Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3876

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

128 1

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 1

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 0

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 2

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 1

Web Novel - Chương 90 - Ngôi nhà thân thương và những vị khách không mời (1)

Như thường lệ, hễ dính dáng đến các thành viên câu lạc bộ là y như rằng tôi lại phải gặp Villar. Giờ đây, ông ta chẳng khác nào một đồng nghiệp cùng phòng ban, thân thuộc và thoải mái đến lạ.

Nếu cứ phải làm việc cùng nhau suốt ba năm thế này, thể nào cũng nảy sinh thứ tình cảm gì đó. Tôi chợt nảy ra ý nghĩ rủ rê ông ta đào tẩu cùng mình. Nhưng với một kỵ sĩ chính trực, lời đề nghị đó là một sự sỉ nhục, nên tôi đành giữ riêng ý nghĩ ấy trong đầu.

Một kỵ sĩ chính trực. Đúng vậy, một kỵ sĩ chính trực... nhưng mà...

“Ông có được ngủ nghỉ đầy đủ không đấy?”

“Tôi có thể thức trắng ba ngày cũng không thành vấn đề.”

Vấn đề là, chính trực là một chuyện, còn tinh thần kiệt quệ lại là chuyện khác. Chỉ trong khoảnh khắc, vẻ mệt mỏi đã hằn rõ trên gương mặt Villar. Dĩ nhiên, một kỵ sĩ Hoàng gia sẽ không gục ngã chỉ vì thiếu ngủ ba ngày. Chỉ là không gục ngã thôi, chứ bên trong hẳn đã rệu rã lắm rồi.

Vào cái ngày tôi bán rẻ sự tự do của dinh thự mình cho Hoàng Thái tử với giá mười đồng vàng, tôi đã mời Marghetta đến và ngay lập tức liên lạc với Villar. Cuộc trò chuyện khi đó ngắn đến mức có thể tóm gọn trong hai câu.

“Thằng chó ở khu nhà tao bảo muốn tống lũ chó của chúng mày vào nhà tao đấy?”

Đệt mợ.

Đương nhiên chúng tôi không thực sự nói chuyện như vậy. Nhưng cả tôi, Villar, và có lẽ cả Ma Tông Công tước, người tạo ra quả cầu liên lạc, đều hiểu rằng thâm ý của cuộc đối thoại chẳng khác gì mấy câu trên. Dù sao thì, Villar, người phải trải qua kỳ nghỉ ở thủ đô thay vì Học viện, đã phải đối mặt với một nỗi lo mới.

Theo thỏa thuận, lực lượng hộ vệ của Tam Quốc chỉ được phép đồn trú tại Học viện. Nếu tình hình trở nên phức tạp, đối tượng cần bảo vệ sẽ vào thủ đô nhưng lực lượng hộ vệ lại phải đứng ngoài nhìn trong tiếc nuối.

May mắn thay, đã có tiền lệ về việc lực lượng Tam Quốc ở lại Voyaare dưới sự cho phép của Hoàng Kim Công tước, và Hoàng Thái tử cũng xem xét tính đặc thù của tình hình mà chấp thuận cho họ vào thủ đô. Vấn đề là, khác với Hoàng Kim Công tước, hắn ta lại đặt ra giới hạn về số lượng. Có lực lượng nước ngoài lảng vảng ở kinh thành cũng khó chịu thật.

“Số người cần tuyển chọn không phải là một hai, nên tôi chẳng có thời gian mà ngủ.”

“Ông đã vất vả nhiều rồi.”

Nhờ vậy, thời gian ngủ quý báu của Villar đã tan thành mây khói, khi ông phải đau đầu lựa chọn người vào thủ đô và người về nước để bàn giao cho lực lượng hộ vệ mới.

Hình như kế hoạch là, trước tiên một nửa lực lượng sẽ được gửi về nước để luân phiên với đội hộ vệ mới, nửa còn lại sẽ trở về khi đội mới đến thủ đô. Vì thế nên ai cũng muốn đi trước, khiến việc tuyển chọn nhân sự gặp không ít khó khăn.

“Đâu có gì. Đó là việc tôi phải làm mà.”

