Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3876

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

128 1

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 1

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 0

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 2

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 1

Web Novel - Chương 121 - Hành trình nào rồi cũng đến hồi kết (2)

Vị Toàn Thắng Công tước, người đã viết nên huyền thoại bất bại, sở hữu một tầm nhìn chiến lược kiệt xuất. Bởi thế, ngài không chỉ vừa lòng với bộ dạng chẳng khác nào bị đánh gục của tôi, mà còn tung ra đòn kết liễu.

Nhưng tôi nào dám chống cự. Vốn dĩ là lỗi của tôi khi đã cư xử tồi tệ đến mức khiến ngài phải nói ra những lời ấy.

“Thật ra, lần đầu gặp cậu, ta đã ngạc nhiên lắm đấy. Dù ngoại hình rõ ràng không giống, nhưng lại có nét tương đồng kỳ lạ. Chắc là do khí chất.”

Khi nghe Toàn Thắng Công tước cười nói rằng nếu ngoại hình cũng giống nốt, có lẽ ngài đã nhận tôi làm con nuôi, tôi lại càng không dám ngẩng đầu lên.

“Vì vậy mà ta đã luôn để mắt đến cậu. Cậu là cậu, còn con trai ta là nó, vậy mà ta lại cứ nhìn cậu để hình dung ra bóng dáng của thằng bé. Điều đó thật không phải với cả cậu, lẫn con trai ta.”

Trong Đại Chinh Phạt, Toàn Thắng Công tước đã dành cho một Trưởng nhóm quèn mới gặp lần đầu sự quan tâm quá mức cần thiết. Nhờ vậy mà Khoa 4 của Phòng Thanh tra, vốn có thể rơi vào tình thế bơ vơ vì trực thuộc Bộ Tài chính chứ không phải quân đội Đế Quốc, đã có thể ổn định vị trí một cách suôn sẻ.

Và khi biết được lý do, lòng tôi lại càng xót xa. Chắc hẳn lòng dạ ngài đã như lửa đốt khi nhìn thấy tôi mà cứ ngỡ là đứa con trai đã khuất, nhưng lại không thể làm ngơ vì tôi quá giống con mình nên đã dành cho tôi đủ mọi sự quan tâm. Một người gánh vác vận mệnh của Đế Quốc trên vai mà đến cả tâm cũng chẳng được yên.

“Thời gian cứ thế trôi đi, rồi ta chợt nhận ra. Ta đã giam cầm cậu trong định kiến rằng cậu giống con trai ta, để rồi không thể nhìn nhận con người trọn vẹn của cậu. Ta cũng chẳng thể rũ bỏ được quá khứ.”

Đây cũng là câu chuyện tôi đã được nghe từ ba năm trước. Cuộc chia ly với người con trai tuy không thể quên nhưng vẫn phải buông bỏ. Việc phải nhìn nhận một con người hoàn toàn khác biệt với con trai mình. Đôi chân của Toàn Thắng Công tước đã bị trói buộc bởi hai chiếc gông cùm đó.

“Thế nên cuối cùng ta đã nói với cậu. Ta nghĩ cứ giữ mãi trong lòng cũng chẳng có ích gì. Cho cả cậu, cho cả con trai ta, và cho cả chính ta.”

Một cuộc triệu tập đột ngột, một lời bộc bạch bất ngờ về quá khứ từ một cấp trên xa vời. Nhưng vẻ mặt của Toàn Thắng Công tước ngày hôm đó lại rạng rỡ hơn bao giờ hết. Dù ngài không hề mỉm cười, nhưng gương mặt lại tươi sáng hơn bất kỳ lúc nào.

Ngài đã nói gì nhỉ, hình như là cảm giác như thể vừa gỡ tấm bịt mắt xuống thì phải? Ngài bảo rằng khi ấy mới có thể nhìn nhận thế giới một cách đúng đắn.

“Trong số những lựa chọn ta từng đưa ra, không có quyết định nào khiến ta tự hào hơn lựa chọn ngày hôm đó. Nhờ vậy mà ta mới có được một người bạn tâm giao tuyệt vời thế này, phải không?”

“Ngài quá lời rồi.”

Cái đầu vốn đã không ngẩng lên nổi của tôi lại càng cúi thấp hơn. Toàn Thắng Công tước bật cười trước bộ dạng đó rồi tự tay nâng đầu tôi dậy. Hành động này rõ ràng là một sự quan tâm, nhưng sao tôi lại thấy có gì đó là lạ, cứ như thể đang túm tóc để chặt đầu tướng giặc vậy.

