Tôi lặng lẽ bước ra ban công, né tránh ánh nhìn của mọi người. Cứ mỗi độ hè về, những cơn mưa lại khiến lòng tôi trĩu nặng một cách lạ lùng.
Không, thực ra cũng chẳng có gì lạ. Làm sao tôi lại không biết lý do được chứ. Bởi tôi vẫn mãi kẹt lại trong ngày hôm ấy. Bởi dẫu chín năm đã trôi qua, ký ức đó vẫn chưa hề phai nhạt.
Tôi ngước nhìn bầu trời giăng kín mây đen. Một màu đen kịt, mỗi lần trông thấy, tôi lại cảm thấy nó giống hệt như tấm lòng chị gái đã dành cho mình, khiến tôi bất giác chùn bước. Ngày ấy trời cũng u ám như thế, và mưa cũng trút xuống xối xả.
‘Em xin lỗi, chị ơi.’
Giờ đây, tôi đã lớn hơn chị của ngày đó rất nhiều. Tầm vóc của chị, vốn tưởng chừng cao lớn khi tôi còn thơ bé, giờ tôi cũng đã dễ dàng vượt qua. Chị đã dừng lại ở quá khứ, còn tôi thì đơn độc trưởng thành. Em xin lỗi, thật lòng xin lỗi chị.
Nhưng dẫu tôi có tạ lỗi bao nhiêu, lời của tôi cũng chẳng thể nào chạm tới chị được. Người ta nói linh hồn người lương thiện sẽ ở lại cạnh bên người họ yêu thương, trở thành thần hộ mệnh, nhưng chị đã từng ghét tôi mà. Chị sẽ không ở cạnh tôi đâu. Hẳn là chị đang ở trên thiên đường rồi.
Dù vậy, tôi vẫn không thể ngừng nói lời xin lỗi. Vì đó là lỗi của tôi. Chị ra đi là do lỗi của tôi.
“─i─”
Dù cho có chết đi, tôi cũng cảm thấy mình sẽ không thể gặp lại chị, nhưng dẫu vậy...
“Louise?”
Đúng lúc ấy, giọng anh vang lên, cùng lúc một sức nặng đè lên vai tôi.
“A, anh?”
Chuyện bất ngờ quá làm tôi giật cả mình. Và chỉ khi quay người lại, tôi mới nhận ra sơ suất của mình. Mình có khóc không nhỉ? Vành mắt có đỏ lên không?
Mình được mời đến dinh thự của anh và đang có một khoảng thời gian vui vẻ, nếu khách đến chơi nhà mà lại ủ rũ thế này thì thật thất lễ với anh quá.
May mắn là tôi đã không khóc trong vô thức, nên anh cũng chẳng nói gì đặc biệt. Anh chỉ đơn thuần lo lắng khi thấy tôi đứng ngoài trời mưa.
Tôi chỉ vừa mới ra ngoài mà anh đã tinh ý nhận ra và đi đến. Anh ấy thật sự rất tốt bụng.
‘Giá như mình cũng được như anh.’
Nếu tôi giống được một nửa, không, chỉ cần một phần tư của anh thôi, liệu chị có ra đi không? Nhìn vào mối quan hệ giữa anh và Erich, chắc chắn là như vậy. Ừm, hẳn là thế.
Nghĩ vậy, tôi bất giác liếc nhìn anh. Dáng vẻ anh đứng cạnh tôi, cùng ngắm nhìn khu vườn. Sau lời nói quan tâm, anh chỉ lặng lẽ đứng yên không nói thêm lời nào.
‘Liệu có ổn không nhỉ?’
Bất chợt, một ý nghĩ nảy ra trong đầu tôi, rằng có lẽ sẽ không sao nếu tôi kể cho anh nghe chuyện về chị gái mình.
Dù suy nghĩ này xuất hiện hết sức đột ngột, tôi lại thấy đây là một ý hay. Bởi vì tôi thấy có lỗi nếu kể cho những người bạn khác nghe.
Tôi biết những người bạn ấy có cảm tình với mình nhưng lại không thể đáp lại vì lý do cá nhân, việc đơn phương kể lể lý do đó ra thì thật quá ích kỷ. Cứ như thể chỉ tìm đến họ khi cần vậy.
Nhưng nếu là anh, người luôn xem tôi như em gái và quan tâm chu đáo, thì có lẽ...
“Anh và Erich có vẻ thân thiết nhỉ.”
Đương nhiên đây là một sự nhõng nhẽo. Tôi đang dựa dẫm vào lòng tốt của anh để đơn phương làm nũng. Điều đó cũng đủ ích kỷ rồi. Đứng trên lập trường của anh, có lẽ anh sẽ bối rối khi tôi đột ngột khơi lên một câu chuyện nặng nề.
Dù vậy, tôi đã mở lời. Tôi đã kìm nén suốt bấy lâu, nhưng không hiểu sao ngay lúc này lại không thể chịu đựng được nữa. Vì hôm nay thời tiết giống hệt ngày hôm đó, và vì có anh ở đây, người dường như sẽ dịu dàng lắng nghe.
