Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3876

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

128 1

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 1

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 0

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 2

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 1

Web Novel - Chương 119 - Kỳ nghỉ hè luôn dài như thế này sao? (5)

Cuộc tái ngộ với vị Bộ trưởng quả là không thể tệ hơn.

“Vào đi.”

“Không, làm ơn tha cho tôi.”

Cảnh tượng vài tháng trước lại ùa về. Thử hỏi trên đời này có vị Bộ trưởng nào lại đi tập tạ ngay trong giờ làm việc cơ chứ.

Dù đã mở cửa, tôi vẫn ngần ngại chưa muốn bước vào. Giữa tiết trời mùa hè oi ả, ông ta còn đang tập thể dục nên chẳng lạ gì khi văn phòng lại càng thêm hầm hập. Đây là phòng làm việc của Bộ trưởng hay phòng xông hơi vậy? Trụ sở Bộ Tài chính đúng là chẳng ra thể thống gì.

Thấy tôi cứ chần chừ mãi không vào vì bầu không khí khó chịu, vị Bộ trưởng bèn hất cằm, ánh mắt như muốn hỏi tôi còn đứng đó làm gì. Phải rồi, chết tiệt, vào thì vào.

“Nếu ngài định chuyển sang quân đội thì nhớ dắt tôi theo với nhé.”

“Cậu bị say nắng à? Giờ này còn nói chuyện đó làm gì.”

Trước bộ dạng chẳng khác nào một Nguyên soái quân đội hơn là Bộ trưởng Bộ Tài chính, tôi bèn buột miệng trêu một câu và lập tức bị ông gạt đi.

Cũng phải, giờ này mà chuyển sang quân đội thì muộn thật rồi. Tôi biết thế nhưng vẫn cứ thử nói xem sao. Con người ta vốn vẫn hay làm những điều mình biết là không thể mà, đúng không?

Dù sao đi nữa, nghe tôi nói xong, vị Bộ trưởng cau mày rồi thả quả tạ xuống một vết lõm kỳ lạ trên sàn. Lần trước tôi đến đây vẫn chưa có vết hằn đó, không biết ông đã ném nó xuống bao nhiêu lần rồi nữa.

‘Tầng dưới hình như là nhà kho thì phải.’

May mắn là dường như không ai phải chịu đựng tiếng ồn giữa các tầng do chính vị Bộ trưởng gây ra. Nếu người gây rối là Bộ trưởng thì còn biết kêu ca với ai bây giờ.

Trong lúc tôi đang mải nhìn quả tạ, vị Bộ trưởng tay cầm áo, cất lời.

“Thế nào rồi?”

“Không có chuyện gì xảy ra cả. Chắc cứ để mọi việc diễn ra như bình thường là được.”

Trước câu hỏi cụt lủn của ông, tôi cũng đáp lại một cách qua quýt. Dù sao thì, dẫu tôi có trả lời sơ sài như vậy, ông ta vẫn hiểu hết ý nghĩa đằng sau.

Quả thực, nghe câu trả lời của tôi, vị Bộ trưởng gật đầu một cái rồi lại nhíu mày.

“Một kẻ trẻ tuổi hơn ta mà đã về hưu rồi.”

Vụ đào tẩu của cựu Bá tước Horpelt dường như đã khiến nhiều công chức phải suy ngẫm.

Thực ra cũng phải thôi. Cựu Bá tước Horpelt giờ mới ở độ tuổi 40. Đối với một người đã ngoài 50 mà vẫn đang phải lăn lộn như vị Bộ trưởng, hẳn là ông ta đang sôi máu lắm.

“Thật đáng ghen tị. Ở tuổi đó mà về hưu được thì không phải chuyện dễ dàng đâu.”

Về hưu ở tuổi 40 ư? Thật là một giấc mơ xa vời. Được nghỉ hưu trước khi chết đã là may mắn lắm rồi.

Càng nghĩ càng thấy lạ. Rốt cuộc ông ta đã làm thế nào để được về hưu nhỉ? Lại còn là một nhân vật có thực quyền chứ không phải loại quan chức hữu danh vô thực, chẳng lẽ ông ta nắm được điểm yếu gì của Hoàng đế ư?

