Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3876

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

128 1

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 1

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 0

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 2

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 1

Web Novel - Chương 77 - Lãnh thổ ấm áp phương Nam (8)

Cuộc chiến kéo dài sang năm thứ hai đang bào mòn uy danh và quốc lực của Đế Quốc từng ngày. Ban lãnh đạo quân viễn chinh phương Bắc phải vật lộn với cơn thôi thúc muốn cắn lưỡi tự vẫn, đầu óc quay cuồng trước tình thế ngày càng lún sâu vào vũng lầy.

Lực lượng du mục phương Bắc từ trước đến nay chưa từng hình thành một thế lực thống nhất. Do đó, chúng chỉ là đối tượng để Đế Quốc tiện tay đàn áp mỗi khi hứng chí, nhưng thực tế phũ phàng là chính đối tượng đó lại đang nện vào ngực Đế Quốc suốt hai năm ròng. Thậm chí, một kẻ chỉ là dân du mục đơn thuần lại đang nghiền nát quân đội tinh nhuệ đáng tự hào của Đế Quốc ngay trên chính diện, uy thế lẫy lừng.

Việc Kagan mạnh đến mức vô lý, hay cuộc xung kích bằng kỵ binh của dân du mục sau khi hợp nhất đáng sợ ra sao, đều không phải là vấn đề đáng cân nhắc. “Một Đế Quốc không thể thắng nổi đám du mục quèn.” Đó là điều duy nhất mà cả lục địa này sẽ ghi nhớ.

“Nếu thua ở đây, Đế Quốc sẽ lụi tàn.”

Một câu nói của Toàn Thắng Công tước. Đối với kẻ phụng mệnh Hoàng đế thống lĩnh quân đội Đế Quốc, lời này có thể coi là bất trung và thảm hại, nhưng không một ai có thể phản bác. Phải, nếu thua trong cuộc chiến này, Đế Quốc sẽ chấm dứt. Dù Kphelopen có tồn tại thì vận mệnh của Đế Quốc cũng kết thúc.

Nếu không thể ngăn chặn kẻ dám tự xưng là Kagan ngay trước mắt Đế Quốc duy nhất, Đế Quốc sẽ mất đi danh nghĩa thống trị các quốc gia trên lục địa. Nếu để cho một Đế Quốc mới ra đời vì không chặn nổi đám dân du mục quèn, quốc lực của họ sẽ bị nghi ngờ.

Dĩ nhiên các quốc gia khác đều biết sự tàn bạo của Kagan, nhưng điều đó thì có liên quan gì chứ? Đế Quốc từng ngự trị trên đầu họ giờ đang có nguy cơ sụp đổ, phải chuẩn bị xâu xé mới phải đạo.

“Trong trận chiến lần trước, Kẻ Nghịch Thiên cũng đã bị thương.”

Vài ngày trước, một cuộc giao tranh với Kagan đã nổ ra, và trong trận chiến đó, họ đã thành công gây ra một vết thương đáng kể cho hắn. Cái giá phải trả là những chiến lực chủ chốt, bao gồm cả Trưởng khoa 4, đều bị thương nặng đến mức phải được chuyển về thủ đô để chuyên tâm chữa trị. Dù vậy, còn sống sót đã là may mắn lắm rồi.

“Carl Krasius.”

“Vâng, thưa ngài.”

“Cậu làm được chứ?”

“Tôi nhất định sẽ hoàn thành.”

Và Toàn Thắng Công tước đã không bỏ lỡ cơ hội đó. Không, là không thể bỏ lỡ. Việc Kagan, kẻ vốn luôn toàn vẹn, lại bị thương là chuyện lần đầu tiên xảy ra trong hai năm qua. Nếu bỏ lỡ thời cơ này, lần sau sẽ là bao giờ? Ít nhất thì nó sẽ không đến khi Đế Quốc vẫn còn lành lặn.

Vậy nên, chính là lúc này. Dồn toàn bộ lực lượng mà quân đội Đế Quốc có thể huy động ngay lập tức vào Kagan để tiêu diệt hắn. Và lực lượng đó chính là các Trưởng nhóm của Khoa 4, bao gồm cả tôi. Bởi qua kinh nghiệm, chúng tôi đã nhận ra rằng chiến thuật biển người hoàn toàn vô nghĩa trước Kagan.

