Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3876

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

128 1

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 1

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 0

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 2

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 1

Web Novel - Chương 86 - Có nói là nhà tôi đâu (1)

Trong hệ thống hành chính của Đế Quốc, Bộ Nội vụ Hoàng gia hiển nhiên giữ vị trí hàng đầu. Xét cho cùng, đây là cơ quan lo liệu mọi việc cho Hoàng thất và giữ vai trò như một ban thư ký, nên việc họ không đứng đầu mới là điều kỳ lạ.

Ngược lại, nếu Hoàng đế có ý định đưa một cơ quan khác lên vị trí số một, tất cả các quan viên sẽ phải kéo đến Hoàng cung, dập đầu cầu xin Ngài thu hồi Hoàng mệnh. Bởi lẽ, địa vị của Bộ Nội vụ Hoàng gia gắn liền với uy quyền của Hoàng thất, và đó chẳng khác nào một màn kịch nhằm thử thách lòng trung thành.

Và cũng chính vì địa vị và quyền hạn đáng nể ấy, những người ngoài Bộ Nội vụ Hoàng gia đều vô cùng e ngại khi phải đặt chân đến tòa nhà của bộ này. Bởi lẽ có chuyện vui, Hoàng đế sẽ đích thân ban thưởng; nhưng nếu là chuyện chẳng lành, Ngài sẽ thông qua Bộ Nội vụ Hoàng gia mà giáng xuống một trận lôi đình.

‘Vậy mà cuối cùng cũng phải đến đây.’

Nhưng rốt cuộc, tôi vẫn phải đặt chân đến Bộ Nội vụ Hoàng gia. May mắn là tôi không đến để chọc giận Hoàng đế rồi bị trừng phạt, nhưng tình hình cũng chỉ khá hơn mức tệ nhất một chút. Giờ đây, tôi sắp bị những vị quyền cao chức trọng kia đem ra làm trò cười.

Tôi khẽ liếc nhìn quanh tòa nhà, có khá nhiều cỗ xe ngựa lộng lẫy đang đỗ. Đó là xe của các vị Bộ trưởng. Nhưng số lượng thì đông đến bất ngờ. Chẳng lẽ tôi là người đến muộn nhất?

‘Chết tiệt.’

Dù toàn là những vị tai to mặt lớn vốn chậm chạp, nhưng có lẽ vì chuyện liên quan đến Hoàng Thái tử nên họ đã hành động nhanh chóng. Vẫn còn hơn ba mươi phút nữa mới đến giờ họp, vậy mà không ngờ mọi người lại có mặt đông đủ từ sớm thế này.

Khi tôi vội vã bước vào tòa nhà, một người đã lập tức tiến đến như thể đang chờ sẵn.

“Tôi sẽ dẫn đường cho ngài.”

“Mọi người đã đến đủ cả chưa?”

“Hoàng Thái tử Điện hạ vẫn chưa đến.”

Vậy cũng may. Thà bị mang tiếng là Trưởng phòng đến muộn hơn các Bộ trưởng, còn hơn là một thần tử đến sau cả Hoàng Thái tử.

“Là nơi này.”

Nơi tôi được dẫn đến là một phòng họp lớn. Không gian này quá rộng cho một cuộc họp chỉ có hơn mười người tham dự. Nhưng nếu xét đến chức danh của những người có mặt, thì điều này cũng là lẽ thường tình.

Tôi hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa phòng họp. Giờ đây, một khi cánh cửa này mở ra, tôi sẽ trở thành kẻ có địa vị thấp nhất ở đây.

-Cốc cốc

“Trưởng phòng Thanh tra đã đến.”

“Vào đi.”

Nghe thấy lời đáp của Bộ trưởng Bộ Nội vụ Hoàng gia, tôi thận trọng mở cửa bước vào. Ngay lập tức, chín cặp mắt đổ dồn về phía tôi.

Ánh mắt chào đón lịch sự, ánh mắt thờ ơ vô cảm, ánh mắt khó chịu, ánh mắt mệt mỏi rã rời. Màn chào đón bằng những cái nhìn đủ mọi sắc thái của các bậc tai to mặt lớn khiến tôi choáng váng.

