Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3876

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

128 1

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 1

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 0

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 2

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 1

Web Novel - Chương 101 - Tín đồ mù quáng của dị giáo (5)

Đại địa ôm trọn vạn vật, là nền tảng cho muôn loài. Chúa của chúng ta là mặt đất, là mẹ cha của vạn vật. Ân điển và uy nghiêm ấy, há có lời nào tả xiết?

Cái thứ mặt trời chói lòa chỉ biết ngạo nghễ nhìn xuống từ trên cao kia, sao có thể là mẹ cha chăm lo cho vạn vật được? Chỉ có Chúa của chúng ta, Rahandar, mới là vị thần chân chính.

Lục địa này không cần đến bình minh của vầng thái dương. Khi hoàng hôn nhuộm thẫm đất trời, đó là lúc vị Chúa chân chính sẽ tái lâm ngự trị.

“Tiếc là, chúng ta sẽ không thể có mặt để chứng kiến thời khắc ấy.”

Giữa nơi triệu tập toàn bộ lực lượng của Giáo đoàn, với tư cách là Giáo chủ, ta đã lỡ lời. Nhưng biết làm sao được, đó là sự thật, dẫu có tàn nhẫn.

Đức tin của chúng ta dẫu chân thành và son sắt, nhưng tháng ngày Chúa lặng im vẫn cứ kéo dài. Lòng tin của mỗi người trong chúng ta có thể sánh bằng trăm kẻ khác, nhưng so với cả lục địa này, nó cũng chỉ là hạt bụi.

Và lũ tay sai gian tà của thái dương chẳng ngần ngại bôi nhọ danh tiếng của chúng ta. Dù chúng ta có truyền bá đức tin chân chính đi khắp lục địa, Giáo đoàn Lê Minh cũng sẽ vùi lấp những lời răn dạy ấy. Quả là lũ đáng phải chịu thần phạt.

“Chúng con cũng là những người kế thừa sự hy sinh của các bậc tiền nhân. Giờ đã đến lượt của chúng con.”

Giữa sự im lặng, vị trưởng lão mỉm cười nói. Phải, đây cũng là lời dạy của các bậc tiền nhân. Thế hệ trước cũng đã từ bỏ việc được chứng kiến Chúa ngự trị trong thời đại của mình, nhường lại vinh quang đó cho hậu thế. Giờ là lúc chúng ta phải lui về vì thế hệ mai sau.

Giáo đoàn Lê Minh ngày càng hùng mạnh, còn chúng ta lại ngày càng yếu thế. Đã đến giới hạn rồi. Dù ba năm trước đã thành công trong đại nghiệp và nhen nhóm chút hy vọng, nhưng vẫn không đủ sức để đảo ngược tình thế.

“Hãy khắc ghi tên của chúng ta lên khắp lục địa.”

Nếu cứ mãi lặng im, chúng ta sẽ chìm vào quên lãng. Đã vậy, thà hóa thành một ngọn lửa rực cháy. Một ngọn lửa huy hoàng đến mức lũ dị giáo kia không thể nào che lấp được sự tử vì đạo của chúng ta.

Vì thế, ta đã huy động toàn bộ lực lượng để nhắm vào Thánh Nhân kế nhiệm của Giáo đoàn Lê Minh. Khả năng thành công ư? Không thể nói là cao. Nhưng nếu cứ đợi cho đến khi xác suất tăng lên, có lẽ chúng ta sẽ gục ngã trước. Dù tỷ lệ thấp, đây là lúc phải liều mình đặt cược tất cả.

Dù có thất bại, đây vẫn là sự kiện mưu sát Thánh Nhân kế nhiệm ngay tại trung tâm của quốc gia hùng mạnh nhất lục địa. Một sự việc tuyệt đối không thể bưng bít. Tên của chúng ta sẽ vang vọng khắp toàn cõi. Rồi sẽ có những người đồng cảm với lý tưởng của chúng ta.

Nếu được như vậy, đó đã là thành công. Bởi dù chúng ta có chết, ý chí này vẫn sẽ được kế thừa bởi hậu thế.

...Nhưng rốt cuộc đây là tình huống quái quỷ gì vậy?

“Đồng đại ngân! Đồng đại ngân!”

“Cái đầu, mau giao cái đầu ra đây! Nộp ra trước khi chết!”

‘Bọn chúng điên hết rồi sao.’

Ta biết lũ dị giáo vẫn gọi chúng ta bằng cái tên miệt thị là cuồng tín. Nếu vậy, ít nhất bản thân chúng không nên huy động những kẻ điên cuồng như thế chứ. Trở nên chẳng khác gì kẻ thù, lẽ nào tình hình của Giáo đoàn Lê Minh cũng chẳng khá khẩm gì?

