Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3876

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

128 1

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 1

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 0

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 2

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 1

Web Novel - Chương 74 - Lãnh thổ ấm áp phương Nam (5)

Chết rồi cũng không để người khác yên, còn gieo rắc lời nguyền khủng khiếp thế này, thảo nào ngày xưa lại được gọi là thần. Hải Thần cái nỗi gì, đúng như lời thuyền trưởng nói, đây đích thị là Tai Ương Thần thì có.

“Oa oa oa oa! Hức, hức, oa oa oa!”

Irina, người đã cố gắng kìm nén bằng mọi giá, một khi đã vỡ òa thì chẳng còn giữ chút thể diện nào nữa mà bật khóc nức nở. Nhìn cảnh tượng cô bé khóc như trời sập, tôi thầm thấy may mắn vì đã cho Đoàn trưởng pháp sư đoàn về trước.

Qua chuyện này, tôi mới nhận ra rằng khi một người thực sự đau khổ đến mất hết lý trí, tiếng khóc của họ sẽ thảm thiết đến mức khiến người nghe cũng thấy mệt mỏi. Còn mấy kiểu sụt sùi hay thút thít chỉ là kiểu khóc giữ thể diện khi người ta vẫn còn lý trí mà thôi.

Tất nhiên, đây chẳng phải thông tin gì tôi muốn biết, mà cũng không nên biết.

‘Lẽ ra mình cũng nên về thì hơn.’

Nhìn Irina khóc lóc thảm thương đến độ người ngoài cũng thấy đau lòng, có lẽ tôi nên tránh đi thì phải, nhưng bỏ mặc một đứa trẻ đang ngồi khóc giữa đống xác Kraken thì cũng không đành. Nhất là một đứa trẻ đang khóc... cả ở phía dưới.

Tôi vô tình liếc xuống vệt nước dưới chân cô rồi vội vàng ngẩng mặt lên. Nếu Irina nhận ra tôi đã thấy minh chứng cho sự xấu hổ này, có lẽ cô bé sẽ đi thẳng ra biển và không bao giờ quay lại nữa.

‘Phải làm sao bây giờ.’

Thật sự phải làm sao đây. Dỗ dành thế nào bây giờ?

‘Anh không bận tâm đâu, đừng lo lắng?’ Cô ấy vừa để kẻ thù không đội trời chung của gia tộc thấy bộ dạng này, bảo không lo lắng mới là lạ. ‘Anh chẳng thấy gì cả?’ Thôi đi, nói dối cũng phải có chừng mực chứ, bản thân câu nói đó đã là một minh chứng hùng hồn cho việc tôi đã thấy gì đó rồi.

Rốt cuộc phải làm gì mới có thể xoa dịu được trái tim của một nữ sinh 17 tuổi vừa bị một cú sốc lớn về mặt cảm xúc đây. Vấn đề này quả thực quá nan giải.

“Irina, đợi chút.”

“Hức?”

Tôi nhẹ nhàng bế thốc Irina lên tay, người dường như đã khản đặc cả giọng vì khóc quá nhiều. Tôi biết là không phải phép khi đụng vào một cô bé mà ngay cả việc ở gần tôi cũng đủ khiến cô sợ hãi, nhưng lúc này tôi chỉ nghĩ ra được cách này. Cứ để cô khóc thế này, có khi ngất vì mất nước cũng nên.

Cố gắng lờ đi ánh mắt của Irina, người đang ngước nhìn tôi với gương mặt đẫm nước mắt và cơ thể cứng đờ, tôi bế cô bé đi thẳng xuống biển cho đến khi cả hai ướt sũng.

“Vì em đã dính phải dịch của quái vật nên anh không chắc liệu có sao không. Cứ gột rửa thế này chắc sẽ ổn thôi.”

Thực ra không tắm cũng chẳng sao cả. Kraken chỉ đáng gờm khi còn sống, chứ thứ dịch thể nó tiết ra lúc chết thì chẳng đáng bận tâm.

Nhưng tôi không thể cứ để Irina trong tình trạng khó chịu đó mãi được, và nếu cả hai cùng ướt, có lẽ cô bé sẽ bớt xấu hổ hơn chăng. Tôi biết đây là một logic kỳ quặc, nhưng với cái đầu của tôi thì đây là phương án tối ưu nhất rồi. Cái con Kraken chết tiệt này. Đã chết thì chết cho gọn gàng một chút chứ.

