Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3876

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

128 1

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 1

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 0

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 2

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 1

Web Novel - Chương 80 - Cuộc đời đầy biến động (1)

Gia chủ, người vốn hiếm khi lộ diện trước công chúng kể từ sau chiến tranh, lại có mặt tại buổi lễ tưởng niệm này quả là chuyện lạ. Thế nhưng, có lẽ ông ta đến đây chỉ vì được Hội đồng Đế Quốc cử đi với tư cách đại diện. Suy cho cùng, tước vị Bá tước của Đế Quốc vốn đi kèm với một ghế trong Hội đồng.

Dù cái danh “nghị viên” nghe có hào nhoáng đến đâu, thì bản chất vẫn là công chức. Nếu tôi là công chức hành chính thì gia chủ là công chức lập pháp... Cấp trên đã ra lệnh thì nào dám không tuân. Vả lại, lãnh địa Bá tước Tileglehen cũng đâu có xa kinh đô.

“Ồ, Trưởng phòng đến sớm vậy?”

“Cô cũng đến rồi à.”

Trong lúc tôi đang ngồi trầm ngâm trong phòng làm việc chờ đến giờ cử hành lễ, các Trưởng khoa bắt đầu tụ họp. Người đến đầu tiên là Trưởng khoa 1, cô vừa đi vừa nhồm nhoàm mẩu bánh mì trên tay. Xem ra là kiểu người không bao giờ bỏ bữa sáng. Thảo nào trông cô ấy khỏe mạnh như vậy.

“Trưởng phòng đang trong thời gian phái cử mà phải không? Sao trong kỳ phái cử mà tôi lại gặp anh đến ba lần thế này?”

“Tôi cũng không ngờ lại gặp cô tới ba lần đâu.”

Ban đầu lúc bị điều đến Học viện, tôi cứ ngỡ may ra chỉ về một lần vào ngày giỗ, nào ngờ Trưởng khoa 1 lại đến Học viện trong dịp hội chợ, rồi tôi lại bị lôi về kinh đô vì sự kiện Ma Tông Công tước. Tôi đã trải qua chuyện ngoài dự kiến đến hai lần. Những hai lần...

“Anh ăn không?”

“Thôi, cô ăn hết đi.”

“Vâng.”

Cô ấy xé nửa miếng bánh mì đang ăn dở đưa cho tôi, nhưng tôi đã từ chối. Cảm giác cứ như đang giành đồ ăn của cấp dưới, thật kỳ cục.

“Ồ, đang đói thì vừa hay.”

“Ơ?”

Vừa đến nơi, Trưởng khoa 2 đã giật phắt nửa miếng bánh trên tay Trưởng khoa 1. Một màn chào buổi sáng thật ấn tượng. Sau khi nhét vội miếng bánh vào miệng, Trưởng khoa 2 mới cúi đầu chào tôi. Đáng lẽ anh ta nên dùng thời gian đó để bỏ chạy thì hơn.

“Nhả ra ngay!”

Một cú chặt gáy của Trưởng khoa 1 giáng thẳng vào yết hầu Trưởng khoa 2.

Trưởng khoa 5 vừa định mở cửa bước vào, thấy cảnh tượng đó liền lặng lẽ đóng cửa lại. Một lựa chọn thật khôn ngoan.

Buổi lễ tưởng niệm năm nay, khác với năm ngoái, có sự tham gia của nhiều nhân vật tầm cỡ. Đại diện cho giới công chức là Bộ trưởng Bộ Nội vụ, đại diện cho quân đội là Bộ trưởng Bộ Chiến tranh và Toàn Thắng Công tước, đại diện cho Hội đồng là Bá tước Tileglehen, cùng với tôi và vị Bộ trưởng là những người từng tham chiến.

Năm ngoái ai nấy đều bận tối mắt tối mũi, đến tôi cũng phải chật vật lắm mới sắp xếp được thời gian, nên các nhân vật khác không thể tham dự. Năm nay, Hoàng đế bắt đầu nâng đỡ Lục Kiếm nên họ cũng có lý do chính đáng để góp mặt.

“Nếu không có sự hy sinh của những bề tôi trung thành, làm sao Đế Quốc có thể tự xưng là mang Thiên mệnh.”

Giọng của Bộ trưởng Bộ Nội vụ, người thay mặt Hoàng đế đọc điếu văn cho các liệt sĩ trong cuộc Đại chinh phạt, vang vọng khắp nghĩa trang quốc gia. Sự hy sinh của các người đã bảo vệ Thiên mệnh của Đế Quốc, đây là một trong những lời tán dương cao quý nhất mà Hoàng đế có thể ban tặng. Bởi lẽ, Thiên mệnh là yếu tố duy nhất giúp Đế Quốc có thể trị vì như một đế chế.