‘Cái gì tốt thì cũng nên chia sẻ cho nhau chứ.’

Lại đi độc chiếm một mình, đúng là đồ keo kiệt.

“Ta cũng phải nhanh chóng nghỉ hưu thôi. Có như vậy mới đưa cậu lên làm Bộ trưởng được chứ.”

“Chết tiệt, ngài đừng có nói những lời khủng khiếp như vậy.”

Trước lời khiêu khích đột ngột, tôi bất giác buột miệng chửi thề. Ông định hủy hoại cuộc đời ai mà lại đẩy cái chức Bộ trưởng này cho tôi chứ.

Vị trí Trưởng phòng Thanh tra đã đủ gánh nặng rồi, nếu trở thành Bộ trưởng Bộ Tài chính chắc tôi cắn lưỡi tự vẫn mất. Vốn dĩ tôi đâu có hợp với công việc bàn giấy.

Thế nhưng, vị Bộ trưởng chỉ bật cười như thể phản ứng của tôi thật nực cười.

‘Đồ khốn.’

Giá mà nhân cách của ông ta được một nửa năng lực thì tốt biết mấy.

Buổi báo cáo kết thúc nhanh chóng. Dù mức độ nghiêm trọng của vụ việc không hề nhỏ, nhưng nó lại kết thúc một cách quá êm đềm nên cũng chẳng có gì nhiều để nói.

“Nhân tiện, ta nghe nói cậu vừa về lãnh địa.”

Thay vào đó, vị Bộ trưởng lại khơi mào một chủ đề khác.

“Vâng, cũng có chút chuyện. Tôi vừa trở về hôm nay.”

“Bá tước Tileglehen nói gì không?”

“Ngài ấy vốn không quan tâm đến người khác mà. Chẳng có lời nào đặc biệt cả.”

Mặc dù một vị Bá tước khác trong Đế quốc vừa nghỉ hưu, nhưng gia chủ lại tỏ ra thờ ơ đến đáng kinh ngạc. Thật ra, vì tôi cũng đang ở trong lâu đài nên đã nghĩ ít nhất mình sẽ được gọi đến một lần, nhưng ông ấy thực sự không làm gì cả.

“Không phải chuyện đó.”

À, không phải ông ta hỏi chuyện này sao?

Lời nói dứt khoát của vị Bộ trưởng khiến tôi có chút bối rối. Cứ ngỡ ông ta đang nói về Bá tước Horpelt, ai ngờ lại đoán sai hoàn toàn.

“Đột nhiên bị gọi về lãnh địa thì phải có lý do chứ. Lại còn dẫn theo cả một dàn khách quý nữa.”

“Chuyện đó là do mẹ tôi gọi về. Không liên quan đến gia chủ đâu.”

Nghe câu nói đó, bàn tay đang sắp xếp báo cáo của vị Bộ trưởng khựng lại.

Ông ta hỏi vì nghĩ rằng gia chủ gọi tôi về vì công việc, nhưng hóa ra người gọi lại là mẹ tôi. Vị Bộ trưởng đột nhiên trở thành một cấp trên tồi tệ xâm phạm vào đời tư của cấp dưới.

Thực ra, đứng ở lập trường của vị Bộ trưởng thì cũng oan uổng thật. Ông ta biết mối quan hệ giữa tôi và mẹ không được thân thiết cho lắm, nên chắc hẳn không ngờ rằng mẹ sẽ gọi tôi về. Ngay cả tôi khi nhận được lời mời của mẹ cũng thấy ngỡ ngàng.

“Chắc người lo lắng vì đứa con trai trưởng mãi vẫn chưa có đối tượng nào thôi.”

Một cuộc gọi từ người mẹ mà mối quan hệ vốn chẳng mấy tốt đẹp. Thấy vị Bộ trưởng như bị choáng váng vì lỡ chạm vào vấn đề nhạy cảm, tôi bèn nhẹ nhàng đáp lời để giải vây cho ông. Thân hình to lớn như vậy mà lại lúng túng đảo mắt trông thật khó coi.

