Tôi cất tạm lọ hồng sâm, à không, lọ thuốc mà Ma Tông Công tước đích thân ban tặng vào phòng rồi đi đến phòng sinh hoạt câu lạc bộ. Tôi nhớ rõ ràng hôm nay đã làm lễ bế giảng, vậy mà nơi tôi vẫn phải “đi làm” lại là căn phòng này, thật lạ lùng.
Điều trớ trêu hơn nữa là tất cả thành viên câu lạc bộ đều có mặt đông đủ. Trông họ có vẻ đang bàn tán gì đó rất sôi nổi, nhưng vì vừa bị đám này đùn đẩy công việc nên tôi chẳng thấy cảnh tượng này thuận mắt chút nào.
Cứ thế, tôi đưa mắt nhìn các thành viên với vẻ khó chịu ra mặt, rồi vô tình chạm mắt với một người không ngờ tới.
“A, Oppa”
“Irina?”
Irina đang đứng giữa các thành viên khác, lúng túng né tránh ánh mắt tôi. Sao em lại ở đây? Trông vẻ mặt kia thì chắc chắn không phải tự nguyện đến rồi.
“Anh, anh đến rồi ạ?”
Louise đang quay lưng lại, nghe thấy tiếng Irina liền ngoảnh đầu chào đón. Và rồi, năm cặp mắt khác cũng đồng loạt đổ dồn về phía tôi theo ánh nhìn của cô.
“Mọi người tụ tập ở đây làm gì vậy?”
“Tụi em đang lên lịch trình. Không phải ai cũng ở lại Học viện nên phải sắp xếp thời gian trước.”
Dù việc bị kẹt lại không thể về nhà khá phiền phức, nhưng Louise có vẻ rất mong chờ chuyến đi đến thủ đô nên nét mặt cô rạng rỡ hẳn lên. Phải rồi, thủ đô cũng tuyệt lắm. Lần đầu tới đó, tôi cũng từng háo hức như vậy.
Khi ấy, tôi nào biết bóng tối của kinh thành lại sâu thẳm đến thế. Tôi đã không nhận ra sự phồn hoa của nơi này được đánh đổi bằng máu, mồ hôi và nước mắt của những công chức.
“Anh có chuyện muốn nói, mọi người tập trung nào.”
Tôi gạt đi những cảm xúc cay đắng và thu hút sự chú ý của các thành viên. Phải nói trước khi bọn chúng lại nhao nhao lên vì chuyện chọn chỗ ở cho chuyến đi.
“Sao thế? Có vấn đề gì sao anh?”
‘Chứ còn sao nữa.’
Trước câu hỏi của Rutis, tôi nén lại những lời chửi thề chực chờ nơi đầu lưỡi bằng cách cắn nhẹ vào môi.
Cái tên tương ớt đó, hôm nào tốt nghiệp phải lấy cớ “đấm mừng tốt nghiệp” mà choảng cho một trận mới được. Chuyện này chắc chắn đến cả Villar cũng sẽ đồng tình. Thậm chí có khi rủ làm cùng, ông ta còn khoái chí ấy chứ.
“Trong kỳ nghỉ này, thay vì ở lại Học viện, mọi người thấy sao nếu chúng ta ở lại thủ đô?”
“Ý anh là thủ đô?”
“Phải.”
Rutis tròn mắt như thể vừa nghe một điều không tưởng. Hẳn là cậu ta chưa từng nghĩ đến việc lưu trú hẳn ở thủ đô chứ không chỉ đơn thuần là đi du lịch. Đương nhiên tôi cũng thế. Thằng điên nào lại có cái ý tưởng đó chứ.
Nhưng Hoàng Thái tử đã làm được. Không biết gọi tên gã ba lần thì Thần chết có đến rước đi không nhỉ.
“Ở Học viện chẳng phải sẽ buồn chán sao? Thủ đô có nhiều nơi để tham quan, di chuyển đến các thành phố khác cũng tiện.”
“Cũng không tệ. Nhưng tìm chỗ ở trong kỳ nghỉ sẽ khó lắm...”
“Là nhà của anh.”
“Dạ?”
“Cứ ở nhà anh là được.”
Đừng bắt tôi phải nói hai lần. Tôi chỉ muốn dùng mớ tiền vàng nhận từ Hoàng Thái tử để thi triển chiêu “Meso Explosion” thôi.
