Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3876

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

128 1

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 1

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 0

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 2

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 1

Web Novel - Chương 93 - Muôn năm trường thọ, Hoàng Thái tử vạn tuế!

Tuy Trưởng khoa 4 có gây ra chút rắc rối nhỏ với màn thể hiện lòng dũng cảm kỳ quặc của mình, nhưng có cô ấy ở đây cũng khiến tôi yên tâm phần nào. Bởi lẽ đám người hầu, ngoại trừ quản gia, gần như chẳng có chút sức chiến đấu nào.

Nếu bên trong dinh thự có Trưởng khoa 4, bên ngoài có Mặc Quang Đội trấn giữ, thì dù là khủng bố cũng sẽ bị xử lý gọn ghẽ. Phải chi ở Học viện cũng được hỗ trợ nhân lực đến mức này thì còn gì bằng.

—Một ý kiến thú vị đấy.

“Cảm ơn ngài đã lắng nghe.”

—Đâu có gì, người trực tiếp quản lý hiện trường chẳng phải là Trưởng phòng Thanh tra cậu hay sao.

Vậy nên khi đang bàn chuyện lễ nghi, tôi đã khéo léo gợi ý với vị Bộ trưởng Bộ Nội vụ, và ông ta chỉ cười cho qua, bảo rằng đó là một lời nói thú vị. Dĩ nhiên, dân trong ngành ai cũng biết, “thú vị” thực chất có nghĩa là “đừng nói nhảm nữa, lo làm việc của mình đi”.

Xem ra vẫn không được rồi. Mà cũng phải thôi, lần trước Mặc Quang Đội đến Học viện là vì cuộc chinh phạt Vinh Quang Đệ Tam, chứ bình thường mà nói, để một lực lượng chiến đấu tầm cỡ Mặc Quang Đội đóng quân ở Học viện thì quả là lãng phí nhân lực.

Lần này tôi được hỗ trợ cũng là do rơi vào trường hợp đặc biệt là bị cướp mất dinh thự. Một khi đã nếm trải sự tiện lợi rồi lại coi đó là điều hiển nhiên thì thật phiền phức. Phải mau chóng vứt bỏ cái suy nghĩ vương vấn này đi mới được.

—Các vị khách quý thế nào rồi?

“Tôi đã đi một vòng quanh quảng trường xem xét tình hình rồi. Mọi người có vẻ khá hài lòng.”

—Ha ha, nếu ngài Thị trưởng nghe được thì sẽ vui lắm đây.

Nghe lời của Bộ trưởng Bộ Nội vụ, tôi bất giác gật gù. Thường ngày vị Thị trưởng rất điềm đạm do tuổi tác, nhưng lạ một điều là ông lại cực kỳ tâm huyết với việc quản lý quảng trường, xem đó như bộ mặt của thành phố.

Cứ hình dung như các cụ già coi việc chăm sóc vườn tược làm thú vui tuổi già thì cũng có thể hiểu được phần nào. Chỉ là quy mô ở đây lớn hơn rất nhiều mà thôi.

Dù sao đi nữa, với một vị Thị trưởng như vậy, nếu biết quảng trường do mình quản lý được các thành viên Hoàng tộc khen ngợi, hẳn ông sẽ vô cùng mãn nguyện. Biết đâu nghe xong câu đó, ông lại siêu thoát trong niềm hạnh phúc tột độ cũng nên.

—Nếu đã xem qua rồi thì tốt. Tổ chức nghi lễ ở một nơi có phần quen thuộc chẳng phải sẽ tốt hơn sao?

“Ngài nói rất phải.”

Tôi thuận theo ý kiến tổ chức nghi lễ tại quảng trường. Thật ra thì ở đâu cũng chẳng sao cả. Tôi đã mệt nhoài vì đám nhóc đó rồi, giờ có là quảng trường hay hoàng cung thì cũng thế thôi. Nếu muốn làm thì đáng lẽ phải làm ngay từ bữa trưa rồi chứ.

—Hoàng Thái tử Điện hạ sắp xong việc rồi, Trưởng phòng Thanh tra cũng chuẩn bị đi đi.

“Vâng, tôi hiểu rồi.”

Một cảm giác lười biếng không muốn ra ngoài chợt dâng lên, nhưng tôi vẫn gắng gượng đứng dậy. Nếu bỏ mặc Hoàng Thái tử, hậu quả sau này thật khó mà lường hết được.