Nụ cười gượng gạo của Villar ẩn chứa đầy nỗi buồn. Thật tàn nhẫn khi việc tuyển chọn này lại giao cho Villar, một linh hồn vất vưởng không thể đi trước cũng chẳng thể về sau.

“Thủ đô vốn nổi danh là nơi phồn hoa bậc nhất lục địa. Nhân dịp này, mong ông Villar có thể thong thả tận hưởng.”

“Tôi cũng rất mong chờ. Nếu không phải dịp này, chẳng biết đến bao giờ tôi mới có cơ hội tham quan thủ đô.”

Sao nghe cứ như ý của ông ta là ‘cả đời này cũng chẳng thèm tham quan’ vậy nhỉ.

“Ông cũng sẽ là khách tại dinh thự của tôi, nên tôi nhất định sẽ tiếp đãi ông thật chu đáo.”

“Cảm ơn lòng tốt của anh.”

Villar khẽ cúi đầu, nở một nụ cười nhạt nhuốm màu sầu muộn.

Liệu cho đến trước khi tốt nghiệp, tôi có thể thấy được nụ cười thật tâm của Villar không? Lòng tôi bất giác trở nên nghiêm túc. Phải dành cho Villar căn phòng tốt nhất mới được.

Thêm hai ngày nữa trôi qua để Marghetta hoàn tất công việc của Hội học viên, các thành viên câu lạc bộ thu dọn hành lý, và sắp xếp xe ngựa để chở hàng chục người cùng số hành lý tương ứng.

Thực ra đi bằng dịch chuyển tức thời sẽ tiện hơn, nhưng người ta nói rằng bản thân con đường đến thủ đô cũng là một phần của chuyến đi. Khoảnh khắc ấy, tôi chợt nhớ lại những gian truân đã trải qua trên đường đến Học viện, nhưng may mắn là vị quan địa phương mới nhậm chức đã quản lý đường sá tử tế nên sẽ không có chuyện như trước đây xảy ra.

—Ta tin là ngươi chưa quên những gì ta đã nói lần trước.

“Vâng, dĩ nhiên rồi.”

—Ta đã nói gì nhỉ?

“Nếu tôi muốn bàn chuyện hôn sự với Mar, tôi phải đích thân đến gặp ngài, quỳ gối cầu xin...”

—Nhớ tốt lắm.

Và trong hai ngày đó, một cuộc gọi từ người cha nào đó đang bực tức vì nghe tin cô con gái rượu của mình không về nhà mà lại đến một nơi khác cũng đã bay tới. Ánh mắt của ông ta hung tợn đến mức nếu nó có sức mạnh vật lý, cơ thể tôi hẳn đã bị xé thành hàng chục mảnh.

May mà còn có các tiểu thư quý tộc khác như Louise và Irina. Nếu tôi chỉ mời một mình Marghetta, chắc chắn ông ta đã lập tức dẫn Kỵ sĩ đoàn đến bao vây dinh thự của tôi rồi. Hoàng Thái tử chắc cũng sẽ vỗ tay hoan hô mà cho phép họ vào thủ đô.

‘Thằng chó.’

Dù hắn chưa làm gì đáng bị chửi, nhưng cứ nghĩ đến tên Hoàng Thái tử là tôi lại muốn chửi thề cho bõ tức. Người ta bảo bị chửi nhiều thì sống lâu, chẳng phải tôi đây là một trung thần vì tương lai của Đế Quốc hay sao? Vậy thì sống cho dai vào mà bệnh tật nhé, đồ chó đẻ.

“Mọi việc đã xong xuôi. Thanh tra cứ lên cỗ xe ở phía trước là được.”

“À, cảm ơn ông.”

Trong lúc tôi đang cầu chúc cho Hoàng Thái tử được liệt vào Thập Nhất Trường Sinh, Villar đã đến gần. Ông ta tự mình ôm đồm công việc, nói rằng số người và hành lý của Tam Quốc áp đảo hơn nhiều nên sẽ tự mình xử lý. Tôi thì chẳng phải làm gì cả, vừa nhàn vừa sướng.

“Chúng ta khởi hành thôi. Đến nơi sớm còn nghỉ ngơi.”

“Mong rằng chuyến đi sẽ bình an vô sự.”

