Người ta có thể ngừng theo dõi một tác phẩm vì vô vàn lý do. Có thể là vì không hợp gu, vì chẳng vừa lòng với diễn biến truyện, vì lỡ bỏ một ngày rồi quên bẵng đi, hay thậm chí chỉ vì một cơn gió xuân quá đỗi dịu dàng. Tóm lại, lý do thì muôn hình vạn trạng.
Và lý do tôi bỏ dở nguyên tác của thế giới này chính là vì hai lý do đầu tiên. Vốn dĩ đây chỉ là một tác phẩm tôi tình cờ vớ được khi đang tìm gì đó để đọc, nên nó chẳng hợp gu tôi, tình tiết lại còn bi thảm. Nhưng trong tất cả, diễn biến câu chuyện mới là thứ khiến tôi choáng váng nhất.
‘Sao người ta lại có thể đối xử với một đứa trẻ như thế chứ.’
Nếu Louise là người xuyên không hay chuyển sinh thì tôi còn có thể châm chước. Dù sao thì vỏ bọc là trẻ con nhưng bên trong lại là người lớn mà. Dù có nhượng bộ cả trăm lần, cho là người trùng sinh thì vẫn có thể chấp nhận. Nhưng đáng tiếc thay, Louise lại là một đứa trẻ thuần túy, chẳng phải bất kỳ trường hợp nào kể trên.
Tác giả nguyên tác đã giáng xuống một đứa bé mới 8 tuổi cả về thể xác lẫn tinh thần một thử thách quá đỗi nghiệt ngã. Thấy cảnh đó, tôi đã nghĩ ‘À, thế này thì quá đáng thật’ rồi nhanh chóng bỏ truyện. Khi ấy tôi nào có ngờ cuộc đời mình sau này cũng cay đắng chẳng kém, nhưng ít ra tôi cũng trải qua những điều đó khi đã trưởng thành.
“Giá như không có mày...”
Lời trăng trối của chị gái Louise. Mối quan hệ giữa hai chị em nhà Naird có thể xem là một mô-típ sáo rỗng điển hình.
Một cô em gái sinh ra đã ốm yếu, chiếm trọn sự quan tâm của gia đình; một cô em dù bệnh tật nhưng luôn rạng rỡ, được mọi người yêu mến. Người chị ban đầu cũng hết mực yêu thương em gái, nhưng dần dà nảy sinh lòng đố kỵ khi thấy sự quan tâm và tình yêu thương vốn dành cho mình đều đổ dồn về phía em. Và rồi, căn bệnh của người chị chẳng một ai hay biết, bởi tất cả mọi người đều chỉ để tâm đến cô em gái.
Ánh mắt oán hận của người chị nhìn chằm chằm vào Louise ngay cả trong giây phút trút hơi thở cuối cùng vì căn bệnh phát hiện quá muộn, quả thực rất ấn tượng. Họa sĩ lại vẽ quá đẹp nên hình ảnh đó càng thêm sống động. Gương mặt trắng bệch của Louise cũng được khắc họa hết sức tài tình. Mấy cảnh như thế này, tôi thật chẳng muốn xem ở độ phân giải cao chút nào.
Tôi vô thức đưa mắt về phía Louise, cô ấy đang làm bánh macaron đúng như tôi yêu cầu. Trên môi vẫn là nụ cười rạng rỡ thường thấy.
‘Thật đáng nể.’
Liệu một đứa trẻ từng trải qua chuyện như vậy ở độ tuổi đó có thể nào tươi sáng đến thế không? Dĩ nhiên Louise không phải kẻ vô cảm không biết buồn trước cái chết của chị gái. Hồi đó cô ấy cũng đã chịu một cú sốc lớn và trở nên u uất. Ma Tông Công tước gặp Louise cũng vào khoảng thời gian đó.
Nhưng không rõ là nhờ sự kiện nào, hay do tự mình vực dậy tinh thần mà Louise của hiện tại đã trở thành một cô gái có vẻ ngoài vui vẻ và dịu dàng. Thú thật, lý do tôi không nhận ra Louise vào ngày đầu tiên ở Học viện, ngoài việc cô ấy đã lớn hơn rất nhiều, còn là vì ấn tượng về cô đã trở nên tươi sáng hơn hẳn.
