Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3876

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

128 1

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 1

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 0

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 2

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 1

Web Novel - Chương 103 - Cuộc náo động ngắn ngủi (2)

Dù việc dẹp tan Giáo đoàn Hoàng Hôn đã mang lại hạnh phúc cho nhiều người, nhưng riêng tôi thì chẳng vui vẻ gì. Giữa lúc đang bù đầu xử lý công việc tồn đọng, tôi lại bị Bộ trưởng Bộ Đặc vụ triệu tập, nên công việc cần làm vẫn còn chất như núi.

Đã thế, chuyện Tanian tham chiến rồi đến vụ bản tường trình lại khiến đầu óc tôi quay cuồng đến mức quên bẵng mất rằng mình không phải đã xong việc rồi mới đi càn quét Giáo đoàn Hoàng Hôn, mà là bị lôi đi giữa chừng. Ai sẽ chịu trách nhiệm cho khoảng thời gian bị đánh cắp của tôi đây?

“Hự... hự...!”

“Chỉ năm phút nữa thôi.”

Dù sao thì cô ta cũng không phải kẻ thù, chỉ là một cấp dưới đang sụt sùi ra vẻ tội nghiệp thôi. Dẫu đã định bụng sẽ cho qua chuyện, nhưng khi nhìn thấy miếng đậu phụ trên tay Trưởng khoa 1, tôi chỉ muốn nổ tung. Phải là bậc thánh nhân quân tử lắm mới có thể nhẫn nhịn khi chứng kiến cảnh đó.

Tôi đã không bị giam giữ, cũng chẳng bị quản thúc, mọi chuyện kết thúc chỉ bằng một bản tường trình cơ mà.

‘Bối cảnh châu Âu mà lại có đậu phụ, thế này có hợp lý không nhỉ?’

Cảm giác thân thương của quê nhà bất ngờ ùa về trong một tình huống chẳng ai ngờ tới suýt chút nữa đã khiến tôi mất bình tĩnh. Hay là không phải? Ở phương Tây ra tù người ta cũng cho đậu phụ à? Tôi có vào nhà tù bên đó lần nào đâu mà biết.

Càng nghĩ càng thấy sôi máu. Bảo rằng tưởng tôi đã về dinh thự rồi, thế tại sao lại còn mang theo đậu phụ? Định đến tận dinh thự để khiêu khích tôi hay sao?

“Trưởng phòng! Sau này đừng phạm tội nữa nhé! Rõ chưa?”

Lời nói của Trưởng khoa 1 lại vang lên trong đầu tôi. Chắc chắn cô ta sẽ dõng dạc nói câu đó trước mặt gia nhân và cấp dưới của tôi. Rõ rành rành rồi, cái đồ chết tiệt này.

“Tôi vẫn còn chút việc nên xin phép về trước.”

“Ồ, anh vất vả rồi.”

Trưởng khoa 3, người dạo này có kỹ năng sinh tồn ngày một tăng, đã khéo léo tìm cách chuồn mất. Dáng vẻ anh ta cố sống cố chết làm ngơ trước bộ mặt đang tròn xoe vì cảm giác bị phản bội của Trưởng khoa 1 trông khá ấn tượng.

Nhân tiện thì Trưởng khoa 5 cũng chẳng thấy tăm hơi đâu. Tuy cũng chẳng sao vì mỗi khi cần là anh ta lại xuất hiện không một tiếng động, nhưng không biết thường ngày anh ta làm gì để sống qua ngày nữa.

Tôi đã quên mất rằng Bộ Tài chính, nơi tuân theo quy luật kẻ mạnh sống sót, chính là một cái hang ổ mà hễ thấy điểm yếu của đối phương là bọn họ sẽ phát điên lên nếu không xông vào cắn xé.

—Chúc mừng nhé. Ta nghe nói cậu lại phải viết bản tường trình nữa à.

“Tại sao những tin tức thế này lại đến tai ngài nhanh vậy chứ.”

Sau khi đuổi Trưởng khoa 1 về và quay lại xử lý công việc, tôi lại phải hứng chịu màn chế giễu tập thể do chính người đàn ông đứng đầu Bộ Tài chính khởi xướng. Khốn kiếp, làm ơn hãy hành xử cho đúng tuổi của mình đi. Một người đã ngoài năm mươi rồi mà tại sao lại thế chứ.

