Khi tôi đang chuẩn bị hồi hương cho kỳ nghỉ thì huynh đệ Rutis tìm đến.
“Cứ mỗi kỳ nghỉ lại phải hồi hương rồi quay về Học viện, phiền phức thật đấy. Hay là chúng ta ở lại đây cho tới lúc tốt nghiệp luôn thì sao nhỉ?”
Cậu ấy đã đưa ra một đề nghị khá thú vị. Ở lại Học viện suốt kỳ nghỉ ư? Nếu được vậy thì còn gì bằng.
May mà lý do huynh đệ Rutis đưa ra cũng rất hợp tình hợp lý. Với những người có thân phận như tôi, huynh đệ Rutis hay huynh đệ Rater, chỉ một chuyến đi đơn thuần đã tốn kém không ít vật tư, huống hồ quãng đường di chuyển còn phải vượt qua biên giới.
Thay vì lãng phí vật tư cho mỗi kỳ nghỉ, chi bằng cứ ở lại Học viện cho tiết kiệm. Một khi đã là học viên, nếu chúng tôi kiên quyết giữ vững lập trường thì cũng không phải là không thể được.
“Đã đến Đế Quốc rồi, nhân dịp này ngắm nhìn cảnh sắc nơi đây cũng không phải ý tồi.”
“Quả nhiên tôi biết cậu sẽ thích mà.”
Thấy tôi ủng hộ kế hoạch của mình, huynh đệ Rutis hài lòng gật đầu rồi ra về. Ngay hôm đó, một liên minh tạm thời giữa ba người ngoại quốc chúng tôi đã được thiết lập.
Không lâu sau, tôi nhận được liên lạc từ Sư phụ ở quê nhà.
—...Cũng được, nhân cơ hội này mở mang tầm mắt cũng tốt.
“Con cảm ơn Người đã thấu hiểu, thưa Điện hạ.”
—Ở Đế Quốc có rất nhiều đồng bào mộ đạo. Đừng quên duy trì mối quan hệ tốt đẹp với họ.
“Vâng, thưa Điện hạ.”
May mà quê nhà cũng chấp thuận. Vốn dĩ tôi và hai vị huynh đệ kia đã quyết tâm bám trụ, nên quê nhà cũng chẳng làm gì khác được. Nếu cứ tùy tiện ra lệnh cưỡng chế hồi hương thì chẳng khác nào tự vạch áo cho người xem lưng rằng nội bộ đang có vấn đề.
Hơn nữa, Đế Quốc là một quốc gia tiêu biểu của phe thân Giáo đoàn. Đây cũng là cơ hội để một Thánh Nhân tương lai như tôi ở lại Đế Quốc làm quen với các quan chức cấp cao, nên có lẽ họ đã quyết định mắt nhắm mắt mở cho qua.
—Đức Thánh Cha sẽ lo lắng lắm đấy, nên hãy thường xuyên liên lạc nhé.
“Ha ha, con hiểu rồi.”
Sư phụ kết thúc cuộc gọi sau vài lời hỏi thăm đơn giản. Giờ thì chỉ cần nghĩ cách để được ở cùng tỷ muội Louise trong kỳ nghỉ này là xong.
“Cứ đến ở nhà anh là được.”
Vậy mà, chẳng cần tôi phải đắn đo gì, tất cả thành viên câu lạc bộ làm bánh đều quyết định sẽ đến dinh thự của huynh đệ Cố vấn ở thủ đô.
Hừm, tình huống này đúng là ngoài dự kiến.
Chuyện bất ngờ là, trong số những người đến thủ đô lại có thêm hai người không phải thành viên câu lạc bộ, và chúng tôi sẽ ở dinh thự của huynh đệ Cố vấn thay vì Học viện.
Dĩ nhiên, so với kịch bản tồi tệ nhất là phải về nước và không thể gặp tỷ muội Louise trong kỳ nghỉ, thì tình huống bất ngờ này vẫn đáng để vui mừng chào đón. Dù sao thì tôi cũng chẳng thiệt thòi gì.
Có điều, vào ngày đến thủ đô, khi nghe Hoàng Thái tử phát biểu chào mừng, tôi có thể thấy rõ vẻ khó chịu của ngài trước chuyến viếng thăm đột ngột này. Cũng phải thôi.
