Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3876

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

128 1

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 1

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 0

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 2

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 1

Web Novel - Chương 122 - Hành trình nào rồi cũng đến hồi kết (3)

Vừa về tới thủ đô, anh ấy đã phải đi làm ngay. Làm công chức đúng là một công việc vất vả. Dường như tôi chưa bao giờ thấy anh có lấy một phút giây thảnh thơi.

‘Sau này mình nhất định không làm công chức.’

Dù vẫn chưa quyết định hướng đi sau khi tốt nghiệp, nhưng trước hết tôi phải loại trừ con đường công chức đã. Tôi không phi thường như anh nên sẽ chẳng thể trụ nổi đâu.

Thế nên, mỗi lần thấy anh là tôi lại lo. Bề ngoài trông đã vất vả đến thế, không biết thực tế còn ra sao nữa? Học viên ít ra còn có kỳ nghỉ, còn anh thì chẳng có ngày nào cả.

‘Hay là mình làm gì đó cho anh ấy nhỉ?’

Tôi đã thực sự nghiêm túc nghĩ đến chuyện đó. Hồi ở Học viện, tôi từng làm bánh quy thảo dược giúp giảm mệt mỏi, nhưng từ sau kỳ nghỉ thì không làm nữa. Dù gì đi nữa, thân là khách mà cứ lảng vảng trong bếp thì cũng thật thất lễ.

Thực ra, sau khi nghe chuyện câu lạc bộ làm bánh của chúng tôi, quản gia đã nói rằng chúng tôi có thể thoải mái sử dụng nhà bếp, nhưng tôi vẫn chưa bén mảng tới gần. Những món ăn do người hầu trong dinh thự chuẩn bị chắc chắn sẽ tốt cho sức khỏe của anh hơn món bánh quy quèn của tôi. Chẳng nên làm phiền các chuyên gia khi không cần thiết.

Nhưng nhìn anh ấy bị công việc vùi lấp, tôi chỉ muốn làm gì đó giúp anh, dù là một chút thôi. Khoan đã, nếu chỉ vào bếp một lát, một lát thôi, chắc cũng không sao đâu nhỉ?

“Sẽ không một ai nói đó là lỗi của em đâu.”

Giọng nói ấy bất chợt văng vẳng bên tai khiến tôi vội lắc đầu. Đó là người anh của ngày hôm đó, người đã lắng nghe tôi than vãn và nói những lời tôi hằng mong được nghe.

Ừm, mà nói mới nhớ, tôi vẫn chưa báo đáp anh chuyện lần trước. Phải đáp lễ gì đó trước khi quá muộn mới phải đạo.

Đúng vậy, vì thế nên tôi mới nghĩ đến. Vì còn chuyện chưa báo đáp nên mới nhớ ra thôi.

‘Chỉ vậy thôi. Chẳng có ý gì khác đâu.’

Dù chẳng có ai nghe, tôi vẫn tự nhủ với lòng mình. Không, đây không phải là bào chữa.

Cố gắng trấn tĩnh khuôn mặt đang dần nóng lên, tôi đi về phía khu thương mại. Chắc chắn trong bếp sẽ không có sẵn dược liệu.

Cứ thế, tôi lặng lẽ rời dinh thự và mua một đống nguyên liệu. Tôi sợ rằng nếu bị phát hiện, chuyện một mình tôi đi là đủ sẽ biến thành cả nhóm kéo đi mất.

“Anh?”

“Hửm?”

Và trên đường về, tôi đã gặp anh ấy. Ngay trước cổng chính dinh thự nên cũng khó gọi là trên đường được.

Mà khoan, tôi không ngờ lại gặp anh vào giờ này. Thường thì phải đến lúc mặt trời gần lặn anh ấy mới về.

‘Mình đã định giữ bí mật mà.’

Món quà bất ngờ còn chưa kịp làm đã bị phát hiện rồi. Tôi đã cố tình chọn lúc anh không có nhà, ai ngờ lại thành ra thế này.

Dường như Thánh Enen đang quở trách tôi vì đã cố giấu anh chuyện gì đó. Giữa chúng ta vốn đã chẳng còn bí mật nào nữa nên─

‘Không phải.’

