Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3876

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

128 1

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 1

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 0

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 2

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 1

Web Novel - Chương 118 - Kỳ nghỉ hè luôn dài như thế này sao? (4)

Vài ngày đã trôi qua kể từ khi tôi nhận được báo cáo của Phó phòng, tình hình đã đến mức không thể trì hoãn thêm được nữa. Đã đến lúc phải quay về thủ đô rồi. Vốn dĩ tôi tới lãnh địa cũng chỉ vì mẹ muốn gặp mặt, còn việc những người khác đi theo cùng chỉ là tiện thể mà thôi. Khi không còn lý do gì để ở lại, việc trở về thủ đô là điều hiển nhiên.

Thật tình mà nói, lãnh địa Tileglehen cũng chẳng phải nơi du lịch nổi tiếng gì, ở lại mãi cũng bất tiện. Bây giờ ‘Hội những nạn nhân bị lối chơi Ngũ Hiệp của Rutis hành cho ra bã’ vẫn còn đang mải mê lên kế hoạch phục thù nên mới tạm yên, chứ chẳng biết lúc nào cái đám ngốc ấy lại gào lên đòi ra ngoài chơi.

“Anh đang tính chúng ta nên quay về thủ đô thôi.”

“Vậy để em báo cho những người khác!”

Thế là tôi giao việc truyền tin lại cho Louise. Chắc chắn sẽ chẳng có kẻ nào dám đòi ở lại lãnh địa khi chính Louise đã ngỏ lời quay về thủ đô đâu nhỉ. Một kẻ thiếu hợp tác như vậy không có tư cách tham gia câu lạc bộ làm bánh.

Người duy nhất khiến tôi bận lòng là Marghetta cũng đã đồng ý trở về. Dù cô ấy có vẻ hơi tiếc nuối, nhưng cũng đâu thể ở lại lãnh địa mãi mãi được. Đằng nào cũng có lúc phải quay về nên có lẽ cô ấy đã thuận tình đồng ý.

“Chúng con sắp đi rồi ạ.”

“Phải. Các con đều đang du hành ở Đế Quốc, thật khó xử khi cứ ở mãi một nơi đúng không nào.”

“Vâng.”

Mẹ cũng không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ gật đầu chấp thuận. Người con trai trưởng được gọi về để bàn chuyện hôn sự lại viện cớ công vụ để từ chối, nên quả thực cũng chẳng có lý do gì để giữ lại nữa.

Cứ thế, giống như lúc đột ngột đến lãnh địa, chúng tôi lại đột ngột quay về thủ đô. Đời người vốn là một chuỗi những sự kiện bất ngờ mà, phải không?

“Con phải uống mỗi ngày đấy. Uống không đều đặn sẽ không có hiệu quả đâu.”

“À, vâng.”

Chuyện này cũng thật bất ngờ.

Sáng ngày quay về thủ đô, mẹ đã bất ngờ tặng một lượng lớn quà. Nối tiếp thuốc của Ma Tông Công tước, lần này lại là thực phẩm chức năng do chính tay mẹ chuẩn bị sao? Món quà này thật ngoài sức tưởng tượng.

Thậm chí, không phải một thị nữ bình thường mà chính thị nữ trưởng đã trực tiếp mang đồ đến, vừa giải thích cặn kẽ từng món một vừa đưa cho tôi. Nào là cái này uống lúc nào thì hiệu quả, cái kia dùng trong trường hợp nào, uống cái nọ thì tốt cho cái gì, vân vân và mây mây.

“Nếu con sợ quên thì cứ nói với quản gia. Ông ấy sẽ đưa cho con đúng giờ.”

“Con hiểu rồi.”

Tôi liếc mắt nhìn sang thì thấy Erich cũng đang chật vật với đống đồ ngày một nhiều lên. Tôi đã định bụng nếu có cơ hội sẽ đẩy bớt, à không, chia bớt cho Erich, nhưng xem ra cũng khó rồi.

Và rồi, ánh mắt của mẹ cũng theo tôi mà chuyển hướng sang Erich, mục tiêu giờ đã đổi thành thằng bé.

