Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3876

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

128 1

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 1

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 0

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 2

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 1

Web Novel - Chương 99 - Tín đồ mù quáng của dị giáo (3)

Giáo đoàn Lê Minh vốn không phải tôn giáo chủ đạo của lục địa ngay từ đầu, và Enen cũng chẳng phải Đấng Duy Nhất từ thuở sơ khai. Vào thời kỳ Giáo đoàn Lê Minh mới manh nha, lục địa vẫn là một thời kỳ Xuân Thu Chiến Quốc với vô số thần linh tranh bá. Vì thế, khởi nguồn của Đấng Duy Nhất Enen cũng chỉ là một vị thần mặt trời không hơn không kém.

Liệu hai từ “chỉ là” và “thần mặt trời” có thể đi đôi với nhau hay không vẫn còn là một câu hỏi, nhưng dẫu sao đi nữa, trước danh xưng Đấng Duy Nhất thì thần mặt trời cũng chẳng đáng là bao. Vị thần mà Giáo đoàn Hoàng Hôn thờ phụng khi đó, hình như là một vị thần đất đai thì phải?

Có lẽ do ảnh hưởng từ thời kỳ ấy, Giáo đoàn Lê Minh có tục lệ hỏa táng, thiêu xác để gửi linh hồn về trời, còn Giáo đoàn Hoàng Hôn lại có tục lệ mai táng, chôn cất thi thể nguyên vẹn vào lòng đất. Dĩ nhiên, đó không phải là điều quan trọng.

“Chúa của chúng ta từ trên trời cao dõi theo vạn vật dưới trần gian.”

“Thì ra là có ý nghĩa như vậy.”

Thần Mặt Trời (ngự trên trời) chính là khắc tinh của Thần Đất (không thể nào trốn tránh được ánh dương). Tín đồ dị giáo nhận sức mạnh từ một vị thần đất quèn sao? Tuyệt đối không thể thoát khỏi tầm mắt của Enen.

Thậm chí sau khi đánh bại tất cả các vị thần và Giáo đoàn khác để giành lấy thắng lợi tuyệt đối, sức mạnh của Enen càng trở nên cường đại. Đến mức có thể dễ dàng nhìn thấu những kẻ dị giáo mang trong mình sức mạnh của một vị thần khác.

Giờ đây lại thêm cả yếu tố tương khắc hoàn toàn với Thần Đất. Dù Giáo đoàn Hoàng Hôn có hành động bí mật đến đâu cũng vô nghĩa trước Tanian. Tàng hình thì có ích gì, khi mà trên người đã bị hắt cả một thùng sơn đỏ, không muốn thấy cũng phải thấy.

“Dĩ nhiên, em không phải là Đấng toàn tri toàn năng, mà chỉ là người tạm thời được ban cho một mảnh sức mạnh của ngài. Phạm vi của thánh pháp truy tung cũng hẹp, và thời gian duy trì cũng ngắn thôi.”

Đó là điều hiển nhiên nên tôi chỉ khẽ gật đầu. Nếu khả năng truy tung của Tanian bao trùm toàn lục địa và kéo dài suốt 24 giờ, thì Giáo đoàn Hoàng Hôn hẳn đã được về với vị Thần Đất mà họ yêu quý từ lâu rồi.

Dù vậy, đối với Giáo đoàn Hoàng Hôn, những kẻ chỉ có độc một chiêu ẩn mật để sinh tồn, sự tồn tại của một người có thể phá giải ưu điểm duy nhất của họ hẳn là cái gai trong mắt. Phạm vi hẹp? Thời gian ngắn? Thì đã sao, chỉ cần xui xẻo bị tóm được là cả đám cùng đi đời.

‘Bảo sao số lần Thánh Nhân bị ám sát lại nhiều hơn cả Giáo hoàng.’

Có vẻ bọn chúng nghĩ rằng phải loại bỏ khắc tinh trước tiên. Tôi từng thắc mắc tại sao chúng lại ám ảnh với Thánh Nhân đến thế, giờ thì đã hiểu.

‘Lũ ngu ngốc.’

Dù đã hiểu ra nhưng tôi vẫn chẳng thể nào thông cảm nổi. Tình hình đã rối ren đến thế thì cải đạo đi cho rồi, còn cố chấp bám lấy Giáo đoàn Hoàng Hôn để mong hưởng vinh hoa phú quý gì cơ chứ.