Suy nghĩ của tôi cứ trôi về một hướng kỳ lạ. Không thể như thế này được.

Có lẽ vì bị anh ấy nhìn chằm chằm nên đầu óc tôi không hoạt động bình thường. Gì vậy? Sao anh lại nhìn em? Hay mặt em dính gì lạ à?

Hay là anh có chuyện muốn nói? Tại đây, nơi chúng ta tình cờ gặp nhau, chỉ có hai người...

“Louise, em có thời gian không?”

“Dạ?”

Tay tôi run lên bần bật.

Lời nói của anh ấy suýt nữa đã khiến tôi làm rơi hết đống nguyên liệu, nhưng tôi đã kịp trấn tĩnh lại. Sao mình lại thế này, đây đâu phải lần đầu tôi ở riêng với anh.

Tôi liếc nhìn anh mấy lần rồi vô tình chạm phải ánh mắt anh ấy. Tôi đã định quay đi ngay lập tức, nhưng làm vậy lại càng thêm ngượng ngùng.

“Anh xin lỗi vì đường đột quá.”

“Không sao đâu ạ. Em rảnh lắm.”

Nghe anh xin lỗi, tôi vội lắc đầu nguầy nguậy. Nhờ có anh ấy mà tôi mới được nghỉ ngơi thoải mái ở thủ đô, nên nếu anh cần, dù không có thời gian tôi cũng phải sắp xếp để đáp lời. Đó mới là lễ phải.

Thấy bộ dạng của tôi, anh bật cười khe khẽ. Chết, mình lắc đầu mạnh quá sao?

“Anh có chuyện muốn hỏi ý kiến em.”

“A, vâng! Bất cứ lúc nào ạ!”

Nghe hai từ “hỏi ý kiến”, cảm giác ngượng ngùng trong tôi tức thì tan biến, thay vào đó là một niềm háo hức dâng trào.

Hồi ở Học viện, tôi đã luôn nói với anh. Rằng nếu anh có phiền muộn gì, hãy nói với tôi bất cứ lúc nào, rằng tôi đã chịu ơn anh nên muốn báo đáp dù chỉ một chút.

Vậy mà anh chẳng những không mở lời, mà ngược lại còn là tôi mè nheo với anh. Dù biết ơn nhưng nghĩ lại vẫn thấy xấu hổ không tả xiết.

‘Cuối cùng cũng...’

Cuối cùng anh ấy cũng chịu nói ra những phiền muộn mà anh đã giấu kín. Cuối cùng tôi cũng có thể đền đáp phần nào những gì đã nhận từ anh.

Và giờ đây, điều đó có nghĩa là anh cũng đã tin tưởng tôi rồi, phải không...?

Cảm nhận niềm phấn khởi không tên lan tỏa khắp lồng ngực, tôi chờ đợi lời anh ấy.

“Đây là chuyện về một người anh quen─”

Dù sáo rỗng nhưng tôi đã suýt bật cười trước màn dạo đầu không thể ngờ tới này.

Anh ơi, trong tình huống này mà nói là người quen thì rõ ràng là một cái cớ rồi.

Có lẽ anh cũng nghĩ vậy nên đã ngậm miệng lại và ngượng ngùng nhìn xuống đất.

***

Sự do dự vốn đã len lỏi trong tim tôi nay lại bùng lên lần cuối.

“Đây là chuyện về một người anh quen─”

Chết tiệt, mình đang lảm nhảm cái quái gì thế này.

Một cảm giác xấu hổ với chính mình dâng lên. Trong bầu không khí này mà còn viện cớ ‘chuyện của một người quen’, ai nhìn vào mà chẳng biết là nói dối. Chẳng khác nào đang bao biện rằng: ‘Tôi sắp kể một chuyện rất đáng xấu hổ, nhưng đó không phải chuyện của tôi đâu’.

Cần hỏi ý kiến để có thêm dũng khí, vậy mà tôi lại thể hiện ra bộ dạng hèn nhát đến tận cùng. Nếu có một nơi trú ẩn cho những kẻ siêu nhát gan, chắc tôi phải là khách VVIP ở đó.

“...Là chuyện của anh.”