Làm sao mà đoán được một đứa trẻ từng trải qua chuyện như thế lại có thể rạng rỡ đến vậy cơ chứ. Tôi còn tưởng khả năng thu hút người khác của cô ấy phải bắt nguồn từ sự u uất hay điều gì đó tương tự, chứ không phải là một sức hút trong trẻo, tươi sáng.
“Xong rồi đây!”
Tôi vừa nhìn Louise với ánh mắt thương cảm được một lúc thì tiếng báo hiệu hoàn thành vang lên, và một lần nữa, bầy linh cẩu lại ùa vào.
Lạ thật, lần trước cũng thế, món macaron này dường như được ưa chuộng một cách đặc biệt. Bọn nhóc này rốt cuộc là sao vậy nhỉ? Không phải gu ăn uống có vấn đề, mà là kén ăn đến mức cực đoan à? Bánh quy đáng ghét đến thế cơ à.
***
Khi chủ đề câu chuyện chuyển sang gia đình, tôi lặng lẽ im bặt. Bởi tôi không ở trong hoàn cảnh có thể vui vẻ nói về gia đình mình.
Dù vậy, tôi cũng không thể để lộ vẻ khó chịu. Nếu tỏ ra e dè lúc này thì chẳng khác nào tự nói cho mọi người biết mình đang có một ký ức tồi tệ. Đó là chuyện người khác không cần phải biết.
Cứ im lặng là được. Chỉ cần im lặng thì sẽ không ai để ý. Dù sao đây cũng chỉ là chủ đề nhất thời, không cần phải lo lắng.
“Chị cũng đau lắm chứ, chị cũng đau đớn vậy mà tại sao chỉ có mình em!”
“Giá như không có mày...”
Những lời cuối cùng chị gái để lại cho tôi bất chợt hiện về, khiến tôi bất giác mím chặt môi. Giống như những con sóng ngầm bất chợt trỗi dậy, lời của chị cứ thế ùa về, không phụ thuộc vào ý muốn của tôi.
Những lời ấy, tôi không tài nào quên được. Sao tôi có thể quên được cơ chứ? Đó vừa là di ngôn của chị, vừa là vì cái chết của chị ấy gần như là do tôi. Nếu không có tôi, chị đã không ra nông nỗi này.
“Hilda ra đi là lỗi của chúng ta. Con bé rời đi vì giận chúng ta. Louise à, đó không phải lỗi của con đâu.”
Cha đã nói với tôi như thế. Mẹ cũng vậy, dù đã khóc rất nhiều lần vì cái chết của chị, nhưng mẹ chưa bao giờ trách tôi. Nhưng làm gì có bậc cha mẹ nào lại đi đổ lỗi cho con gái mình chứ.
Nếu phải chia sẻ trách nhiệm, phần của tôi chắc chắn là lớn nhất. Bởi tôi đã vui sướng tận hưởng sự quan tâm và yêu thương của cha mẹ, đã hạnh phúc khi được cả gia tộc chăm sóc mà càng làm nũng nhiều hơn. Không chỉ thỏa mãn với điều đó, tôi còn tham lam cả những ánh nhìn vốn dĩ thuộc về chị.
‘Lẽ ra mình không nên làm vậy.’
Là lỗi của tôi. Là lỗi của tôi khi đã một mình chiếm trọn tình yêu thương của gia tộc, thứ tình cảm lẽ ra phải được san sẻ. Nếu không có gôi, chị đã được yêu thương trọn vẹn và sống hạnh phúc. Tình yêu thương không nên chỉ dành cho một người, mà phải được trao đi thật công bằng.
Cảm giác tội lỗi trỗi dậy trong lòng khiến đầu tôi dần cúi thấp xuống, đúng lúc đó, tôi bắt gặp ánh mắt của anh.
Không được, không thể để anh thấy bộ dạng u tối này. Kìa, anh vừa quay đi ngay lập tức. Có lẽ anh đã thất vọng khi thấy dáng vẻ không ổn của mình.