Dù sao đi nữa, lời của Toàn Thắng Công tước vẫn tiếp tục.

“Một khoảng thời gian dài đã trôi qua kể từ khi ta tiễn biệt thằng bé cho đến lúc nói ra với cậu. Chuyện tưởng chừng như sẽ không bao giờ có thể rũ bỏ được, cuối cùng cũng được giải quyết khi thời gian trôi đi.”

“Đó là một điều may mắn.”

“Phải, thật may mắn.”

Gật đầu, Toàn Thắng Công tước lặng lẽ vuốt ve tách trà.

“Thời gian, suy cho cùng vấn đề vẫn là thời gian. Có lẽ cậu Carl à, cậu cũng sẽ ổn thôi khi có thêm thời gian.”

Nghe vậy, tôi suýt nữa đã vô thức gật đầu nhưng may mà kiềm lại được. Đồng tình trong một bầu không khí thế này thì đúng là một kẻ không biết điều.

“Nhưng ta sao có thể đứng yên khi biết rõ cậu sẽ phải khổ sở trong suốt quãng thời gian đó. Cậu đã chịu đựng như vậy suốt hai năm rồi.”

Ngài Bộ trưởng và Toàn Thắng Công tước đã tin tưởng và để mặc tôi suốt hai năm trời. Tuy nhiên, cho đến hôm nay, họ đã đi đến kết luận rằng không thể tiếp tục phớt lờ tình hình này thêm nữa.

“Ta đã từng trải qua nỗi đau mà cậu Carl đang gánh chịu. Ta cũng biết phương pháp nào là đúng đắn để giải quyết nỗi thống khổ ấy.”

Rồi Toàn Thắng Công tước vỗ vai tôi. Ngài vỗ nhẹ nhàng, như thể đang an ủi rằng tôi đã vất vả nhiều rồi.

“Vậy tại sao cậu Carl lại phải mất ngần ấy thời gian như ta chứ? Chẳng phải vai trò của những người già như ta là dẫn lối để lớp trẻ không lãng phí thời gian của chúng hay sao?”

Khoảnh khắc ấy, tôi không thể thốt nên lời nào, chỉ biết mím chặt môi.

Vì ta hiểu nỗi đau của cậu, vì ta đã trải qua quãng thời gian tựa như vĩnh hằng ấy, nên ta không thể đứng yên. Cậu không cần phải chịu đựng thêm nhiều năm nữa như ta. Đó là những gì Toàn Thắng Công tước đang muốn nói.

“Nếu không thể một mình gánh vác, hãy chia sẻ với ai đó. Đó là đáp án mà một kẻ ngu muội như ta đã mất đến năm năm mới tìm ra. Với cậu Carl, hai năm chẳng phải là đã quá đủ rồi sao?”

“...Thậm chí có thể là quá thừa thãi rồi.”

“Cậu biết rõ nên ta lại càng thấy bực mình đấy. Biết vậy mà tại sao cậu lại làm thế?”

“Tôi xin lỗi...”

Tiếng cười của Toàn Thắng Công tước vang vọng khắp phòng làm việc.

***

Sau khi tiễn cậu Carl ra ngoài, ta quay lại ngồi vào ghế. Cái dáng vẻ vừa bị đẩy lưng đi mà vẫn ngoái đầu lại mấy lần trông mới nực cười làm sao. Ta đã phải rất vất vả mới nén được tiếng cười chực bật ra.

‘Quả là còn trẻ con.’

Mà đúng là vừa qua tuổi hai mươi thì vẫn còn trẻ người non dạ. Thật thỏa lòng khi thấy cậu ta, người lúc nào cũng chỉ tỏ ra cứng nhắc như thể bị đè nén bởi trách nhiệm của chức vụ Trưởng phòng Thanh tra, cuối cùng cũng thể hiện dáng vẻ đúng với lứa tuổi của mình.

Dù sao thì, việc một đứa trẻ như vậy lại trở nên cứng nhắc ngay từ đầu vốn đã là một điều đáng tiếc. Khi ở phương Bắc, cậu ta là một đứa trẻ vui vẻ và phóng khoáng đến mức không ai nghĩ là quý tộc.

“Thưa ngài, tôi xin ngài.”