“Nhà? Gia chủ không thích người ngoài đến dinh thự đâu.”
“Không phải dinh thự của gia tộc, mà là nhà riêng của anh.”
“Anh có dinh thự riêng sao?”
“Hai người có thật là anh em không vậy?”
Lời của Tanian khiến tôi nhất thời cạn lời. Dinh thự riêng tôi cũng chỉ dùng để ngủ nên chẳng có dịp nào để nói ra cả. Vốn dĩ đến cả dinh thự chính ở lãnh địa Tileglehen còn chẳng về được, thì lấy đâu ra thời gian mà thảnh thơi khoe khoang ‘Tôi có bất động sản đứng tên mình ở thủ đô’ chứ.
Dù sao thì đề nghị bất ngờ và việc cung cấp chỗ ở ngoài dự kiến đã gây ra một chút chần chừ, nhưng đối với đám nhóc này thì cũng chẳng phải chuyện xấu nên không có ai phản đối. Vốn dĩ miễn không phải là ra khỏi Đế Quốc thì chúng nó thế nào cũng được.
“Louise, tớ cũng đi cùng nhé.”
“Thật không? Thật chứ?”
“Ừm. Tớ cũng chưa có dịp đến thủ đô nhiều.”
Giữa không khí ồn ào, tôi nghe thấy tiếng thì thầm của Louise và Irina. Thì ra lý do Irina có mặt ở đây là vì bị Louise rủ rê đi cùng.
Dù là một vị khách ngoài dự kiến, nhưng dinh thự của tôi cũng không chật chội đến mức không thể chứa thêm một người, nên cũng không sao. Trái lại, có thêm một người bình thường giữa đám thành viên vô phương cứu chữa này thì lòng tôi cũng thanh thản hơn, nên tôi rất hoan nghênh.
‘Người bình thường à.’
Tôi lướt nhìn các thành viên đang tụ tập trong phòng, tỷ lệ người bình thường quả thực quá thảm hại. Thôi được, đằng nào cũng có người ngoài tham gia rồi, thì cần gì phải dừng lại ở một người.
Có những học viên tự nguyện ở lại Học viện, thì cũng có những người bị ép buộc phải ở lại. Trường hợp sau thường là Hội học viên bận rộn công việc, hoặc Hội học viên, hay là Hội học viên. Và người ngoài mà tôi định mời cũng là một thành viên của hội.
-Cốc cốc
“Mar. Em có đó không?”
“Thiếu gia Carl? Vâng, mời vào.”
Nếu có Louise, Irina và Marghetta ở dinh thự, có lẽ tôi sẽ chịu đựng nổi đám thành viên vô phương cứu chữa kia. Và lỡ chúng có định giở trò kỳ quặc, Marghetta với thân phận không hề thua kém sẽ đứng ra can ngăn.
“Chào thiếu gia Carl. Em không ngờ hôm nay anh cũng đến.”
Nhìn thấy Marghetta mỉm cười chào đón, quyết tâm của tôi càng trở nên vững chắc. Đã vậy thì tôi sẽ mời cả Marghetta.
“Nghe nói em vẫn đang làm việc nên anh không ngồi yên được. Anh có làm phiền em không?”
“Không phiền chút nào đâu. Chẳng phải em đã nói anh có thể đến bất cứ lúc nào sao? Em cũng sắp xong việc rồi nên anh đừng bận tâm.”
Nói rồi cô định đứng dậy, tôi vội xua tay ngăn lại. Công việc vẫn còn, nên tôi chỉ cần nói xong chuyện rồi đi thôi.
“Thật ra, anh đến đây vì có chuyện muốn nhờ em.”
“Nhờ em?”
Tôi gật đầu với Marghetta đang nghiêng đầu thắc mắc và tiếp lời.
“Câu lạc bộ làm bánh quyết định sẽ có một chuyến đi đến thủ đô.”
“Em có nghe rồi. Đường đến đó cũng không gần, chắc mọi người sẽ vất vả lắm.”
“Không sao đâu. Hoàng Thái tử điện hạ đã đề nghị cả nhóm ở lại dinh thự của anh trong suốt kỳ nghỉ. Không cần phải quay về Học viện nên cũng khá thoải mái.”