Nghe nói thực tập ở Học viện rất vất vả, con nhớ phải uống cho đủ đấy.

Nghe vậy, Erich chỉ ngây người gật đầu. Với số lượng đó thì dù có uống mỗi ngày cho đến lúc tốt nghiệp chắc vẫn còn thừa.

‘Đây là tấm lòng của người mẹ sao.’

Dành sự quan tâm thế này cho những đứa con thuộc tính hỏa bất hiếu, chẳng mấy khi liên lạc, khiến lồng ngực tôi bất giác rung động.

‘Giá như mẹ làm thế này từ sớm hơn.’

Thật lòng mà nói, giá như trước khi Erich nhập học, mọi chuyện đã như thế này thì tốt biết mấy. Có lẽ phải đến khi đứa con trai vốn luôn ở trước mắt đi học xa, mẹ mới nhận ra sự quý giá của nó chăng.

Nhưng dù sao thì bây giờ được thế này cũng là may rồi. Gia chủ có vẻ sẽ chẳng thay đổi dù thời gian có trôi qua, nhưng nếu ít nhất mẹ có thể trở nên dịu dàng hơn, Erich hẳn cũng sẽ hạnh phúc.

“Chúng con xin phép đi bây giờ. Con sẽ thường xuyên liên lạc với mẹ.”

Sau khi chắc chắn gia chủ và những người khác đã chào hỏi xong, tôi cúi đầu trước mẹ. Phải rồi, từ giờ phải liên lạc thường xuyên hơn mới được. Sẽ phiền phức nếu Erich thấy tôi chẳng bao giờ liên lạc với mẹ rồi cũng bắt chước theo.

Lúc mới cùng đám ngốc kia đến lãnh địa, tôi đã thấy mịt mờ, nhưng lúc ra về, tâm trạng lại nhẹ nhõm. Chỉ cần mối quan hệ giữa Erich và mẹ trở nên tốt đẹp hơn, thì đó đã là một chuyến đi xứng đáng rồi.

***

Lũ trẻ sắp đi rồi. Dù rất muốn níu kéo chúng ở lại thêm một đêm, nhưng tôi lại chẳng thể cất lời. Chúng sắp phải quay về rồi.

Sẽ là dối lòng nếu nói tôi không tiếc nuối. Tôi chỉ vừa mới có thể mỉm cười và trò chuyện bình thường với chúng. Tôi muốn tận hưởng niềm hạnh phúc ấy thêm một chút nữa.

Nhưng tôi đã có thể kìm nén sự tiếc nuối đó và để chúng đi. Tất cả là nhờ sự tự tin rằng niềm hạnh phúc này sẽ không tan biến như bong bóng, mà sẽ còn có thể được tận hưởng một lần nữa.

‘Chỉ cần chúng quay lại.’

Chỉ cần lũ trẻ ấy quay trở lại là được. Dù vì thân phận quan lại và học viên mà phải tạm xa nhà, nhưng một ngày nào đó chúng nhất định sẽ quay về.

Và khi đó, tôi sẽ lại được tận hưởng niềm hạnh phúc này. Nếu cứ cố chấp níu kéo hiện tại, mối quan hệ vừa được hàn gắn đôi chút có lẽ sẽ lại xấu đi mà thôi.

‘Hãy chờ đợi.’

Tôi đã bỏ mặc lũ trẻ gần hai mươi năm trời. Thời gian tôi thực sự nhìn lại chúng còn chưa đầy hai mươi ngày ngắn ngủi. Thế nhưng, trong khoảnh khắc thoáng qua ấy, tôi đã đạt được sự hàn gắn mà trước đây không dám mơ tới.

Vì những đứa con đã đến bên và xem một kẻ không xứng làm mẹ như tôi là mẹ, vì con dâu đã giúp tôi hàn gắn mối quan hệ với chúng, tôi không được phép hành động quá vội vàng.

Mọi chuyện có thể thành là nhờ lũ trẻ, chứ không phải do năng lực của tôi. Vì vậy, tôi chỉ cần cẩn trọng, từ từ tiến bước.