Xét về mặt thời gian, có vẻ như ông ta đã liên lạc ngay khi vừa nghe tin từ Bộ Nội vụ. Chắc hẳn đang rảnh rỗi không có việc gì làm nên vớ được cớ trêu chọc tôi thì khoái chí lắm đây. Chế giễu tập thể vốn là trò tiêu khiển truyền thống của Bộ Tài chính mà.

—Ta đã nói rồi mà. Rằng cậu rồi cũng sẽ nếm trải cảm giác bị giam giữ thôi.

Tôi bất giác nghiến răng kèn kẹt trước dáng vẻ của vị Bộ trưởng đang cười một cách chân thành và mãn nguyện.

Đúng là ông ta từng nói những lời như vậy. Khi vị Bộ trưởng bị giam giữ, tôi đã cố tình tìm đến đưa đồ ăn và buông lời chế nhạo, khiến ông ta tức tối mà buông lời nguyền rủa. Lúc đó tôi nào có ngờ mọi chuyện sẽ thành ra thế này.

“Không, làm sao mà đến mức bị giam giữ được? Theo tôi biết thì phải viết đến bốn mươi bản tường trình mới bị giam cơ mà.”

“Có một tên thuộc hạ như cậu thì ta không viết đủ số mà chịu được chắc!”

“Chà, xem ra vận thuộc hạ của ngài không được tốt rồi. Nếu không vừa lòng thì ngài nên nghỉ việc đi thôi.”

Hồi đó tôi cũng không ngờ vận thuộc hạ của mình lại thảm hại đến mức này. Nếu là một cấp dưới tầm cỡ như tôi thì có đến mười người tôi cũng kham nổi, nhưng khổ nỗi, đội hình Trưởng khoa 1, 2, 3 độc nhất vô nhị trên đời này lại vào làm thuộc cấp của mình.

Nhưng biết làm sao được. Giống như việc tôi trở thành Trưởng phòng khi tuổi đời còn quá trẻ, các Trưởng khoa cũng đã trở thành cán bộ khi tuổi còn non nớt. Nhờ vậy mà giai đoạn đầu, đủ mọi thứ chuyện loạn cào cào đều bung bét cả ra, và hậu quả của nó thì tôi phải gánh trọn bằng những chuyến viếng thăm Phòng kỷ luật.

Nghĩ lại thì lần này cũng là do tên khốn Hoàng Thái tử đó. Nếu hắn cứ thăng chức cho tôi một cách bình thường thì đã chẳng có chuyện tôi phải chịu trách nhiệm cho những Trưởng khoa non nớt rồi sản xuất hàng loạt bản tường trình như thế này. Đồng tâm nhất thể cái quái gì chứ, làm ơn biến khỏi mắt tôi đi cho khuất.

—Nhưng cũng đừng lo lắng quá.

Trong lúc tôi đang thầm rút lại mối quan hệ đồng tâm nhất thể với Hoàng Thái tử, vị Bộ trưởng đã cất lời với một nụ cười khẩy.

Nghe ông ta nói đừng lo lắng, có vẻ như nếu tôi thực sự rơi vào tình huống bị giam giữ thì ông ta sẽ che chở cho. Phải rồi, cái tình mà chúng tôi đã vun đắp suốt bốn năm qua, chẳng lẽ ông ta lại làm ngơ. Hơn nữa, nếu tôi bị giam thì vị Bộ trưởng cũng phiền phức chứ.

—Nếu bị giam giữ thì sẽ bắt đầu lại từ đầu, nên phải viết bốn mươi bản tường trình nữa mới bị giam lần thứ hai.

Ông ta làm ngơ thật. Bốn năm qua của chúng tôi là công cốc hay sao.

“Điều đó thật khiến tôi an tâm đấy.”

Tôi cố gắng nuốt ngược những lời chửi thề đã dâng lên tận cổ họng và khó khăn cất lời.

Phát ngôn vô cùng hữu ích từ một người có nhiều kinh nghiệm bị giam giữ, thật sự cảm ơn ngài. Cảm kích đến mức tôi chỉ muốn tặng ngài một cái chết đột tử để tỏ lòng biết ơn.

‘Chết tiệt.’

Vốn dĩ đã muốn về nhà lắm rồi, nhưng hôm nay lại càng muốn về một cách mãnh liệt. Rõ ràng là tôi đã được miễn việc phải đi làm mỗi ngày để đánh đổi lấy sự tự do bị tước đoạt ở dinh thự, vậy mà công việc lại rối tung lên khiến tôi ngày nào cũng phải đến đây.