‘Chỉ cần trả một cái giá tương xứng là được.’
Dù chưa chính thức thông báo cho Đế Quốc, nhưng quê nhà đang định phong thánh cho vài linh mục xuất thân từ đây. Một khi tin tức đó đến tai Hoàng Thái tử, ngài sẽ gạt phắt sự khó chịu sang một bên mà mỉm cười chào đón chúng tôi thôi.
Tôi không hề có ý định ở lại Đế Quốc tay không. Với tư cách là khách, chuẩn bị quà cho chủ nhà là lẽ đương nhiên. Huynh đệ Rutis và huynh đệ Rater cũng thế.
Cứ thế, cuộc sống bình yên ở thủ đô bắt đầu. Giờ thì tôi chỉ cần nghĩ xem nên sắp xếp lịch trình với tỷ muội Louise thế nào là được.
—Giáo đoàn Hoàng Hôn đã hành động.
Kế hoạch vốn là như vậy.
“Giáo đoàn Hoàng Hôn, Người nói sao ạ?”
—Phải.
Thấy Sư phụ gật đầu với vẻ mặt đanh lại, tôi chết lặng trong giây lát. Giáo đoàn Hoàng Hôn, cái tên đáng nguyền rủa.
Ngay cả bây giờ, mỗi khi nhắm mắt, tôi vẫn nhớ như in những hành vi tàn độc của lũ dị giáo đó. Những kẻ ngu muội phủ nhận Chúa Enen của chúng ta, gào thét tên một vị thần không tồn tại. Những kẻ tàn nhẫn căm ghét đứa con của Enen, vung vũ lực bừa bãi.
Và cả những kẻ đáng căm hận đã hại cả quê hương, gia đình và hàng xóm của tôi.
“Mục tiêu của chúng là con, phải không ạ?”
—Chắc là vậy. Ta đã thông báo cho Đế Quốc rồi. Họ cũng căm thù Giáo đoàn Hoàng Hôn đến tận xương tủy.
“Vậy thì—”
—Đừng có nghĩ vớ vẩn.
Tôi vừa mở miệng, Sư phụ đã dứt khoát ngắt lời.
—Nếu con bị thương dù chỉ một chút, Giáo đoàn sẽ phải chịu một đòn chí mạng. Cứ ở yên đó. Không nơi nào an toàn hơn thủ đô đâu.
“Nhưng đây là việc của Giáo đoàn.”
—Ta không nói sẽ khoanh tay đứng nhìn. Đương nhiên một phần lực lượng hộ tống của con sẽ tham gia vào cuộc thảo phạt Giáo đoàn Hoàng Hôn.
“…….”
—Tanian.
“Con hiểu rồi.”
Cuối cùng, phải đến khi nghe tôi trả lời sẽ không can dự vào cuộc thảo phạt, Sư phụ mới thu lại ánh mắt sắc lẹm. Sau đó, Người còn dặn dò thêm vài lần nữa rồi mới ngắt liên lạc.
Nhưng làm sao tôi có thể ngồi yên được? Đó là Giáo đoàn Hoàng Hôn cơ mà. Kẻ thù của tôi, những tên nghịch tặc phủ nhận Chúa, lũ mãnh thú đe dọa hòa bình.
Dĩ nhiên, nếu tôi bị thương hoặc chết dưới tay Giáo đoàn Hoàng Hôn, hậu quả sẽ rất lớn. Tôi biết ở yên trong thủ đô là phương án hiệu quả và an toàn nhất.
Nhưng liệu đó có phải là điều đúng đắn? Hiệu quả và an toàn, nhưng liệu đó có phải là việc nên làm?
Sư phụ là Hồng y. Để trở thành Hồng y, không chỉ cần đức tin son sắt với Chúa mà còn phải có năng lực chính trị. Và xét trên phương diện chính trị, việc tôi ở yên một chỗ là đúng.
“Sở dĩ Thánh Nhân được gọi là thánh, là vì họ bước về phía ánh sáng. Không phải vì sự tồn vong của Giáo đoàn, cũng không vì tương lai của Thánh Quốc, mà chỉ vì họ ngước nhìn ánh sáng, cho nên họ là thánh nhân.”
Lời dạy của vị Thánh Nhân đầu tiên của Giáo đoàn. Mọi ứng cử viên Thánh Nhân đều phải đọc lời dạy ấy trước mặt Đức Thánh Cha để bước trên con đường của một Thánh Nhân.