“Cậu Carl.”

“Làm ơn, xin hãy giúp tôi. Mọi trách nhiệm tôi sẽ gánh chịu. Vì vậy, làm ơn...”

Mọi chuyện đã thay đổi kể từ khi cô Hecate ra đi như vậy.

Đối với ta, đó cũng là một sự việc tựa như sét đánh ngang tai. Dù cho năm người đã ngã xuống, nhưng rõ ràng cậu Carl và cô Hecate đã sống sót.

Thậm chí, trong lúc đang nằm liệt giường vì vết thương do Nghịch Thiên Giả gây ra, cậu Carl vẫn nói rằng sẽ mời ta đến dự đám cưới và mong ta nhất định đến chung vui. Vì vậy, ta đã yên lòng bỏ qua, rằng hai đứa trẻ này, dẫu sao cũng đã sống sót.

Nhưng khi trở về kinh đô, chỉ còn lại một mình cậu Carl cúi đầu cầu xin.

‘Ngài Enen cũng thật quá đáng.’

Ban cho thảm họa khủng khiếp nhất vào khoảnh khắc hạnh phúc nhất. Chắc hẳn cảm giác ấy giống như đang đi trên mây rồi bị đẩy xuống vực thẳm.

Ta đã có thể tiễn cậu Carl, người cứ cúi đầu không ngớt, về bằng câu nói đừng lo lắng. Thật nực cười. Cô Hecate đã chết rồi, thì còn bảo đừng lo lắng về điều gì chứ? Ta lấy tư cách gì mà ra vẻ với việc nhắm mắt cho qua vị trí ngôi mộ của cô ấy.

‘Lẽ ra ta nên an ủi cậu ấy ngay từ lúc đó.’

Ta đã tin tưởng và giao phó vì nghĩ cậu ta là một đứa trẻ biết tự lo liệu, đã đứng nhìn vì sợ rằng nếu xen vào không khéo sẽ chỉ làm vết thương thêm sâu.

Bây giờ nghĩ lại, đó là một suy nghĩ thật vô lý. Nói cho hay là tin tưởng, chứ nói một cách khách quan thì đó chính là bỏ mặc.

Nỗi đau khi phải tiễn biệt người phụ nữ đã cùng hẹn ước tương lai và sắp đơm hoa kết trái, nỗi thống khổ khi phải ghi lại lời dối trá về giây phút cuối cùng của nàng, làm sao một đứa trẻ mới mười chín tuổi có thể một mình gánh vác nổi? Nói là người lớn cho sang, chứ mười chín tuổi thì cũng chỉ là một học viên mà thôi.

‘Người lớn xung quanh toàn thế này cả.’

Cả ta và ngài Bộ trưởng Tài chính đều không quen với việc chăm sóc người khác. Trái lại, vì vấn đề tranh chấp quyền thừa kế và thanh trừng nội bộ, chúng ta lại thường xuyên gặp cậu Carl đang lúc bấn loạn vì các vấn đề công việc.

Nhấp một ngụm trà đã nguội lạnh, ta thở dài. Bỏ mặc đứa trẻ như vậy mà còn mong nó tự mình làm tốt mọi việc thì đúng là không có lương tâm.

Mong rằng từ bây giờ, cậu ấy có thể bước đi đúng hướng.

***

Cuộc trò chuyện vừa kết thúc, Toàn Thắng Công tước đã đẩy lưng tôi ra khỏi dinh thự.

“Nhân lúc cảm xúc chưa nguội, hãy đi giải quyết ngay đi. Với ai cũng được. Marghetta, gia đình, cấp dưới, người hầu, hay thậm chí là người mang ơn cậu hoặc người mà cậu đã cho lời khuyên cũng được.”

“Thưa ngài, dù sao đi nữa thì cũng đột ngột quá.”

“Giới trẻ ngày nay coi hai năm là đột ngột sao?”

Từng lời từng chữ của ngài thật sự sắc như dao găm.

Cứ thế, tôi lê những bước chân nặng trĩu về lại dinh thự. Trên đường đi, tôi nhận được liên lạc từ vị Bộ trưởng, có lẽ Toàn Thắng Công tước đã báo cho ông ấy biết tình hình.

—Nếu cậu còn bén mảng đến tòa nhà chính phủ, ta sẽ coi như cậu định kết hôn với công việc và báo cáo thẳng lên Hoàng Thái tử Điện hạ.

