Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3876

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

128 1

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 1

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 0

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 2

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 1

Web Novel - Chương 92 - Ngôi nhà thân thương và những vị khách không mời (3)

Vốn dĩ hình ảnh Trưởng khoa 4 trong trang phục màu đen chẳng có gì xa lạ. Hồi còn ở Phòng Thanh tra, đồng phục của cô đã là màu đen, và ngay cả bây giờ khi đã chuyển sang Bộ Đặc vụ, Mặc Quang Đội cũng sử dụng sắc phục cùng tông màu. Vì vậy, tôi từng cho rằng cô sẽ hợp với bất kỳ bộ y phục nào mang sắc đen.

‘Đúng là hợp thật.’

Thực ra, trang phục hầu gái cũng có màu đen. Dù được điểm xuyết thêm màu trắng, nhưng cơ bản nó vẫn là sắc đen. Dẫu vậy, tôi chưa từng mường tượng ra cảnh Trưởng khoa 4 vận bộ đồ ấy, và cũng chẳng bao giờ muốn thấy.

‘Sao lại hợp đến thế chứ?’

Chính vì nó hợp một cách kỳ lạ nên tôi mới thấy bực mình. Chuyện chẳng có gì đáng để nổi giận, nhưng cảm giác cứ như đứa con gái mình hết mực yêu thương chăm bẵm bỗng dưng sa vào con đường lầm lạc vậy. Thật là một cảm giác kỳ quái khó tả.

Tôi vô thức liếc nhìn xung quanh, may mà chẳng có ai ở gần. Quả là một quyết định sáng suốt khi để mọi người vào dinh thự trước. Giờ thì tôi có thể nói chuyện mà không cần e dè rồi.

“Cô đến khi nào vậy?”

“Tôi đến ngay sau khi Chủ nhân ra ngoài.”

“Chuyện đó...”

Câu nói “liệu cô có thể đừng gọi tôi là Chủ nhân được không” đã chực trào lên đến cổ họng, nhưng cô không phải kiểu người sẽ làm chuyện kỳ quặc vô cớ. Dù lúc này trông cô có hơi bối rối, nhưng Trưởng khoa 4 vẫn là một trong số ít những người tỉnh táo mà tôi có thể tin tưởng.

Cứ như đọc được suy nghĩ của tôi, Trưởng khoa 4 đã lên tiếng trước.

“Có rất nhiều người muốn đến hầu hạ Chủ nhân, nhưng tôi nghĩ nếu tăng thêm người làm trong lúc dinh thự đang ồn ào vì khách khứa thì sẽ phiền cho ngài. Vì vậy, chỉ mình tôi đến phục vụ Chủ nhân thôi.”

“Vậy sao, cảm ơn sự chu đáo của cô.”

“Ngài quá khen rồi.”

Trưởng khoa 4 lại cúi người. Nghe giải thích xong, tôi cũng phần nào hiểu được tình hình.

Dù Mặc Quang Đội là lực lượng hỗ trợ tôi, nhưng việc một đơn vị đặc nhiệm của Đế quốc hiên ngang đóng quân tại dinh thự nơi các nhân vật chủ chốt của nước khác đang ở, nhìn thế nào cũng chẳng khác nào một cuộc biểu dương lực lượng. Nếu Villar mà biết chuyện này, chắc ông ta sẽ tức đến mức ôm gáy ngã quỵ và run lên vì cảm giác bị phản bội.

Vì thế, các thành viên khác của Mặc Quang Đội hẳn đang ẩn nấp đâu đó quanh dinh thự, còn chỉ huy là Trưởng khoa 4 thì tiếp cận tôi trong vai một hầu gái... trông cũng tự nhiên đấy chứ. Tự nhiên, nhỉ? Chắc là tự nhiên rồi, phải không?

Tôi bất giác nhìn Trưởng khoa 4 một lượt. Vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, vóc dáng cao ráo so với phụ nữ. Hừmmmmm.

“Vậy mong cô giúp đỡ trong thời gian tới.”

“Vâng, thưa Chủ nhân.”

Vì đã biết cô là Trưởng khoa 4 chứ không phải hầu gái nên tôi chẳng thấy tự nhiên chút nào, nhưng chắc cô cũng có lý do riêng khi đến đây trong bộ dạng này. Mà thôi, cũng có thể có một cô hầu gái cao lớn một chút chứ. Cho rằng thường dân thì vóc người phải nhỏ bé là một suy nghĩ quá phân biệt đối xử rồi.

“Cô đã gặp quản gia chưa?”

“Vâng. Tôi đã gặp tất cả những người làm khác rồi.”