Nghĩ lại thì, tôi bỗng trở thành một tên chủ nhà tồi tệ, mời khách đến rồi lại bỏ mặc họ. May là các thành viên câu lạc bộ và Irina đều là những người dù không có tôi thì đằng nào cũng sẽ đến thủ đô, nhưng Marghetta lại là người do chính tôi mời nên thật đáng lo.

‘Em ấy có ổn không nhỉ?’

Phải nhanh chóng hoàn thành công việc thì mới lo cho khách được chứ.

***

Dạo gần đây, mọi điều nhỏ nhặt trong mắt tôi đều trở nên thật đẹp đẽ.

‘Dinh thự của anh Carl.’

Mỗi khi đưa mắt nhìn quanh, từ ô cửa sổ, tấm rèm, cho đến chậu hoa, tất cả đều trở nên đáng yêu lạ thường. Đây là dinh thự của anh Carl, là nơi tôi và anh sẽ cùng nhau chung sống.

Khi nghĩ rằng đây là mái ấm mình sẽ sẻ chia cùng người mình yêu, mọi thứ bỗng trở nên tươi đẹp biết bao. Dù nơi đây không phải dinh thự nguy nga ở thủ đô mà chỉ là một căn nhà tồi tàn nơi thôn dã, có lẽ tôi vẫn sẽ thấy hạnh phúc. Chắc chắn là vậy.

Dĩ nhiên, nếu xét một cách khách quan thì dinh thự của anh Carl cũng thuộc hàng tuyệt phẩm. Bởi lẽ chủ nhân ban đầu của nơi này chính là gia tộc Asilon lừng danh. Hơn nữa, đây lại là dinh thự do chính Hoàng Thái tử điện hạ ban tặng, nên việc quản lý sau này ắt hẳn cũng được thực hiện một cách cẩn trọng.

‘Đúng là anh Carl có khác.’

Lòng tôi tràn ngập niềm tự hào, bất giác gật đầu. Dinh thự được xem là yếu tố dễ dàng nhất để nhận thấy uy nghiêm của chủ nhân.

Việc Hoàng Thái tử điện hạ ban tặng một dinh thự như thế này cho thấy ngài đã nhận ra đúng giá trị của anh Carl, và việc anh duy trì nơi này mà không gặp vấn đề gì chứng tỏ nhận định đó là chính xác.

Hơn nữa, giá trị của một dinh thự không chỉ được quyết định bởi vẻ ngoài và quy mô. Năng lực và phẩm cách của những người hầu phục vụ trong đó mới là điều quan trọng hơn chính bản thân dinh thự.

Xét về phương diện đó, những người hầu ở dinh thự này thực sự quá tuyệt vời.

“Công nương là vị khách đầu tiên mà chủ nhân mời đến vì lý do ngoài công việc.”

Đó là lời của người quản gia mà tôi tình cờ gặp khi đi ngang qua.

“Phu nhân? Hay là bà chủ?”

“Bây giờ cứ gọi là Công nương đã.”

Đó là lời thì thầm của hai cô hầu gái trẻ trung, đáng yêu.

“Chủ nhân chẳng mấy quan tâm đến khu vườn đâu. Thật may vì Công nương có gu thẩm mỹ tuyệt vời.”

Và cuối cùng là lời của người quản lý vườn.

Tuyệt vời. Thật sự là quá đỗi hoàn hảo. Việc họ đoán trước và chuẩn bị cho tương lai thật xuất sắc, khiến tôi bất giác mỉm cười.

Và khi nhận ra dáng vẻ không thành thật của anh Carl, tôi lại không nhịn được cười.

‘Anh ấy đã phải kể về mình nhiều đến mức nào chứ.’

Trước mặt tôi thì anh tỏ ra vô tâm là thế, nhưng sau lưng lại luôn nhắc đến tôi. Nếu không thì làm sao những người hầu trong dinh thự lại coi tôi như phu nhân tương lai của họ được chứ? Anh đúng là người xấu, đã từ chối lời cầu hôn rồi mà vẫn cứ làm tim em xao xuyến.

Thú thật là cho đến gần đây tôi vẫn cảm thấy có chút tủi thân. Khi được mời đến dinh thự, tôi đã vui mừng mong đợi được ở bên anh Carl đến mức không ngủ được, nhưng khi thực sự đến đây, anh lại vắng mặt từ sáng sớm đến tối mịt.