“Phu nhân.”

“Wilhelm.”

Trong lúc tôi đang dõi theo bóng lưng xa dần của lũ trẻ, Wilhelm đã đến bên cạnh.

Chàng ấy đã giữ lời hứa với tôi, chờ đợi cho đến khi Carl tự mình nói sẽ quay về. Nghĩ lại việc mình đã túm cổ áo Wilhelm lúc đó, tôi thấy hơi xấu hổ.

Thật may là cái giá của việc bị túm cổ áo cũng xứng đáng.

Như thể đọc được suy nghĩ của tôi, Wilhelm buông một câu khiến tôi lặng lẽ cúi mắt. Dù lúc đó có kích động và tức giận với chàng ấy đến đâu đi nữa, hành động đó cũng là quá đáng rồi.

Dù vậy, nếu quay lại thời điểm đó, tôi tin mình vẫn sẽ làm vậy một lần nữa. Đang yên đang lành lại đòi đuổi lũ trẻ về khi chúng chỉ vừa mới bắt đầu trò chuyện được với nhau, sao chàng ấy có thể nói những lời tàn nhẫn như vậy chứ. Thậm chí tôi còn chưa kết nối chắc chắn Carl và con dâu nữa là.

‘Ở tuổi đó mà thật đáng khen.’

Suy nghĩ vừa trôi về con dâu, lòng tôi lại trào dâng cảm giác tiếc nuối xen lẫn ngưỡng mộ. Tôi đã muốn chúng đính hôn với nhau nhưng lại thất bại. Nhưng làm sao có thể trách con bé được cơ chứ. Đó là một đứa trẻ tràn đầy tâm huyết cống hiến cho đất nước.

Tôi vốn đã biết con bé là một đứa trẻ sâu sắc và chín chắn. Dù không ngờ rằng với thân phận Tiểu thư Công tước mà con bé lại nhắm đến chức quan lại, nhưng đó là một sự nhầm lẫn đáng mừng.

Dĩ nhiên, với tư cách là mẹ của Carl, tôi vẫn mong con dâu chọn kết hôn với Carl hơn là trở thành quan lại. Vấn đề là tôi, người chịu ơn con bé, lại không thể mở lời nói ra điều đó.

Nếu Carl thuyết phục được con dâu chọn hôn nhân thay vì làm quan, nếu sau khi tốt nghiệp con bé đến Tileglehen ngay lập tức─

‘Mình phải dạy cho con bé công việc của một nữ chủ nhân.’

Một đứa trẻ đã chuẩn bị để làm quan lại, chắc chắn sẽ tiếp thu rất nhanh.

***

Cảm giác lạc lõng khi buổi sáng còn ở nhà mà trưa đã phải ngồi tại nơi làm việc thực sự đau lòng hơn tôi tưởng. Nhất là khi ngôi nhà đó là ở lãnh địa chứ không phải dinh thự tại thủ đô. Cảm giác cứ như phải đi làm vào ngày nghỉ vậy.

‘Đúng là phiền phức mà.’

Tất cả là tại cựu Bá tước Horpelt. Nếu lão già đó không đột ngột nghỉ hưu thì tôi đã chẳng phải đến đây làm việc.

“Sức khỏe ông ta không có vấn đề gì chứ?”

“Vâng, nghe nói hôm qua ngài ấy vẫn còn đi săn.”

“Vẫn còn tráng kiện chán.”

Trước câu trả lời thản nhiên của Phó phòng, tôi bực bội vò đầu. Một người sức khỏe suy yếu đến mức phải nhường lại tước vị cho người kế vị mới 19 tuổi thì tuyệt đối không thể chơi môn thể thao mạo hiểm như đi săn được. Rốt cuộc là sao đây? Chỉ vì muốn chơi bời nên nghỉ hưu à?

Nếu đã chính thức nhường lại tước vị thì hẳn là đã được Hoàng đế chấp thuận, nhưng dù có được chấp thuận hay không, cũng phải tìm ra lý do chứ. Biết đâu ông ta đang âm mưu điều gì hoặc có giao dịch ngầm với quý tộc khác thì sao.