Trong một khoảnh khắc, ta thậm chí còn nảy ra suy nghĩ lố bịch rằng nếu cố gắng cầm cự thêm chút nữa, có lẽ đã được chứng kiến sự sụp đổ của Giáo đoàn Lê Minh. Sự điên cuồng trước mắt thật sự khiến người ta phải rùng mình đến mức đó.

“Kẻ mặc áo choàng nâu là Giáo chủ!”

“Hừ.”

Một tiếng cười khẩy bất giác bật ra. Ân huệ mà Chúa ban cho, từ lúc nào đã không thể phát huy tác dụng một cách trọn vẹn. Dĩ nhiên, ta đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho việc này kể từ khi Thánh Nhân kế nhiệm xuất hiện. Vì vốn dĩ đã định đối đầu trực diện chứ không phải tập kích, nên cũng chẳng có gì phải hối tiếc.

Thế nhưng, kết giới giam cầm tựa như một chiếc hộp, ma lực bị đông cứng khiến cuộn ma thuật cũng trở nên vô dụng, và quyết định nhất là cơ thể nặng trĩu như bị một bàn tay vô hình đè nén. Sự kết hợp của ba đòn này khiến ta choáng váng đến không kịp định thần.

‘Quả nhiên là một lũ bẩn thỉu.’

Cái cách chúng dùng đủ mọi thủ đoạn hèn hạ và ghê tởm để trói chân đối thủ.

Ta chém gục một tên lính đang lao tới như điên dại. Dù có chút phiền toái, nhưng chỉ với chút trở ngại thế này không thể cản bước chân của chúng ta. Kinh nghiệm tích lũy được qua bao năm chinh chiến khắp lục địa đã tôi luyện chúng ta trở nên mạnh mẽ. Bởi nếu yếu đuối, chúng ta đã không thể tồn tại.

Ít nhất thì đám lâu la này cũng đủ để làm bạn đồng hành trên đường xuống suối vàng. Cứ xông vào bao nhiêu, ta giết bấy nhiêu là được.

‘Cái gì.’

Và rồi, biến cố đã xảy ra.

Từ phía xa, một luồng sáng màu xanh lục nhàn nhạt lan tỏa khắp mặt đất, chẳng mấy chốc đã lướt qua nơi ta đứng và lan ra cả phía sau lưng.

“Á á á á!”

Tiếng hét của đồng bào vang lên. Ta vội quay đầu nhìn lại thì thấy một người đồng đội đang ngã gục vì bị tên lính quèn của Enen đâm, kẻ mà đáng lẽ đã gục ngã.

‘Lại đứng dậy sao?’

Vì hắn mặc một bộ giáp dày nên ta không thể giết trong một đòn, nhưng ít nhất cũng đã gây ra vết thương đủ để hắn không thể cử động. Vậy mà hắn lại đứng dậy được ư?

Nhìn xung quanh, không chỉ có một tên. Những kẻ dị giáo bị thương và gục ngã đang lần lượt đứng dậy.

“Đồng đại ngân ở đằng kia đang di chuyển!”

“Không.”

Tiếng hét vang dội của một gã lúc nãy còn đang hấp hối khiến đầu óc ta như đông cứng lại. Lẽ nào lũ khốn của Giáo đoàn Lê Minh đã sử dụng cả cấm thuật.

Nhưng lũ gớm ghiếc này thậm chí còn không cho ta thời gian để có những nghi vấn như vậy.

“Giáo chủ!”

Tiếng hét của trưởng lão làm ta bừng tỉnh, từ hướng luồng sáng xanh lục ập đến, một quả cầu ánh bạc đang bay tới với tốc độ kinh người. Lại là cái thứ quái quỷ gì nữa đây.

Không biết nó là gì, nhưng nếu trúng phải thì kết cục chắc chắn không mấy tốt đẹp. Bản năng của ta đang gào thét như vậy.

‘Chết tiệt.’

Hàng loạt hiện tượng dị thường chưa từng được ghi nhận đang đổ ập xuống.

“Ngươi là Giáo chủ phải không!”

Một người đàn ông với ánh mắt rực cháy khác thường lao đến.

“Hãy nhận lấy mối hận vì cấp hiệu của ta!”

Chết tiệt, cái gã khốn này lại là ai nữa đây.

***

Trụ sở tạm thời nơi lực lượng hộ vệ Tanian từ Học viện và Mặc Quang Đội đang đóng quân.

‘Đúng là chơi bẩn thật.’

Tại nơi chỉ còn lại số lượng nhân sự tối thiểu, tôi không thể không dành cho Tanian những lời khen ngợi hết mực. Chơi game bẩn thật sự. May mà là đồng đội chứ không phải kẻ địch.