“Trưởng phòng Thanh tra đến rồi đấy à.”

Một lão nhân tóc bạc trắng với khuôn mặt đầy nếp nhăn vừa chỉnh lại cặp kính vừa cất lời. Đó là vị nguyên lão trong giới chính trị của Đế Quốc, hiện đang giữ chức Thị trưởng kinh đô Ausen.

“Ta cứ ngỡ cậu đang đi công tác nên không đến được, ai ngờ cũng đến rồi nhỉ.”

“Sao tôi có thể vắng mặt ở một nơi bàn luận đại sự thế này được.”

“Thấy mãi mà cậu chưa tới, ta đã nghĩ cậu không tham dự rồi.”

Vị Thị trưởng khẽ hừ lạnh, ánh mắt lộ rõ vẻ không vui. Ông là người đã cả đời lăn lộn trên chính trường như tay chân của Hoàng thất, và được giao chức Thị trưởng để an hưởng tuổi già. Vậy mà đột nhiên bị lôi đến một nơi thế này, tâm trạng không tốt cũng là điều dễ hiểu.

“Haha, chẳng phải Phòng Thanh tra ở xa nhất sao? Hẳn là cậu Trưởng phòng đây cũng đã cố gắng hết sức mới đến kịp đấy.”

Trước lời bênh vực của Bộ trưởng Bộ Ngoại giao, vị Thị trưởng khẽ gật đầu. Ông cũng chỉ buông lời khó chịu vì bực bội chứ không thực sự có ý trách móc.

“Phải rồi. Lão phu không nghĩ đến điều đó. Thất lễ rồi, Trưởng phòng Thanh tra.”

“Không sao đâu ạ.”

Nói xong, vị Thị trưởng nhắm mắt lại và khẽ cúi đầu. Ông ta ngủ rồi sao? Xin lỗi ngài, thưa trưởng lão. Trông ngài có vẻ mệt mỏi lắm mà lại phải đến một nơi như thế này.

“Đừng đứng đó nữa, ngồi đi.”

“À, vâng.”

Theo cái phất tay của Bộ trưởng Bộ Nội vụ Hoàng gia, người nãy giờ vẫn im lặng quan sát màn hờn dỗi của vị nguyên lão, tôi ngồi xuống chiếc ghế ở cuối cùng. Tôi chào Bộ trưởng Bộ Lãnh thổ ngồi bên cạnh, và ông chỉ lãnh đạm gật đầu. Vẫn là khuôn mặt không thể đoán được tâm tư như mọi khi.

“Mà này, Trưởng phòng Thanh tra. Cuộc sống ở Học viện thế nào?”

Còn khoảng ba mươi phút nữa cuộc họp mới bắt đầu. Hoàng Thái tử sẽ đến đúng giờ như một cái máy, nên cả mười người sẽ phải ngồi im lặng chờ đợi. Không biết là để phá vỡ sự im lặng khó xử này, hay là để chia sẻ thông tin về một nhân vật từ bên ngoài, Bộ trưởng Bộ Ngoại giao đã lên tiếng.

“Đó là một khoảng thời gian không thể nào quên.”

“Một câu trả lời thú vị đấy.”

“Chẳng phải cậu Trưởng phòng đây chưa từng đến trường sao. Chắc hẳn đã được thấy nhiều thứ mới lạ nên mới không thể quên được chứ gì.”

“Phụt─”

Trước lời nói có phần dửng dưng của một vị Bộ trưởng, Bộ trưởng Bộ Nội vụ đã bật cười rồi vội ngậm miệng lại. Tôi khẽ liếc nhìn thì thấy ông ta đang giả vờ như không phải mình, nhưng giọng nói đó đích thị là của Bộ trưởng Bộ Nội vụ.

“Ôi chà, cũng có thể hiểu như vậy nhỉ.”

Nhìn dáng vẻ cười nhẹ của Bộ trưởng Bộ Ngoại giao, lòng tôi có chút đau nhói. Hiểu như vậy cái gì mà hiểu như vậy chứ.