Dù đã xảy ra một sự náo loạn nhỏ và đáng tiếc là đồng tử của Ainter co giật dữ dội, cuối cùng tất cả mọi người vẫn cùng nhau đến quảng trường. Nếu phải chọn giữa việc đi gặp vị Hoàng Thái tử đáng sợ đến mức ám ảnh trong mơ và việc cho ngài ấy leo cây, thì chọn vế trước vẫn tốt hơn.

“Ainter, cậu không sao chứ? Hay là cậu nghỉ một chút đi?”

“Tôi không sao, tiểu thư Louise. Chắc là do tôi say xe muộn thôi.”

Nhìn cậu ta cố gắng mỉm cười trả lời, tôi không khỏi thấy xót xa. Lần này, Ainter cũng giống như tôi, chỉ là một nạn nhân bị đám thành viên câu lạc bộ vô phương cứu chữa kia hành hạ nên tôi càng thấy đồng cảm.

“Sẽ nhanh kết thúc thôi nên em đừng lo. Hoàng Thái tử Điện hạ còn bận nhiều việc khác mà.”

Nghe tôi nói vậy, vẻ mặt của Ainter có phần giãn ra. Ít nhất thì tôi đã dùng lời của mình để đảm bảo rằng trong buổi lễ này, Hoàng Thái tử sẽ không làm khó Ainter. Dù việc gặp mặt vẫn còn đáng sợ, nhưng ít ra đây không phải là một cuộc tuần du nhằm mục đích đích thân đày đọa cậu ta.

“Đây không phải chuyến thăm chính thức nên sẽ kết thúc nhanh thôi. Về rồi thì nghỉ ngơi cho khỏe nhé.”

Đứng bên cạnh, Rater vỗ vai Ainter an ủi. Cùng nhau trải qua một học kỳ, xem ra họ cũng đã xây dựng được tình bạn đủ để lo lắng cho nhau như vậy. Nhìn bề ngoài thì đúng là một cảnh tượng vô cùng ấm áp.

‘Là tại ai cơ chứ.’

Vốn dĩ nếu bộ ba vô phương cứu chữa này không đòi đến thủ đô thì đã chẳng có chuyện này. Ainter dường như cũng có cùng suy nghĩ với tôi, cậu ta nhìn Rater với ánh mắt phức tạp, nửa cảm kích nửa muốn chửi thề. Đúng là vừa đấm vừa xoa.

“Cảm ơn vì đã quan tâm.”

Dù vậy, dáng vẻ mỉm cười nói lời cảm ơn của Ainter quả thực đáng ngưỡng mộ. Phải có được sự bình tĩnh như vậy mới có thể sống sót sau màn xử trảm của Hoàng Thái tử.

Có lẽ toàn bộ sự vững vàng về tinh thần đáng lẽ phải dành cho Nhị Hoàng tử đều đã dồn hết cho Ainter rồi. Kẻ có tinh thần yếu đuối thì không có tư cách sống sót. Dường như tôi đã hiểu ra một trong những lý do khiến tên Nhị Hoàng tử đó thảm bại.

Sau khi có được sự giác ngộ đó, tôi chuyển tầm mắt sang nơi khác và bắt gặp Irina đang đứng ngồi không yên.

“Irina.”

“Hức!”

Tôi chỉ vỗ nhẹ vào vai mà cô bé đã giật nảy mình, khiến tôi cũng thấy khó xử. Chà, tôi không ngờ cô ấy lại hoảng sợ đến mức đó.

“O, oppa.”

“Đừng run quá thế. Chính Hoàng Thái tử Điện hạ cũng đã nói là không sao rồi mà.”

Tôi hoàn toàn có thể đoán được lý do tại sao Irina cứ đảo mắt nhìn quanh như một con chồn đất từ nãy đến giờ. Hẳn là cô ấy đang băn khoăn liệu một tiểu thư bá tước nhỏ bé có được phép hiện diện ở một nơi có Hoàng Thái tử và các thành viên Hoàng tộc khác hay không.

Ban đầu tôi cũng chỉ định đưa ba tên nhóc ngoại quốc kia đi thôi, nhưng vì Hoàng Thái tử muốn tất cả mọi người đều tham dự nên tôi đành phải lôi hết cả đám theo. Tên đó có tài làm phiền người khác bằng những chuyện cỏn con.

“Nhưng, nhưng mà... ở một nơi toàn là Hoàng tộc, làm sao em dám...”