“Chúa phán rằng hỡi con chiên bé nhỏ ngươi đang đi đâu thế ta vẫn luôn dõi theo ngươi từ khắp mọi nơi cớ sao phải sợ hãi mà lang thang. Bấy giờ người đó thưa rằng lạy Chúa xin hãy ban cho người tôi tớ trung thành của Ngài lòng dũng cảm để đối mặt với kẻ thù xin hãy ban cho con sự dũng mãnh...”

Liếc mắt sang bên cạnh, tôi thấy Tanian đang quỳ gối, lẩm nhẩm những lời cầu nguyện nhanh như gió. Cảnh tượng này có chút đáng sợ.

Nhưng nghe nói để kích hoạt Thánh pháp thì phải đọc kinh cầu nguyện phù hợp với hoàn cảnh, nên cũng đành chịu. Thực ra không cần phải nói nhanh đến vậy, nhưng vì Tanian đang thi triển Thánh pháp liên tục không ngừng nghỉ.

‘Thật đáng thương.’

Giờ đây tôi thậm chí còn cảm thấy có chút tội nghiệp cho Giáo đoàn Hoàng Hôn, những kẻ mà tôi từng muốn xé xác ra thành từng mảnh. Nghe báo cáo từ tiền tuyến, bọn chúng cũng không phải dạng yếu. Số lượng Thánh Kỵ sĩ và quân đội Đế quốc bị thương cũng không hề nhỏ.

Thế nhưng giờ đây Tanian lại đang trải một vùng hồi phục diện rộng. Điều đó có nghĩa, chỉ cần không bị kết liễu ngay lập tức, họ có thể nhanh chóng bình phục và tiếp tục tấn công Giáo đoàn Hoàng Hôn. Thậm chí, thỉnh thoảng cậu ta còn tạo ra những quả cầu mờ ảo kỳ lạ rồi ném đi.

“Thánh Nhân không được can thiệp vào xung đột giữa con người.”

Tôi chợt nhớ lại lời Tanian nói ngay trước khi bắt đầu chiến dịch. Đúng là nếu Thánh Nhân tham gia vào chiến tranh thì sẽ thật kinh khủng. Một người hỗ trợ có khả năng bao quát toàn bộ chiến trường và trải một vùng hỗ trợ giúp duy trì chiến đấu miễn là không bị hạ gục ngay tức khắc. Chỉ tưởng tượng thôi đã thấy rùng mình.

Vậy mà người hỗ trợ đó lại còn có thể tung ra những đòn tấn công tầm xa với uy lực không thể xem thường từ một khoảng cách vô hình.

‘Rốt cuộc Thánh Nhân là...’

Tôi cứ ngỡ khả năng của cậu ta chỉ dừng lại ở việc bao quát chiến trường thôi chứ. Ai mà ngờ được cậu ta lại có thể thi triển Thánh pháp bất ngờ như vậy.

“Chẳng phải Giáo đoàn Hoàng Hôn cũng là xung đột giữa con người sao?”

“Ha ha, không sao đâu.”

Một Thánh Nhân không được can thiệp vào xung đột giữa loài người. Thực tế, kể từ lần cuối cùng tiêu diệt Undead trong quá khứ xa xôi, Thánh Nhân chưa bao giờ xuất hiện trên tiền tuyến.

Thấy Tanian, người đi ngược lại tiền lệ đó, đang nghiến răng tung toàn bộ sức mạnh để tấn công Giáo đoàn Hoàng Hôn, tôi không khỏi thắc mắc mà hỏi.

“Giáo đoàn Hoàng Hôn không phải con người, nên tôi có thể can thiệp.”

“...Vậy à.”

Nghe nói là vậy.

Phải rồi, dị giáo thì không phải con người. Vậy thì, Thánh Nhân có trực tiếp ra tay giết chúng cũng chẳng có gì là sai.

Bắt đầu từ hôm nay, tôi quyết định sẽ nghĩ như vậy.

“Tuyệt thật đấy, cậu bé của ta.”

“A, thưa Người.”

Khi Tanian tích cực tham chiến, Ma Tông Công tước đột nhiên trở nên rảnh rỗi. Người tiến lại gần tôi, buông một lời cảm thán nhỏ. Nếu là bình thường, giờ này có lẽ Người đã đốt cháy toàn bộ ma lực để dội bom ma thuật rồi.

Dù vậy, việc Giáo đoàn Hoàng Hôn bắt đầu bị đánh một cách đơn phương mà không thể trốn thoát chính là nhờ có Ma Tông Công tước. Chỉ với điều đó thôi, Người cũng đã hoàn thành xuất sắc vai trò của mình rồi.

“Ghi chép về Thánh Nhân không nhiều đâu, cậu bé của ta. Lần cuối họ tham gia chiến trận đã là 800 năm trước rồi.”