Cũng đã lâu rồi Trưởng khoa 4 mới gặp lại những người làm trong nhà. Gặp lại nhau sau thời gian dài, đáng lẽ phải vào trong cùng uống trà mới phải phép chứ.

“Vậy sao không ở trong nhà mà lại đứng đây?”

“Tôi muốn giúp đỡ Chủ nhân dù chỉ một chút...”

“Được rồi. Vào trong thôi.”

Tôi đẩy vai Trưởng khoa 4 hướng về phía dinh thự. Cô ngập ngừng vài lần, rồi mãi đến khi tôi đi trước mới chịu lẽo đẽo theo sau.

Có những kẻ nếu cứ để yên sẽ nghiến răng chịu đựng mãi, và cũng có những người cứ cố tìm việc không cần thiết để làm. Trưởng khoa 4 thuộc vế sau, nên phải thúc giục như thế này thì cô mới chịu nghỉ ngơi.

***

Lệnh triệu tập của Bộ trưởng Bộ Đặc vụ đến thật đột ngột. Vừa mới từ phương Bắc trở về cùng Phòng Tình báo đã bị gọi đi ngay, tâm trạng tôi không được tốt cho lắm.

“Hãy đến dinh thự của Trưởng phòng Thanh tra. Sau khi hội quân, hãy tuân theo chỉ thị của anh ta.”

Nếu là nhiệm vụ có thể gặp được Trưởng phòng, dù có phải đi đến tận cùng lục địa chứ đừng nói là phương Bắc, tôi cũng sẽ vui vẻ chấp hành. Cách đây không lâu tôi vừa được diện kiến ngài ở Học viện, lần này lại có thể kề cận ngài tại thủ đô.

Các đội viên đang dỡ hành lý nghe tin cũng lập tức thu dọn lại, chuẩn bị sẵn sàng lên đường ngay tức khắc. Trên con đường đến gặp Trưởng phòng, không một ai được phép chần chừ. Đó là lẽ đương nhiên.

“Nhưng mà liệu tất cả chúng ta có thể vào dinh thự được không?”

Bầu không khí đang hân hoan bỗng chốc nguội lạnh trước lời nói của Phó Đội trưởng. Nghĩ lại thì đúng là vậy. Dinh thự của Trưởng phòng không chỉ có mình ngài, mà còn có cả các nhân vật quan trọng khác, bao gồm cả Tam Hoàng tử.

Trong tình huống đó, nếu chúng tôi cứ thế kéo đến ùn ùn thì ngược lại sẽ gây phiền toái cho Trưởng phòng. Không thể để chuyện đó xảy ra. Nếu đã không thể giúp ích cho ngài, thà cắn lưỡi tự vẫn còn hơn là gây ra tổn hại.

“Đội trưởng cần phải chỉ huy các đội viên, nên để tôi ở bên cạnh Trưởng phòng─”

“Tôi đi.”

“...Lỡ như có ai trong Tam Quốc nhận ra Đội trưởng thì─”

“Tôi đi.”

Tôi nhanh chóng gạt phắt mưu mẹo của Phó Đội trưởng. Đương nhiên Đội trưởng là tôi phải ở bên cạnh Trưởng phòng rồi, sao lại có thể giở trò vớ vẩn như vậy. Đây là hành vi không thể dung thứ, không biết trên dưới.

Cứ thế, tôi giao lại các đội viên cho Phó Đội trưởng và một mình tiến vào dinh thự của Trưởng phòng.

“Chị Fenelia?”

“Ơ, thật kìa? Là chị sao?”

Vừa bước vào khu vườn, ánh mắt của hai cô hầu gái đang tưới nước cho luống hoa liền đổ dồn về phía tôi.

“Yuris, Sophia.”

Tôi gọi tên hai đứa và chào, chúng liền đặt bình tưới xuống rồi chạy ngay lại chỗ tôi. Dù có vui mừng đến đâu mà lại bỏ bê công việc thế này, xem ra phải khiển trách một phen mới được.

“Chị!”

“Woa, hôm nay thiếu gia cũng về nữa đó!”

Nhưng khi nhìn hai đứa trẻ tươi cười rạng rỡ ôm chầm lấy mình, lòng tôi lại dịu đi. Chúng vẫn còn nhỏ nên cũng có thể thông cảm. Bỏ qua một lần chắc cũng không sao.

“Trưởng phòng đâu rồi?”

“Ngài ấy vừa mới ra ngoài.”

Lời đáp của Sophia cùng nụ cười toe toét khiến tôi có chút tiếc nuối. Nếu đến sớm hơn một chút, tôi đã có thể chào ngài ngay lập tức.