Thế nhưng, dù điều tra thế nào cũng không tìm ra manh mối. Khả năng cao nhất là ông ta nghỉ hưu vì thực sự muốn nghỉ ngơi.

‘Ghen tị thật.’

Từ giờ trở đi, hình mẫu lý tưởng của tôi chính là cựu Bá tước Horpelt.

Dù sao thì, tạm gác lại vụ đào tẩu đường đột của cựu Bá tước Horpelt, tôi cầm một tài liệu khác lên. So với lý do đào tẩu mà tra mãi không ra, hậu quả mà ông ta để lại mới là điều quan trọng hơn.

‘Có vẻ cũng có năng lực.’

Và hậu quả lại lặng lẽ hơn tôi nghĩ. Hội đồng Đế Quốc cũng chỉ xôn xao một chút trước sự thay đổi nghị viên đột ngột rồi lại nhanh chóng im ắng trở lại.

“Cậu ta đã kế thừa gần như toàn bộ phe phái của người tiền nhiệm. Có vẻ như ông ấy đã bàn bạc xong với các cận thần trước khi nghỉ hưu.”

“Chắc là vậy rồi.”

Đột ngột công bố ra bên ngoài thì không sao, chứ đến cả phe cánh của mình mà cũng giấu chuyện nghỉ hưu thì đúng là một thằng điên.

Xem xét kỹ nội dung, phe phái và cận thần của người tiền nhiệm vẫn được giữ nguyên, nhiều nhất cũng chỉ thêm vào ba bốn thuộc hạ trẻ tuổi. Tiền lót tay đưa cho các nghị viên khác để mừng nhậm chức cũng đúng như con số dự tính.

Và Phòng Thanh tra cũng đã nhận được một khoản phí hữu nghị ở mức hợp lý. So với những gì tôi lo lắng thì mọi chuyện khá suôn sẻ. Tôi đã sợ rằng với sự bồng bột của tuổi trẻ, cậu ta sẽ phát điên lên và đi theo con đường ‘Không đút lót cho bất cứ ai!’.

‘Không có vấn đề gì.’

Mọi chuyện suôn sẻ đến mức tôi cảm thấy oan uổng vì đã phải tức tốc đến đây làm việc. Vừa may mắn lại vừa buồn bã, cái cảm giác phức tạp này là gì đây.

Tôi xoa bóp cái gáy mỏi nhừ rồi quay sang nhìn Phó phòng. Hôm nay tôi phải đột xuất đến đây vì chuyện của Bá tước Horpelt, nhưng đã đến rồi thì phải giải quyết hết những việc cần làm mới về được.

“Có chuyện gì đặc biệt không?”

Nghe câu hỏi của tôi, Phó phòng giật mình rồi cẩn trọng mở lời.

“Có tin từ Trưởng khoa 2.”

Mẹ kiếp, tôi chỉ hỏi bừa thôi mà cũng có chuyện ngay được.

Nghe tin liên lạc đến từ Trưởng khoa 2 đang được phái đến phương Bắc, môi tôi như khô lại.

“Anh ta yêu cầu gửi thêm rượu.”

Cái tên khốn này.

Mình đúng là thằng ngốc khi đi lo lắng cho hắn.

“...Gửi cho anh ta đi.”

“Tôi hiểu rồi.”

Một thôi thúc muốn gọi ngay cho Trưởng khoa 2 và chửi một trận thậm tệ dâng lên, nhưng tôi đã cố gắng kìm lại.

Phải, phải gửi cho anh ta chứ. Anh ta đang vất vả ở phương Bắc, chút chuyện này mình nên làm. Nếu đang làm việc trong nước mà còn đòi hỏi kiểu đó thì tôi đã không để yên rồi.

Chỉ tiếc rằng, trong lúc chuẩn bị đi báo cáo trực tiếp cho Bộ trưởng, điều cuối cùng tôi nghe được lại là lời nói nhảm của Trưởng khoa 2.