“Người đang nói đến cuộc chinh phạt Tử Vương sao.”

Chắc do không có việc gì làm nên thấy buồn chán, Ma Tông Công tước tiếp tục câu chuyện.

Tử Vương, hay còn gọi là Vua của Undead. Trong quá khứ, đó từng là một vấn đề nhức nhối của lục địa, nhưng đã bị Thánh Nhân đương thời đánh cho tơi tả rồi siêu thoát. Kể từ đó, không có ghi chép nào về việc Thánh Nhân trực tiếp chiến đấu, không ngờ cậu ta lại có thể chiến đấu giỏi đến mức này.

“Nếu Thánh Nhân có thể can thiệp cả vào chiến tranh giữa con người, có lẽ ta phải vẽ lại bản đồ biên giới mất.”

Nghe câu nói đó, tôi bất giác gật đầu đồng tình. Một siêu nhân đơn độc không thể chiến thắng cả một tập thể, nhưng nếu siêu nhân đó là một tồn tại có thể cường hóa toàn bộ đồng đội, thì câu chuyện lại hoàn toàn khác.

Và một lúc sau, từ khu vực giao tranh, một luồng sáng pha trộn giữa màu nâu và đen phụt lên, rồi sự im lặng bao trùm.

“Kết thúc rồi, thưa huynh đệ.”

Cùng lúc với lời nói của Tanian khi cậu ta đứng dậy với vẻ mặt mãn nguyện, quả cầu liên lạc trên tay tôi cũng sáng lên. Quả nhiên khả năng bao quát chiến trường thật đáng sợ. Thấy tất cả đã gục ngã, cậu ta tự biết đường phủi tay đứng dậy.

“Trưởng phòng Thanh tra nghe.”

Chỉ huy cấp cao Francis Neville đây. Trong số 32 tên, 24 tên đã bị tiêu diệt, 8 tên bị bắt sống. Giáo chủ cũng đã bị bắt sống thành công.

Mọi chuyện kết thúc một cách hoàn hảo.

24 cái đầu, 8 tên bị bắt sống bao gồm cả Giáo chủ. Dù phải chi ra 43 đồng đại ngân, nhưng trong lòng tôi vẫn thấy vững chãi vì còn lại mười đồng vàng mà Hoàng Thái tử đã cho.

“Ngài vất vả rồi.”

“Tôi chỉ làm việc phải làm thôi.”

Và người hùng lập công bắt được Giáo chủ chính là vị cựu Quân đoàn trưởng. Có lẽ vì đã tự tay bắt được kẻ thù không đội trời chung của đời mình mà vẻ mặt ông ta trông vô cùng hiền hòa. Chúc mừng nhé, ông đã hoàn thành một mục trong danh sách những việc cần làm trước khi chết rồi.

Dù sao cũng đã hứa nên tôi đưa cho ông ta đồng đại ngân, nhưng dù có bị giải ngũ một cách không mấy vẻ vang, người đàn ông này cũng từng ở vị trí Tư lệnh quân đoàn phòng ngự. Ông ta không phải là người sẽ vui buồn vì năm đồng đồng đại ngân. Có lẽ đối với ông, nó giống như một huy chương kỷ niệm hơn là tiền bạc.

“Thưa huynh đệ.”

Khi vị cựu Quân đoàn trưởng quay trở lại Thánh Kỵ sĩ đoàn mà không chút lưu luyến, Tanian nhẹ nhàng tiến lại gần. Trông cậu ta cũng có vẻ mặt hiền hòa như thể vừa trút được gánh nặng của cuộc đời.

“Cảm ơn anh đã chấp thuận lời thỉnh cầu quá đáng của em.”

Rồi cậu ta cúi gập người xuống khiến tôi có chút bối rối.

“Em đừng làm vậy. Để Thánh Kỵ sĩ đoàn thấy sẽ phiền phức đấy.”

“Em chỉ đang bày tỏ lòng biết ơn với tư cách một con người, việc này không có gì sai cả.”

Thật tình, cậu ta toàn lựa những lời khó mà phản bác để nói.

“Nếu chuyện hôm nay có gây ra rắc rối gì, em sẽ cố gắng hết sức để biện hộ cho huynh đệ.”

“Ừ, cảm ơn em.”

Dù sao thì nghe cũng mát lòng mát dạ, nên tôi chỉ gật đầu đáp lại cho phải phép. Chắc là sẽ bị nghe vài lời phàn nàn, nhưng mọi chuyện rồi sẽ qua thôi. Vì việc này tôi đã thông qua với hai vị Bộ trưởng rồi.

Dù vậy, việc có thể sử dụng tấm khiên “Thánh Nhân kế nhiệm” trong trường hợp khẩn cấp cũng đủ để mang lại sự bình yên trong tâm hồn.