“...Hả?”
Vừa nhắc đến chuyện thủ đô, vẻ mặt lo lắng của Marghetta bỗng cứng đờ.
“Chẳng lẽ, toàn bộ thành viên câu lạc bộ sao?”
“Đúng vậy.”
Khóe miệng cô cũng bắt đầu run rẩy, trông có vẻ dao động dữ dội. Cứ chần chừ thế này, không biết suy nghĩ của Marghetta sẽ đi xa đến đâu.
“Vì vậy, anh cũng muốn mời em đến dinh thự của anh.”
“Dạ?”
“Chẳng phải anh đã chịu ơn em nhiều rồi sao. Sẽ thật trống vắng nếu một dịp vui như vậy lại thiếu vắng em.”
Thật ra đây chẳng phải là dịp gì vui vẻ cả. Nhưng nếu có Marghetta ở dinh thự thì chẳng khác nào có được ngàn quân vạn mã. Sự thật này có nhấn mạnh bao nhiêu lần cũng không đủ.
Hơn nữa, trong chuyến dã ngoại lần trước, tôi đã vô tình thất hứa với Marghetta. Tôi đã nói sẽ đến phòng cô chơi nhưng cuối cùng lại không đến, nên nếu coi đây là lời xin lỗi thay thế thì chắc Marghetta cũng sẽ bỏ qua.
“A, cái, cái đó...”
Thế nhưng, Marghetta dường như bị bối rối trước sự thay đổi đột ngột, khuôn mặt đang cứng đờ bỗng đỏ bừng lên và bắt đầu nói lắp bắp.
“Mar?”
Tôi nghĩ cứ để yên thì cô ấy sẽ bình tĩnh lại nên đã chờ đợi câu trả lời, nhưng nào có bình tĩnh, đến cả bàn tay đặt trên bàn cũng run lên bần bật. Không, phản ứng này có vẻ dữ dội hơn tôi tưởng.
“Em ổn chứ?”
“A, vâng, vâng. Em ổn!”
Tôi lại gần và hỏi han Marghetta một cách cẩn trọng, ánh mắt mơ màng của cô bỗng trở nên có hồn, rồi vội vàng che đi tập tài liệu trên bàn. Sao lại che tài liệu...? Có vẻ trên đó ghi mấy con số lộn xộn.
“Mar, lời mời của anh─”
“Em, em sẽ đến. Nhất định sẽ đến, thiếu gia Carl.”
Đã nhận được lời đồng ý, tôi cảm ơn rồi ra về. Trạng thái của Marghetta có vẻ hơi lạ nên tôi không muốn ở lại nói chuyện thêm.
Việc Marghetta bối rối nằm trong dự tính của tôi. Vì đây là lần đầu tiên tôi mời cô ấy đến dinh thự. Nhưng kể cả vậy thì phản ứng này vẫn quá kịch liệt, chuyện gì thế nhỉ? Có chuyện gì sao?
***
Mãi cho đến khi xác nhận anh Carl đã rời khỏi phòng Phó Hội trưởng, bàn tay run rẩy của tôi mới bình tĩnh trở lại.
‘Dinh thự... Dinh thự của anh Carl...’
Nghe tin câu lạc bộ làm bánh sẽ ở lại dinh thự của anh Carl trong suốt kỳ nghỉ, tôi đã tưởng như trời sập. Vì trong câu lạc bộ đó có cả tiểu thư Louise.
Lần đầu tiên được anh ấy ôm đã bị cướp mất, giờ đến cả việc ở trong dinh thự của anh cũng bị giành lấy hay sao? Chuyện đó tuyệt đối không thể tha thứ. Người phụ nữ đầu tiên bước vào tổ ấm của mình và Carl lại là một cô gái khác, chuyện đó tuyệt đối không thể xảy ra.
Nhưng có lẽ anh Carl cũng nghĩ vậy nên đã mời mình đến dinh thự. Dù hơi tiếc vì không phải lời mời riêng, nhưng mình cũng là người đầu tiên được mời, nên vẫn có thể chấp nhận được.
‘Dinh thự của anh Carl.’
Nụ cười toe toét không ngừng nở trên môi tôi. Việc tiểu thư Louise đi là chuyện của câu lạc bộ, còn tôi đi là vì nhận được lời mời từ chính anh Carl.