Lời nói của Villar nghe có vẻ như một điềm báo, nhưng chuyến đi chắc chắn sẽ bình yên. Lãnh thổ của Đế Quốc rộng lớn nên thỉnh thoảng cũng có sơn tặc hoặc quái vật chưa bị tiêu diệt xuất hiện, nhưng đây lại là con đường nối liền thủ đô và Học viện. Nếu có chuyện gì xảy ra, cái đầu của quan địa phương cũng sẽ bay theo.

Thế mà thật đáng kinh ngạc khi ông ta chỉ quá chú trọng vào an ninh đến mức để tình trạng đường sá nát như tương. Tôi vẫn còn thắc mắc, rốt cuộc ông ta lấy đâu ra can đảm để làm cái trò đó nhỉ. Chắc không còn luyến tiếc gì cõi đời này nữa rồi.

“Thiếu gia Carl, anh đến rồi à?”

“Mar?”

Dù sao đi nữa, tôi thong thả bước lên chiếc xe ngựa mà Villar chỉ, và được Marghetta chào đón với nụ cười rạng rỡ. Những người đã có mặt trên xe là một tổ hợp kỳ lạ gồm Louise, Erich và Marghetta.

‘Tổ hợp này cũng ổn đấy chứ.’

Trừ một người ra thì đây là một sự kết hợp khá quen thuộc. Có Louise mà nếu ở chỗ khác sẽ khiến tôi bất an, có cả Marghetta mà chính tôi đã mời. Không tệ chút nào. Việc có cả Erich ở đây thì hơi bất ngờ, nhưng tôi cũng đoán được sơ sơ.

‘Nhìn thế nào thì thằng bé cũng là kẻ yếu nhất rồi.’

Villar sau một học kỳ ở Học viện cũng đã nhận ra bản chất thật của câu lạc bộ làm bánh. Một tập hợp của năm gã đàn ông bị Louise mê hoặc. Vẻ mặt của Villar khi lần đầu biết được sự thật ấy, cười như điên dại, trông thật đáng thương. May mà trong Tam Quốc, chỉ có mình ông ta là biết được chân tướng.

Và với Villar, người đã biết sự thật, việc xếp Rutis ngồi cùng Louise sẽ bị coi là thiên vị, nhưng nếu để một trong hai người của hai nước còn lại ngồi cùng thì lại phải để ý đến ánh mắt của Rutis. Hơn nữa, Ainter cũng là một đối thủ cạnh tranh mang danh hiệu Hoàng tộc.

Thế nên mới là Erich. Ngay cả Villar cũng công nhận thằng bé là kẻ yếu nhất trong năm người, khiến lòng tôi có chút nhói đau.

“Anh mau ngồi đi. Sắp khởi hành rồi đấy.”

“À, ừm.”

Trong khi tôi đang nhìn Erich với ánh mắt ái ngại, Marghetta vỗ vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh và nói. Nếu cứ đứng đó mà xe đột ngột chạy thì chắc tôi sẽ bị văng ra ngoài mất. Tôi không muốn thảm cảnh đó xảy ra đâu.

“Lâu lắm rồi em mới lại đến thủ đô.”

Ngay khi tôi ngồi xuống, Marghetta đã lên tiếng.

“Vậy sao?”

“Vâng. Kể từ buổi lễ mừng năm mới năm ngoái em chưa đến đây lần nào.”

Tôi khẽ quay đi trước ánh mắt cười tít của Marghetta. Nếu lần cuối là buổi lễ mừng năm mới năm ngoái, có nghĩa là cô ấy chưa từng đến thủ đô kể từ sau sự kiện tôi từ chối hôn sự. Tự dưng khơi lại chủ đề này làm tôi ngượng quá.

“Năm ngoái em đã có một kỷ niệm buồn, nên cũng hơi ngại đến thủ đô.”

“…….”

“Giờ được đi cùng thiếu gia Carl trong tâm trạng vui vẻ thế này, em thực sự rất mừng.”

“Vậy thì may quá.”

Tim tôi đau quá.

“Thật may là có thể dùng chuyện vui để lấp đi kỷ niệm buồn nhỉ!”

“Phư phư, em nói phải.”

Trước lời nói của Louise, người không biết rõ sự tình, ánh mắt của Marghetta đã chuyển sang phía cô ấy. Cảm ơn em, Louise...

