Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3876

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

128 1

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 1

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 0

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 2

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 1

Web Novel - Chương 110 - 21 tuổi, độc thân và gia thế khủng (5)

Đời người có lúc mọi việc chẳng đâu vào đâu, nhưng cũng có khi lại thuận buồm xuôi gió đến lạ kỳ. Giờ chính là lúc như vậy. Tôi còn chưa kịp quen với những niềm vui nho nhỏ thì một niềm hạnh phúc lớn lao ngoài sức tưởng tượng đã ập đến, chẳng lẽ Thần Enen đang ưu ái mình ư?

Việc được mời đến tư dinh của anh Carl, so với cả quãng đời sau này của chúng tôi, cũng chỉ là một bước khởi đầu nhỏ bé mà thôi. Nhưng tôi vẫn vui vẻ đón nhận, vì biết rằng từ giờ trở đi, mọi chuyện sẽ chỉ tốt đẹp hơn. Dù sao thì người ở bên cạnh anh Carl cũng sẽ là tôi, chẳng có gì phải vội vàng cả.

Nhưng có lẽ Thần Enen đã quở trách, rằng sao tôi có thể hài lòng với bấy nhiêu đó. Nếu không thì làm sao lại có chuyện này xảy ra cơ chứ.

Tôi được chính mẫu thân của anh Carl mời đến lãnh địa Bá tước Tileglehen. Mọi chuyện cứ như một giấc mơ, khiến tôi vẫn còn ngỡ ngàng. Thật không ngờ người mời tôi lại là mẫu thân anh ấy, chứ không phải anh Carl.

‘Tiến độ nhanh quá.’

Nhưng tôi thích thế.

Tôi rời khỏi căn phòng mà anh Carl đã chỉ định rồi đi dạo dọc hành lang. Cơ hội này không thể lãng phí vô ích được.

Đây là một tín hiệu tích cực, đúng không? Chắc chắn là tín hiệu tích cực rồi. Nếu vậy thì tôi nên đến chào hỏi mẫu thân anh ấy trước nhỉ? Đúng vậy, với tư cách là khách được mời, đến cảm ơn chủ nhà là lẽ đương nhiên.

Cứ thế, tôi hỏi một người hầu để biết phòng của Phu nhân rồi cất bước đi đến đó—

“Bình thường cũng nên liên lạc hỏi thăm mẹ đi. mẹ có vẻ lo lắng cho em lắm đấy.”

Chẳng hiểu sao, tôi lại bắt gặp anh Carl đang tuôn một tràng cằn nhằn.

Thấy xen vào lúc này thì thật khó xử, tôi bèn nhẹ nhàng nấp mình đi. Cuộc trò chuyện của hai anh em vẫn tiếp diễn, dù thật tình gọi đó là đối thoại thì hơi quá lời, mà trông giống một màn cằn nhằn một chiều của anh Carl hơn.

‘Vậy là họ không hay liên lạc với nhau.’

Tôi không cố tình nghe lén, nhưng vì khoảng cách quá gần nên mọi thứ cứ tự nhiên lọt vào tai. Chuyện hai vị thiếu gia nhà Krasius hiếm khi liên lạc với cha mẹ mình.

Quả thật, tôi đã thấy có chút gì đó là lạ. Ngay từ lúc gặp cha mẹ của anh Carl ở trước lâu đài, tôi đã có một cảm giác kỳ quặc. Cha của anh ấy là người kiệm lời thì đã nổi tiếng trong giới quý tộc, và anh Carl cũng từng nhắc đến vài lần nên tôi cho là vậy.

Nhưng mẫu thân của anh ấy lại có điểm nào đó không bình thường. Bà không phải người cộc cằn, nhưng cũng chẳng phải kiểu người đon đả. Nói bà không quan tâm đến con cái thì không đúng, vì ánh mắt bà vẫn luôn dõi theo anh Carl hoặc thiếu gia Erich, nhưng bảo bà là người chủ động thì bà lại chẳng bao giờ lên tiếng trước.

Tôi đã tự hỏi nguyên do là gì, nhưng nếu cho rằng đó chỉ đơn thuần là do thiếu giao tiếp thì cũng có thể hiểu được. Tôi đã lo không biết có phải ngoài mối quan hệ cha con cứng nhắc, quan hệ mẹ con của họ cũng chẳng tốt đẹp hay không. Nếu vậy thì anh Carl thật đáng thương quá.