“Sự cống hiến của những anh hùng không quản gian khó sẽ trở thành nền tảng cho Đế Quốc tiến về tương lai, và tên tuổi của họ sẽ mãi mãi bất tử.”

‘Bất tử sao.’

Có lẽ vì năm ngoái mọi chuyện diễn ra trong tĩnh lặng nên năm nay họ dồn hết tâm sức vào từng lời phát biểu. Hay là Hoàng đế cũng có chút lòng tiếc thương đối với những người đã hy sinh vì Đế Quốc? Mà cũng phải, thứ đe dọa đến Hoàng quyền là những thần tử còn sống, chứ đâu phải những anh hùng đã khuất.

Sau khi Bộ trưởng Bộ Nội vụ đọc xong điếu văn, tất cả đồng loạt cúi đầu mặc niệm. Vừa ngẩng đầu lên, mọi người đã chào hỏi nhau rồi nhanh chóng tản đi. Dù đã thong thả hơn năm ngoái, nhưng họ vẫn là những người vô cùng bận rộn.

“Carl.”

Tôi trao đổi ánh mắt với Toàn Thắng Công tước, người đang vội vã rời đi vì công việc còn tồn đọng, rồi định bụng đến khu mộ của mấy người kia thì một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau. Quay lại nhìn, tôi thấy một người đàn ông tóc đen.

“Người con này xin kính chào gia chủ.”

Gia chủ đến đây với tư cách là đại diện của Hội đồng, Bá tước Tileglehen. Khi đến nghĩa trang quốc gia, chúng tôi chỉ lướt qua nhau bằng ánh mắt, tôi cứ ngỡ sau buổi lễ ông ta cũng sẽ đi thẳng, không ngờ lại chủ động bắt chuyện.

“Ừ. Lâu rồi không gặp.”

“Con xin lỗi. Lẽ ra con phải đến thăm người sớm hơn.”

“Ta không có ý trách cứ, con không cần bận tâm.”

Thực ra tôi cũng chẳng bận tâm. Sống dưới sự quan sát của gia chủ bao năm nay, há tôi lại không rõ tính cách của ông ta sao? Ngược lại, nếu tôi cố gắng dành thời gian đến thăm, có khi còn bị mắng là lơ là việc nước.

Quả nhiên đó là câu trả lời chính xác, gia chủ không hề tỏ ra bất mãn. Thậm chí, trên khuôn mặt ông còn thoáng hiện một nét hài lòng. Nhìn dáng vẻ giống hệt mình của ông ta mà tôi có cảm giác thật kỳ lạ. Khi về già, trông tôi cũng sẽ y hệt như thế này.

“Bá tước Blochen. Dạo này ngài vẫn khỏe chứ?”

“Ta thì lúc nào cũng vậy. Thật may là trông Bá tước Tileglehen vẫn khỏe mạnh.”

Rồi ánh mắt của gia chủ hướng sang vị Bộ trưởng đang đứng cạnh tôi. Hai người họ cũng có quen biết, đủ để chào hỏi dăm ba câu. Vấn đề là họ không thân thiết đến mức có thể trò chuyện lâu, nên cuộc đối thoại nhanh chóng kết thúc.

“Erich vẫn ổn chứ?”

Sau một thoáng im lặng, gia chủ lại quay sang nói với tôi. Chà, con người này mà cũng biết hỏi thăm con trai mình cơ đấy?

“Vâng, em nó vẫn khỏe mạnh.”

“Vậy à. Con thay ta nhắn lại với nó. Đối với võ nhân, đi được xa quan trọng hơn là đi nhanh.”

“Con đã rõ.”

Nghe câu trả lời của tôi, ông ta khẽ gật đầu rồi quay lưng rời đi không chút do dự. Chuyện này quả là có chút bất ngờ.

“Ta cứ tưởng ông ấy là người khô khan, thật không ngờ.”

“Đúng là vậy.”

Khi gia chủ đi khuất, vị Bộ trưởng lẩm bẩm. Đi được xa quan trọng hơn đi nhanh. Thoạt nghe chỉ như một lời chỉ dạy về định hướng võ đạo, nhưng thực chất nó có nghĩa là ‘vội vàng sẽ bị thương, hãy cứ thong thả’. Một người theo chủ nghĩa bỏ mặc con cái như ông ta sao hôm nay lại lạ thế.

“Thì, có tuổi rồi người ta cũng thay đổi thôi.”

Nghe câu đó, tôi bất giác nhìn chằm chằm vào vị Bộ trưởng. Thế ngài cũng có tuổi rồi mà sao trước sau vẫn như một vậy...

“Đi thôi, kẻo muộn.”

“À, vâng.”

Vừa hay các Trưởng khoa đang đứng ở hàng sau cũng tiến về phía này.