Nhưng không sao cả. Dù gì thì tôi cũng sẽ ở lại dinh thự của Trưởng phòng một thời gian. Hạnh phúc lớn lao đang chờ đợi phía trước, không cần phải bận tâm đến những chuyện nhỏ nhặt.

“À, phải đi báo cho quản gia mới được.”

“Biết tin chị về, mọi người sẽ vui lắm cho xem!”

Hai đứa trẻ ríu rít nói không ngớt, mỗi đứa nắm một tay tôi rồi kéo vào trong dinh thự.

“Hai đứa không phải đang làm việc dở sao?”

“Thiếu gia bảo cứ làm thong thả cũng được!”

Nếu vậy thì đành chịu thôi.

Trong lúc bị Yuris và Sophia kéo đi tìm bác quản gia, tôi đã gặp mặt gần như tất cả những người làm trong dinh thự. Ai nấy cũng đều vui vẻ chào đón, khiến tôi vô cùng biết ơn. Cũng đã một thời gian rồi tôi không thể chào hỏi tử tế ngoài việc gửi thư.

“Ồ, không phải ngài Fenelia đó sao.”

“Bác cứ gọi cháu là Fenelia được rồi.”

“Xem ra đúng là Fenelia rồi, vẫn nghiêm túc như ngày nào.”

Bác quản gia cũng đích thân mang trà ra mời và chào đón tôi. Sau đó, bác xua tay bảo Yuris và Sophia quay lại làm việc, nhưng hai đứa cứ bám riết lấy tôi không chịu rời.

Tôi cần phải giải thích lý do mình đến dinh thự cho bác quản gia, nếu chúng cứ ở đây thì thật bất tiện.

“Một thời gian tới chị sẽ ở lại dinh thự. Sẽ có lúc chơi cùng được, nên giờ hai đứa quay lại làm việc đi.”

“Thật không ạ?”

“Thật mà.”

Mãi đến lúc đó, tôi mới có thể ở riêng với bác quản gia.

“Thế nào, mọi người vẫn ổn cả chứ?”

“Vâng, tất cả đều khỏe mạnh.”

Bác quản gia hỏi thăm tình hình của Mặc Quang Đội, và nghe câu trả lời của tôi, bác gật đầu như thể đã yên tâm. Việc lực lượng đặc nhiệm của Bộ Đặc vụ, nơi chuyên làm những công việc hiểm nghèo, vẫn bình an vô sự quả là một kỳ tích. Tất cả đều là nhờ ơn của Trưởng phòng, người đã huấn luyện chúng tôi một cách bài bản.

“Ta đã lo lắng lắm đấy. Chúng ta cũng như người một nhà cả mà.”

“Chúng cháu cũng nghĩ vậy.”

“Nghe được câu này thật ấm lòng.”

Tôi khẽ mỉm cười theo tiếng cười của bác quản gia. Mặc Quang Đội hoạt động với tư cách Khoa 4 Phòng Thanh tra dưới trướng Trưởng phòng, còn những người giúp việc thì bảo vệ dinh thự của ngài. Tất cả chúng tôi đều như một gia đình.

Bởi chúng tôi là những người đồng đội đã từng trải qua cuộc sống cùng khổ, mất tất cả trong cuộc chiến tàn khốc. Bởi chúng tôi là những sinh mệnh đã được một người duy nhất cứu vớt từ tận cùng đáy xã hội. Vì thế, chúng tôi là một gia đình, mỗi người phụng sự một chủ nhân theo cách riêng của mình.

“Chủ nhân cũng vừa về dinh thự, chắc đây không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên đâu nhỉ.”

“Cháu đến đây theo mệnh lệnh ạ.”

“Vậy sao. Ta hiểu rồi. Cứ tự nhiên nhé.”

“...Bác không hỏi thêm gì sao?”

Thái độ cho qua một cách nhẹ nhàng của bác quản gia khiến chính tôi cũng phải ngạc nhiên. Nhưng trước phản ứng của tôi, bác chỉ mỉm cười bình thản.

“Còn có chuyện gì quan trọng hơn việc người nhà trở về sao?”

Câu nói ấy khiến tôi nghẹn lời. Quả không hổ là người được Trưởng phòng hoàn toàn tin tưởng giao phó dinh thự.

Dù vậy, tôi vẫn trình bày qua rằng để tránh xung đột với Tam Quốc, chỉ có mình tôi vào dinh thự, còn những người khác đang chờ ở bên ngoài. Nghe xong, bác gật đầu vài cái rồi bảo tôi đợi một lát và đi đâu đó.

“À, cái này, là?”

Và bác quay lại với một bộ trang phục hầu gái trên tay.