‘Chỉ là họ ngượng ngùng với nhau thôi.’

Nếu vấn đề chỉ phát sinh do thiếu giao tiếp thì may quá rồi. Bởi lẽ ở nhà Valenti chúng tôi cũng từng có thời gian ngượng nghịu với nhau vì ít trò chuyện.

Anh trai tôi thay cha, người gần như đã nghỉ hưu, để quán xuyến công việc của gia tộc, còn chị dâu thì phụ giúp anh ấy. Vì quá bận rộn nên họ không có đủ thời gian để quan tâm đến con cái.

“Cha mẹ có bao giờ để tâm đến việc em làm gì đâu?”

Cũng vì lẽ đó mà trưởng tôn của nhà Công tước Valenti đã có lúc suýt nữa thì hư hỏng. May mắn thay, sau khi cha tôi có một cuộc trò chuyện thẳng thắn với cháu trai trong căn phòng mà ông gọi là “phòng sự thật”, và anh trai cùng chị dâu cũng bắt đầu dành cho con sự yêu thương đúng mực, mọi chuyện đã được giải quyết.

Vì vậy, chỉ cần anh Carl trò chuyện với mẫu thân, không khí ngượng ngùng giữa họ chắc chắn sẽ tan biến. Hơn nữa, có vẻ như anh ấy cũng không hề oán trách mẹ mình.

Anh Carl là người khá thẳng thắn trong chuyện tình cảm. Nếu thực sự không thích mẫu thân, chắc hẳn anh ấy đã phàn nàn không biết bao nhiêu lần rồi.

Phải làm sao đây. Nên gợi ý anh Carl thử trò chuyện với mẹ thường xuyên hơn, hay là nhân lúc đến chào hỏi Phu nhân, mình sẽ nói rằng anh Carl là người hay ngại ngùng?

“Em là con út thì phải tỏ ra thân mật hơn chứ.”

“Là em sai rồi, anh đừng nói nữa mà...”

Và trong lúc tôi đang phân vân, những lời cằn nhằn của anh Carl ngày một gay gắt hơn. Đây cũng là tấm lòng của một người anh trai lo cho em mình phải không?

Thấy dáng vẻ của thiếu gia Erich dường như ngày càng co rúm lại, tôi quyết định bước ra. Dù gì cậu ấy cũng sắp trở thành em chồng mình, giúp một chút cũng nên.

“Thiếu gia Carl, thiếu gia Erich.”

“Mar?”

“Công nương.”

Thấy tôi xuất hiện làm gián đoạn màn cằn nhằn, sắc mặt thiếu gia Erich rạng rỡ hẳn lên. Cậu nợ tôi một lần đấy, thiếu gia.

***

Giữa lúc tôi đang nỗ lực cải tạo tên con bất hiếu này, giọng của Marghetta vang lên từ phía sau.

“Em nghe thấy giọng của thiếu gia Carl nên đã tìm đến. Có chuyện gì vậy?”

“Ồ, có lẽ giọng anh hơi to thì phải.”

Xem ra quãng thời gian làm Trưởng phòng Thanh tra chỉ giúp tôi luyện được mỗi cái cổ họng. Chắc tại làm việc với vị Bộ trưởng nhiều quá nên giọng tôi cũng to lên theo.

Cảm thấy có chút xấu hổ, tôi cười gượng rồi liếc nhìn Erich. Mạch chuyện đã bị cắt đứt, thôi thì lần này kết thúc ở đây vậy.

“Anh đang cho em ấy vài lời khuyên với tư cách là một người anh thôi.”

“Vậy em có làm phiền không?”

“Không. Hoàn toàn không.”

Erich vội vàng đáp lời Marghetta đang nghiêng đầu thắc mắc. Có lẽ thằng bé lo rằng sau khi Marghetta rời đi, tôi sẽ lại tiếp tục chì chiết nó.