“Chắc phải sốt ruột lắm mới làm thế.”

Và ngay khi bầu không khí vừa được xoa dịu, vị Bộ trưởng liền tung một đòn chí mạng khiến tôi hối hận vì đã giải vây cho ông.

“Đúng là như vậy. Người còn đề cập đến chuyện đính hôn nữa.”

“Đính hôn?”

Tôi gật đầu với vị Bộ trưởng, người đang nhíu mày như thể vừa nghe thấy điều gì đó kỳ lạ.

Vốn dĩ tôi đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị gây áp lực về chuyện hôn nhân khi đến đó. Dù vậy, tôi không ngờ người lại xếp Marghetta ngồi ngay cạnh để gây sức ép, và cuối cùng còn nhắc đến cả chuyện đính hôn.

Nếu không nhanh trí nghĩ ra cớ thoái thác, có lẽ tôi đã thực sự phải đính hôn rồi. Lại còn là một cuộc đính hôn không hẹn ngày cưới.

“Người có hỏi ý tôi về việc đính hôn với Công nương Marghetta, nhưng bây giờ tôi có đính hôn thì cũng có ý nghĩa gì đâu. Nên tôi đã xin khất lại lần sau.”

Nghe lời giải thích ngắn gọn của tôi, vị Bộ trưởng im lặng một lúc rồi thở dài và vẫy tay.

“Lại đây một lát.”

“Có chuyện gì vậy, ngài cứ nói ở đó đi. Tai tôi vẫn còn thính lắm.”

“Ta bảo lại đây.”

Thấy ngài vẫn kiên quyết vẫy tay, tôi đành bước lại gần thì đột nhiên có thứ gì đó đâm thẳng vào vùng thượng vị của tôi.

“Cảm nhận nắm đấm đã biến Nghịch Thiên Giả thành một kẻ tàn phế thế nào?”

Cùng với một câu nói nhảm nhí không thể hiểu nổi. Không, chết tiệt, con người này thật sự lẩm cẩm rồi sao.

Cú tấn công bất ngờ khiến tôi choáng váng. Đã gần hai năm rồi tôi mới bị ông ta đánh.

***

Rốt cuộc phải làm gì với tên ngốc này đây.

‘Gọi là tên ngốc vẫn còn nhẹ cho cậu ta chán.’

Nếu có từ nào thậm tệ hơn, ta sẵn lòng dùng nó cho cậu ta. Với suy nghĩ đó, ta nhìn xuống tên đang quằn quại ôm lấy vùng thượng vị. Cái thằng này, lại còn ra vẻ đau đớn.

Ta đã cố nén một tiếng thở dài chực bật ra. Ta biết rằng cậu ta vẫn còn vết thương lòng kể từ ngày hôm đó. Ta cũng biết đó là một vết thương khó lòng nguôi ngoai.

Sao ta lại không biết được chứ. Ngay cả ta, người chỉ đơn thuần là cấp trên của cậu ta, cũng đã phát điên lên được, huống hồ gì là cậu ta, người có mối quan hệ thân thiết hơn.

‘Cứ ngỡ để mặc cậu ta là liều thuốc tốt nhất.’

Nhưng ngược lại, đó lại là liều thuốc độc. Giá như ta chủ động can thiệp thì đã không dẫn đến tình cảnh trớ trêu thế này.

“Sao nào? Vì đã là kẻ tàn phế rồi nên không còn cảm nhận được hương vị của nó nữa à?”

“Không, tại sao ngài lại đột nhiên đánh tôi rồi nói những lời đó chứ!”

Nhìn bộ dạng gào thét của cậu ta, ta suýt nữa đã vung nắm đấm lần nữa. Nhưng phải nhịn. Tên này không phải loại có thể giải quyết bằng vũ lực.

Dù đã muộn, nhưng bây giờ vẫn phải tiêm thuốc cho cậu ta. Chẳng phải đã có một vị Công nương ngây thơ vô tội trở thành nạn nhân rồi sao.