“Chúng ta về thôi. Em hẳn đã hoảng sợ lắm rồi, cần phải nghỉ ngơi một chút.”

“...Vâng...”

Nghe câu trả lời lí nhí của cô bé, xem ra cô cũng đã bình tĩnh lại phần nào. Chắc hẳn cô cũng thấy khó hiểu khi tôi tự dưng bế thốc cô lên rồi đi xuống biển, nhưng may là nhờ vậy mà dòng nước mắt như vũ bão đã có dấu hiệu ngưng lại. Vốn dĩ khi gặp chuyện ngớ ngẩn thì dòng cảm xúc cũng sẽ bị phá vỡ mà.

‘Giờ làm sao mà nhìn mặt con bé được đây.’

Nhưng đây chỉ là giải pháp tình thế, chứ chuyện đã xảy ra hôm nay không hề biến mất. Chắc từ giờ tôi sẽ không bao giờ gặp lại Irina nữa. Nếu là tôi, tôi cũng sẽ nghiến răng nghiến lợi mà tránh cho bằng được.

Một người vừa thông báo vắng mặt lại quay về chưa đầy một ngày sau, chắc hẳn sẽ có nhiều người thấy lạ. Càng lạ hơn nữa nếu người đó trở về trong bộ dạng ướt sũng cùng với một người chẳng hề liên quan.

“Anh? Irina?”

Sự lạ lùng đó đã được chứng thực ngay khi chúng tôi chạm mặt Louise đang đi xuống cầu thang. Cô ấy tròn mắt nhìn tôi và Irina hết lần này đến lần khác, trông có vẻ rất bối rối trước cuộc gặp gỡ bất ngờ này.

“Anh về rồi đây. Công việc xong sớm hơn anh nghĩ.”

“May quá. Mất công đến đây nghỉ dưỡng mà anh chỉ toàn làm việc rồi về thì buồn lắm.”

Tôi cũng lo thế, nhưng may là xong trong một ngày. Dù cái giá phải trả có hơi thảm khốc một chút.

Tôi khẽ gật đầu tỏ ý đồng tình, Louise liền bước nhanh tới và xem xét khắp người tôi.

“Mà sao anh ướt hết thế này? Anh bị ngã ở đâu sao?”

“Sóng hơi lớn. Anh đi ngang qua nên bị tạt trúng.”

“Anh phải cẩn thận chứ...”

Khác với Irina mặc đồ bơi, tôi đã xuống biển trong bộ thường phục. Nhưng nhờ vậy mà nước mắt của một tiểu thư đã ngừng rơi, tôi nghĩ đó là một sự hy sinh xứng đáng.

“Irina, cậu ra ngoài lúc nào thế? Cậu thấy trong người ổn hơn chưa?”

“À, ừm. Tớ đỡ hơn một chút rồi.”

“May quá. Tớ đã lo lắm đó.”

Thấy Louise cười tươi nắm lấy tay Irina, ánh mắt của Irina lại cúi gằm xuống đất. Giả bệnh bị phát hiện rồi. Nhưng thấy Louise chẳng những không nghi ngờ mà còn vui mừng thế kia, chắc hẳn trong lòng cô bé cũng không dễ chịu gì.

“Anh gặp em ấy trên đường về nên đi cùng luôn. Trông Irina có vẻ mệt rồi, em để em ấy nghỉ đi.”

“A, vâng!”

Giao Irina cho Louise sẽ tốt hơn là để cô bé ở cạnh tôi, nên tôi lựa lời rồi rời đi. Đã dặn là để cô bé nghỉ ngơi, chắc Louise sẽ tự biết cách chăm sóc.

“Anh... Oppa.”

Ngay khi tôi định đi qua Louise, giọng của Irina vang lên từ phía sau. Cái danh xưng “Oppa” này, tôi mới chỉ nghe một lần vào ngày đầu tiên nhận công tác, khi cô bé còn chưa biết tôi là Trưởng phòng Thanh tra, và kể từ đó chưa từng được nghe lại.

Tôi quay lại thì thấy Irina đang ngập ngừng cúi đầu. Không, không cần phải làm đến mức đó đâu.

“C-Cảm ơn anh...”

“Không có gì đâu mà cảm ơn. Chẳng phải chuyện gì to tát cả.”