Nhìn Marghetta, một ý nghĩ khác chợt nảy ra trong đầu tôi. Gia đình Công tước Valenti là một đại gia tộc tam đại đồng đường, vậy thì những lời Marghetta nói về tình cảm hay việc liên lạc giữa các thành viên trong nhà hẳn sẽ có sức thuyết phục hơn tôi nhiều, phải không? Xét một cách khách quan, tôi cũng là một đứa con bất hiếu ra ở riêng rồi chẳng một lần liên lạc về nhà.

Thú thật, bản thân tôi vốn chẳng thể coi là con ruột nên mới phó thác cơ hội báo hiếu cho Erich, nhưng trong mắt người ngoài, tôi vẫn là một người con đường đường chính chính. Tình cảnh hiện giờ chẳng khác nào kẻ bất hiếu lớn đang chì chiết người bất hiếu nhỏ phải tròn đạo làm con. Cảm giác mâu thuẫn này thật khó tả.

“Thiếu gia Carl?”

À, chắc tôi nhìn cô ấy lâu quá rồi.

“Marghetta này, em và ngài Công tước vẫn hòa thuận cả chứ?”

“Dạ?”

Có lẽ câu hỏi của tôi quá đột ngột, đôi mắt Marghetta tròn xoe rồi cô bật cười khe khẽ. Tôi cũng thấy mình hỏi hơi đường đột nên cũng ngượng, nhưng quả thật tôi có chút tò mò.

Marghetta và Thiết Huyết Công tước cách biệt tuổi tác khá lớn thì phải. Vậy mà tôi chưa từng nghe nói Marghetta ngượng ngùng với cha mình, hay Thiết Huyết Công tước vô tâm với con gái. Ngược lại, quan hệ của họ còn rất thân thiết.

Dù khoảng cách tuổi tác như ông cháu nhưng tình cảm cha con họ lại vô cùng bền chặt. Trong khi đó, Erich và mẹ chỉ cách nhau hai mươi hai tuổi mà lại ra nông nỗi này.

“Có lý do gì để không hòa thuận sao? Cứ sống cùng nhau thì tự nhiên sẽ trở nên thân thiết thôi.”

“Vậy sao?”

“Còn nếu phải sống xa nhau thì ngày nào cũng có thể liên lạc qua cầu liên lạc mà.”

Đúng là câu trả lời tôi muốn nghe. Phải rồi, như vậy mới đúng chứ. Erich lại không hiểu được điều đó.

“Nếu con cái làm vậy, chắc hẳn cha mẹ sẽ vui lòng lắm.”

Giờ đây, ý kiến của tôi không chỉ là của riêng tôi nữa, mà còn được cả Marghetta ủng hộ. Nếu Erich đủ thông minh, từ giờ thằng bé sẽ không lơ là việc liên lạc nữa.

“Nếu là người con cả làm vậy, chắc hẳn họ sẽ còn vui hơn nữa.”

Thế là mũi dùi lại chĩa ngược về phía tôi.

Dáng vẻ mỉm cười của Marghetta khiến tôi thấy lúng túng. Quả nhiên trong mắt cô ấy, tôi và Erich cũng chẳng khác gì nhau.

“Dù sao thì đối với cha mẹ, người con đầu lòng vẫn luôn khiến họ để tâm nhất. Và khi người anh cả hành động, các em cũng sẽ noi theo. Ở nhà Valenti chúng em là như vậy.”

“Quả là lời hay lẽ phải.”

Có lẽ vì có được cơ hội phản công sau khi bị dồn ép nãy giờ, Erich đứng bên cạnh liền đế vào, ngấm ngầm ủng hộ Marghetta.

Marghetta mới lúc trước còn là hậu phương vững chắc, giờ đã biến thành mũi dao chí mạng. Mà khổ nỗi lời cô ấy nói lại không sai chút nào.

“Đương nhiên đó là chuyện ở nhà Valenti thôi. Nhà Krasius chắc sẽ có cách riêng của mình.”

“Nhà bọn anh vì không có cách nào nên mới sống như vậy đấy.”

“Phụt, vậy sao?”

Nhìn Marghetta dùng quạt che miệng cười khúc khích, đầu óc tôi trở nên rối bời.

Tôi biết rõ chứ. Rằng trước khi chì chiết Erich, chỉ cần tôi hành động trước thì thằng bé cũng sẽ làm theo. Anh cả còn chẳng quan tâm đến mẹ, thì làm sao em trai có thể khác được.