“Vâng, là chuyện về một người anh mà anh quen.”

Câu trả lời có phần ý cười của Louise khiến tôi càng thêm thảm hại, nhưng nhờ đã trút bỏ được sự hổ thẹn ban nãy, tâm trí tôi ngược lại đã bình tĩnh hơn.

“Thật ra vài năm trước, anh đã gặp phải một chuyện không hay.”

Tôi cẩn trọng mở lời, tránh đề cập trực tiếp đến sự việc đó.

Tôi hỏi ý kiến của Louise để có can đảm thổ lộ với Marghetta, chứ không phải để thổ lộ với Louise. Đổ thêm gánh nặng của mình lên một đứa trẻ còn chưa chữa lành hết vết thương của bản thân là một việc quá tàn nhẫn.

“Vì chuyện đó mà anh đã có chút thu mình lại. Hình như anh cũng đã đẩy một vài người ra xa.”

Dù với Marghetta thì không phải ‘một chút’ và cũng chẳng phải ‘một vài’. Tôi thực sự chỉ có thể nói lời xin lỗi.

“Dù vậy, anh cũng không giải thích hoàn cảnh cho người đã bị mình đẩy ra. Anh không nói một lời nào cả.”

Tôi đã thực sự không nói một lời nào. Không giải thích về tình hình tôi đang gặp phải, không một lời nhờ vả rằng vì lập trường thế này, mong cô hãy chờ đợi. Tôi đã không làm bất cứ điều gì.

“Thật quá đáng phải không. Nếu đã đẩy người ta ra vì hoàn cảnh của mình, thì ít nhất cũng phải cho họ biết hoàn cảnh đó là gì.”

Tôi đã hoàn toàn tự mình lựa chọn. Vì tôi vẫn chưa thể quên được Hecate, nên đã không thể chấp nhận Marghetta. Đó là lựa chọn của tôi, không thể chối cãi.

Vậy còn Marghetta thì sao? Lựa chọn của cô ấy có hoàn toàn là của riêng cô ấy không? Không, không thể nào. Một lựa chọn trọn vẹn chỉ có thể được đưa ra khi có đầy đủ thông tin. Khi tôi cố tình không cung cấp thông tin, làm sao cô ấy có thể đưa ra một lựa chọn trọn vẹn được.

Tôi đã kìm nén Marghetta vì bản thân mình. Dù có bao biện thế nào đi nữa, sự thật đó cũng không thay đổi.

“Anh sợ khi phải nói ra. Sợ rằng nói ra rồi mối quan hệ hiện tại sẽ tan vỡ, sợ rằng sẽ vô tình tạo gánh nặng cho người ấy.”

Rồi tôi im lặng một lúc, quan sát biểu cảm của Louise.

Louise, với đôi mắt xanh biếc lấp lánh, đang lặng lẽ lắng nghe tôi. Cô không tỏ ra bối rối hay khó chịu trước những lời than thở đột ngột này. Cô cũng không tỏ vẻ thương hại, chỉ đơn thuần là lặng lẽ lắng nghe.

Như vậy lại khiến lòng tôi thanh thản hơn. Cảm ơn em.

“Thành thật mà nói thì là do anh sợ hãi. Chẳng có từ nào khác để diễn tả cả.”

Tôi nhẹ nhàng đưa tay lên vai Louise và vỗ nhẹ vài lần.

Cho đến giờ, mỗi lần được Louise, người nhỏ tuổi hơn mình, lo lắng, tôi đều cảm thấy xấu hổ, nhưng giờ nghĩ lại, ngoài tuổi tác ra thì tôi có gì hơn cô ấy chứ? Ít nhất thì Louise đã tự mình dũng cảm đối mặt.

“Vì vậy, anh muốn xin lời khuyên từ một người dũng cảm.”

“Anh tìm nhầm người rồi thì phải.”

“Vậy sao, anh lại nghĩ mình tìm đúng người rồi.”

Nghe vậy, cả hai chúng tôi đều bất giác mỉm cười. Chẳng phải câu chuyện gì hài hước, nhưng nụ cười cứ tự nhiên trào ra.