“Các vị đừng như vậy nữa.”

May thay, vẫn có một lương tâm cao đẹp cất lời ngăn cản hai vị Bộ trưởng kia.

“Học vấn nông cạn không phải là một cái tội.”

Nhầm rồi. Lão này còn khốn nạn hơn nữa.

Nghe lời của Bộ trưởng Bộ Tư pháp, Bộ trưởng Bộ Nội vụ bắt đầu rung cả hai vai lên.

Nhưng vì tôi cũng có một phần không nhỏ trách nhiệm trong việc cuộc họp này được mở ra, nên tôi chỉ biết im lặng ngậm miệng. Dù không thể truy cứu trách nhiệm, nhưng dù sao tôi cũng chính là nguyên nhân của cuộc họp.

‘Lũ khốn nạn.’

Vốn dĩ họ đã là những người luôn phải vùi đầu vào công việc, trải qua một cuộc sống nhàm chán và mệt mỏi. Thật đáng kinh ngạc khi họ không bỏ lỡ một cơ hội hợp pháp để trêu chọc và xúm vào bắt nạt người khác như thế này.

Và ba mươi phút sau, khi cánh cửa phòng họp lớn mở ra, tất cả những người đang ngồi đều đứng dậy và cúi đầu. Ai bước vào thì cũng đã quá rõ ràng rồi.

“Được rồi, tất cả ngồi đi.”

Trước khi các vị Bộ trưởng kịp mở lời, Hoàng Thái tử đã phất tay rồi ngồi xuống ghế chủ tọa. Thấy ngài bỏ qua phần chào hỏi, các vị Bộ trưởng trao đổi ánh mắt với nhau rồi lặng lẽ ngồi xuống.

“Mọi người đều đang bận rộn với công việc mà lại bị gọi đến đây, ta rất lấy làm tiếc. Chỉ là có chuyện bất ngờ xảy ra.”

“Đây cũng là vì Đế Quốc, sao có thể nói là bận rộn được.”

“Lòng trung thành của Bộ trưởng Bộ Nội vụ Hoàng gia luôn khiến ta hài lòng.”

Hoàng Thái tử gật đầu, suy nghĩ điều gì đó rồi lại mở lời.

“Ba người, đúng chứ?”

“Vâng. Là Vương tử Rutis Robens, Vương tử Rater Ostia và Tanian Enes.”

“Ainter đã kết giao được những người bạn tuyệt vời nhỉ.”

Một sự im lặng ngượng ngùng bao trùm lấy không gian sau câu nói pha lẫn tiếng cười của Hoàng Thái tử. Bởi lẽ, đây là một câu nói rợn người khi thốt ra từ miệng kẻ đã ‘xóa sổ’ người anh cùng mẹ của Ainter.

“Trưởng phòng Thanh tra.”

“Vâng, thưa Điện hạ.”

“Ainter vẫn ổn chứ?”

“Tam Hoàng tử Điện hạ rất chuyên tâm vào việc học, chỉ là hơi ngại vận động nên thần có chút lo lắng.”

“Vậy sao. Nếu bình thường không vận động thì cơ thể sẽ trở nên trì trệ lắm.”

Câu nói đó là đủ rồi. Trước câu trả lời mang hàm ý ‘Tam Hoàng tử Điện hạ không làm gì bất thường như hồi ngài còn giám sát ở Hoàng cung đâu’, Hoàng Thái tử có vẻ hài lòng và kết thúc cuộc trò chuyện. Thực tế, Ainter hoàn toàn vô tội trong sự việc lần này, thậm chí còn là nạn nhân đáng thương hơn cả tôi.

Vốn dĩ cậu ta sống ở kinh đô nên nghỉ hè thì đương nhiên sẽ về kinh đô, vậy mà đột nhiên đám Vương tử ngoại quốc cũng đòi đến kinh đô? Nếu chỉ đi chơi ở một khu vực khác thì còn có thể viện cớ là hoạt động câu lạc bộ, chứ cả đám cùng kéo đến kinh đô thì có thể bị coi là đang thực hiện màn ‘kế vị ngài đó, thưa huynh trưởng’ với Hoàng Thái tử.