Dù tôi đã nói rằng Hoàng Thái tử cho phép, Irina vẫn không thể kiểm soát được cơ thể đang run rẩy của mình.

Thực ra thì phản ứng này mới là bình thường. Louise là trường hợp đã vô tình trở nên miễn nhiễm nhờ những kinh nghiệm tích lũy ở câu lạc bộ, Erich thì chỉ cần ở bên Louise là chẳng còn sợ hãi điều gì, còn Marghetta lại là thành viên của một gia tộc Công tước chỉ đứng sau Hoàng tộc. Xét đi xét lại, chỉ có Irina là đáng thương nhất.

“Chúng ta đến đây với tư cách bạn đồng hành trong chuyến du lịch chứ không phải với tư cách Hoàng tộc. Người gặp người thôi, chẳng phải sẽ rất kỳ quặc sao?”

“Vậy ạ...?”

Dù cảm thấy có lỗi với Irina đang gật đầu như bị thôi miên, nhưng đó là lời nói dối. Dù mục đích là du lịch đi nữa, cũng chẳng cần thiết phải gọi cả đoàn đi cùng chỉ để gặp gỡ các thành viên Hoàng tộc. Đơn giản là kỹ năng bị động của Hoàng Thái tử - chứng hoang tưởng - đã được kích hoạt.

Một quý tộc trong nước có mối quan hệ thân thiết đến mức cùng đi du lịch với Hoàng tộc nước khác. Một quý tộc trong nước đã tiếp xúc với người em trai cùng cha khác mẹ đã từ bỏ quyền thừa kế ngai vàng. Đứng trên lập trường của Hoàng Thái tử, ngài ấy định nhân cơ hội này để trực tiếp xác nhận.

Dĩ nhiên, nếu nói ra điều đó, có lẽ tôi sẽ lại phải nhìn thấy nước mắt của Irina, nên tôi đã lựa lời nói dối cho êm chuyện. Dù sao thì việc Hoàng Thái tử nói không sao cũng là sự thật. Tôi đâu có nói dối.

‘Xin lỗi em.’

Tôi thầm thì lời xin lỗi không thể nghe thấy. Nhưng ngoài việc nhận diện khuôn mặt ra thì sẽ không có chuyện gì khác xảy ra đâu.

Buổi lễ diễn ra suôn sẻ. Các Bộ trưởng đã tụ tập lại và thảo luận kỹ lưỡng, nên nếu có sự cố gì xảy ra thì mới là chuyện lạ. Hơn nữa, vai trò của tôi chỉ là ngồi yên tại chỗ, vỗ tay hoặc chào theo nghi thức, nên dù có muốn cũng chẳng thể xảy ra chuyện gì được.

‘Cả vị kia cũng đến à.’

Khi đang nhìn quanh, một người đàn ông trung niên đang chỉ huy đội cận vệ lọt vào tầm mắt tôi. Đó là Quân đoàn trưởng của Quân đoàn Cận vệ số 1, người chịu trách nhiệm phòng thủ thủ đô. Hình như sau khi được bổ nhiệm vào ba năm trước, ông ấy đã phải lăn lộn rất nhiều, và xem ra đến giờ vẫn vậy.

A, chạm mắt rồi.

Ngay khi chúng tôi khẽ gật đầu chào nhau, tôi liền quay đi. Dù gì chúng tôi cũng không gặp nhau vì chuyện gì vui vẻ cho cam.

“Anh quen người đó à?”

“Ở cái thủ đô này, tìm người anh không quen còn khó hơn đấy.”

Tôi chua chát đáp lại lời thì thầm của Erich bên cạnh. Ở thủ đô, dù không muốn biết thì tôi cũng không thể không biết những công chức có chút danh tiếng. Tất cả họ đều là đối tượng thanh tra tiềm năng nên tôi phải ghi nhớ những thông tin cơ bản, và đối với họ, tôi là một vị khách không mời mà đến, chẳng biết sẽ ghé thăm lúc nào.

“Ngầu thật.”

Tôi liếc nhìn Erich, người đang nói với vẻ thán phục. Thấy thằng bé nói cuộc sống công chức của anh trai mình thật ngầu, lẽ nào nó cũng có hứng thú với ngành này chăng?

‘Nhất định phải viết cho nó một lá thư giới thiệu.’