Tôi là ứng cử viên Thánh Nhân. Hiệu quả hay không, không phải là điều tôi cần cân nhắc.
‘Mình ra mặt mới là lẽ phải.’
Mục tiêu của Giáo đoàn Hoàng Hôn là tôi. Chừng nào tôi còn ở thủ đô, chúng sẽ tìm cách xâm nhập, và trong quá trình đó, những đồng bào lương thiện có thể bị vạ lây.
Phải tìm cách dụ chúng vào rừng. Chắc chắn chúng sẽ mừng rỡ lao vào thôi.
‘Xin lỗi Người, Sư phụ.’
Nhưng biết làm sao được. Chỉ là con đang tình cờ dạo chơi trong rừng thì chúng nó lao vào thôi mà.
Con đâu thể thấy trước tương lai, đây chỉ là một sự trùng hợp bất khả kháng, xin Người hãy tha thứ.
***
Tôi nhìn chằm chằm vào mặt cậu ta một lúc lâu. Cứ ngỡ cậu ta định thong dong vào rừng tắm nắng hay gì đó, nhưng sao nét mặt lại khác hẳn mọi khi thế này.
Và Tanian không phải là kiểu người chủ động dẫn dắt hành động. Nếu là Rutis hỏi vị trí khu rừng thì còn có lý, chứ Tanian sẽ không bao giờ ra mặt trước. Nếu đến cả xu hướng của thành viên mà một cố vấn như tôi còn không nắm được thì học kỳ một của tôi coi như bỏ đi.
Một Tanian khác với thường ngày, cộng thêm báo cáo về việc Giáo đoàn Hoàng Hôn đang tiếp cận.
“Là Giáo đoàn Hoàng Hôn à?”
Tôi thở hắt ra. Nghĩ lại thì, không lý nào Tanian lại không biết. Thánh Quốc đã thông báo cho cả Đế Quốc, chẳng lẽ lại không có một lời nào cho người trong cuộc là cậu ta hay sao.
“Ồ, huynh đệ biết rồi sao?”
“Thành viên của mình gặp nguy hiểm, sao một cố vấn như anh lại không biết được.”
Nghe vậy, Tanian chỉ gượng cười. Chẳng phải tại cậu cứ khăng khăng đòi ở lại Đế Quốc nên tôi mới khổ thế này sao? Nếu còn chút liêm sỉ thì hẳn cũng biết áy náy đấy nhỉ.
Trong khoảnh khắc, tôi chỉ muốn đấm cho cậu ta một phát, nhưng vì có vẻ đã hiểu lý do cậu ta tìm khu rừng nên cơn giận cũng nguôi đi phần nào.
‘Định làm mồi nhử sao.’
Nếu Tanian ở thủ đô, mục tiêu của Giáo đoàn Hoàng Hôn sẽ là xâm nhập vào đây. Xung đột là không thể tránh khỏi, và không chỉ binh lính mà cả dân thường cũng có thể bị thương vong.
Để ngăn chặn điều đó, cậu ta định rời khỏi thủ đô hoàn toàn. Như vậy sẽ không có dân thường nào bị thiệt hại.
Ừ, tâm trạng đó thì tôi có thể hiểu. Tôi cũng bắt đầu nghĩ rằng cậu nhóc này đúng là ứng cử viên Thánh Nhân thật.
“Đừng làm thế.”
Dù vậy, Tanian cứ ở yên một chỗ mới là đúng. Một đối tượng bị ám sát mà còn ở nơi an toàn đã đủ khiến người ta lo lắng, đằng này lại còn định ra tận tiền tuyến ư? Dù thế nào thì cũng hơi quá.
Dù gì thì chúng tôi cũng không định phòng thủ ở thủ đô mà sẽ chặn đánh trước. Cả Bộ Đặc vụ, Bộ Chiến tranh và Ma Tông Công tước đều đã hợp sức, quyết tâm tiêu diệt chúng đến cùng, nên sẽ không có thiệt hại như Tanian lo ngại đâu.
“Sẽ không có chuyện bọn chúng vào được đến thủ đô đâu. Số người nghiến răng ken két mỗi khi nghe đến cái tên Giáo đoàn Hoàng Hôn ở đây không ít đâu.”