Phải đi qua khu liệt sĩ trong nghĩa trang quốc gia, rồi đến khu vực dành cho cuộc Đại chinh phạt, và cuối cùng là khu của Phòng Thanh tra mới đến được bia mộ của họ.

“Ta sẽ dâng rượu trước.”

“Vâng, ngài cứ tự nhiên.”

Khi đến nơi có sáu tấm bia mộ đặt cạnh nhau, vị Bộ trưởng cầm chai rượu Voyaare bước lên trước. Phải rồi, người lớn tuổi hơn dâng rượu trước là lẽ thường.

Vị Bộ trưởng đổ một chai rượu lên mỗi tấm bia mộ. Cứ uống thỏa thích đi, đây là thứ quý hiếm khó tìm, một năm mới cho các người được một lần thôi.

“Trưởng phòng.”

“Ừ.”

Sau khi tưới hết rượu, vị Bộ trưởng vỗ nhẹ lên bia mộ vài lần rồi quay lưng đi, Phó phòng liền đưa cho tôi chiếc hộp anh ta đang cầm. Tôi tự mình mang cũng được, nhưng anh ta bảo người đứng đầu mà cầm thứ gì đó sẽ thu hút sự chú ý. Đó cũng là sự quan tâm của Phó phòng nên tôi đành để anh ta giữ hộ đến giờ.

Tôi cầm lấy chiếc hộp rồi bước về phía những tấm bia, vị Bộ trưởng vỗ vai tôi rồi lướt qua. Ông già này hôm nay cũng có chút đa cảm nhỉ.

‘Không biết cho thêm cái này có được không nhỉ.’

Nhìn những tấm bia mộ ướt sũng rượu, tôi bất giác bật cười. Rượu Voyaare vốn đã nặng, giờ thêm hai chai liên tiếp thì có say thật không? Tôi thoáng do dự nhưng rồi quyết định cứ đổ lên. Lễ nghi mỗi năm một lần, say một chút thì có là gì.

Trước hết là tên sâu rượu, nguyên nhân của thảm kịch này.

Gerard, Thánh lịch 1348 ~ 1375

‘Căn bản thì tên này có chết sớm cũng là vì rượu thôi.’

Vừa mở chai đầu tiên, tôi liền đổ thẳng lên dòng chữ khắc trên bia mộ. Tửu lượng của sáu trưởng nhóm còn lại cộng lại cũng không bằng một mình tên này. Một kẻ nát rượu như thế mà không hiểu sao lại dùng thương giỏi đến vậy.

“Ồ, khá đấy chứ? Luyện thêm 300 năm nữa là bằng ta rồi.”

“Mi điên rồi à.”

Dù vậy, tên này lại chẳng có chút năng khiếu nào trong việc dạy dỗ người khác. Tôi học từ một kẻ như thế mà trưởng thành được đến mức này kể cũng tài.

Oliver, Thánh lịch 1346 ~ 1375

Ngược lại, anh chàng này hầu như không đụng đến rượu. Một hai tháng uống một lần đã là nhiều.

“Người phụng sự Thánh Thần sao có thể buông thả bản thân vào khoái lạc được.”

Nhưng biết sao giờ, vị Thánh Nhân tương lai của Giáo đoàn các người lại là một tay vua cờ bạc. Anh không phải chứng kiến cảnh đó mà đã về với vòng tay của Enen, kể cũng là một cái chết may mắn nhỉ?

Drake, Thánh lịch 1351 ~ 1375

Anh ta thì thích rượu nhưng tửu lượng lại rất kém. Dù vậy, việc quan sát tửu lượng của anh ta tăng dần sau mỗi lần uống cũng khá thú vị.

“Cầm mỗi tay một thanh kiếm thì chẳng phải sẽ chém được gấp đôi sao?”

“Tôi với cái thằng này mà cùng cấp bậc á?”

“Này, cậu đừng có đi đâu nói mình là người của Phòng Thanh tra đấy nhé.”

Vấn đề là cái giá phải trả cho việc đó là trí tuệ của anh ta ngày càng có vấn đề. Dù vậy, tôi cũng phải ngạc nhiên khi anh ta thực sự lĩnh hội được song kiếm thuật.

Walter, Thánh lịch 1350 ~ 1375

So với kẻ mà trí thông minh ngay từ đầu đã đáng ngờ, Drake vẫn còn khá hơn chán. Tên này mới thực sự phi thường theo nhiều nghĩa.

“...Anh đang làm cái gì thế?”

“Tập đi trên mặt nước. Nếu nhấc chân kia lên trước khi bị chìm thì chắc là được thôi?”

“Thế thì thà tập đi trên không trung còn hơn.”

“Ồ.”