Thay vào đó, vì là liều thuốc muộn màng, nên phải tiêm một cách mạnh tay.

“Đem người khác ra làm trò đùa, xem ra gọi cậu là kẻ tàn phế vẫn còn nhẹ nhàng chán. Sao, hay để ta gọi cậu là Nhị Hoàng tử nhé?”

Nghe câu đó, ta thấy ánh mắt của Carl như muốn nổ tung. Hiệu quả thật đấy, quả nhiên là Nhị Hoàng tử.

“Nghĩ lại thì, Nhị Hoàng tử cũng không hề đùa giỡn với người thích mình.”

Điều đó không sai, vì vốn dĩ chẳng có kẻ điên nào lại đi thích Nhị Hoàng tử cả.

“Cậu lại đi từ chối Công nương như vậy? Cậu có bình thường không đấy?”

“Khi tôi còn chưa sẵn sàng thì việc chấp nhận chẳng phải còn thất lễ hơn sao?”

Thấy cậu ta vẫn chưa tỉnh ngộ mà còn cãi lại, ta bất giác thở dài.

Phải, thất lễ. Trong lòng vẫn còn vương vấn một người mà lại chấp nhận một người khác, đó đúng là một sự thất lễ lớn.

Vì vậy, một năm trước, khi cậu ta từ chối hôn sự với vị Công nương, ta đã không nói gì. Ta chỉ thấy tiếc cho việc cậu ta vẫn chưa thể quên được chuyện của Hecate, chứ cách xử lý của cậu ta không hề sai.

Nhưng lần này thì sao? Nghe cách cậu ta nói thì lần này không phải là dứt khoát cắt đứt như năm ngoái, mà gần như là trì hoãn. Một tình thế dở dang, không thể đáp lại tình yêu mà cũng chẳng thể từ chối. Điều đó còn thất lễ hơn.

“Cậu đã giải thích lý do cho Công nương chưa? Cậu đã giải thích tại sao mình không tự tin kết hôn với người khác chưa, ta hỏi cậu đã giải thích chưa?”

Tuy nhiên, nếu cậu ta đã giải thích chuyện của Hecate cho Công nương, thì ta có thể hiểu được. Nếu sau khi nghe chuyện đó mà Công nương vẫn quyết định chờ đợi, thì người ngoài không có quyền tức giận.

Dĩ nhiên, ta không nghĩ một kẻ đã giấu kín chuyện đó suốt hai năm lại đi kể cho Công nương nghe, nhưng ta vẫn hỏi cho phải phép, biết đâu bất ngờ.

“Làm sao tôi có thể nói ra chuyện đó được.”

Ta biết ngay mà, cái thằng này.

Nhìn cậu ta lặng lẽ cúi đầu, ta lại thở dài.

“Chỉ có tuổi là thêm, chứ vẫn còn là một đứa trẻ.”

Có lẽ đó là điều hiển nhiên. Mười bảy tuổi, vừa mới thành niên đã phải ra chiến trận, mười chín tuổi lại trải qua chuyện như vậy. Trong hoàn cảnh đó, dù hai năm có trôi qua thì có gì thay đổi được chứ.

Khi đó là em út, bây giờ vẫn là em út. Chỉ vì ta đã đối xử với cậu ta như một người lớn quá mức, chứ thực ra cậu ta vẫn còn là một đứa trẻ. Chết tiệt, ta đã tin rằng cậu ta là một kẻ tự biết lo liệu nên mới để mặc.

“Nếu không thể chấp nhận thì đừng cho người ta hy vọng. Đối với Công nương, đó chỉ là gieo rắc hy vọng hão huyền mà thôi.”

Khi nhận ra tên đen đúa trước mặt chỉ là một đứa trẻ, giọng ta đã dịu đi một chút. Cũng có lỗi của ta vì đã bỏ mặc một đứa trẻ.

“Phải, Công nương mới mười tám tuổi thôi. Chưa phải là tuổi cấp bách phải kết hôn. Nhưng sau này thì sao?”