“Đây là cuộn giấy dịch chuyển. Ma Tông Công tước đã dốc sức tạo ra nó.”

Dùng cuộn giấy đó để dịch chuyển Kagan đến nơi đội cảm tử đang chờ sẵn. Dĩ nhiên đây không phải là một việc dễ dàng, nhưng ít nhất vẫn dễ hơn là giết chết hắn. Chỉ cần tiếp cận được Kagan bằng cách nào đó, việc dùng dịch chuyển để đưa hắn đi sẽ rất đơn giản.

“Vận mệnh của Đế Quốc đều đặt cả vào các khanh.”

May mắn thay, một đội đặc nhiệm khác đã thành công ném cuộn giấy vào Kagan, người đang dẫn dắt quân đoàn, tách hắn ra khỏi binh lực của mình. Và chúng tôi cũng đã thành công trong việc tiêu diệt Kagan khi hắn rơi xuống nơi các Trưởng nhóm Khoa 4 đang đợi sẵn.

Dù cho bảy người thì đã có tới năm người ngã xuống và không bao giờ gượng dậy được nữa, nhưng thực lòng mà nói, việc còn sót lại được hai người đã là một phép màu.

Nhưng dường như phép màu ấy chỉ dành cho một người, chứ không phải cả hai.

“Xin lỗi nhé, Carl.”

Trên đường trở về thủ đô, Hecate đã đi theo gót năm người họ.

Rốt cuộc, trong số những người của đội cảm tử đã tiêu diệt Kagan, người duy nhất sống sót trở về thủ đô chỉ có mình tôi.

***

Nhớ đến mức này là đủ rồi mới phải, sao ký ức cứ không ngừng ùa về thế này.

‘Cũng chẳng thể nào xóa đi ký ức được.’

Thật đáng tiếc, ký ức đâu phải thứ có thể tùy ý điều khiển. Những chuyện không muốn nhớ lại đột nhiên hiện về, và dù cố gắng xếp chúng lại thì cũng chẳng thể nào gấp gọn được.

Không biết là do tôi vô tình chạm vào vết sẹo lòng, hay vì ngày giỗ đang đến gần nên tâm trí tự động phản ứng, mà suốt thời gian ngồi trên bãi biển, không biết bao nhiêu chuyện cũ đã hiện về.

Dù vậy, có lẽ vẻ u uất của tôi cũng không lộ rõ trên nét mặt, bởi chẳng ai ở hai bên hỏi han gì cả. Chắc là do thời gian đã trôi qua, nên nó không còn biểu hiện mãnh liệt như xưa nữa.

“Vui quá đi!”

Louise, người vừa bước lên xe ngựa trở về khu nghỉ dưỡng, tươi cười rạng rỡ. Cô bé nói chỉ nghỉ một lát rồi sẽ xuống lại, vậy mà cuối cùng lại ngồi lì trên tấm bạt cho đến tận lúc cuối. Nhờ vậy mà các thành viên khác cũng lẳng lặng bò từ dưới biển lên, khiến tấm bạt trở nên chật kín.

Mà Louise ít ra còn xuống nước rồi lên lại, chứ Marghetta thì đến cả chân cũng chưa nhúng xuống biển. Dù có vẻ như chính cô ấy cũng không mấy bận tâm. Dù sao đi nữa, tôi cũng chỉ gật đầu qua loa đáp lại lời của Louise.

“Đúng vậy. Em đã chơi hết mình đến tận phút cuối.”

Dĩ nhiên người chơi là Louise chứ không phải tôi. Lịch trình chính thức của chuyến đi thực tế kéo dài đến ngày mai, nhưng vì ngày mai chỉ ăn sáng xong là quay về học viện ngay, nên thực chất hôm nay là ngày cuối cùng. Đúng là đã tận hưởng trọn vẹn đến giây phút cuối cùng.

“Năm sau chúng ta có thể đến nữa không?”

“Chắc là được thôi. Nơi này mà chỉ đến một lần thì quả là đáng tiếc.”

Nghe câu đó, Marghetta ngồi cạnh dường như giật mình một cái, nhưng tôi cố tình không nhìn sang. Sự thật đáng buồn của những chuyến đi thực tế là luôn có người chơi riêng và kẻ vất vả cũng riêng.

“Biết đâu năm sau chúng ta lại đến một lãnh địa Công tước khác thì sao. Hoặc cũng có thể là thủ đô.”