Thế nên, tôi đã thổ lộ. Tôi trút ra nỗi lòng mà bấy lâu nay vẫn một mình cất giữ, nỗi lòng mà tôi không tài nào tâm sự được với cha mẹ, những người cùng chia sẻ nỗi đau ấy.
‘Đúng là ngốc mà.’
Và chỉ sau khi đã kể hết mọi chuyện, tôi mới tỉnh táo trở lại. Đồ ngốc này, sao lại đi nói những chuyện như vậy. Chỉ làm phiền anh, một người vốn đã bận rộn.
Tôi vội vàng nói lời xin lỗi, nhưng chắc anh đã thất vọng rồi phải không?
“A, anh?”
Bàn tay anh đặt lên đầu tôi. Việc này bất ngờ tới mức trong một khoảnh khắc, tôi đã giật mình tự hỏi liệu anh có định đánh mình không, dù biết chẳng thể nào có chuyện đó. Ngay sau đó, bàn tay anh di chuyển, xoa rối mái tóc tôi.
“Những lúc như thế này, em không cần phải xin lỗi đâu.”
Nghe câu nói ấy, tôi bất giác nhìn thẳng vào mắt anh.
“Em đâu có làm gì sai.”
‘Thật sao?’
Lời đã chực chờ nơi đầu môi nhưng tôi không tài nào thốt ra được. Nếu cứ thế chấp nhận lời của anh, tôi sẽ cảm thấy vô cùng có lỗi với chị.
Nếu ở đây tôi thừa nhận mình không có lỗi, cái chết của chị sẽ trở nên vô nghĩa. Tôi rất cảm kích lời nói của anh ấy, nhưng tôi không thể làm vậy được.
Thấy tôi im lặng mím chặt môi, anh chỉ lẳng lặng tiếp tục xoa đầu tôi. Lực tay anh dần mạnh hơn, không chỉ mái tóc mà cả đầu tôi cũng bắt đầu lắc lư theo.
Hay anh đang phạt em vì đã nói những lời không nên nói? Em xin lỗi, đầu em chóng mặt quá. Hay anh bực mình vì em không đáp lời? Dù là gì đi nữa thì cũng là lỗi của em rồi.
“Cảm ơn em đã kể cho anh nghe.”
Nhưng anh không có ý nào trong số đó cả. Anh không định trách mắng tôi, đó chỉ là một biểu hiện tình cảm có phần hơi mạnh bạo.
“Phải nói ra thì mới có thể nhận được sự an ủi.”
Trước lời nói của anh, tôi không tài nào ngẩng đầu lên được. Thì ra là vậy, cũng có thể được nhìn nhận theo cách đó sao. Theo một cách nào đó, trông có vẻ như tôi nói ra là để được an ủi.
Đâu phải, tôi chỉ muốn thổ lộ với một ai đó mà thôi. Một đứa như tôi làm sao dám nghĩ đến chuyện được an ủi chứ.
Dù vậy, một góc trong tim tôi lại cảm thấy xao xuyến. Dù luôn tự nhủ mình là tội nhân, một tội nhân không đáng được an ủi, nhưng khi thực sự nghe được những lời này, nước mắt tôi như chực trào ra.
“Hiển nhiên là em không hề mong chị mình chết.”
Đúng vậy. Làm gì có chuyện đó. Trên đời này làm gì có ai mong người chị duy nhất của mình ra đi cơ chứ.
“Em cũng không hề trốn tránh nó.”
Phải. Em không hề ngoảnh mặt làm ngơ. Vì em có trách nhiệm trong sự ra đi của chị.
“Và em cũng không hề quên.”
Đương nhiên rồi. Sao em có thể quên được chứ. Đó là chuyện không bao giờ có thể lãng quên.
Dù tự thấy mình không xứng đáng, nhưng càng nghe những lời an ủi của anh, tôi lại càng muốn nghe thêm nữa. Một chút thôi, chỉ một chút nữa thôi. Bất cứ lời nào cũng được. Dù cho đó là những lời không thật lòng cũng chẳng sao.
“Sẽ không một ai nói đó là lỗi của em đâu.”
Thật sao? Liệu thật sự sẽ không có ai cho rằng đó là lỗi của em sao?
Bố mẹ chỉ tự trách bản thân. Những người hầu trong gia tộc biết chuyện cũng chỉ nhìn em với ánh mắt thương cảm và cố gắng giữ im lặng. Ngoài họ ra, em chưa từng mở lòng với ai khác.
Liệu những người khác có thật sự không trách em không? Dù biết chuyện, họ có nói rằng đó không phải lỗi của em không?
‘Nếu là lời của anh.’
Anh đã luôn quan tâm đến tôi. Và anh cũng chưa từng nói dối.
Phải rồi, nếu là lời của anh thì chắc chắn là đúng. Chắc chắn là vậy.
...Thực ra, có lẽ tôi chỉ muốn tin vào điều đó mà thôi. Bởi vì tôi đã được nghe những lời mà mình thầm mong đợi từ một người đáng tin cậy.
“Trời bắt đầu lạnh rồi đấy. Em vào trước đi.”