Nhờ vậy mà dạo này Ainter ít nói hẳn đi. Nhưng nếu muốn phản đối chuyến đi đến kinh đô, tôi lại phải nói ra tình trạng ‘máy chém’ của Hoàng Thái tử, mà tôi không thể tiết lộ nỗi xấu hổ của Hoàng thất cho người ngoài được. Thật đáng tiếc.

“Ta đã nói quá nhiều chuyện riêng tư trước mặt các khanh. Thất lễ rồi.”

“Điện hạ đã thể hiện tình yêu thương dành cho Tam Hoàng tử Điện hạ, thần dân đều biết tấm lòng đó của ngài cũng hướng về trăm họ, sao có thể gọi là thất lễ được.”

‘Chà.’

Tôi thực sự thán phục. Phải có cái lưỡi dẻo đến mức đó mới làm được Bộ trưởng ở Bộ Nội vụ Hoàng gia. Làm thế nào mà trong tình huống này lại có thể nói ra những lời như vậy chứ. Quả nhiên là người kết nối giữa cơ quan hành chính và Hoàng thất, tài ăn nói thật phi phàm.

“Tán gẫu hơi lâu rồi. Nào, chúng ta bắt đầu thôi.”

Nhờ vậy mà Hoàng Thái tử cũng có vẻ hài lòng và tuyên bố bắt đầu cuộc họp.

Các cuộc thảo luận về khuôn khổ chung đã diễn ra. Những vấn đề chi tiết thì các vị Bộ trưởng có thể quay về cơ quan rồi giao cho cấp dưới xử lý. Chẳng lẽ một vị Bộ trưởng lại phải lo từ A đến Z sao.

Tại đây, họ điều chỉnh các nhiệm vụ mà mỗi cơ quan phải đảm nhận và quy mô sơ bộ. Sẽ thật phiền phức nếu đội Hộ vệ và đội Quân nhạc tiến vào kinh đô mà đường sá lại tắc nghẽn, và cũng sẽ là vấn đề nếu ngân sách không đủ để trang hoàng con đường mà các thành viên sẽ đi qua. Những lúc thế này, họ phải phối hợp với nhau để tránh những chuyện phiền toái như vậy.

“Tôi nghĩ đây không phải là việc của Bộ chúng tôi.”

“Việc đó Bộ trưởng Bộ Nội vụ sẽ rõ hơn tôi.”

“Đây không phải là việc của Bộ Chiến tranh sao?”

Ngay cả bây giờ, chẳng phải những lời vừa nghe đã thấy phiền phức đang được trao đổi qua lại đó sao.

Dù sao đi nữa, trong khi các vị Bộ trưởng của từng cơ quan và Thị trưởng kinh đô cùng nhau bàn bạc và báo cáo lên Hoàng Thái tử, việc tôi làm chỉ có một.

‘Đến đây lại rẽ nhánh nữa này.’

Tôi đang quan sát những đường vân trên mặt bàn.

Thì chứ, tôi đâu phải Bộ trưởng, chỉ là một Trưởng phòng quèn thì có quyền phát biểu gì. Hơn nữa, cấp trên trực tiếp của tôi còn đang đích thân lao vào cuộc khẩu chiến nảy lửa vì ngân sách với các Bộ trưởng khác.

Vả lại, Phòng Thanh tra lại càng không có việc gì để làm trong việc lễ tân cho các vị khách ngoại quốc. Tôi bị lôi đến đây cũng không phải để đưa ra ý kiến trong cuộc họp, mà là vì tôi là khởi nguồn của mọi chuyện, nên cứ ngồi yên ở đó là được rồi.

‘I am Groot...’

Tôi chỉ là một công chức chạy đến đây vì cấp trên ra lệnh mà thôi.

“Nhưng mà họ sẽ tiếp tục ở lại Học viện sao?”

Tôi đang mải mê nhìn những đường vân trên bàn thì nghe thấy từ ‘Học viện’, ánh mắt liền hướng về phía đó. Bộ trưởng Bộ Nội vụ đang vuốt cằm với vẻ mặt đau đầu.