Lời của Rater, nói với một nụ cười nhẹ như đùa, nhận được phản ứng khá tốt từ mọi người. Thay vì đến cùng một nơi hai lần, việc ghé thăm một khu vực khác cũng không tệ. Đặc biệt là sự phồn hoa của thủ đô thì khó lời nào tả xiết.

Chỉ tội nghiệp cho Marghetta đang lặng lẽ cúi đầu, có lẽ cô ấy đang tưởng tượng ra viễn cảnh bản thân trong tương lai phải lên kế hoạch cho chuyến đi đến thủ đô. Có khi năm sau tôi thật sự sẽ được chứng kiến cảnh Marghetta trốn khỏi Hội học viên cũng nên.

‘Thủ đô thì đến mình còn chẳng ưa.’

Đi du lịch từ nơi công tác biệt phái đến chính nơi làm việc ban đầu, đây là cái kiểu điên rồ gì vậy. Nếu ai nói với tôi câu đó, có lẽ tôi đã cho người đó một bạt tai rồi. Nhưng vì Rater là hoàng tộc nên tôi đành nhịn.

Cứ như vậy, chiếc xe ngựa đã về đến khu nghỉ dưỡng trong một bầu không khí bao trùm bởi những phản ứng trái ngược nhau về cùng một chủ đề. Tôi định sẽ về phòng nghỉ ngơi cho đến bữa tối.

“Trưởng phòng.”

Nếu nhân viên lễ tân không đột ngột gọi tôi, có lẽ tôi đã được nghỉ ngơi rồi.

Trước tiếng gọi bất ngờ, tôi bảo bọn trẻ lên lầu trước rồi đi đến quầy lễ tân. Một nhân viên đang cúi đầu cung kính đặt một chiếc hộp lên quầy.

“Đây là vật phẩm do ngài ấy gửi tới.”

“Ngài ấy?”

“Vâng. Ngài ấy nói đây là thứ cần thiết cho Trưởng phòng.”

Lão già đó có gì cần gửi cho mình sao? Tôi đã bảo tiền cứ gửi về Phòng Thanh tra rồi nên chắc cũng chẳng có gì đặc biệt. Dù vậy, vì ông ta đã nói là vật cần thiết, chắc sẽ không phải là thứ gì đó kỳ quặc dưới danh nghĩa mật lệnh đâu nhỉ.

‘À.’

Mở chiếc hộp ra, bên trong là sáu chai rượu vang của một thương hiệu quen thuộc. Rượu vang Voyaare, một trong những sản phẩm chủ lực của nhà Voyaare.

Chà, ông ta vẫn còn nhớ chuyện này cơ đấy.

“Phiền anh chuyển lời cảm ơn của tôi đến ngài.”

“Vâng, tôi hiểu rồi.”

Tôi đóng nắp lại và cẩn thận ôm lấy chiếc hộp. Phần thưởng chinh phạt tôi nhận được đã quá hậu hĩnh rồi, vậy mà giờ lại nhận thêm thứ này nữa. Quả thực có chút cảm động.

‘Cái tài dụng nhân của ông ta thật đáng nể.’

Chẳng phải tự nhiên mà thế lực của Hoàng Kim Công tước lại lớn mạnh đến vậy.

Nhận được một món quà bất ngờ từ một người không ngờ tới, có một người tôi cần phải báo cho biết.

—Ai đây nhỉ. Chẳng phải là cái tên đang một mình ung dung tự tại ngoài biển đó sao.

“Tôi đã vất vả suốt thời gian qua rồi, chẳng lẽ không được vui chơi một chút hay sao.”

Tôi liên lạc với Bộ trưởng nhân tiện báo cáo định kỳ. Ông ta bắt máy ngay, xem ra cũng đang trong lúc nghỉ ngơi.

“Tôi kiếm được rượu rồi. Ngài không cần mua riêng đâu.”

Dù sao thì tôi cũng chìa chai rượu vang Hoàng Kim Công tước tặng ra trước quả cầu liên lạc để khoe. Vốn dĩ Bộ trưởng định sẽ mua giúp tôi, nhưng giờ tôi đã có rồi.

Thế nhưng, Bộ trưởng im lặng một lúc rồi cũng giơ một chiếc giỏ lên cho tôi xem qua màn hình.

“A.”

—Ta cũng đã mua hôm nay.