Mời một quý cô chưa kết hôn đến dinh thự riêng? Điều này chứng tỏ Carl cũng có tình cảm với mình. Chắc hẳn anh ấy coi mình là bạn đời nên mới làm vậy. Thiếu gia Carl thật là, đâu cần phải nói vòng vo như thế.
‘Phải cảm ơn Điện hạ mới được.’
Hoàng Thái tử, Gilbert Livnoman. Từ trước đến nay tôi chưa từng có việc gì liên quan đến Hoàng Thái tử điện hạ nên cũng không mấy quan tâm.
Khi nghe tin câu lạc bộ sẽ ở lại dinh thự của anh Carl theo đề nghị của ngài, tôi đã thoáng có chút oán giận, nhưng chính điều đó lại trở thành cơ hội để tôi được mời, nên sự oán giận đã tan biến.
Cùng với sự oán giận tan biến, tôi thở ra một hơi đầy mãn nguyện, rồi ánh mắt chợt hướng về tập tài liệu vẫn đang được che giấu.
“Suýt nữa thì nguy...”
Tôi cẩn thận bỏ tay đang che tập tài liệu ra. Và rồi hiện ra những dòng chữ và con số được viết ở trên cùng.
Mar(5) Carl(7) ghe(4) Kra(3) tta(4) si(5) us(5) Va(3) len(6) ti(3) và những con số khác
Tên của tôi và anh Carl, cùng với số nét của chúng.
Tôi suýt nữa đã để người không nên thấy nhất nhìn thấy thứ tuyệt đối không được để lộ.
“Thưa Phó Hội trưởng. Chị có biết về bói tên không?”
Đó là lời mà thư ký đã nói vài ngày trước.
‘Chỉ vì một lời nói vu vơ mà...’
Nhưng người bị lời nói vu vơ đó làm cho dao động lại chính là mình, nên cũng chẳng có gì để nói. Nhưng mà người ta bảo có thể biết được độ hợp nhau qua tên mà. Đương nhiên là tò mò rồi, đúng không?
Dĩ nhiên, tôi tin chắc rằng độ hợp nhau giữa mình và anh Carl là tuyệt đối, không cần phải dựa vào những thứ tầm phào này. Mối quan hệ của chúng tôi là định mệnh do trời xanh sắp đặt. Đúng vậy, chắc chắn sẽ ra kết quả tốt nhất.
─Tôi đã từng nghĩ như vậy.
‘Tại sao lại là 89 chứ.’
Con số được ghi ở dưới cùng là 89. Nhìn lại vẫn thấy lạ. Tại sao không phải là 100? Đương nhiên phải là 100 chứ? Giữa mình và Carl lại thiếu mất 11% sao? Dối trá, đúng là một trò bói toán vớ vẩn. Không thể tin vào những thứ này được, ừm.
Và tôi suýt nữa đã bị anh Carl phát hiện đang ngồi hí hoáy với trò bói toán vớ vẩn này. Khi đó, anh ấy sẽ coi thường mình đến mức nào chứ.
Các quan chức của Bộ Tài chính thường làm việc rất triệt để và lý trí nên không tin vào mê tín. Nghe nói đôi khi họ không chỉ không tin, mà còn khinh miệt những kẻ như vậy.
Nếu, nếu như anh Carl cũng thuộc trường hợp đó thì sao.
“Marghetta cũng có mặt ngây thơ đến không ngờ nhỉ. Anh đã nhìn nhầm em rồi.”
Tôi đã tưởng tượng ra cảnh Carl nhìn xuống mình bằng ánh mắt lạnh lùng. Không được, tuyệt đối không được! Nếu bị anh Carl khinh miệt, tôi thực sự sẽ chết mất!
Bàn tay lại bắt đầu run rẩy, tôi định xé nát tờ giấy ghi kết quả bói tên. Thứ vật xui xẻo này, phải vứt nó đi ngay lập tức.
‘Mà 89 cũng là con số cao rồi còn gì?’
Nhưng một chút tiếc nuối còn sót lại khiến tôi không nỡ xé nó đi. Dĩ nhiên phải là 100 mới đúng, nhưng 89 cũng không phải là cao sao?
Cứ thế, tôi do dự một lúc lâu rồi cuối cùng quyết định không xé mà cất nó đi.