Một lần nữa cảm nhận được phẩm giá của những kẻ cuồng tín, tôi vừa xoa cằm vừa nhìn vẻ mặt đầy tự tin của Tanian. Phải rồi, nếu có năng lực đó thì chắc chắn hợp tác với cậu ta để nghênh chiến là tốt nhất. Vì đã biết mục tiêu của bọn chúng là ai nên phạm vi cũng chẳng thành vấn đề.

“Anh sẽ tích cực xem xét việc này.”

“...Một câu trả lời thật đáng lo ngại.”

Trước câu trả lời của tôi, vẻ mặt của Tanian trở nên gượng gạo. Tích cực xem xét, có nghĩa là, tôi chẳng có quyền hạn gì cả...

Nhưng biết làm sao được. Người chịu trách nhiệm cao nhất cho vụ việc lần này không phải tôi. Nếu tôi nhận lời đề nghị của Tanian ngay tại đây, tôi sẽ bị vị Bộ trưởng Bộ Ngoại giao túm tóc lôi đi mất. Ông ta sẽ gầm lên rằng thằng điên nào lại đưa đối tượng bị ám sát ra tiền tuyến chứ.

Thật ra tôi cũng hơi rén. Trước mặt hai vị Bộ trưởng, làm thế quái nào tôi có thể mở lời rằng ‘nếu chúng ta đưa đối tượng bị ám sát đến gần bọn sát thủ thì sẽ dễ bắt chúng hơn!’ được?

‘Phát điên mất thôi.’

Dù vậy, khi một thành viên trong đội thể hiện lòng dũng cảm, tự mình đứng ra để ngăn chặn thiệt hại cho dân thường, thì dù có sợ bị mắng đến đâu, với tư cách là cố vấn, ít nhất tôi cũng phải truyền đạt lại ý kiến của cậu ta.

Tôi đã lấy hết can đảm để cất lời.

“Trưởng phòng Thanh tra. Dù công việc có vất vả đến đâu, ta nghĩ vẫn đỡ hơn là bị chặt đầu đấy.”

“Ta biết Trưởng phòng Thanh tra muốn nghỉ việc, nhưng không ngờ cậu lại đến mức không cần cả mạng sống của mình.”

Và phản ứng thì thật nồng nhiệt. Chết tiệt, sao không chửi thẳng một câu ngắn gọn, lại cứ phải nói dài dòng câu ‘cậu điên rồi à?’.

Dù tôi có vẻ sắp không đứng vững nổi trước đòn tấn công liên hoàn từ vị Bộ trưởng Bộ Ngoại giao đang cười gượng và vị Bộ trưởng Bộ Đặc vụ với vẻ mặt dửng dưng, đây cũng là sự phản đối nằm trong dự tính của tôi.

“Hiệu quả thì chắc chắn rồi.”

“Cái đó ta công nhận. Nên cậu mới còn ngồi ở đây đấy.”

Ý của ông là nếu tôi mang đến một phương án kỳ quặc mà hiệu quả cũng chẳng ra gì thì đã bị lật bàn ngay lập tức. Đây là một tín hiệu tích cực. Dù là vấn đề liên quan đến an nguy của một nhân vật quan trọng ngoại quốc mà vẫn không lật bàn ngay, chứng tỏ thánh pháp truy tung của Tanian nghe khá hấp dẫn.

Vấn đề là tôi không còn con bài nào để lật nữa. Chỉ cần lay chuyển họ thêm một chút nữa là họ sẽ miễn cưỡng chấp thuận, nhưng tôi lại không có cách nào để làm điều đó.

Dù vậy, với tâm lý biết đâu lại được, tôi đã đưa ra những lời có vẻ khả thi nhất.

“Nếu để sót dù chỉ một tên của Giáo đoàn Hoàng Hôn, kinh đô sẽ náo loạn. Chẳng phải chúng ta có thể ngăn chặn điều đó sao?”

“Chỉ cần Ma Tông Công tước ra tay thì sẽ không có chuyện đó đâu.”

Không có tác dụng.

“Để Thánh Nhân tương lai nợ chúng ta một ân tình, cũng là một phương án không tồi đấy chứ?”

“Chà, so với món nợ của Thánh Nhân tương lai, ánh mắt của Hồng y đoàn từ Thánh Quốc còn đáng ngại hơn nhiều.”