Sáu chai rượu vang nằm ngay ngắn trong giỏ. Là rượu vang Voyaare, cùng loại với thứ Hoàng Kim Công tước đã tặng.

—Mất công ta dành thời gian đi mua cho cậu.

“Thì... mỗi người hai chai chắc họ sẽ thích thôi ạ?”

—Cứ nốc vào như thế thì say đến mức không về trời nổi đâu. Cậu định chuốc cho họ uống đến mức nào vậy hả?

Trước lời của Bộ trưởng, người đang khẽ bật cười, tôi chỉ biết ngượng ngùng mân mê chai rượu. Tôi đã nghĩ thật may vì không cần phải tiêu đến tiền của ông ta cho một món đồ đắt tiền như vậy, nhưng thời điểm lại có chút không khớp.

—Mà, cậu lấy đâu ra thứ đó vậy?

“Là quà của ngài Hoàng Kim Công tước.”

—Hừ. Ngài ấy vẫn còn nhớ chuyện năm ngoái sao.

Nghe vậy, tôi lặng lẽ gật đầu. Có vẻ là như thế thật.

Năm ngoái vào tầm này, tôi cũng đã cố tìm mua rượu vang Voyaare. Nhưng vì nhiều lý do mà sản lượng năm đó rất thấp, số lượng bán ra thị trường cũng đã bị gom sạch nên chẳng có cách nào mua được.

Cuối cùng sau khi bị Bộ trưởng mắng cho một trận, tôi đành phải dùng đến biện pháp cuối cùng là hỏi Hoàng Kim Công tước. Ban đầu ông cũng tỏ ra khó xử.

“Rượu để dùng trong lễ tưởng niệm? Cậu đáng lẽ phải nói điều đó trước tiên chứ.”

Sau khi tôi giải thích sự tình, ông ấy đã đưa ngay lập tức. Nhưng tôi không ngờ ông vẫn còn nhớ để rồi năm nay lại chuẩn bị giúp tôi.

—Dù sao cũng may. Không phải chật vật tìm kiếm vào phút chót như năm ngoái.

“Công nhận là vậy.”

—Cái bộ dạng của thằng nhóc bảo cứ để nó tự lo, rồi cuối cùng lại không kiếm được mới nực cười làm sao chứ.

Ông ta tự nhiên nhắc lại lịch sử đen tối khiến tôi chẳng còn gì để nói. Tôi nào có biết rượu vang Voyaare lại quý hiếm đến thế... Chỉ nghĩ đơn thuần nó là một loại rượu đắt tiền thôi.

—Ta sẽ gửi pháp sư đến dinh thự chính, đừng có quên đấy.

“Xin ngài đừng lo. Người cần lo lắng về bệnh đãng trí là ngài chứ không phải tôi đâu.”

—Thằng khốn này.

Cuối cùng, chúng tôi trao đổi vài câu cà khịa như một thói quen rồi kết thúc cuộc gọi.

‘Gửi pháp sư đến sao.’

Tôi đang định đăng ký thì có vẻ như ông ta đã tự mình đặt lịch trước rồi. Vừa tiện vừa tốt.

Tôi nhìn quả cầu liên lạc đã tắt ngóm, rồi cẩn thận đặt chai rượu đang cầm xuống. Từng chai một đều là hàng quý, phải đối xử thật trân trọng.

“Nghe đồn rượu vang Voyaare ngon lắm. Về thủ đô phải thử mới được.”

“Một ly chắc bằng cả tháng lương của anh đấy, lấy đâu ra cái gan đó thế? Thấy nó cùng màu đỏ như lũ cá piranha đỏ nên cảm thấy đồng cảm à?”

“Thằng chó.”

Tôi không ngờ những lời nói bâng quơ trong căn lều du mục ngày đó lại dẫn đến chuyện này. Cái tên chết tiệt, uống bừa loại rượu nào đó là được rồi, lại cứ phải là rượu vang Voyaare để rồi khiến tôi phải khổ sở thế này.

Nhờ anh mà ngày giỗ của mấy người, tôi lại phải làm những việc này đây. Không biết các người trên trời có thấu được nỗi khổ này của tôi không.

Gerard, cái tên sâu rượu chết tiệt này. Nếu linh hồn còn vương vấn thì hiện về trong mơ đi chứ. Tôi đã cất công mang về rồi, vậy mà lại chẳng thể cùng anh đối ẩm.