‘Nếu không hiểu được điều đó thì đúng là có vấn đề về trí tuệ.’

Nhưng biết làm sao được khi chính tôi lại ngại tiếp cận mẹ. Một phần vì bà không phải mẹ ruột của tôi, nhưng lý do lớn hơn là vì tôi không phải con trai thật của bà. Một kẻ giả mạo lại hành động như thể mình là thật, chẳng phải quá lừa dối hay sao.

Mẹ không phải là người quá năng nổ, nhưng qua việc bà lo lắng cho chuyện hôn sự hay sức khỏe của tôi, rồi lại nghĩ đến chuyện tìm đối tượng cho Erich, có thể thấy bà là người có ý thức thực hiện vai trò của một người mẹ.

Lừa dối một người như vậy khiến tôi không yên lòng. Vì thế, tôi đã dựa vào ký ức trước khi chuyển sinh để giữ khoảng cách với bà như trước đây, nhưng tôi không ngờ Erich cũng dựng lên một bức tường, nên mới muộn màng cố gắng vun vén cho hai người họ.

‘Thật là thảm hại.’

Việc này có khác gì nói “Tôi thì không muốn làm nhưng cậu thì phải làm” đâu chứ. Dù trong lòng vẫn luôn nghĩ vậy, nhưng khi nghe những lời tương tự từ Marghetta, tôi thực sự xấu hổ không để đâu cho hết.

“Nhân tiện, em đang định đến thăm Phu nhân đây.”

Ngay khi tôi bắt đầu cảm thấy hơi áy náy về những lời đã mắng Erich, Marghetta nói tiếp.

“Là khách được mời, em phải đến chào hỏi cho phải phép.”

“Vậy sao? Mẹ anh chắc chắn sẽ vui lắm.”

Mẹ vốn đã vất vả khi phải đối đãi với các thành viên Hoàng tộc và Vương tộc. Lời chào hỏi từ một quý tộc cùng Đế Quốc chắc hẳn sẽ khiến bà vui lòng.

“Thiếu gia Carl cũng đi cùng chứ? Cả thiếu gia Erich nữa.”

Tôi đắn đo một lúc trước lời đề nghị đó, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.

“Mẹ đang ở vườn sau. Có lẽ người vẫn còn ở đó.”

Đã nhận được lời khuyên quý báu, không thể nào cứ thế chùi mép bỏ đi được.

Khi chúng tôi đến vườn sau, mẹ và thị nữ trưởng vẫn còn ở đó. Các thị nữ khác đã đi cả, xem ra hai người họ định ở lại hóng gió một chút rồi mới vào trong.

“Mẹ.”

Mẹ đang cùng thị nữ trưởng ngắm vườn hoa giật mình quay lại. Thị nữ trưởng cũng lộ rõ vẻ ngạc nhiên, có lẽ bà không ngờ cái kẻ vừa mới rời đi lại quay trở lại.

Thật ra chính tôi cũng không nghĩ mình sẽ quay lại thế này. Gặp lại ở nơi vừa mới chia tay thật ngượng ngùng, tôi đã mong là bà không có ở đây.

“A, nhũ mẫu cũng ở đây sao?”

Erich đi theo sau vẫy tay với thị nữ trưởng khiến đôi mắt bà càng mở to hơn.

“Vị khách quý muốn đến chào hỏi mẹ nên con đã đưa cô ấy đến đây.”

Nhìn cảnh đó, tôi lại quay sang mẹ. Bà gật đầu một cách ngỡ ngàng, ánh mắt hướng về phía Marghetta đang đứng sau lưng tôi.

Sau khi thấy mẹ và Marghetta, người đang cúi đầu trang nhã, chào hỏi nhau, tôi lại lên tiếng.

“Vị khách quý nói không phiền nếu chúng con ở cùng, không biết mẹ có thấy bất tiện không?”

Vừa mới kết thúc tiệc trà mà lại tiếp tục thế này, thực sự cần rất nhiều can đảm.

“Con cũng không biết khi nào mới có dịp quay về lãnh địa, nên con muốn ở bên mẹ thêm một lát.”

Nghe câu nói đó, thị nữ trưởng vội vã chạy đi chuẩn bị trà bánh.