“Chuyện gia đình tạm dừng ở đây thôi. Cứ thế này lỡ nghe phải bí mật Hoàng gia thì có khi phải cắt tai đi đấy.”
Nhưng trái với lo lắng của tôi, anh lại là người kết thúc cuộc trò chuyện. Anh không hề thất vọng trước biểu cảm của tôi, mà ngược lại còn quan tâm đến tôi. Rồi đột nhiên lại nhờ tôi làm macaron.
Bất cứ ai nghe cũng nhận ra đó là một sự quan tâm vụng về nhưng chân thành. Nói macaron ngon nên muốn tôi làm thêm ư? Chính anh còn chẳng ăn được mấy cái. Vốn dĩ anh là người... gần như không cảm nhận được mùi vị.
‘Anh ấy đang bối rối.’
Có lẽ vì vậy mà anh cố thay đổi không khí bằng một cái cớ kỳ quặc. Tôi liếc nhìn anh, và đúng như tôi nghĩ, ánh mắt anh đang đảo quanh, không giống như mọi khi.
Tôi đã suýt bật cười, nhưng đồng thời cũng suýt bật khóc. Tôi vô cùng biết ơn vì anh đã để tâm đến một dáng vẻ mà người khác có thể dễ dàng bỏ qua, hoặc thậm chí là thấy thất vọng.
Anh đâu biết tôi đã trải qua chuyện gì. Cũng đâu biết tôi đang suy nghĩ điều chi. Chỉ cần nhìn vào biểu cảm của tôi mà anh đã lo lắng đến thế.
‘Em cảm ơn anh.’
Tôi chỉ có thể thì thầm trong lòng, vì lời cảm ơn này không thể nói ra. Nếu đột nhiên nói cảm ơn trong tình huống này, những người khác sẽ chỉ thấy kỳ quặc mà thôi.
“Xong rồi đây!”
Vì thế, tôi cất tiếng reo vui như thường lệ. Chấp nhận sự quan tâm của anh và vực dậy tinh thần là cách báo đáp duy nhất tôi có thể làm.
“Ngon quá, tiểu thư Louise. Cậu làm thật sự rất khéo.”
Nghe lời của Ainter, tôi mới muộn màng nhận ra. Tôi đã quên cho dược liệu vào.
Anh không cảm nhận được mùi vị, lẽ ra tôi phải cho thứ gì đó tốt cho sức khỏe vào mới phải. Mấy cậu Hoàng tử này bình thường chắc cũng ăn nhiều đồ ngọt, nên ít nhất tôi cũng nên chăm lo cho họ bằng những thứ bổ dưỡng.
...Ừm. Thôi thì, một ngày chắc cũng không sao đâu nhỉ.
***
May mắn là cho đến khi câu lạc bộ kết thúc, Louise vẫn giữ được nụ cười rạng rỡ. Dĩ nhiên tôi không thể biết được trong lòng cô ấy thực sự thế nào.
Vốn dĩ tôi cũng chẳng rõ Louise đã đối mặt với tổn thương thời thơ ấu ra sao. Có thể cô ấy đã hoàn toàn vượt qua, nhưng cũng có thể vẫn đang âm thầm chịu đựng nó trong lòng. Thường ngày cô ấy luôn vui vẻ nên tôi đã nghĩ là trường hợp đầu, nhưng nhìn biểu cảm hôm nay thì có vẻ không phải vậy.
‘Đành chịu thôi.’
Dù lo lắng nhưng những gì tôi có thể làm cũng chỉ dừng lại ở mức độ quan tâm như hôm nay. An ủi khi cô ấy trông có vẻ buồn, và chuyển chủ đề khi có điều gì đó không hay được nhắc tới. Ngoài ra thì không thể làm gì hơn.
Bởi vì về mặt chính thức, tôi là người không biết gì về quá khứ của Louise. Cô ấy chưa từng tâm sự với tôi, vậy mà tôi lại tỏ ra biết rõ quá khứ của cô để rồi đưa ra lời khuyên hay lo lắng ư?
“...Làm sao anh Carl biết chuyện đó?”