“Ồ cái con khỉ. Còn không mau lên bờ?”

Nhưng cuối cùng, tên này thật sự đã đi được trên mặt nước. Dù chỉ là một mẹo nhỏ bằng cách bọc mana quanh chân, nhưng có lẽ nếu sống lâu hơn một chút, tên này đã có thể bay lượn trên không trung rồi. Một kẻ như anh em nhà Wright phiên bản dị giới.

Idrid, Thánh lịch 1349 ~ 1375

Khi tôi mở chai thứ năm và tưới lên bia mộ của Idrid, lòng tôi chợt thấy bình yên lạ thường. Trong số các trưởng nhóm của Khoa 4 mà tôi không hiểu đã gom từ đâu ra những kẻ như vậy, anh là người bình thường duy nhất. Vị trí bây giờ chắc tương đương với Phó phòng hoặc Trưởng khoa 5.

“Chiến tranh kết thúc là tôi bỏ ngay cái cuộc sống chó má ở Phòng Thanh tra này.”

Vì là người bình thường nên anh cũng là nhà tiên tri đầu tiên mơ về việc đào tẩu khỏi Phòng Thanh tra không bình thường này. Thoát khỏi Phòng Thanh tra là ước nguyện lớn nhất của anh ta, và tôi đã định thay anh thực hiện điều đó.

‘Xin lỗi nhé.’

Tôi vẫn chưa thực hiện được. Cơ hội duy nhất là chuyển sang quân đội đã thất bại vì Hoàng Thái tử, và sau đó vị Bộ trưởng cũng chẳng có ý định nhận đơn từ chức của tôi. Ước nguyện của những người khác tôi đã gần như hoàn thành, nhưng của anh thì có lẽ sau này vẫn sẽ rất khó khăn.

Cứ như vậy, khi đến tấm bia mộ cuối cùng, cơ thể tôi bỗng cứng đờ.

Hecate, Thánh lịch 1352 ~ 1375

Dù vậy, tôi vẫn làm như với những người khác, lấy chai rượu cuối cùng ra và lặng lẽ tưới lên bia mộ.

Một cảm xúc nghẹn ngào chợt dâng lên từ sâu thẳm, nhưng tôi đã gắng gượng kìm nén. Dù sao đi nữa, cô cũng thật quá đáng. Nghĩ đến những khổ sở tôi phải chịu đựng sau khi cô ra đi, tôi chỉ muốn được trách móc cô một lần cho thỏa.

‘Tại sao chị lại làm thế.’

Tôi vuốt ve bia mộ ướt đẫm của Hecate và khẽ thở dài. Việc phân chia khu vực chôn cất ở nghĩa trang quốc gia rất nghiêm ngặt. Tử trận thì được chôn cùng những người tử trận, bệnh tử thì chôn cùng những người bệnh tử. Hecate không phải tử trận mà là tự sát, nên vốn dĩ không thể ở cùng một nơi với họ.

Tôi đã tìm mọi cách để biến cái chết đó thành tử trận, để cô có thể nằm cạnh những người này.

‘Tại sao chị lại làm thế.’

Chị có biết cảm giác của tôi khi phải tự tay viết nguyên nhân cái chết của chị không? Thậm chí đó còn là một lý do giả dối, bịa đặt. Tôi đã phải đến gặp những người biết sự thật, cúi đầu hết lần này đến lần khác để xin họ nhắm mắt cho qua. Dù người biết cũng chỉ có Toàn Thắng Công tước mà thôi.

‘Chị quá đáng lắm, thật sự đấy.’

Thực ra, tôi đã oán trách cô ấy rất nhiều. Việc năm người ra đi trước là một chuyện đau buồn, nhưng chúng tôi vẫn còn sống. Tôi đã muốn cùng cô thay họ thực hiện những điều họ mong muốn, muốn cùng cô ghi nhớ họ là những người như thế nào và tiếp tục sống.

Nhưng cô ấy lại ra đi như vậy thì tôi biết phải làm sao. Người phát hiện ra cô đã chết là tôi, và người lo liệu mọi chuyện cũng là tôi.

“Chị xin lỗi, Carl.”

Tại sao lại làm chuyện phải xin lỗi chứ. Việc chị đưa ra lựa chọn đó đã đủ buồn rồi, nhưng ý nghĩ rằng chị ra đi vì tôi không thể trở thành chỗ dựa cho chị lại càng khiến lòng tôi đau đớn hơn.

Tôi vuốt ve bia mộ thêm vài lần rồi lùi lại phía sau. Nhìn thế này mới thấy thật trớ trêu.

‘Tại sao đến giờ mình vẫn là đứa em út chứ.’

Trong bảy người, chỉ có tôi là già đi, vậy mà tôi vẫn là đứa em út. Thật không thể tin nổi.