Cái này cũng không có tác dụng.

“Nếu chúng ta tự mình nghênh chiến, địa hình gần kinh đô sẽ biến động mạnh, không biết liệu Hoàng đế Bệ hạ có nổi giận không.”

“Hừm.”

“Cái đó thì cũng đúng.”

Ồ, cái này thì có tác dụng.

Tôi đã định từ bỏ nếu lần này cũng không xong, nhưng may mắn là lời thứ ba của tôi dường như đã chạm đến nỗi bận tâm của cả hai vị Bộ trưởng. Mà cũng phải, đối với công chức, cơn thịnh nộ của Hoàng đế ngay trước mắt lúc nào cũng đáng lo hơn lời bày tỏ sự đáng tiếc từ một quốc gia xa xôi.

Thật ra, việc nghênh chiến bên ngoài cũng chỉ là phương án khả dĩ hơn so với để giao tranh nổ ra trong kinh đô, chứ việc chiến đấu ở khoảng cách có thể nhìn thấy kinh đô bằng mắt thường cũng là cả một vấn đề.

Vậy mà lại gây ra những vụ nổ mà dân thường có thể thấy, những biến động địa hình mà ai cũng cảm nhận được, chẳng khác nào đang quảng cáo ‘ở đây có đánh nhau’? Đây cũng là việc sẽ khiến Hoàng đế phật lòng. Chẳng qua nó vẫn tốt hơn việc kinh đô bị chọc thủng nên mới phải chấp nhận mà thôi.

“...Trưởng phòng Thanh tra đã tha thiết đến vậy, chẳng lẽ không được sao?”

Sau một hồi vắt óc suy nghĩ, vị Bộ trưởng Bộ Ngoại giao đã cẩn trọng lên tiếng. Giữa việc nhận thư phản đối từ Thánh Quốc khi nghe tin Tanian ra tiền tuyến, và việc nghe Hoàng đế la rầy vì gây ra một màn hỗn loạn hoành tráng gần kinh đô, có vẻ ông đã chọn vế trước.

Trong lúc đó, ông ta còn nhấn mạnh rằng đây là điều tôi muốn, khéo léo đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi. Dù đó là sự thật nhưng nó tự nhiên đến mức khiến tôi muốn khóc.

“Trưởng phòng Thanh tra.”

“Vâng.”

“Ta tin Trưởng phòng Thanh tra và Mặc Quang Đội là đủ rồi.”

Cuối cùng, vị Bộ trưởng Bộ Đặc vụ cũng gật đầu. Đó là một sự cho phép có điều kiện, rằng nếu tôi bảo vệ Tanian một cách triệt để, thì cậu ta có thể ra ngoài kinh đô.

“Tất nhiên rồi thưa ngài.”

Dĩ nhiên tôi cũng có ý định đó nên đã nhanh chóng chấp thuận. Tôi điên chắc mà lại bỏ mặc một nhân vật quan trọng, người mà chỉ cần xước một ngón tay cũng có thể khiến cái đầu tôi có thêm một đường gạch đứt.

Nghe câu trả lời của tôi, vị Bộ trưởng Bộ Đặc vụ khẽ thở dài, còn vị Bộ trưởng Bộ Ngoại giao cũng lấy khăn tay lau mồ hôi, biểu lộ sự phức tạp. Dù cơn thịnh nộ của Hoàng đế đáng sợ hơn, nhưng những lời phản đối từ ngoại quốc cũng phiền phức chẳng kém.

Chắc hẳn ngay cả thời điểm đã phê duyệt cuối cùng này, họ vẫn đang tự hỏi liệu đây có phải là quyết định đúng đắn. Tôi hiểu. Vì đây chẳng qua chỉ là lựa chọn giữa điều tồi tệ nhất và điều tồi tệ hơn. Lòng tôi cũng phức tạp y như vậy.

‘Tự nhiên lại làm cái chuyện không giống thường ngày.’

Cậu ta chỉ cần ở bên cạnh Louise và mỉm cười như mọi khi là đủ rồi. Vốn dĩ tôi đưa cậu ta đến cũng chỉ vì nghĩ như vậy, nên chẳng mong chờ gì hơn nữa.

“Tôi không phải người vĩ đại đến mức có thể ngăn chặn sự hy sinh của các binh sĩ, nhưng ít nhất cũng phải ngăn chặn thiệt hại cho dân thường chứ.”