Sau khi tốt nghiệp, nếu nó không có việc gì làm, tôi sẽ viết ngay một lá thư giới thiệu để đưa nó vào Bộ Tài chính, Bộ Tư pháp hay Bộ Chiến tranh. Chắc chắn Erich sẽ rất vui. Phải trải nghiệm cuộc sống công chức mới đích thực là đàn ông nhà Krasius chứ.

“Nếu cuộc gặp gỡ nhỏ bé hôm nay có thể vun đắp nên tình hữu nghị to lớn giữa các quốc gia, sao ta lại không vui mừng cho được.”

Trong lúc tôi đang chìm đắm trong những suy tư vui vẻ về việc thiết kế tương lai cho em trai mình, một giọng nói khó nghe vang lên. Tôi quay đầu về phía giọng nói và thấy Hoàng Thái tử trên bục đang đọc diễn văn chào mừng. Vì ngài ấy không thích dài dòng nên khi đã đến lượt đọc diễn văn chào mừng thì buổi lễ cũng gần kết thúc rồi.

Tôi cứ thờ ơ lắng nghe bài diễn văn như thế, rồi đột nhiên nội dung tưởng chừng bình thường của nó bắt đầu rẽ sang một hướng khác.

“Chuyến thăm bất ngờ đôi khi lại đáng mừng hơn những vị khách đã báo trước.”

Hả?

“Những bước chân nhẹ nhàng đôi khi lại khiến người ta vui vẻ hơn những bước chân nặng nề.”

Hảả?

“Đế Quốc sở dĩ là Đế Quốc vì mọi thứ đều quy tụ về đây, và vì tất cả mọi người đều có thể đến. Do đó, bất kỳ chuyến thăm nào chúng ta cũng có thể rộng lòng chào đón.”

Hoàng Thái tử, cái tên khốn kiếp nhà ngài.

‘Ra là ngài cũng điên tiết rồi.’

Cơn xúc động dâng trào từ tận đáy lòng khiến tôi phải mím chặt môi. Nếu không, tôi sợ mình sẽ đứng bật dậy vỗ tay tán thưởng và cất lời ca ngợi Hoàng Thái tử mất.

Phải, đây mới là đất nước chứ. Đây mới là bài diễn văn chào mừng đích thực chứ.

‘Địa vị đúng là bá đạo thật.’

Một người thừa kế quèn như tôi không dám làm, nhưng với địa vị của Hoàng Thái tử thì hoàn toàn có thể đá xoáy các Hoàng tử hay Thánh Nhân tương lai. Ngay cả Hoàng Thái tử của một Vương Quốc cũng phải lép vế trước Hoàng Thái tử của Đế Quốc, huống hồ chỉ là một Hoàng tử bình thường.

Chuyến thăm bất ngờ lại đáng mừng ư? Bước chân nhẹ nhàng khiến người ta vui vẻ ư? Chào đón bất kỳ chuyến thăm nào ư? Dĩ nhiên, bề ngoài thì đây chỉ là những lời chào mừng khách thông thường. Nếu công khai chỉ trích thì chẳng khác nào gây hấn ngoại giao.

Nhưng nói một đằng nghĩ một nẻo là kỹ năng cơ bản của những người có địa vị cao. Lời của Hoàng Thái tử chẳng khác nào một đòn công kích nhắm vào mấy tên mang danh Hoàng tử mà lại đột ngột đến thủ đô với tư cách cá nhân không hề báo trước. Đồng thời còn là một sự phô trương rằng Đế Quốc có đủ sự độ lượng và dư dả để chào đón cả những kẻ như các người.

‘Cảm ơn ngài...’

Hoàng Thái tử đã thay tôi giải tỏa nỗi niềm uất nghẹn trong lòng mà tôi có chết cũng không thể nói ra. Tình huống mà tôi chưa bao giờ dám mơ tới này khiến tôi vui sướng biết bao.

Cổ họng tôi nghẹn lại vì xúc động, tôi ngây người nhìn chằm chằm vào Hoàng Thái tử, và rồi ánh mắt chúng tôi giao nhau khi ngài ấy kết thúc bài diễn văn. Sau đó, Hoàng Thái tử khẽ gật đầu rồi ung dung bước xuống khỏi bục.

Tôi vốn không phải là người ủng hộ Hoàng Thái tử. Mối quan hệ của chúng tôi đã vượt qua mức ủng hộ, chúng tôi là nhất tâm đồng thể. Từ nay về sau, bất kỳ sự thách thức nào đối với Hoàng Thái tử cũng chính là thách thức đối với tôi.