“Vì là kỳ nghỉ nên lực lượng hộ vệ chắc chắn sẽ giảm, liệu có nên để họ ở lại Học viện không.”

“Ngài nói cũng có lý. Dù số người cần bảo vệ đã giảm nhưng không thể không lo lắng được.”

Bộ trưởng Bộ Chiến tranh tiếp lời mối lo ngại của Bộ trưởng Bộ Nội vụ. Tình hình là những nhân vật mà họ tưởng sẽ về nước lại ở lại Học viện, khiến họ phải xem xét lại lực lượng bảo vệ Học viện trong suốt kỳ nghỉ. Đối với Bộ trưởng Bộ Chiến tranh, đây là một việc vừa phiền phức vừa đáng lo ngại.

“Không cần phải ở lại Học viện.”

Khi Bộ trưởng Bộ Chiến tranh định đề cập đến chủ đề tái tổ chức lực lượng hộ vệ, Hoàng Thái tử đã nói một câu khác.

“Dù sao cũng đã đến kinh đô rồi, chẳng phải ở lại kinh đô trong kỳ nghỉ sẽ tốt hơn sao?”

Trước lời đề nghị bất ngờ về kinh đô, đồng tử của vị Thị trưởng sau cặp kính thoáng run lên.

“An ninh thì không cần phải bàn, mà khi di chuyển, sử dụng pháp trận dịch chuyển của kinh đô cũng sẽ tiện lợi hơn.”

“Điện hạ nói chí phải.”

Bộ trưởng Bộ Nội vụ Hoàng gia, người nãy giờ vẫn để ý sắc mặt của Thị trưởng, cuối cùng đã ủng hộ ý kiến của Hoàng Thái tử. Thật ra thì lời nói đó không sai. So với ký túc xá Học viện có lực lượng hộ vệ mỏng đi trong kỳ nghỉ, ở lại kinh đô an toàn hơn nhiều.

Xét về khía cạnh du lịch Đế Quốc, cái cớ của đám người ngoại quốc, thì kinh đô với hệ thống kết nối với hầu hết các thành phố lớn cũng tiện lợi hơn nhiều so với Học viện không có pháp trận dịch chuyển. Đúng là không có gì sai cả.

“Thần sẽ chuẩn bị nơi ở cho các vị khách quý.”

“Không cần thiết. Khi họ đến kinh đô, với tư cách là chủ nhà, chúng ta phải chào đón, nhưng giữ chân những vị khách muốn tự do du ngoạn ở một nơi quá trang nghiêm sẽ khiến cả hai bên đều không thoải mái.”

Trong Hoàng cung cũng có phòng dành cho khách quý. Trước lời của Bộ trưởng Bộ Nội vụ Hoàng gia rằng sẽ chuẩn bị một vài phòng trong số đó, Hoàng Thái tử lắc đầu rồi quay sang nhìn tôi.

“Trưởng phòng Thanh tra. Cậu là cố vấn của câu lạc bộ mà các vị khách quý đó tham gia, phải không.”

“Vâng, vâng. Đúng vậy.”

Gì đây, ngài định nói gì thế.

“Nếu ta nhớ không lầm thì ở kinh đô không chỉ có dinh thự của Bá tước Krasius mà còn có dinh thự riêng của Trưởng phòng Thanh tra nữa nhỉ.”

“Dạ?”

Ngài đang nói cái quái gì vậy...?

“Đối với các vị khách quý, có lẽ dinh thự của Trưởng phòng Thanh tra thân quen sẽ tốt hơn là ở Hoàng cung, đúng không?”

Bốc phét đến thế là đủ rồi đấy, Hoàng Thái tử.

Không, thật sự ngài đang nói nhảm cái gì vậy. Dù thế giới này có nguyên tác là tiểu thuyết lãng mạn đi chăng nữa thì thế này cũng là quá đáng rồi. Tại sao lại để Vương tộc ở nhà của tôi?

“Quả là một diệu kế.”

Tôi nghiến răng trước lời của Bộ trưởng Bộ Nội vụ Hoàng gia. Sáng suốt cái nỗi gì.