Dù tôi đã đơn phương nhõng nhẽo, anh vẫn đáp lại bằng sự quan tâm chu đáo và bảo tôi vào trong trước. Anh cũng sẽ lạnh mà.
Trước khi vào trong, tôi để ý thấy anh cũng đã hơi ướt vì mưa. Phải mang cho anh thứ gì đó để lau mới được. Nếu cứ để người ướt như vậy có thể sẽ bị cảm lạnh.
Tôi đảo mắt nhìn quanh và bắt gặp ánh mắt của Erich, người đang đứng tách ra khỏi những người bạn khác.
“Louise, cậu ở ngoài đó à?”
“Ừ, tớ ra ngoài hóng gió một lát.”
“Nhưng sao lại đứng đến mức ướt cả người thế này.”
Erich lục lọi ngăn kéo gần đó, lấy ra một chiếc khăn và đưa cho tôi. Quả nhiên là người sống ở đây có khác, tìm đồ cần dùng nhanh thật.
“Cậu có thể cho tớ thêm một cái nữa được không?”
“À, không đủ à?”
Nghe vậy, tôi khẽ đưa mắt về phía ban công, Erich cũng nhìn theo. Rồi cậu ấy gật đầu và lấy ra một chiếc khăn nữa.
“Lạ thật đấy. Anh ấy thường không thích trời mưa mà.”
Câu nói bâng quơ đó đã khiến bước chân định đi ra ban công của tôi dừng lại. Không thích ư, anh cũng vậy sao?
“Tại sao vậy? Đã có chuyện gì xảy ra à?”
“À.”
Erich khẽ ậm ừ, đắn đo một lúc rồi cuối cùng cũng mở lời. Cậu ấy nói thêm rằng đây không phải một câu chuyện hay ho gì nên không thể kể chi tiết được.
“Vài năm trước đã xảy ra một chuyện lớn. Khi đó mọi người đều lo rằng anh ấy sẽ không qua khỏi.”
Lời nói bổ sung rằng ngày hôm đó trời cũng đổ mưa khiến đầu óc tôi trống rỗng. Vậy là tôi vừa than thở về nỗi đau của mình trước mặt một người cũng mang tổn thương tương tự ư? Lại còn là với anh, người mà tôi luôn mang ơn?
Bàn tay cầm chiếc khăn của tôi run lên. Cùng mang vết sẹo trong lòng, mà anh lại là người an ủi tôi sao?
“Đừng nói chuyện này với ai nhé. Biết chưa?”
“Ừm...”
Tôi chỉ có thể gắng gượng gật đầu trước lời dặn dò của Erich. Làm sao tôi có thể nói được chứ. Chính tôi còn giấu kín chuyện của mình, tôi lấy tư cách gì để đi kể chuyện của anh cho người khác.
Tôi uể oải hướng ra ban công, bóng lưng của anh hiện ra trước mắt. Tấm lưng mà mới lúc nãy còn trông vững chãi và to lớn, giờ đây lại mang một vẻ khác.
Là thế này đây. Lý do tại sao anh lại có vẻ khác lạ từ trước đến giờ. Điều anh che giấu, trốn tránh và ôm giữ.
Dĩ nhiên, tôi không biết rõ chi tiết. Và tôi cũng không nên biết. Cho đến khi chính anh nói ra, tôi phải tỏ ra như không biết gì cả.
“Anh ơi!”
Mình không được để lộ vẻ khác thường. Không được tỏ ra lo lắng hay thương hại anh. Nếu một đứa trẻ vừa mới vào trong lại bước ra với vẻ mặt u ám, anh sẽ nghi ngờ mất.
Vì vậy, hãy cười lên. Nếu là trước mặt anh, mình hoàn toàn có thể mỉm cười.
Anh là người đã an ủi và vỗ về tôi trước. Là người đầu tiên mà tôi trút bầu tâm sự.
‘Hãy chờ đợi.’
Chờ đến một ngày nào đó, anh cũng sẽ mở lòng với em. Chờ đến một ngày nào đó, em sẽ là người an ủi anh.
Nhìn ngắm nụ cười của anh khi đối diện với mình, tôi đã tự hứa với lòng như vậy.
***
Thấy tôi bị ướt mà cô ấy đã quay trở ra, tấm lòng ấy thật khiến tôi cảm động. Nghĩ đến một đứa trẻ ngoan ngoãn nhường này lại phải một mình ôm nỗi đau dai dẳng suốt bấy lâu, tôi bất giác thấy sống mũi cay cay.
‘Cầu mong em sẽ được hạnh phúc.’
Nếu Louise có thể vượt qua tổn thương của mình, tôi cũng sẽ có được dũng khí để bước tiếp. Suy nghĩ đó cho đến bây giờ vẫn không thay đổi. Nhưng dù có liên quan đến dũng khí của tôi hay không, tôi vẫn muốn được nhìn thấy cô bé tóc hồng ấy cười thật rạng rỡ mà không vướng bận bất kỳ vết thương nào.
Cố lên nhé, Louise. Nếu trên đời này còn tồn tại lương tri, một nhân vật chính như em chắc chắn sẽ có được kết thúc có hậu.