Tôi vỗ nhẹ vào vai Tanian mấy cái để trấn an. Lời đề nghị vừa rồi tuy có phần vô lý, nhưng lại rất phù hợp với chức nghiệp của cậu ta nên tôi có thể thông cảm. Phải rồi, đây mới là Thánh Nhân chứ. Đây mới là hình ảnh Thánh Nhân mà tôi biết.
Giá như ngày thường cậu ta cũng thể hiện bộ dạng này thì tốt biết mấy. Chứ không phải cái vẻ đáng sợ vì yêu đến mờ mắt, đánh rơi cả EQ, trí tuệ lẫn lương tâm.
‘Biết đâu làm vậy lại hiệu quả hơn ấy chứ.’
Chắc Louise cũng sẽ phải lòng khi thấy dáng vẻ đậm chất Thánh Nhân này của cậu ta cho mà xem.
Tuy nhiên, sự bướng bỉnh của Tanian khi đã thức tỉnh thành phiên bản mà có lẽ Louise cũng sẽ phải lòng (dự đoán) không phải là thứ có thể lay chuyển chỉ bằng vài lời.
“Dĩ nhiên em không có ý nói là mình sẽ trực tiếp chiến đấu.”
“Em có chiến đấu được không đã?”
“Ha ha, Thánh Nhân cũng được trang bị năng lực chiến đấu đấy.”
Tanian cười nhẹ rồi nghiêm mặt lại.
“Lý do Giáo đoàn Hoàng Hôn đáng sợ là vì sự bí ẩn của chúng.”
“Cái đó thì đúng.”
Lý do một lũ không có nền tảng vững chắc vẫn có thể lang bạt khắp lục địa và tồn tại đến tận bây giờ rất đơn giản: Chúng quá bí ẩn và nhanh nhẹn, nên việc tiêu diệt tận gốc là vô cùng khó khăn.
Chúng đột ngột xuất hiện, gây rối trong chớp mắt rồi ung dung biến mất. Chẳng biết vị thần mà lũ khốn đó tôn thờ có ban phát năng lực dồi dào cho số ít tín đồ của mình không mà thật khiến người ta phát điên. Việc nắm bắt trước thông tin chúng đang tiến về thủ đô như lần này ngược lại còn là chuyện hiếm có.
“Nếu có thể loại bỏ sự bí ẩn đó thì sao?”
Chính vì vậy, lời của Tanian quả thực rất hấp dẫn.
“Loại bỏ sự bí ẩn?”
Thực ra, kế hoạch chặn đánh Giáo đoàn Hoàng Hôn là đặt đủ loại bẫy trên tuyến đường chúng có khả năng đi qua, rồi để Ma Tông Công tước oanh tạc bằng ma thuật diện rộng. Vì không thể nhìn thấy chúng nên cứ thổi bay toàn bộ khu vực khả nghi là được – một phương án chắc chắn và đầy uy lực.
Dĩ nhiên, phương pháp thô bạo này có nhiều vấn đề. Phải phục hồi địa hình đã bị Ma Tông Công tước cày nát, và với một cuộc oanh tạc hoành tráng đến thế thì ở thủ đô cũng có thể nhìn thấy, dễ khiến dân chúng bất an.
Nhưng biết làm sao được, tuy thô bạo nhưng lại là phương pháp chắc chắn nhất. Nếu lỡ để lọt một tên vào thủ đô, cái đầu của tôi cũng khó giữ. Thế nhưng, loại bỏ sự bí ẩn ư? Vậy thì chúng chẳng khác nào những bao cát di động còn gì?
“Huynh đệ nghĩ lý do Giáo đoàn Hoàng Hôn nhắm vào Thánh Nhân là gì?”
“Anh tưởng là vì tính biểu tượng.”
“Là vì sự tương khắc.”
Tanian tự tin mở lời, đoạn nhìn quanh một lát rồi nói nhỏ tiếp.
“...Chuyện đó có thể làm được thật sao?”
“Không phải tự nhiên mà chúng lại nhắm vào em đâu.”
Tôi không khỏi thán phục trước năng lực mà nếu là trong game thì chắc chắn sẽ bị người chơi chửi là ‘phá game’.
Không, cậu ta là con của Chúa thật đấy à? Khắc chế cứng Giáo đoàn Hoàng Hôn luôn này?