Louise, vẫn giữ nụ cười trên môi, nhìn thẳng vào mắt tôi. Rồi cô cất lời thì thầm.

“Nếu là kẻ hèn nhát thì chẳng phải càng muốn dựa dẫm vào người khác sao?”

Một câu trả lời ngoài dự đoán.

“Thật ra những lời em nói khi đó không phải là do em dũng cảm đâu. Chỉ là em muốn nói, và em nghĩ rằng nếu là anh thì anh sẽ lắng nghe, nên em đã làm nũng một chút thôi.”

Louise cười ngượng nghịu nhưng vẫn không ngừng lời.

“Vừa sợ phải giữ kín một mình, lại vừa sợ nói ra cho người khác biết, nhưng vẫn muốn thổ lộ cùng ai đó, vẫn muốn nhận được sự an ủi. Trên đời này liệu còn có kẻ nhát gan nào như thế nữa không?”

Vừa nói, Louise vừa đặt tay mình lên tay tôi đang đặt trên vai cô. Tôi đã vô thức định rụt tay lại, nhưng cô ấy đã nắm lấy và không buông ra.

“Đó chẳng qua chỉ là những lời một kẻ nhát gan vùng vẫy nói ra mà thôi. Nhưng anh đã lắng nghe những lời của kẻ nhát gan đó.”

Người mà anh muốn thổ lộ, lẽ nào lại là người sẽ ngoảnh mặt làm ngơ trước tiếng lòng của một kẻ nhát gan sao? Lời nói của Louise khiến tôi không biết phải đáp lại thế nào.

Không. Ít nhất thì Marghetta mà tôi biết không phải người như vậy. Dù cho có phải nghe về tổn thương của một người khác không phải tôi, cô ấy cũng sẽ không phải là người xem nhẹ nó.

“Hay là, chuyện mà anh đang giấu trong lòng là do lỗi của anh gây ra? Vì vậy nên anh mới sợ phải nói với người khác?”

Đáng buồn thay, tôi không thể tự tin nói rằng không phải. Nếu tôi là một chỗ dựa vững chắc hơn cho Hecate, thì chuyện đó đã không xảy ra.

Thấy tôi không thể mở lời mà chỉ im lặng, Louise mỉm cười hiền hậu.

“Chắc chắn anh đã không mong muốn chuyện đó xảy ra.”

Một câu nói quen thuộc vang lên.

“Và cho đến tận bây giờ, anh cũng chưa từng trốn tránh nó.”

Những lời quen thuộc đang được lặp lại, chỉ là vai vế đã hoán đổi.

“Anh cũng chưa từng quên đi.”

Mặt tôi nóng bừng. Lúc đó tôi đã nghĩ cái quái gì mà lại nói ra những lời này cơ chứ? Bản thân còn lo chưa xong mà lại tỏ ra ta đây quá mức.

“Vậy thì sẽ chẳng có ai nói đó là lỗi của anh đâu.”

“...Đó là những lời anh muốn nghe.”

“Bởi vì đó cũng là những lời em đã muốn nghe.”

Tôi bất giác bật cười. Giờ thì đến cả tài ăn nói tôi cũng thua Louise rồi.

“Phải, anh đã muốn nghe những lời ấy.”

Nhưng cũng may. May là tôi thua về tài ăn nói.

Nếu tôi là kẻ chỉ được cái miệng lưỡi vô dụng, chắc cô ấy cũng chẳng thể thuyết phục được tôi. Và rồi tôi vẫn sẽ còn do dự mãi.

“Cảm ơn em.”

Quả không hổ là nữ chính của nguyên tác.

“Không có gì đâu.”

Nhờ nụ cười rạng rỡ của Louise, tôi đã có dũng khí để đối diện với Marghetta một cách đúng đắn.

Không, đây là dũng khí, hay là sự hèn nhát muốn dựa dẫm vào ai đó?

Dù là dũng khí hay hèn nhát cũng chẳng sao cả. Vì kết quả rồi cũng sẽ như nhau thôi.

‘Đã một năm rồi.’

Đã một năm trôi qua kể từ khi tôi gặp lại Marghetta. Giờ đây, cuối cùng tôi cũng có thể bày tỏ chân tình của mình với cô ấy.