Con đường đến thủ đô quả nhiên bình yên như tôi dự đoán. Chúng tôi vừa ngắm cảnh vật ngoài cửa sổ, vừa chợp mắt một lúc, trò chuyện với nhau, và bàn tán về những thứ nổi tiếng ở kinh thành.

“Toàn bộ đoàn xe phía sau đều là người của tôi, cứ cho qua đi.”

“Tôi hiểu rồi.”

Sau khi hoàn tất việc khai báo vào thủ đô, chúng tôi đã có thể đi qua cổng thành mà không gặp bất cứ trở ngại nào. Khi xe ngựa tiến vào trung tâm, tốc độ dần chậm lại, có vẻ như đã đến nơi rồi.

“Kia là dinh thự của anh à?”

“Ừ. Đây này.”

Xe ngựa chỉ chậm lại chứ không dừng hẳn mà tiếp tục chạy.

“Anh?”

“Lâu rồi anh không về nên hơi nhầm đường một chút.”

“Rốt cuộc ở thủ đô anh đã sống kiểu gì vậy?”

Sau khi vô tình khoe khoang cuộc sống công chức đen tối của mình với Erich, cuối cùng tôi cũng đến được dinh thự. Dù sao thì tôi vẫn nhớ đúng địa chỉ. Nếu nhầm cả địa chỉ thì có lẽ chúng tôi đã lạc đến một nơi kỳ quặc nào đó rồi.

Cứ thế, với cái mác ‘kẻ không nhớ nổi nhà mình’, tôi bước xuống xe ngựa trước và được quản gia cùng các gia nhân chào đón.

“Tôi xin ra mắt Chủ nhân.”

“Ừm, lâu rồi chúng ta mới gặp mặt nhỉ.”

“Tôi cũng vô cùng xúc động khi lại được diện kiến Chủ nhân.”

“Ông nói gì mà khách sáo thế.”

Quản gia cũng mỉm cười, xem ra ông ấy chỉ nói đùa cho vui. Giữa mối quan hệ trả tiền và nhận tiền thì có gì mà xúc động chứ.

“Vị ở phía sau có phải là thiếu gia Erich đúng không?”

Nghe lời quản gia nói, tôi quay lại thì thấy Erich đang xuống xe. Cùng màu tóc, khuôn mặt lại giống nhau nên ông ấy nhận ra ngay.

“Phải.”

“Nếu là em trai của Chủ nhân, hẳn cũng là một vị khách vô cùng quý giá. Tôi sẽ dốc lòng phục vụ.”

“Ở đây còn có những vị khách thực sự quý giá, nên ông cũng đừng gắng sức quá.”

“Tôi sẽ ghi nhớ.”

Tôi vỗ vai quản gia vài cái rồi đi về phía nhà chính. Việc tiếp đãi khách không phải là chuyên môn của tôi mà là của quản gia, nếu tôi can thiệp vào thì chỉ làm mọi chuyện thêm rối. Thật ra tôi cũng chẳng muốn can thiệp.

Ánh mắt tôi chợt lướt qua những người hầu đang đứng hai bên cúi chào. Họ đều là những người tôi thuê tạm vì đây chỉ là nơi để ngủ. Vì vậy, không có người hầu hay tỳ nữ xuất thân quý tộc, tất cả đều là gia nhân và hầu gái xuất thân thường dân. Đối với những người ngay cả quý tộc cũng thấy khó xử, Hoàng tộc và Vương tộc có lẽ là một gánh nặng quá lớn.

Quả nhiên, nghĩ đi nghĩ lại thì ba người ngoại quốc kia đúng là bộ ba ngốc nghếch vô phương cứu chữa. Đúng là tai họa của những người làm công ăn lương sống một cuộc đời bình thường.

“Mọi người vất vả rồi.”

“Là vinh hạnh của chúng tôi!”

Đấy, thấy chưa. Chỉ một câu nói của tôi mà họ đã gồng hết cả người lên rồi. Đến một người chủ tự do và ít khi gặp mặt như tôi mà họ còn sợ, huống chi...

Lạy trời cho trong kỳ nghỉ này không có ai xin nghỉ việc.