má, nhưng cô ấy không hề tránh né mà vẫn nhìn thẳng vào mắt tôi. Môi mím chặt, như thể dù tôi có nói gì, cô ấy cũng sẽ lắng nghe đến cùng.
Người ta nói màu xanh lá mang lại sự bình yên cho tâm hồn, có vẻ đúng thật. Hay là do tôi đã bắt đầu trút hết nỗi lòng mình ra nhỉ.
“...Thực ra, là vì anh vẫn chưa thể quên được người ấy. Dù đã hai năm trôi qua, hình bóng đó vẫn hằn sâu trong tim anh.”
Đã quyết định nói hết mọi chuyện với Marghetta, tôi bèn kể ra tất cả cho đến tận cùng. Rằng trong tim tôi vẫn còn hình bóng của người đã rời đi.
“Anh xin lỗi. Lẽ ra anh phải nói điều này từ năm ngoái. Nhưng đến tận bây giờ mới có thể nói ra.”
Khi đó, tôi chỉ nghĩ rằng chỉ cần vượt qua được khoảnh khắc bàn chuyện hôn sự với Marghetta là được. Tôi đã cho rằng chỉ cần từ chối một cách khéo léo thì sẽ không bao giờ gặp lại nữa. Vì vậy mà tôi đã không giải thích cặn kẽ sự tình.
Nhưng đó chỉ là lời biện minh. Có thể lúc đó thì đúng, nhưng bây giờ thì không. Khoảnh khắc tôi gặp lại Marghetta ở Học viện, khoảnh khắc cô ấy thể hiện sự ưu ái quá mức, hay muộn nhất là lúc mẹ bắt đầu để mắt đến cô ấy. Ít nhất thì tôi cũng nên nói ra vào lúc đó.
“...Anh xin lỗi, Mar.”
Tôi bất giác cúi đầu. Tôi đã nói ra quá muộn. Với một người đã dõi theo mình suốt một năm trời, đến bây giờ tôi mới thổ lộ.
Thậm chí, kết quả của nó cũng chỉ là một ‘lý do không thể chấp nhận em’ được kể lể dài dòng. Không phải là lời chấp nhận Marghetta. Theo một cách nào đó, đây là một lời từ chối dài và chi tiết. Càng tàn nhẫn hơn.
“Thiếu gia Carl. Anh ngẩng đầu lên được không?”
Nghe vậy, tôi cẩn trọng ngẩng đầu lên thì bàn tay của Marghetta đã đưa về phía má tôi.
Phải, đây là điều hiển nhiên. Thà rằng cô ấy cứ trút giận lên tôi như thế này, tôi lại thấy biết ơn.
Nhưng khác với dự đoán, bàn tay Marghetta chỉ nhẹ nhàng đặt lên má tôi. Thay vì một tiếng ma sát vang dội, chỉ có một âm thanh “cộp” nhẹ vang lên.
“Một năm, vậy nên em sẽ bỏ qua cho anh lần này. Dù sao thì... cũng chưa phải là hai năm mà.”
Vành mắt đỏ hoe, nhưng gương mặt lại nở một nụ cười dịu dàng. Phản ứng đó khiến tôi không nói nên lời.
“Cảm ơn anh. Vì đã tin tưởng và kể cho em nghe.”
“Mar.”
Tôi không ngờ thay vì oán trách, mình lại nghe được lời cảm ơn. Cảm ơn ư, tôi không có tư cách để nghe những lời đó.
“Thiếu gia Carl. Có ai khác biết chuyện này không?”
“Ngài Bộ trưởng và ngài Toàn Thắng Công tước cũng biết, nhưng người mà anh trực tiếp kể ra... thì em là người đầu tiên.”
“Vậy là anh đã tin tưởng em thật rồi.”
Marghetta không hề trách tôi đã im lặng suốt một năm. Cô ấy cảm ơn vì dù đã mất một năm, tôi vẫn chọn cô ấy là người đầu tiên để kể.
Sao cô ấy có thể làm vậy? Nếu là tôi, chắc chắn tôi đã nổi giận và hỏi tại sao đến bây giờ mới nói.
“Thật ra mỗi lần thiếu gia Carl dựng lên bức tường sắt, em đều rất đau lòng. Em không phải là người thiếu sót, vậy mà tại sao anh lại dứt khoát đến thế.”
“Mar.”
“Hóa ra là có lý do chính đáng. Một lý do hoàn toàn có thể thấu hiểu.”
Thấu hiểu lý do một người đẩy mình ra xa. Hơn nữa, người đó lại là người đàn ông mình yêu. Tự mình nói ra những lời đó, tâm trạng của Marghetta hẳn là bi thảm đến nhường nào.
Nhưng Marghetta vẫn mỉm cười rạng rỡ và nói tiếp.
“Bây giờ anh sẽ thành thật với em chứ?”
Trước câu hỏi của Marghetta, tôi bất giác gật đầu. Tôi đã trút bỏ hết tất cả. Không còn gì để che giấu, và cũng không được phép giấu giếm nữa. Tôi phải cho Marghetta thấy tất cả con người mình. Là một con người, đó là đạo lý.
“Nếu anh nhìn em một cách chân thành và trọn vẹn, em có tự tin.”
Khoảnh khắc đó, tôi không hiểu cô ấy đang nói gì nên chẳng thể phản ứng.
“Tự tin rằng một ngày nào đó em sẽ bước vào được trái tim của thiếu gia Carl.”
“Mar?”
“Bây giờ thì chắc là không thể. Vì anh chỉ vừa mới cho em thấy vết thương lòng của mình thôi. Nhưng không sao cả.”
Nói rồi, Marghetta ôm chầm lấy tôi. Chuyện xảy ra quá đột ngột khiến tôi không kịp phản ứng, nhưng cũng không nỡ đẩy cô ấy ra.
Bởi vì Marghetta trong vòng tay tôi đang khẽ run lên.
“Em sẽ đợi. Cho đến khi nào thiếu gia Carl cảm thấy thoải mái. Đến lúc đó em vẫn sẽ đợi.”
“Cho đến khi nào em gọi chị một tiếng ‘chị’, chị vẫn sẽ đợi. Đến cuối cùng, chẳng phải xác suất em gọi chị như thế là 100% hay sao?”
Tôi khẽ vòng tay ra sau lưng Marghetta. Dường như tôi không có tư cách làm vậy, nhưng tôi lại muốn làm thế.
“Mar này... anh có một thỉnh cầu.”
Tôi vùi mặt vào vai Marghetta.
“Nếu được thì, đừng gọi là thiếu gia Carl nữa mà...”
Tôi không đủ can đảm để nhìn mặt Marghetta lúc này.
“Hãy gọi anh là Carl thôi, được không em?”
Nhưng tôi cũng không muốn buông cô ấy ra.
“Tất nhiên rồi, Carl.”
“Gọi thêm một lần nữa đi.”
“Vâng, Carl.”
Ích kỷ, quá ích kỷ.
“Nếu anh muốn, Carl... em có thể gọi như vậy bao nhiêu lần cũng được.”
Vì vậy, mình phải nỗ lực, để không phải hổ thẹn với chính tấm lòng này.
Bờ vai em, nơi anh đang vùi mặt, đã thấm ươn ướt.
Trans: Câu này của ai chắc anh em cũng đoán được rồi.