Dĩ nhiên tôi có thể hiểu được. Anh Carl là Trưởng phòng, mà lại còn là Trưởng phòng của Phòng Thanh tra. Tôi không phải là người hẹp hòi đến mức không thể thông cảm cho sự bận rộn của anh khi cống hiến cho Đế Quốc.

Thế nhưng, khi chuyện đó kéo dài đến ba ngày, bốn ngày, rồi năm ngày, nỗi hờn dỗi bắt đầu dâng lên trong lòng. Tôi đã rất mong chờ. Tôi đã bỏ lại sau lưng lời van nài của cha, bảo tôi hãy về nhà, để chọn đến thủ đô thay vì lãnh địa Công tước.

‘Là anh ấy đã tin tưởng và giao phó.’

Thế nhưng, sau khi nghe những lời của người hầu, tôi đã nhận ra được tấm chân tình của anh Carl. Đây không phải là mời tôi đến rồi bỏ mặc. Mà là trong lúc anh vắng nhà vì công vụ, anh đã gọi người mà mình có thể tin tưởng giao phó mọi việc.

Khi chồng vắng nhà, đương nhiên là vợ phải quán xuyến dinh thự rồi. Ừm, đó là chuyện đương nhiên. Chắc chắn là vậy.

Nỗi hờn dỗi dành cho anh Carl không biết từ lúc nào đã biến thành sự áy náy. Tôi đã không biết rằng anh tin tưởng giao phó mà chỉ thầm trách móc trong lòng.

“Ufufu...”

Vì đang ở một mình trong phòng nên không có ai nghe thấy, tôi có thể đường hoàng bật ra tiếng cười.

Phải cố gắng thôi. Bây giờ chỉ là một dinh thự cá nhân của anh Carl, nhưng khi anh trở thành Bá tước, anh sẽ còn phải quản lý cả lãnh địa nữa. Với tư cách là một Bá tước phu nhân, tôi sẽ có rất nhiều việc phải quán xuyến thay cho người chồng thường xuyên vắng mặt của mình.

‘Mình làm được mà.’

Tôi đã sống một cuộc đời không hổ thẹn với cái tên Valenti. Nếu ngay cả những phẩm chất cơ bản của một quý phu nhân mà cũng không làm được thì thật uổng phí cho danh tiếng gia tộc.

Dĩ nhiên, về mặt chính thức thì tôi và anh Carl vẫn chưa phải là vợ chồng. Theo thời gian, chúng tôi đương nhiên sẽ thành đôi, nhưng vấn đề là hiện tại tôi chưa có quyền hạn gì. Vì vậy, ngoài sự ưu ái của những người hầu, tôi không thể can thiệp vào công việc của dinh thự. Suy cho cùng, tôi vẫn chỉ là một vị khách.

‘Nhưng mình có thể can dự vào chuyện con người.’

Tuy nhiên, việc tiếp xúc với những vị khách khác đang cùng ở tại dinh thự lại là chuyện khác. Việc dinh thự cứ giao cho những người hầu ưu tú, còn tôi thì chỉ cần quan tâm đến con người là được. Bởi lẽ, sự tồn tại khiến anh Carl đau đầu nhất hẳn là câu lạc bộ làm bánh.

Khi anh Carl vắng mặt, những người hầu không đủ sức để đối phó với những hành động tùy hứng của các Hoàng tử ngoại quốc hay ứng cử viên Thánh Nhân. Nhưng tôi là một Tiểu thư Công tước. Dù không thuộc Hoàng tộc, nhưng vị thế của tôi cũng không hề thua kém là bao.

Chỉ cần một thái độ trang trọng và sự ngăn cản đầy thuyết phục là đủ để cản bước Hoàng tộc. Đó là việc tôi có thể làm vì anh Carl.

“Suy nghĩ của những người ở địa vị cao quý khác chúng ta lắm. Đôi khi những chuyện đáng kinh ngạc cũng xảy ra.”

Đó là lời anh Carl đã nói trong học kỳ. Dù anh vừa nói vừa cười, nhưng sự mệt mỏi trong đôi mắt ấy không thể nào che giấu được.

Hơn nữa, khác với khi ở Học viện, anh Carl hiện tại còn phải kiêm nhiệm cả công việc của Phòng Thanh tra. Nếu anh còn phải bận tâm đến câu lạc bộ làm bánh, có lẽ anh sẽ thực sự gục ngã vì làm việc quá sức.

‘Ít nhất là ở đây.’

Em sẽ san sẻ gánh nặng cho anh.