“…….”

“Vài năm nữa cậu sẽ không đẩy cô ấy ra chứ? Cậu có thể chịu trách nhiệm cho một vị Công nương đã bỏ lỡ độ tuổi kết hôn đẹp nhất chỉ để trông chờ vào cậu không?”

Tên nhóc vừa rồi còn gân cổ lên cãi giờ lại im bặt. Chắc chính cậu ta cũng không chắc chắn. Thế thì làm sao mà trả lời được.

Giá như cậu ta dứt khoát từ chối, Công nương có thể sẽ buồn trong chốc lát, nhưng rồi sẽ có cơ hội tìm được một mối duyên khác. Nhưng cứ cho hy vọng rồi để thời gian trôi đi như thế này, Công nương thì có tội tình gì.

Ta biết tại sao cậu ta lại làm vậy. Sợ hãi. Sợ rằng nếu lỡ trao đi tình cảm, Công nương cũng sẽ rời bỏ mình như Hecate; sợ rằng nếu đẩy cô ấy ra, mình sẽ vĩnh viễn mất đi cô ấy. Đúng là nỗi lo của một đứa trẻ.

Sau đó ta còn nói thêm vài điều nữa, nhưng không biết có hiệu quả không. Vì đó cũng chỉ là những lời ta bộc phát nói ra.

‘Thằng khốn này.’

Đây là một bài thuyết giáo ngoài dự kiến. Ta không ngờ tình trạng của cậu ta lại đến mức này.

Ta ôm lấy cái đầu đau nhức và thở dài lần thứ không biết bao nhiêu. Nếu cậu ta có dấu hiệu thoát ra khỏi quá khứ, dù chỉ là một chút, ta đã tiếp tục để cậu ta tự giải quyết. Nhưng thấy cậu ta vẫn không hề thay đổi, làm sao ta có thể ngồi yên được.

Dĩ nhiên, đây là chuyện bao đồng. Tình trạng của một cấp dưới có vấn đề? Vì chuyện đó mà một vị Công nương ta mới gặp vài lần có thể bị tổn thương? Nếu xét cho cùng thì cũng chẳng liên quan gì đến ta.

Nhưng làm sao ta có thể ngoảnh mặt làm ngơ được. Khi mà cấp dưới đó lại chính là thằng nhãi này. Nếu nó cũng xảy ra chuyện gì rồi đi theo đám người đó thì thật phiền phức.

‘Lũ trẻ ranh.’

Dám chết trước cả ta, để rồi hàng năm ta phải đến viếng mộ những đứa đáng tuổi con cháu mình. Sáu người đã là quá đủ đau lòng rồi, giờ lại thêm một người nữa ư? Chỉ tưởng tượng thôi đã thấy khốn nạn rồi.

Sau một hồi đắn đo, ta mân mê quả cầu liên lạc. Tình hình đã xấu đi sau hai năm bỏ mặc. Không thể chần chừ thêm nữa.

‘Mình vốn không muốn dùng cách này.’

Nhưng hiệu quả chắc chắn sẽ được đảm bảo.

Quyết tâm như vậy, ta liền liên lạc với một người chắc chắn sẽ có hiệu quả.

—Bộ trưởng Bộ Tài chính?

May mắn là đã liên lạc được.

—Lâu rồi không gặp. Cùng sống ở kinh đô mà chẳng có dịp gặp mặt, thật đáng tiếc.

“Xin lỗi ngài. Bấy lâu nay tôi đã không đến chào hỏi được.”

—Bộ Tài chính bận rộn thì ta cũng biết rõ. Đừng để trong lòng quá.

Nhìn nụ cười nhẹ của người đó, ta có chút do dự. Lâu lắm mới liên lạc, mà lại không phải vì chuyện gì tốt đẹp.

Dù vậy, đây là việc phải làm. Ngoài vị này ra, chẳng còn ai đáng tin cậy nữa.

“Thưa ngài Toàn Thắng Công tước. Tôi có chuyện muốn thưa với ngài.”

Để xem cậu có dám chống lại lời của ngài ấy không.