Được một người của Bá tước gia Jorun nói lời cảm ơn khiến tôi cảm thấy ngượng ngùng vô cùng.

***

Cảm giác như thể đất trời sụp đổ. Cái bộ dạng mà mình không thể để cho gia đình hay cả người bạn thân nhất thấy, lại bị chính người không nên thấy nhất bắt gặp.

Hết thật rồi. Cuộc đời mình coi như xong rồi... Cả tư cách một người phụ nữ, lẫn tư cách một con người, tất cả đều chấm dứt rồi... Biết thế này, thà lúc nãy cứ để con mực kia ăn tươi nuốt sống mình còn hơn.

Sau đó, tôi đã khóc rất lâu. Cứ thế mà khóc, khóc hết nước mắt. Thể diện ư? Đã vứt xuống biển rồi thì còn thể diện gì nữa. Mình xong đời rồi, giờ dù Trưởng phòng Thanh tra có nói ‘Màu tóc của em giống với màu thứ chảy ra từ người em ghê,’ thì tôi cũng chẳng thể phản bác được.

“Irina, đợi chút.”

Nhưng tôi chưa bao giờ tưởng tượng được Trưởng phòng Thanh tra sẽ đột ngột bế mình lên. Lại càng không thể ngờ anh ta lại bế mình đi thẳng ra biển.

‘L-Lẽ nào anh ta định dìm mình luôn sao?’

Khi Trưởng phòng Thanh tra càng tiến ra biển, cơ thể tôi càng chìm dần xuống nước, ý nghĩ đó lại trỗi dậy. ‘Thấy ta mà sợ đến tè ra quần, xem ra nhà Jorun đúng là có tội!’ rồi cứ thế dìm chết mình luôn chăng? Tôi muốn vùng vẫy trong muộn màng nhưng cơ thể đã cứng đờ, không thể cử động.

Nhưng Trưởng phòng Thanh tra chỉ đi đến khi cơ thể tôi vừa đủ ướt. Anh không hề ném hay thả tôi ra, ngược lại còn giữ rất chặt để tôi không bị chao đảo.

“Vì em đã dính phải dịch của quái vật nên anh không chắc liệu có sao không. Cứ gột rửa thế này chắc sẽ ổn thôi.”

Nghe câu nói đó, tôi chỉ ngây người nhìn Trưởng phòng Thanh tra.

‘Tại sao?’

Đến lúc này, tôi mới nhìn rõ được vẻ mặt của Trưởng phòng Thanh tra. Anh ấy đang ôm mình, và vẻ mặt đó không hề phiền phức, cũng chẳng khinh miệt hay chế giễu. Thậm chí còn không phải là vô cảm.

Đó là sự khó xử trước tình huống này, và cả sự áy náy. Chắc chắn là một biểu cảm chứa đựng những cảm xúc đó.

‘Tại sao...?’

Tại sao anh lại có vẻ mặt đó? Anh, kẻ thù của gia tộc em, tại sao lại đối xử với em như vậy? Tại sao em đã né tránh, đã sợ hãi anh đến thế mà anh cứ lại gần? Tại sao anh lại quan tâm đến em như vậy?

Thà rằng anh cứ lờ em đi. Thì em đã có thể tự nhủ rằng mình chỉ không may gặp phải một thiên tai mang tên Phòng Thanh tra. Tại sao anh cứ cho em thấy những mặt lạ lùng, lại có những sự quan tâm kỳ lạ như thế.

Tại sao anh lại khiến em nảy sinh những dòng cảm xúc lạ lùng này?

‘Rốt cuộc là tại sao.’

Em ghét anh, em thực sự rất ghét anh.

“Chúng ta về thôi. Em hẳn đã hoảng sợ lắm rồi, cần phải nghỉ ngơi một chút.”

Nhưng người đáng ghét hơn cả.

“...Vâng...”

Lại chính là em, người lại có thể rung động trước một con người như thế.

Tôi mím chặt môi, cúi đầu. Trên đường về ký túc xá, tôi không nói một lời nào. Bởi vì lòng bản thân lúc này rối bời quá. Tôi thậm chí không biết đây là cảm xúc gì nữa.

Vì thế, khi bị Louise bắt gặp ở ký túc xá, tôi đã không thể giải thích rõ ràng được chuyện ra ngoài. Dù vậy, tôi vẫn cảm thấy có lỗi với Louise, người đã tin tưởng và lo lắng cho mình. Xin lỗi cậu, Louise. Biết thế này thì lúc đó tớ đã không nói dối.