“Một dinh thự có hầu gái thì chẳng có gì lạ cả. Để không bị nghi ngờ, đây là cách tốt nhất rồi, phải không?”

Lời nói đầy sức thuyết phục khiến tôi bất giác gật đầu, nhưng lại không thể đưa tay ra nhận lấy. Sau khi nguyện dâng cả đời mình cho Trưởng phòng, tôi đã chỉ biết vung kiếm trong suốt những năm tháng qua. Vậy mà bây giờ lại phải mặc thứ trang phục mềm mại kia sao?

Hơn nữa, nếu để Trưởng phòng thấy bộ dạng này, liệu ngài có thất vọng không? Liệu ngài có nghĩ rằng tôi đang làm một việc không phù hợp với bản thân không?

“Giờ thì Fenelia cũng có thể gọi Chủ nhân là Chủ nhân rồi nhỉ.”

Nghe câu nói đó, tôi như bị mê hoặc mà đưa tay ra.

Tôi thay bộ đồ bác quản gia đưa và đi qua đi lại trong vườn cho đến khi Trưởng phòng, à không, Chủ nhân trở về. Việc cắt tỉa những cành cây chướng mắt là một công việc ngoài dự kiến.

Cứ thế giết thời gian, rồi Chủ nhân cũng đến khu vườn.

“Cô đến khi nào vậy?”

“Tôi đến ngay sau khi Chủ nhân ra ngoài.”

Ngài có vẻ ngạc nhiên, nhưng phản ứng dường như không hề ái ngại, khiến tôi thấy nhẹ nhõm trong lòng. Tôi đã từng lo lắng không biết liệu Chủ nhân có muốn một đơn vị khác thay vì chúng tôi hay không.

Nhưng ánh mắt ngài nhìn tôi từ trên xuống dưới lại khiến tim tôi nhói đau. Quả nhiên là trong mắt Chủ nhân, bộ dạng này trông thật kỳ quặc. Dù vậy, tôi vẫn biết ơn sự tinh tế của ngài khi không nói thẳng ra.

“Thế thì sao không ở trong nhà mà lại đứng đây làm gì.”

“Tôi muốn giúp đỡ Chủ nhân dù chỉ một chút...”

“Được rồi. Vào trong thôi.”

Tôi lặng lẽ đi theo sau lưng Chủ nhân, người đã quay bước về phía dinh thự. Về đến phòng phải thay đồ ngay lập tức. Con người nên làm những việc phù hợp với thân phận, nếu cứ cố làm những việc vượt quá giới hạn thì chỉ nhận lại sự ghét bỏ mà thôi.

“Trông cô có vẻ không thoải mái vì bộ đồ khác với thường ngày.”

Và rồi câu nói đó cuối cùng cũng bật ra, tôi đành nhắm nghiền mắt lại. Tôi đã định thay đồ ngay, nhưng Chủ nhân chắc đã nhịn lắm rồi mới phải lên tiếng chỉ ra.

“Nhưng mà nó hợp với cô lắm, nên tôi không nỡ bảo cô thay ra.”

“Dạ?”

Trước câu nói bất ngờ nối tiếp, tôi đã phạm phải lỗi vô phép khi hỏi vặn lại Chủ nhân. Dù muộn màng nhận ra sai lầm, nhưng Chủ nhân chỉ quay lại nhìn tôi như thể không sao cả.

“Tôi nói là nó rất hợp với cô.”

Chỉ một câu nói của Chủ nhân đã khiến tâm trạng bất an của tôi tan biến như chưa từng có.

***

Tôi có thể cảm nhận được sự lúng túng của Trưởng khoa 4 ngay cả khi cô đi phía sau. Tôi vẫn còn thắc mắc không biết cô đã lấy đâu ra can đảm để mặc bộ đồ mà chính bản thân cũng thấy ngượng ngùng như thế.

Thấy cô có vẻ mất tinh thần, tôi liền khen một câu động viên, và may mắn là tâm trạng cô có vẻ đã khá hơn một chút.

Thử đặt mình vào vị trí của người khác mà xem. Nếu tôi cũng vì công việc mà phải mặc đồ quản gia rồi lượn lờ trong nhà của người quen, mà lại còn là cấp trên, chắc tôi phát điên mất.

“Chà, nhìn cái bộ dạng của thằng này xem!”

Giọng nói cười cợt của Bộ trưởng bất chợt vang lên trong đầu tôi. Thật kinh khủng.

‘Đáng nể thật.’

Trưởng khoa 4 hẳn đã phải lấy hết can đảm mới có thể đứng trước mặt tôi như vậy...