Thế nhưng cậu ta lại hành động giống hệt Oliver, bảo tôi làm sao mà phớt lờ cho được.

‘Mấy người mộ đạo này thật là.’

Là một người từng sống trong một thế giới có nhiều người vô thần hơn là tín đồ sùng đạo, tôi thấy thật khó hiểu.

Mà, cũng không sao. Sự khác biệt về niềm tin ở mức độ này tôi hoàn toàn có thể thấu hiểu.

“Cậu hãy đi báo lại cho Ma Tông Công tước đi.”

Chết tiệt.

Cái màn đùn đẩy việc này đúng là không thể hiểu nổi.

Cuối cùng, chỉ vài giờ sau, tôi lại tìm đến Ma Tông Công tước.

“Cậu bé của ta? Có chuyện gì vậy?”

Trước lần ghé thăm thứ hai, Ma Tông Công tước vểnh tai, nghiêng đầu thắc mắc. Chắc hẳn Người không thể ngờ rằng một kẻ vừa bàn chuyện công việc rồi rời đi, lát sau lại quay lại cũng vì vấn đề công việc.

“Thưa, thưa Người.”

Và sau khi nghe tôi giải thích, Ma Tông Công tước lộ vẻ mặt như vừa trải qua một cú sốc văn hóa. Dường như Người không thể định thần lại trước phương thức nghênh chiến kiểu mới, đưa đối tượng bị ám sát ra thẳng tiền tuyến.

“...Dạo này người ta xử lý công việc theo những cách thật độc đáo.”

Ma Tông Công tước, người nãy giờ vẫn im lặng, cất giọng có phần uể oải. Dù nói là uể oải, nhưng đó chỉ là một khác biệt nhỏ đến mức nếu không nghe kỹ sẽ không nhận ra.

Có lẽ Người đã nghĩ rằng, liệu có phải bản thân mình, người đã sống đến 120 tuổi, đang không hiểu được xu hướng dạo này hay không. Đối với Ma Tông Công tước vốn đã để tâm đến tuổi tác, đây hẳn là một tình huống khiến Người tự dưng buồn bã.

Nhưng đó là một sự hiểu lầm. Đây không phải là xu hướng của dạo này, và cũng không được phép trở thành xu hướng của tương lai. Sẽ rất phiền phức nếu vô tình gieo rắc những kiến thức kỳ lạ cho một chủng tộc trường thọ.

“Chỉ là do tình huống đặc thù thôi. Sẽ không có lần thứ hai đâu nên Người không cần lo lắng.”

“Vậy sao.”

Giọng nói đã lấy lại sức lực nhưng đôi tai rũ xuống vẫn chưa có ý định dựng lên. Cú sốc lớn hơn tôi tưởng sao?

“À, thưa Người. Lọ thuốc Người tặng lần trước, tôi thấy rất hiệu nghiệm.”

Nếu làm phiền lòng một vị Công tước rồi rời đi thì hậu quả thật khó lường. Biết đâu Người lại ôm hận chuyện hôm nay rồi tìm cách trả thù kỳ quặc nào đó thì sao.

Vì vậy, để đổi chủ đề, tôi đã nhắc đến lọ thuốc và gửi lời cảm ơn, lúc này đôi tai của Người mới trở lại vị trí cũ. Đúng là cách này hiệu quả thật. Đối với người lớn tuổi, lời cảm ơn vì đã dùng rất tốt món quà họ tặng là tuyệt nhất.

“Có hợp với cơ thể cưng không?”

“Vâng. Ngày nào tôi cũng cảm nhận được hiệu quả của nó.”

“Vậy thì tốt quá rồi.”

Nhìn dáng vẻ gật đầu đầy mãn nguyện của Người, tôi mới thấy lòng nhẹ nhõm. Giờ thì về nhà chắc cũng không có chuyện gì xảy ra nữa.

“Nếu thiếu thì cứ đến Tháp Ma Thuật nhé.”

“À, Người có bán sao?”

Tôi đã lo rằng thứ này thực chất không bán nên chỉ được nếm thử rồi thôi, may quá.

“Ta cho không đấy, cưng chỉ cần đến thôi.”

‘Ồ.’

Ân huệ của Ma Tông Công tước quả là sâu rộng hơn tôi tưởng.