Chắc hẳn phản ứng sẽ là như vậy. Tôi sẽ lập tức trở thành một tên theo dõi điên cuồng. Thậm chí, vì là Trưởng phòng Thanh tra, tôi sẽ biến từ một ‘tên theo dõi điên cuồng đáng ghét’ đơn thuần thành ‘tên Trưởng phòng Thanh tra độc ác đã đào bới quá khứ của gia tộc và chính bản thân cô ấy’.
Chuyện đó thì dù là Louise cũng sẽ khiếp sợ mà bỏ chạy thôi. Mối quan hệ với Irina vừa được hàn gắn thì quan hệ với Louise lại tan vỡ. Trao đổi đồng giá kiểu quái gì vậy.
Dù sao đi nữa, chấn thương tâm lý của Louise là vấn đề chỉ có thể được chạm đến khi cô ấy chịu thổ lộ nỗi lòng mình với ai đó. Nếu đến giờ cô ấy vẫn chưa thể tự mình giải quyết, thì việc chia sẻ với một người đáng tin cậy cũng là một phương án.
‘Con bé này, miệng thì kín như bưng.’
Người bảo tôi cứ nói ra nếu có phiền muộn, vậy mà đến nỗi lòng của chính mình thì lại ngậm tăm.
Dù có chút bực bội, nhưng lòng thương cảm còn lớn hơn nên mỗi khi nhìn Louise, tôi lại đối xử tốt với cô ấy một cách kỳ lạ. Giống như lòng trắc ẩn khi nhìn thấy một cô gái trẻ bất hạnh gánh vác gia đình vậy. Liệu đứa trẻ này có biết hạnh phúc là gì không?
“Đúng là vô phương cứu chữa.”
Lòng tôi nặng trĩu, bất giác buông một tiếng thở dài. Thực ra vấn đề lớn nhất là Louise dù có muốn thổ lộ nỗi lòng cũng chẳng có ai để mà tâm sự. Nếu một trong năm thành viên câu lạc bộ có thể xây dựng mối quan hệ thân thiết với Louise, thì cô ấy tự khắc sẽ kể ra thôi. Nhưng bọn họ chỉ toàn tự đào hố chôn mình và kèn cựa lẫn nhau.
Louise luôn nghĩ rằng cái chết của chị gái là do mình đã độc chiếm tình yêu của cha mẹ. Có lẽ vì ảnh hưởng đó mà cô ấy dường như đã chặn đứng ý nghĩ lựa chọn một người để trở nên thân thiết hơn. Vì thế, cô ấy luôn né tránh những tình huống có thể bị xem là thiên vị một ai đó.
Vậy nên không phải Louise, mà là một trong số các thành viên phải chủ động tiếp cận, nhưng cái đám thoái hóa trí tuệ này, học kỳ sắp kết thúc đến nơi rồi mà vẫn chẳng có tiến triển gì. Phải giải quyết được chấn thương tâm lý của Louise thì cô ấy mới có thể chọn một người, nhưng bản thân tổn thương đó lại không được nói ra.
‘Tiểu thư cũng muốn được yêu lắm chứ.’
Tiểu Thư Muốn Được Yêu.
Tôi nhớ lại tựa đề mà chỉ mình tôi biết trong thế giới này. Đó là tựa đề của nguyên tác, thứ mà tôi không tài nào nhớ ra ngay sau khi chuyển sinh, nhưng rồi một ngày bỗng nhiên lóe lên trong tâm trí. Dĩ nhiên, đây không phải là nội dung của nguyên tác, và việc chỉ biết mỗi cái tựa đề cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Dẫu vậy, nếu liên hệ với hoàn cảnh của Louise thì đó là một cái tên thật xót xa. Này các người, Louise cũng muốn được yêu đấy. Cho nên làm ơn hãy tiến triển một chút đi.
‘Chẳng trông mong được gì.’
Trong lòng thì mong mỏi họ hãy tiến triển, nhưng lý trí đã phán rằng chẳng có hy vọng gì rồi. Thà cầu nguyện cho nhân vật thứ sáu xuất hiện có khi còn hiệu quả hơn.