Ông chỉ nói đúng một câu đó rồi cúp máy ngay. Nghe những lời như vậy, dù có ý định đi chăng nữa thì cũng sẽ tan biến ngay lập tức. Mà vốn dĩ tôi cũng chẳng có ý định đến đó.

Mà khoan, đã lâu lắm rồi tôi mới được tan làm khi trời còn sáng thế này. Dù vậy, đây cũng chẳng phải là một lần tan làm sớm vui vẻ gì.

‘Chết tiệt.’

Mọi thứ thật mờ mịt. Khi mà cả vị Bộ trưởng và Toàn Thắng Công tước đều không thể đứng nhìn thêm được nữa và đã cho lời khuyên, thì việc hành động theo lời khuyên đó là điều đúng đắn. Nhưng đến lúc định mở miệng, tôi lại không đủ can đảm. Toàn Thắng Công tước, người đã trải lòng với tôi, thật đáng nể. Rốt cuộc ngài đã làm thế nào vậy?

Tôi phải nói với Marghetta những điều mình đã chất chứa bấy lâu. Tôi thậm chí đã tự hứa rằng nếu không nói ra trong hôm nay, tôi sẽ đến bên cạnh Nhị Hoàng tử mất.

Nhưng đồng thời, khi tưởng tượng ra phản ứng của Marghetta, tôi lại do dự. Liệu cô ấy sẽ nổi giận vì sao tôi không nói gì suốt thời gian qua? Hay sẽ rơi lệ hỏi rằng sao tôi có thể một mình chịu đựng? Hay sẽ an ủi rằng cảm ơn tôi vì đã nói ra dù là bây giờ? Hay chỉ đơn giản là ôm lấy tôi?

Càng nghĩ đến những khả năng, sự do dự lại càng lớn. Tôi đã thiếu quyết đoán đến mức này từ bao giờ vậy?

‘Đúng là một thằng nhóc con mà.’

Tôi đúng là một thằng nhóc, và con mắt của vị Bộ trưởng hơn 50 tuổi quả là chính xác. Kinh nghiệm sống đúng là không thể xem thường được.

Có vẻ như tôi tiêu rồi. Cứ đà này chắc tôi sẽ bị ép đi gặp Nhị Hoàng tử mất.

‘Sao gần thế này nhỉ.’

Trong lúc đó, tôi đã về đến dinh thự, nơi hôm nay có vẻ gần hơn mọi khi. Thật muốn phát điên.

Tôi cứ đi lang thang vô định trước cổng chính và thở dài. Nếu cứ vào trong khi chưa có đủ dũng khí để nói, lỡ gặp Marghetta thì tôi sẽ chẳng thể thốt nên lời, rồi mọi chuyện sẽ cứ thế trôi qua và chúng tôi lại sinh hoạt như thường ngày.

Không thể như thế được. Tình hình đã đủ bức bối vì trì hoãn đến tận bây giờ rồi, nếu còn kéo dài thêm nữa thì—

“Anh?”

“Hửm?”

Quay lại, tôi thấy Louise đang ôm đầy một thứ gì đó trong lòng. Gì đây, cô ấy vừa ra ngoài à?

Như đọc được thắc mắc của tôi, Louise khẽ đưa những nguyên liệu trong lòng ra phía trước và nói.

“Lâu rồi em mới định làm gì đó. Em vừa đi mua ít nguyên liệu.”

Đúng là những thứ thoáng thấy hầu hết đều là nguyên liệu nấu ăn.

“Những thứ cơ bản trong bếp đều có đủ mà.”

“Tại em dùng vài nguyên liệu hơi đặc biệt một chút.”

Đúng thật, ngay cả ở câu lạc bộ làm bánh, những nguyên liệu mà Louise sử dụng cũng không hề tầm thường. Tôi gật đầu trước nụ cười hiền của cô, rồi một ý nghĩ khác chợt lóe lên trong đầu.

Dũng khí, dũng khí để trải lòng với người khác.

Louise, người đã đủ can đảm để kể cho tôi nghe về quá khứ của mình dù chỉ mới quen nhau một học kỳ.

“Louise, em có thời gian không?”

Nếu thử xin lời khuyên từ người đã dũng cảm bước đi trước, có lẽ mọi chuyện sẽ khá hơn một chút chăng?

Lúc này, tôi có cảm giác như đang chết đuối vớ phải cọc.