Cứ thế, tôi thơ thẩn nhìn xuống đất một lúc thì nghe thấy tiếng bước chân đi lên cầu thang.

‘A.’

Anh ấy đi rồi. Đúng là đồ hèn nhát, chỉ biết khuấy đảo lòng tôi lên rồi bỏ đi như vậy.

“Anh... Oppa.”

Vừa gọi xong tôi đã hối hận. Oppa ư, đến nước này rồi mà còn gọi là Oppa. Tôi đã cố né tránh anh ta như thế, giờ lại tỏ ra thân thiết thì anh ta sẽ nghĩ gì đây... Không, từ ‘Oppa’ thật quá lãng phí khi dùng cho người đó.

Nhưng dù sao anh ấy cũng đã cứu tôi thoát chết, gọi một tiếng Oppa cũng là chuyện đương nhiên thôi, phải không? Đúng rồi, dù sao lần đầu gặp tôi cũng đã gọi như thế mà. Ừm. Không vấn đề gì, không có gì lạ cả.

“C-Cảm ơn anh...”

Tôi chỉ đơn thuần nói lời cảm ơn thôi. Dù là kẻ thù của gia tộc, là người tôi ghét, nhưng nói lời cảm ơn người đã cứu mạng mình là đạo lý làm người.

“Không có gì đâu mà cảm ơn. Chẳng phải chuyện gì to tát cả.”

Nghe giọng nói bình thản của anh, tôi bất giác nhắm nghiền mắt lại.

Đúng là một người hèn nhát. Chỉ bằng vài lời nói cỏn con đã làm trái tim mình xao động. Thật sự quá hèn nhát.

***

Việc tiêu diệt Kraken đã có thuyền trưởng chứng kiến tận mắt, thi thể cũng đã được Đoàn trưởng pháp sư đoàn xác nhận. Vì tôi đã để họ đi trước nên tin tức chắc cũng đã đến tai Hoàng Kim Công tước.

—Cậu vất vả nhiều rồi. Ta không ngờ cậu lại giải quyết xong trong chưa đầy một ngày đấy.

Dù vậy, tôi cũng không ngờ vừa về đến phòng đã có liên lạc tới. À phải rồi, khu nghỉ dưỡng này thuộc sở hữu của Hoàng Kim Công tước. Chắc là nhân viên đã báo cáo với ông ta.

“Là do tôi may mắn thôi.”

—Đừng quá khiêm tốn. Cậu nói vậy thì những gia thần của ta, những người đã vất vả bấy lâu, biết giấu mặt vào đâu đây.

“Vậy là do tôi tài giỏi quá ạ.”

—Phải, cứ tự tin như thế trông tốt hơn nhiều.

Tôi nói vậy vì nghĩ ông ta muốn nghe một câu trả lời như thế, nhưng tôi vẫn không tài nào hiểu nổi suy nghĩ của Hoàng Kim Công tước. Tự tin thì trông tốt hơn ư? Quả nhiên các vị Công tước ai cũng có điểm gì đó khác người.

—À, còn về phần thưởng. Có lẽ ta phải điều chỉnh một chút.

“Dạ?”

Chẳng lẽ lão già này định quỵt?

Không, không thể nào. Dù cho mọi việc kết thúc trong ngày, khác với dự tính, nhưng không đời nào Hoàng Kim Công tước lại làm một việc bần tiện như vậy.

—So với lúc ta đưa ra yêu cầu ban đầu, phạm vi hoạt động của con quái vật đã mở rộng hơn, đúng không? Điều đó không được đề cập trong thỏa thuận, nên phải áp dụng điều khoản mới.

“À, vâng.”

—Và cậu còn ngăn chặn được thiệt hại về người nữa, đúng không? Nhờ đó mà ngành du lịch của ta đã tránh được một phen lao đao. Điều đó cũng phải được tính đến.

Vừa nói, Hoàng Kim Công tước vừa giơ năm ngón tay lên.

—Chừng này là được rồi chứ.

“Cảm ơn ngài, thưa Công tước.”

Từ 30% đã tăng lên 50%.

Đúng vậy, Hoàng Kim Công tước quả là một người sòng phẳng.

Quả nhiên ngài không làm tôi thất vọng, Hoàng Kim Công tước của những giao dịch sòng phẳng.